We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Đại
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Saobien Organ
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2014-12-03 18:59:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ột buổi sáng Hà Nội trong một căn phòng học của trường phổ thông trung học Đào Duy Từ.
- Cần chú ý rằng tiệm cận không phải là không bao giờ cắt đồ thị, nó có thể cắt đồ thị tại một hay nhiều điểm nhưng lại có lim khoảng cách bằng không khi đồ thị tiến tới… Vân, đứng dậy!
Ông thầy dạy toán bất chợt đổi từ giọng ê a buồn ngủ sang giọng quát tháo, làm Vân chợt giật mình, lúng túng đứng dậy.
- Vân, nhắc lại xem tôi vừa nói gì?
Ông í vừa nói gì nhỉ? Từ nãy đến giờ Vân không nghe một chữ nào. Điên thật, sao lão này lắm trò thế nhỉ? Học sinh không nghe giảng thì lương của lão cũng có giảm đi đâu. Trả lời lão thế nào bây giờ? Suy nghĩ một lát, Vân mỉm cười, nói dõng dạc:
- Thưa thầy, thầy vừa nói là “Vân, nhắc lại xem tôi vừa nói gì” ạ!
Cả lớp cười rộ lên, còn ông thầy đỏ bừng mặt. Tuy nhiên, ông ấy cũng chẳng dám làm gì. Ông này chỉ giỏi dọa thôi, chứ chẳng bao giờ làm gì được Vân, vì lão cũng mới nhận hợp đồng của trường, mà hiệu trưởng là chú ruột của Vân.
Vân thản nhiên ngồi xuống. Đức – cậu bạn cùng bàn và cũng là bạn thân nhất của Vân, quay sang nhìn cô bé và tủm tỉm cười.
- Sao? – Vân hất hàm hỏi.
- Máu phết nhỉ. Đúng là con ông cháu cha có khác. Mà sao mấy hôm nay Vân lạ thế? Cứ thơ thẩn như người mất hồn í, đang yêu hả?
Vân biết là Đức hỏi đùa, vì hắn thừa biết Vân chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến con trai.
- Yêu cái búa í. Đang lo lắm đây.
- Sao? Chuyện gì mà lại có thể khiến cô nương phải lo thế? Tưởng cô nương vẫn coi trời bằng vung cơ mà?
- Đá đểu người ta đấy hả?
- Đùa vậy thôi. Thế Vân có chuyện gì vậy? – Đức hỏi bằng một giọng quan tâm hết – sức – đặc – biệt, và Vân – như mọi lần – không thể không dốc hết tâm sự với hắn.
Thực ra thì Đức đúng là người tốt nhất để chia sẻ mọi suy nghĩ. Vân luôn coi Đức là người bạn tuyệt vời nhất trong mọi người bạn. Tại sao ư? Chịu. Vân là một người nhạy cảm, sống dựa đến 99% vào cảm tính. Đối với Vân, yêu hay ghét cũng hoàn toàn là cảm tính, có làm việc gì hay không cũng phải dựa vào cảm tính. Lý trí của Vân không phải hoạt động nhiều. Vân tin tưởng tuyệt đối vào trực giác đầy nữ tính của mình. Vân cũng tin vào những điều rất mơ hồ nữa, những thứ mang một vẻ màu nhiệm, siêu nhiên đều làm Vân thấy hứng thú và tin sái cổ. Tin tưởng tuyệt đối vào thần phật, hồn ma và bói toán. Nhiều người nghĩ Vân dở hơi, Vân kệ. Vân thích sống với trực giác của mình hơn, vì Vân tin giác quan thứ sáu là món quà lớn lao nhất mà Thượng đế dành cho loài người, à không, dành cho một vài người – phải trừ ra những kẻ không giống Vân. Và món quà tặng đó luôn dẫn đường cho Vân trong cuộc sống, chỉ cho Vân biết người nào tốt, người nào xấu. Đức là người tốt. Hiển nhiên là thế. Đức có một gương mặt sáng sủa, nhìn giống một thiên sứ hiền lành, một giọng nói trầm trầm ấm áp, một đôi mắt sáng vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Ấn tượng lớn nhất về Đức đối với Vân là cảm giác khi gặp Đức, một cảm giác rất thân thiện, cứ như đã là bạn nhau hàng trăm năm rồi vậy. Bây giờ thì hai đứa là bạn thân nhất của nhau, và đó lại là một lí do hết sức thuyết phục để Vân tiếp tục tin vào trực giác của mình. Cũng còn một điều nữa làm Vân cảm thấy quý Đức, cảm thấy yên bình và an toàn khi ở bên Đức, đó là vì Đức có một điểm không giống với tất cả những gã con trai khác – chúng lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ngực áo Vân một cách thèm thuồng. Đức hay nhìn vào mắt hoặc môi Vân hơn. Đó cũng là một phần lí do để Đức là thằng con trai duy nhất có thể nói chuyện được với Vân. Vân ghét tất cả những thằng con trai khác, đặc biệt là…
Vân ngoái đầu lại, đáng ghét quá. Là hắn – người mà Vân ghét nhất trong đời, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Hắn là Hoàng – một gã đáng ghê tởm. Vân ghét hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy mặt hắn. Hắn có khuôn mặt của một tên đồ tể, hay thậm chí một kẻ sát nhân giết người không ghê tay. Khuôn mặt hơi đen nhưng bao giờ cũng lạnh như bom, mắt thì lúc nào cũng trợn lên, tia máu vằn ngang vằn dọc, hai con ngươi màu trắng đục chứ không đen. Môi nứt nẻ, hơi vẩu, khuôn mặt rỗ đầy như tổ ong, cái đầu tròn tròn, cắt đầu đinh, để lộ cả chục vết sẹo, mỗi vết to bằng ba lần con sâu róm trên đầu hắn. Vân cảm thấy ghê tởm khi nhìn hắn, và linh giác của Vân cũng cho thấy hắn là một con vật thật đáng sợ, thật nguy hiểm. Vậy mà hắn lúc nào cũng bám theo Vân, như đỉa đòi theo chân hạc. Hắn theo đuổi Vân ghê gớm, lúc nào cũng nhằng nhẵng lút cút đi theo sau lưng Vân, bất kể Vân đi tới đâu. May mà có Đức hay giúp Vân đuổi hắn đi, hắn mới chịu giữ khoảng cách hơn một chút. Hắn bám riết lấy Vân mọi nơi mọi lúc, nhìn Vân chằm chằm với ánh mắt sát nhân, làm Vân lúc nào cũng cảm thấy như nếu không có Đức ở bên, hắn sẽ vồ lấy Vân mà cắn xé ra từng mảnh để ăn thịt vậy. Ngay lúc này đây hắn cũng đang nhìn Vân. Vân sợ hắn, rất sợ. Nhưng Vân cảm thấy mình đang an toàn, vì Vân ngồi cạnh Đức.
- Sao? Nhìn gì hắn thế? – Đức hỏi làm Vân giật bắn mình.
- Vân sợ lắm…
- Làm gì khủng khiếp thế? Hắn có ăn thịt Vân đâu?
- Có đấy!
Vân nuốt nước bọt đánh “ực”.
- Vào khoảng năm ngoái, Vân có đi cùng mẹ đến xem bói ở một chỗ. Bà thầy bói này nổi tiếng lắm, bà Hàn ở số 364A phố Vọng, Đức biết không? Mẹ Vân rất hay đến đó, còn Vân chỉ đến mỗi một lần hôm ấy thôi. Bà ấy xem cho Vân kĩ lắm, nói gì cũng đúng hết. Tất cả những gì đã xảy ra với Vân từ bé đến giờ, bà ấy đều xem được cả. Rồi bà ấy bảo…
Ngập ngừng một lát, Vân mới rụt rè nói:
- Bà ấy bảo mồng hai tháng sáu âm lịch năm sau sẽ là ngày hạn của đời Vân. Đúng vào ngày ấy Vân sẽ gặp nguy hiểm, nguy hiểm đến tính mạng. Nếu qua được cái hạn ấy thì đời Vân sau này sẽ rất tốt đẹp, nhưng nếu không thì… tất nhiên là bỏ mạng.
Đức cười nhẹ. Thực ra Vân biết, Đức đang cố nhịn để khỏi cười phá lên, làm Vân xấu hổ. Đức vẫn luôn tỏ ra là không tin vào bói toán, mặc dù Đức luôn sẵn sàng lắng nghe và hiểu tất cả những gì Vân kể. Đức cũng là người duy nhất Vân dám tâm sự về những chuyện như thế này.
- Vậy… ngày ấy sắp đến chưa?
- Mồng hai tháng sáu âm lịch là… ngày mai! Đức hiểu không? Ngày mai! Mai Vân sẽ xin nghỉ học. Vân sợ lắm.
- Vân tin tất cả những điều đó à?
Nghe Đức nói câu này, Vân dỗi, quay mặt đi. Đức lắc đầu nhè nhẹ, lôi một tờ giấy trắng trong cặp sách ra. Vân biết, Đức đang viết đơn xin nghỉ hộ Vân. Đúng là bạn tốt! Vân mỉm cười.
*
* *
Chín giờ rưỡi sáng.
Vân ngồi co rúm người trong phòng. Sợ, đúng, Vân rất sợ. Bố mẹ Vân đi làm cả rồi, mặc cho Vân nói thế nào cũng không chịu ở lại. Mẹ Vân muốn ở nhà, nhưng bố Vân nhất quyết không đồng ý, bố mẹ Vân có những quy định riêng về quyền quyết định, và phần này thuộc quyền quyết định của bố. Bố không tin vào bói toán, không hề mê tín như mẹ con Vân. Vì bố mà bây giờ Vân đang phải ở nhà một mình, chống chọi lại với nỗi sợ hãi. Vân đã đóng tất cả các cửa, kể cả cửa sổ, chốt thật chặt, đảm bảo một con muỗi cũng không thể chui lọt vào nhà được. Nhưng Vân vẫn sợ, thậm chí Vân sợ cả cái bóng của mình in trên giường. Lúc này Vân cảm thấy hơi hối hận, có lẽ mình không nên ở nhà thế này chăng? Có lẽ nên đi học, được ở bên cạnh Đức, mình sẽ thấy dễ chịu hơn. Chẳng nơi đâu là an toàn tuyệt đối, ngoại trừ ở bên cạnh Đức. Vân cảm thấy vậy.
Có người bấm chuông cửa. Vân run cầm cập. Vân sợ. Ai đó đến để hại Vân chăng? Một tên cướp, hay có thể… là hắn, tên Hoàng? Vân quyết định không ra mở cửa, thậm chí không xuống dưới nhà xem ai đã bấm chuông. Vân vẫn ngồi im trên giường, cố gắng không run, nhưng vô ích. Không sao, không sao mà, mình đang ở nhà. Không ai có thể hại được mình.
Tiếng chuông bắt đầu thay đổi, chuyển sang có nhịp. Hai nhịp ngắn, một nhịp dài, rồi lại một nhịp ngắn. Đức! Vân biết đó là Đức. Vân và Đức có những cách riêng để ra hiệu cho nhau. Ngoài hai đứa, không ai biết những cách đó. Là Đức! Chắc Đức lo cho Vân quá, nên đã đến đây. Ôi chao! Vân cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết. Đúng lúc Vân cần Đức nhất, Đức đã xuất hiện. Có Đức ở đây, sẽ không có gì phải sợ nữa. Vân nhảy xuống đất, chạy như bay xuống nhà dưới, vồ lấy chìa khóa và nhìn ra cổng. Đúng là Đức! Đức đã đến. Vân chạy ra mở cổng.
- Đức lo cho Vân quá, ở nhà một mình chắc sợ lắm phải không?
- Ôi, cảm ơn Đức! May mà Đức đến, nếu không Vân chết vì sợ mất. Đúng là bạn tốt, quan tâm tới bạn bè thế chứ! Thế hôm nay cũng nghỉ à?
- Ừ, bùng. Định đi học, nhưng nghĩ đến Vân, nên đổi ý.
Vân cảm thấy thực sự hạnh phúc vì được Đức quan tâm như thế này. Đức đúng là người bạn tốt nhất đời. Có lẽ sau này, nếu Vân yêu một ai đó, người ấy sẽ giống như Đức. Cũng chẳng biết được, vì Vân yêu theo trực giác thuần túy mà.
Đức vừa bước vào nhà, Vân lập tức khóa cổng lại. Vân dẫn Đức lên gác, vào phòng Vân. Đức là người duy nhất, và cũng là lần đầu tiên được Vân cho phép vào phòng mình. Hai đứa ngồi cạnh nhau, nói hết chuyện trên trời dưới biển, để cho Vân bớt sợ. Sau gần một tiếng nói chuyện lung tung, Đức hỏi:
- Thế bố mẹ Vân không ở nhà để giúp Vân đỡ sợ à?
- Không, bố Vân không đồng ý. Bố Vân chẳng bao giờ hiểu mẹ con Vân, đặc biệt là Vân. Bố Vân lúc nào cũng thực tế, không bao giờ đếm xỉa đến những điều linh thiêng. Vân không thích bố Vân xúc phạm thần thánh như thế. Mà tổng quát lại là Vân không thích bố Vân.
- Đừng nói thế. Vân rất hạnh phúc đấy. Đức đã mất bố từ mười hai năm trước cơ.
- Vậy sao? Bây giờ Vân mới biết…
Quả thật, Vân thân với Đức là do cảm tính, Vân chẳng bao giờ quan tâm đến đời sống của Đức. Vậy ra là Đức sống thiếu bóng dáng người cha, thảo nào Đức có vẻ rất chững chạc, có suy nghĩ già trước tuổi.
- Có phải vì vậy mà Đức không tin vào số phận không? Vì số phận quá bội bạc với Đức…
- Không!
Tiếng “không” vừa dứt khoát, vừa mang thái độ như mỉa mai làm Vân ngạc nhiên.
Đức quay sang nhìn Vân.
- Điều gì khiến Vân nghĩ Đức không tin vào số phận?
- Đức có bao giờ mê tín đâu?
Đức cười. Nụ cười lộ rõ vẻ mỉa mai, chua chát.
- Nói cho mày biết, tao đóng kịch đấy!
*
* *
Hoàng nện mạnh hai tay vào cánh cổng. Cổng khóa rồi, tức thật. Phải làm gì đó, ngay bây giờ! Hoàng định đưa tay lên bấm chuông, nhưng rồi nghĩ lại. Không, bấm chuông không có tác dụng gì trong lúc này. Hoàng nhìn lên, cánh cổng khá cao, nhưng lại có nhiều thanh sắt ngang và chéo. Hoàng bám tay lên trước, rồi đu người đặt chân lên một thanh sắt. Không quá khó trèo.
*
* *
Khuôn mặt thiên thần của Đức nở một nụ cười hiểm ác. Không, không thể như thế được. Vân cố lấy lại bình tĩnh. Lúc này, trực giác của Vân lại hoạt động, nó báo cho Vân biết rằng Vân đang gặp nguy hiểm. Một điều gì đó trong Vân thúc đẩy Vân với tay tìm chiếc gối. Ngay lập tức thân người Đức chồm lên, bàn tay rắn như thép chộp ngay lấy tay Vân, bóp nghiến lại làm Vân thét lên vì đau. Vân nhớ có lần đã từng kể với Đức chuyện Vân giấu dao găm dưới gối. Bây giờ thì điều đó đã có ích cho Đức. Hắn lấy tay kia luồn xuống dưới gối, lấy ra con dao găm mới cứng, sáng loáng ánh thép.
- Không… – Vân khẽ kêu.
Vân nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Đức. Hắn đang đứng ngay trước mặt Vân, giơ con dao lên trước mặt ngắm nghía. Không thể thế được, Đức là người tốt cơ mà! Đức rất tốt với mình. Chẳng lẽ linh cảm của mình lại sai sao? Không thể!
Đức vẫn giữ nụ cười mỉa mai ban nãy, gằn từng tiếng:
- Mày là một con ngu. Mày lúc nào cũng tin vào trực giác ngu xuẩn của mày. Trực giác của mày có nói với mày tao là ai không? Ha, ha ha! Tất nhiên là tao biết bà thầy bói ở số 364A phố Vọng, vì bà ấy là mẹ tao. Tao biết thế nào là số mệnh, và mệnh của mày hôm nay là phải chết!
Vân muốn bỏ chạy, nhưng không thể. Một cảm giác gì đó như một luồng điện giật lan khắp người Vân, không hiểu sao Vân không thể nhúc nhích gì được. Mà có muốn chạy cũng vô ích, hắn đã đứng chắn ngay trước mặt Vân.
- Mười hai năm trước… Bố tao đã chết, đúng vào ngày mồng hai tháng sáu âm lịch. Công an nói là ông ấy tự sát, nhưng thực tế thì chẳng ai biết là tại sao ông ấy chết. Tao biết ông ấy không tự sát. Mẹ tao nói rằng ông ấy đã chết oan, trái với sách trời. Một người chết oan, trái với sách trời thì cần được tế hồn. Đúng vào ngày giỗ ông ấy, phải có vật tế hồn. Cần có máu tươi của một đứa con gái mười tám tuổi còn trong trắng. Và tao đã chọn mày ngay từ lần đầu tao gặp mày. Mày là một đứa ngu xuẩn và cả tin, lại rất có tình cảm với tao. Mày là người dễ giết nhất. Nhưng gã Hoàng chết tiệt đó cứ đi theo bảo vệ mày. Hắn biết tao là ai. Hắn biết tao định làm gì mày. Tiếc là mày lại ghét hắn, đuổi hắn như đuổi hủi. Ha, ngu chưa em? Bây giờ thì hắn không cứu được mày nữa rồi. Linh hồn được tế xong sẽ đi theo phù trợ cho người làm lễ tế, và bố tao sẽ làm cho tao phát đạt một đời! Ha, ha ha! Cầu kinh đi, cô em dễ thương!
Vân kinh hãi nhìn hắn. Hắn đưa con dao dần dần về phía mặt Vân. Vân cố lết người về phía sau, nhưng con dao vẫn đuổi theo, rất chậm. Và cuối cùng, khi đầu Vân đã chạm tường, hắn đã chồm lên trên giường, ngay trước mặt Vân, giơ cao con dao lên, đâm xuống. Vân nhắm nghiền mắt lại.
Một tiếng “phập” nhẹ.
Vân cảm thấy một thứ nước ấm nóng đang chảy trên mặt mình. Mình chết rồi sao?
Thu hết can đảm, Vân nhẩm đếm từ một đến ba, rồi mở mắt. Không, mình chưa chết! Điều gì xảy ra thế này?
Đứng thẳng trên giường, trước mặt Vân là Hoàng. Một bàn tay bắn đầy những giọt máu nhỏ màu đỏ tươi. Vân nhìn sang bên cạnh, và suýt ngất khi thấy Đức nằm đó, với một con dao đâm ngập vào cổ, xuyên từ đằng sau ra đằng trước, máu đổ đầy tấm ga trải giường trắng. Vân không dám nhìn nữa, kinh khủng quá, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một xác chết, hơn nữa là một xác chết đang còn tứa đầy máu tươi thế này…
Vân lắp bắp:
- Hoàng…
Hoàng không nói gì, ngồi phịch xuống giường, ngay cạnh Vân. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Và Vân khóc. Khóc vì tất cả những chuyện vừa xảy ra. Hoàng là người đáng tin, chính Hoàng đã đi theo bảo vệ cho Vân suốt mấy năm nay, kể từ khi Vân quen cả hai người. Vậy mà Vân đã ghét Hoàng. Bây giờ, Vân nợ Hoàng một mạng sống.
Vân khóc, khóc như mưa. Vân cần nói một điều gì đó vào lúc này, nhưng lại chẳng thể nói được bất cứ điều gì. Và rồi Vân ôm lấy Hoàng mà khóc. Chưa bao giờ Vân cảm thấy một vòng tay ấm như thế, khi Hoàng nhẹ ôm lấy Vân. Ngay cả Đức trước kia cũng không thể cho Vân cảm giác ấm áp như thế này.
Sau lưng Vân, Vân không biết rằng một bàn tay của Hoàng đang rút con dao trên gáy cái xác ra…
*
* *
- Thưa mẹ, tất cả đã xong rồi. Mọi chuyện suôn sẻ như mẹ dự tính.
- Tốt lắm. Con rất giỏi! Giờ đây mẹ sẽ dành tất cả cho con.
- Tất cả là nhờ mẹ đã tính toán như thần. Nhưng… bây giờ, mọi việc đã xong rồi, mẹ có thể cho con biết tại sao mẹ lại phải diệt con trai mình không?
- … Mẹ phải làm thế. Mẹ đã từng xem quẻ cho mình. Mệnh của mẹ có thể tấn phát như một bà hoàng, nhưng vì chồng và con nên sẽ bị đày đọa khổ cực. Điều đó cũng đã đúng, như con thấy đấy. Mẹ không được sống cùng chồng hay con đẻ, nhưng nếu có con nuôi thì lại đạt vượng vô cùng. Nhưng mẹ không thể tự tay diệt cả hai, vì như thế sẽ làm loạn vận, bị trời trừng phạt. Mười hai năm trước, sau khi diệt được một, mẹ đã tìm một người có thể giúp mẹ diệt nốt thằng Đức. Con nuôi mới là phúc tinh của mẹ. Thấy không? Con là niềm hi vọng lớn lao nhất của mẹ đấy!
*
* *
Hai tuần sau, người ta tìm thấy xác bà thầy bói ở số 364A phố Vọng. Trần Vọng Hoàng bị truy nã vì tội giết 3 người có chủ đích.
Hà Nội 5/7/2006
Nguyễn Đại.
Số Mệnh Số Mệnh - Nguyễn Đại