Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 186 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:12:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Buổi sáng đẹp trời, Amy mơ màng thức dậy. Mười năm mà nó dạy sớm được một lần, hôm nay đúng là chuyện lạ.
Nó dụi dụi đôi mắt, lồm cồm bò dậy, nhìn sang cái đồng hồ để trên bàn, 5h sáng, trời chưa sáng hẳn, không gian cứ mờ mờ ảo ảo. Nó mặc một chiếc váy màu trắng, mái toc' dài chấm lưng, nếu thêm việc đi như bay thì chắc bà ** đã té xỉu khi nhìn thấy nó, ( ma' ui, Ghost...) nhưng may thay, nó đang bị bong gân và vì vậy, nó đi mà cũng như lết
Amy đi ra vườn, hưởng cái không khí thiên nhiên trong lành của buổi sáng sớm mà đối với người chuyên gia dậy trễ như nó thì đây là một cơ hội hiếm hoi.
Nó ngồi dựa vào gốc cây anh đào to lớn - nơi lưu dấu nhiều kỉ niệm của hai mẹ con nó, trước khi bà ấy qua đời năm nó mười ba tuổi.
Không bik tại sao,nhưng vào cái ngày xảy ra tai nạn xe hơi đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, như một cột mốc thời gian, mọi kí ức của nó đều bị đóng băng trước ngày định mệnh ấy. Amy chỉ còn nhớ hình ảnh của mẹ - một người phụ nữ xinh đẹp hiền từ và hết lòng yêu thương nó, ngay đến cả ba ruột nó-người thoát chết trong vụ tai nạn vì bận đi công tác, nó cũng chẳng nhớ gì. Cùng với thời gian, ba nó đã giúp nó làm quen với mọi thứ thuộc về nó, những điều mà nó đã lãng quên. Và bây giờ nó đang sống rất bình thường.
Nhưng không hiểu tại sao, Amy luôn mang trong lòng một cảm giác kì lạ và khó hiểu, dường như nó đã quên mất một điều gì đó, một điều rất quan trọng mà mỗi khi nghĩ đến, nó lại có cảm giác luyến tiếc và hối hận.
Gió xào xạc thổi qua cành lá, làm những cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió như một trận mưa màu hồng. Nó ngồi dựa vào gốc cây, nhắm mắt và thiêm thiếp ngủ (po' tay )
........Lại một giấc mơ kì lạ........Không bik tại sao mà dạo này nó rất hay có những giấc mơ như thế, nội dung của những giấc mơ đó thì cứ như một bộ phim mà nhân vật nữ chính là một cô bé con, khá là giống nó hồi nhỏ.
- Anh Prince đáng ghét!!!
- Ừh, ai cần mèo thương đâu
- Đồ nói dối! Anh nói là anh sẽ mua quà sinh nhật cho em cơ mà. Quà đâu?
- Anh quên rồi.
- Sao lại quên?
- Vì anh không nhớ, hỏi vậy mà cũng hỏi.
- Nhưng anh đã hứa rồi thì phải làm chứ, anh không được quên.- đôi mắt bắt đầu rưng rưng
- Mà bây giờ anh quên rồi thì sao nào?
- Huhu....
- Thôi, đừng khóc. Hôm nay la sinh nhật của em, vậy hôm nay em là công chúa. Công chúa thì không đc. khóc.
Pe' mèo mở to đôi mắt ngây thơ (hok bik phải ngây thơ hok nữa)
- Vậy em có phải là công chúa của anh không?
- Chừng nào em lớn, trở thành một cô gái cực kì xinh đẹp, mạnh mẽ và thông minh thì em mới có thể trở thành công chúa của anh đc.
- Liệu em có thể....
- Cứ thử đi, anh sẽ chờ em.....
Nắng xuyên wa những vòm cây, rọi vào khuôn mặt đang say ngủ. Nó dụi dụi mắt, vươn vai như một chú mèo lười. Nó luôn tự hỏi, không bik tại sao mà nó luôn có cảm giác thân wen trước những giấc mơ kì lạ như vậy. Chúng giống như là một đoạn phim, một cuốn tiểu thuyết viết theo kiểu tản mạn - những sự kiện không bao giờ gắn liền với nhau, từng chút từng chút một.
Cứ như là khi xếp hình, bạn luôn tìm cách để nối chúng lại với nhau thành một bức tranh, đầy cố gắng và kiên trì, thì Amy cũng có cảm giác như vậy về những giấc mơ khó hiểu đó.
Nó đứng dậy, đi lên phòng mộ cách khổ cực ( bong gân mà lị ) Sau khi thay đồ xong, Amy vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh lá dừng trước cổng biệt thự.
Yamada bước xuống xe, tiến đến gần cổng để bấm chuông. Ông quản gia vội vàng chạy ra và mở cửa cho hắn (èo >"
Nó đứng bên cửa sổ, nhìn thấy hết tất cả việc đó, lòng nó dâng lên một cảm giác kì lạ. Nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường, Amy vội vàng xua đi ý nghĩ đáng ghét đó.(ghê ghê )
Hắn bước vào phòng khách, bà ** vội vàng chạy lại, tỏ vẻ thân mật. Bà ấy chăm sóc nó từ nhỏ, vì một vài lí do, đây là lần đầu tiên Amy có bạn đến nhà, nên phản ứng như thế cũng là chiện thường tình.
- Mời cậu ngồi. Cậu uống trà không ạ?
- Vâng, cảm ơn dì. (ui' ngoan kinh )
Bà ** đi ra, khẽ nháy mắt với nó. "Ui, đừng hiểu lầm sai lầm lớn đấy ạ!" - nó thầm nghĩ.
- Anh đến đây có chuyện gì không?
Hắn chưa trả lời vội, nhận ly trà từ tay bà **,không quên khuyến mãi thêm một nụ cười và đưa ly trà lên nhấp một ngụm. Amy bắt đầu bực mình.
- Này, anh điếc à? Đến nhà tôi có việc gì?
- Thì đến để chở cô đi học chứ làm gì? Thế mà cũng hỏi
- Tôi bik, nhưng vấn đề là tôi không cần anh chở đi học. Hiểu không? - nó nhấn mạnh từng chữ như thể đang nói chuyện với người bị lãng tai hoặc là thiểu năng trí tuệ
- Uhm, tôi cũng chẳng muốn đâu. Đây là việc thầy Hiệu Trưởng bảo làm ( thêm một điều là ray rứt lương tâm tại hắn mà nó bị bong gân )
Nó chẳng nói gì cả, thứ nhất là vì li' do chính đáng, nó đã nhận lời thầy nhờ rùi. Còn thứ hai, có lẽ là vì nó nhớ đến cái bản hợp đồng đáng nguyền rủa kia, bút sa gà chết
- Vậy thì đi thôi
- Từ từ, hãy còn sớm.
- Sớm cái gì! Nếu muốn đi trễ thì anh đi một mình đi! - Amy đứng dậy, định bước đi, nhưng hỡi ôi, cái chân phản chủ, đau nhói lên làm nó gần như té xuống. Không bik là hên hay xui mà Yamada đã đỡ được nó - một cảnh tượng mà có muốn người ta không hiểu lầm cũng không
được.
Nó vội vàng đẩy hắn ra, giấu đi đôi má ửng hồng đáng ghét:2T-ghost- (12):. Như mọi khi, hắn ta vẫn tỉnh bơ như hok co' chiện ji` xảy ra cả. Nhưng lần này cái không khí giữa hai ng` đầy sự ngượng ngùng....
- Thui, chúng ta đi
- Uhm. - câu trả lời nhẹ nhàng như một cơn gió. Lúc nào Amy cũng hiền như thế thì tốt rùi ( như vậy chiện sẽ đơn giản hơn )
Bà ** dìu nó ra xe (seo hok để Yamada dìu ) rồi vẫy tay chào tạm biệt như tiễn con về nhà chồng
Hắn chở nó đến trường mà nó cứ lo sợ và hồi hộp,lí do thứ I là vì sợ cảnh sát bắt ( *chú thix: Yamada hơn Amy một tuổi, khi ở Anh về thì gia đình có chiện nên học trễ một năm => Amy 15, Yamada 16 => chưa đủ tuổi lái xe >"Dù cho bây giờ thân phận của nó là một Princess nhưng thực ra thì họ không chấp nhận chiện đó, theo kiểu "bằng mặt mà không bằng lòng", mà cũng phải thôi,với khuôn mặt đc hóa trang như thế này thì nó, theo như suy nghĩ của họ, không xứng là một Princess =.=
Chiếc xe dừng lại gần bãi giữ xe,Amy vội vàng bước xuống, không để Yamada nói gì và nhanh nhẹn chạy mất (dù chân đang bị bong gân >"
Nó vội vàng chay lên lớp học, mong rằng ở đó hơi đông ng` một chút để "đời em đc bình yên". Một cách vô tình, nó tông sầm vào một cô bạn nào đó. Ngẩn mặt lên hai tiếng "Xin lỗi" chưa kịp thốt ra thì Amy đã vô cùng hoảng hốt khi ng` đó, không ai khác chính là Rika.
Nó lắp bắp:
- Xin..n lô.ỗi..
- Không sao - Rika nói kèm theo một nụ cười hiền lành, lúc này trông Rika thật xinh đẹp.
Mái tóc dài với những lọn tóc xoăn buông dài, đôi mắt màu nâu ấm áp và rất sắc sảo, nụ cười hiền nhưng làm người khác phải kính sợ...
Amy tự hỏi tại sao Rika không phải là một trong những công chúa, cô ấy đc mọi ng` trong học viện nể phục,rất xinh đẹp,thông mình,tóm lại là cô ấy có đủ những tiêu chuẩn của một Princess.Vậy thì tại sao, cô ấy chỉ là trưởng FC của Yamada?
Mãi suy nghĩ, nó quên mất là việc mà mình đang làm -nhìn chằm chằm vào người khác thật là...Nó vội vàng xin lỗi.
Bước vào lớp, nó thả mình trên chiếc ghế và nhăn nhó vì đau chân. May là ở đây có thang máy chứ không thôi, hixhix.... Một đám con gái tiến lại trước mặt nó (vụ nì wen wen), quăng lên bàn một sấp giấy đc bỏ trong phong bì, một đứa trong số đó hất mặt về phía nó.
- Xem đi!!!
Nó tò mò mở cái phong bì đó ra, những thứ bên trong làm nó vô cùng ngạc nhiên: Một sấp ảnh có hình Yamada và... nó,vào tối hôm wa, khi tụi nó đi chơi. Nó cứng đờ, không nói đc ji`, lòng thầm suy nghĩ:"Chẳng lẽ họ đã bik bí mật???"
Một giọng nói ganh ghét cất lên và đc cả đám hưởng ứng:
- Bọn tôi chụp đc đống hình này vào hôm wa - "Vâng, cái nì thì em bik"
- Tặng cô đấy, chừng nào cô nghĩ mình xinh đẹp đc như cô gái này thì lúc đó hãy dám làm một Princess. Ít nhất thì cô cũng phải đẹp bằng chị Rika. - "Cô gái đó là em đấy ạ "
- Đừng nghĩ rằng cô đc chọn làm Princess là nhờ vào thực lực, tất cả chỉ là may mắn thôi. Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị cắt chức. Đừng có tưởng bở mà ve vãn Prince Yamada. -"Ui, ai thèm"
Nó im lặng,những lúc thế này thì im lặng đúng là vàng. Mà bây giờ có cho tiền nó cũng không bik nói gì, chẳng lẽ lại đập bàn đứng lên, quăng sấp hình vào mặt bọn họ và tự hào nói rằng:"Cô gái trong bức hình chính là tôi" - không đc, phải kiềm chế,như vậy là bể hết kế hoạch của nó rồi. "Chịu đựng, chịu đựng" -nó thầm nghĩ
Bọn họ quay lưng đi. Nó cầm những bức hình lên xem, hix, cứ như là paparazzi, đủ kiểu luôn.
Lúc Yamada nắm tay nó lôi đí, khi hai người đi bên nhau, khi Yamada cõng nó và cả những tấm hình của nó nữa... Ôi, pó tay >" "Có khi nào, hắn rủ mình đi chơi là để bọn họ không làm ji` mình vì nghĩ hắn đã có bạn gái???" - "thật khó hiểu, chẳng lẽ hắn lại tốt với mình như thế "
Lúc này thì anh Yamada nhà ta mới leo lên đc tới phòng Hội sinh ở tận lầu 4 vì đám con gái cứ bám chặt lấy hok cho đi lun, đẹp trai khổ thế Vừa mở cửa bước vào phòng, gương mặt của thằng bạn thân với chữ "Đần" trên mặt (nhưng vẫn rất kute )ra đón nó,vẻ mặt ngốc không thể tả:
- Tao iu rồi mày ơi!!! (Oh my god!!! )
Someday My Prince Will Come Someday My Prince Will Come - Moon