Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-04-08 21:38:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ỐNG CÙNG GÁI ĐIẾM
Đêm nay, như hằng đêm, khi cả toà nhà đã yên giấc thì phòng nàng có tiếng gõ cửa, ấy là nàng bắt đầu làm việc. Hắn nằm đó lắng tai nghe ngóng. Màn đêm tĩnh mịch, chỉ một tiếng động nhỏ trong cái khu nhà này cũng đủ lọt vào tai hắn. Những tiếng gõ cửa của phòng đối diện chỉ cách phòng hắn có 3 bước chân thì tất nhiên hắn không bỏ qua được. Nghe những tiếng gõ cửa ấy, hắn còn có thể đoán được tính cách của khách làng chơi đến với nàng. Có khi là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rụt rè của khách lần đầu tìm đến của lạ, mắt vẫn còn lén lút nhìn ngang nhìn ngửa, thường là của những thanh niên mới lớn. Có khi là tiếng gõ cửa bồm bộp thô lỗ của một lão trung niên phốp pháp, mặt mũi bặm trợn. Đợi một lúc chưa thấy mở là lão lại tiếp tục gõ liên hồi. Hắn bị tỉnh giấc bởi những tiếng gõ cửa ấy. Rồi chẳng biết làm gì, hắn nằm chơi trò chơi đoán người qua tiếng gõ cửa. Sau tiếng gõ cửa là tiếng mở cửa, giọng của nàng cất lên rất khẽ, như sợ hàng xóm nghe thấy, rồi tiếng đóng cửa vội vàng, kéo theo khách làng chơi đang vồ vập lấy nàng. Hắn tiếp tục chờ đợi. Khoảng một tiếng sau là tiếng mở cửa. Động tác mở cửa của nàng lúc nào cũng giống nhau cho tất cả mọi khách. Nàng đứng đó, một tay chống nạnh, một tay cầm cửa mở ra như mời khách mau ra khỏi nhà để nàng còn tiếp khách mới, không thể chậm trễ được vì nàng đã có hẹn giờ cho từng người. Đôi lần hắn nghe thấy có khách làng chơi cố nán lại, nói vài câu bên bực cửa, có thể như muốn hẹn lại nàng lại đến vào đêm mai hay một đêm nào đó tiếp theo.
Cứ thế hàng đêm kể từ khi hắn chuyển đến đây sống. Hôm đầu tiên gặp hắn đang khệ nệ khuân đồ vào nhà, nàng hất hàm hỏi:
Đằng ấy mới chuyển đến đây à?
Thế anh chàng vui tính người Tây Ban Nha dọn đi rồi à?
Ừ, đi tuần trước rồi.
Tiếc nhỉ.
Hắn chẳng biết nàng tiếc gì, nhưng nói thế có nghĩa là nàng cũng có mối giao thiệp nào đó với anh chàng sống ở phòng hắn trước đó. Hắn tò mò không biết đó là mối quan hệ thế nào, nhưng ngại hỏi:
Chào nhé
Ừ chào đằng ấy
Chào xong, nàng biến mất sau cánh cửa, hắn tiếp tục công việc của mình. Lúc đó hắn còn chưa biết công việc của nàng. Nhưng rồi nhanh chóng hắn nhận ra điều khác biệt đầu tiên. Đó không phải là tiếng gõ cửa hàng đêm. Phòng nàng lúc nào cũng đóng kín cửa sổ, đêm cũng như ngày. Hai khóm cây dương xỉ đặt bên ngoài cửa sổ phòng nàng chưa bao giờ được tưới nước, khô khốc, vàng úa, nhưng cứ đến mùa xuân là bừng lên một màu xanh. Ấy là nhờ cửa sổ phòng nàng không có nắng vào tới, lúc nào cũng có vẻ ướt áp của bóng râm. Lúc đầu thì hắn nghĩ do cửa sổ phòng nàng chiếu thẳng vào cửa sổ nhà hàng xóm, nên nàng ngại. Nhưng không phải, nàng vẫn có thể mở vào ban ngày với ri đô trắng như các nhà khác vẫn làm. Có lần nhà nàng bị hỏng bình đun nước nóng bằng ga, phải gọi hắn sang xem giúp, hắn thấy nàng đặt cả cái tủ đứng đựng quần áo đúng chỗ cửa sổ. Hắn đoán nàng không muốn một ông khách nào đó cao hứng lên lại mở cửa sổ định hít không khí ban mai vào sáng sớm khi nàng còn chưa tỉnh giấc.
Khách của nàng không những theo giờ mà còn có thể qua đêm. Hắn bắt gặp không ít lần những gã đầu bù tóc rối rời khỏi phòng nàng vào lúc sáng sớm khi hắn bước ra đi làm. Rất tình cờ hai lần đầu gặp như thế lại đúng cùng một người đàn ông khoảng 60 tuổi. Thế là hắn cho rằng nàng là một dạng “trà hoa nữ”, sống phận bồ nhí của một đại gia có vợ nào đó. Đại gia chu cấp tiền cho nàng sống rồi thỉnh thoảng qua vui chơi với nàng. Nhưng phỏng đoán của hắn sai rồi.
Hắn nhẩm tính, nàng làm việc từ nửa đêm đến gần sáng, hôm nào đông khách cũng được ba bốn lượt, ít khách cũng một hai lượt, hoặc có hôm chẳng có khách nào. Người như nàng mỗi khách cũng phải kiếm được ít nhất 150 euros cho một giờ. Vị chi trung bình 2 khách một đêm, nếu nàng làm việc chăm chỉ không nghỉ lễ tết thì nàng cũng kiếm được đến 9000 euros một tháng. Tất nhiên là nàng không phải đóng thuế. Nàng sẽ nhận tiền mặt, vì luật pháp chưa cho phép nàng hành nghề này. Nàng chỉ mất có 1500 euros tiền nhà, tiền điện. Vậy chắc nàng tiết kiệm được nhiều tiền lắm. Chưa bao giờ hắn thấy nàng ra đến đường. Thường nàng hay gọi đồ ăn nhanh đến tận phòng. Khi thì là món sushi, khi thì là bánh pizza. Người giao đồ tới, nàng vẫn mặc bộ áo ngủ ra trả tiền. Lúc đó không phải giờ tiếp khách, nàng để bộ mặt mộc không trang điểm, dù uể oải vẫn giữ được nét thanh thoát của một cô gái người Ý đang ở độ tuổi thanh xuân.
Hắn sống một mình trong căn phòng đối diện, cách nhau cái hành lang hẹp, có cái thang máy nho nhỏ ở giữa. Hắn sang đây du học bằng tiền chu cấp có phần dư dả của gia đình. Ông già hắn làm chức bí thư một nhà máy lọc dầu. Hắn không biết dịch sang tiếng Pháp chức bí thư là gì, thế nên nếu có bị hỏi hắn thường bảo bố hắn làm lãnh đạo các đồng chí Đảng viên trong cơ quan. Thực ra hắn cũng không biết công việc của ông già hắn làm gì, chỉ biết gia đình hắn giàu chủ yếu bằng tiền người ta đến tận nhà biếu xén. Phòng khách của bố hắn có thể sánh ngang một cái bảo tàng rượu ngoại. Thế mà hắn lại không biết uống rượu. Thế mới đau. Hắn lớn lên trong nhung lụa, nhưng khá ngoan, không chơi bời như con cái các bạn của bố hắn. Là con một, nhưng hắn không được nuông chiều, ở nhà hắn thường nấu cơm, rửa bát giúp mẹ. Đến khi du học hắn, hắn vẫn tự đi chợ, tự nấu ăn, rửa bát.
Phòng bếp của hắn đối diện phòng bếp của nàng. Cùng toà nhà, hai căn hộ được thiết kế giống nhau, chỗ rửa bát ngẩng lên là cửa sổ, nhìn thẳng vào nhau. Mỗi lần nàng thấy hắn rửa bát lại mỉm cười đưa tay chào. Tay hắn đang bận rửa, không đưa lên chào lại được, hắn chỉ gật đầu chào lại đáp lễ.
Hắn sống cô độc, ít bạn bè. Hắn không nghĩ đến đàn bà, nhưng lại hay ngắm nhìn nàng. Chỉ riêng có cửa sổ bếp là nàng không đóng kín. Những lúc nàng vào bếp, hắn tắt đèn rồi nhìn trộm nàng thật lâu. Buổi tối, nàng chưa tiếp khách, bận bộ váy mỏng mặc trong nhà, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn bếp, trông nàng rực rỡ, tươi mới như thiên thần. Hắn cứ tần ngần ngắm nàng hồi lâu như thế. Nhưng nàng cũng ít vào bếp lắm, nàng đã có đồ ăn sẵn gọi đến, chắc nàng ăn luôn trong phòng ngủ để tiện vừa ãn vừa xem phim tình cảm. Hắn phải mong đợi lắm mới được thấy nàng trong bếp.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến một hôm hắn nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong phòng nàng. Hắn ngạc nhiên lắm, chẳng nhẽ nàng đã có con. Thế thì không biết con của ai nhỉ? Hắn trầm ngâm rồi thoáng buồn, không hiểu vì sao mà buồn nữa. Rồi hắn gặp người đàn bà có con nhỏ đó bên ngoài hành lang, không phải nàng, hắn không giấu được vẻ nôn nóng:
Cô gái sống ở đây chuyển đi rồi à?
Ừ.
Tiếc nhỉ
Người đàn bà đó chẳng biết hắn tiếc gì. Hắn cũng mông lung không biết mình tiếc gì. Hắn tiếc vì không còn được nghe thấy những tiếng gõ cửa hàng đêm. Hay hắn tiếc vì không còn trông thấy nàng đứng bên cửa sổ phòng bếp. Hay hắn tiếc.. không lẽ thế…
Sống Cùng Gái Điếm Sống Cùng Gái Điếm - Lê Anh