Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 1
goại truyện 1: Một khởi đầu mới (Kể theo lời của Kiệt ^^)
Ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống bờ biển tạo thành một vẻ đẹp thật nên thơ. Những tiếng sóng vỗ rì rầm êm ái tựa như những lời thì thầm của biển cả. Mặt trời dần buông mình xuống mặt nước biển, chỉ còn lại một nửa vòng tròn nhô lên trên mặt nước, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ hồng đầy lãng mạn.
- Á! Cẩn thận! “Cốp”.
Kèm theo một tiếng thét vang trời là một tiếng va đập mạnh. Ai da, cái gì thế này?
Tôi lồm cồm bò dậy, nhìn “thủ phạm” gây ra thương tích ình. Một quả bóng? - Hi hi! Em xin lỗi! Anh có sao không?
Bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo. Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn lên. Cô gái có gương mặt tròn, bầu bĩnh, một đôi mắt to, trong veo, làn da trắng ngần, mái tóc đen óng, cắt theo kiểu tóc vic, ôm trọn lấy gương mặt. Cô gái này… khụ khụ.. thực sự là rất giống cô ấy. Có điều, thực ra mà nói thì, còn có vẻ ngây thơ hơn cả cô ấy.
- Anh có sao không thế?
Thấy tôi không nói gì, cô gái lo lắng hỏi lại. Tôi vốn định nổi nóng, nhưng nhìn gương mặt đó nên lại thôi. Tôi vốn dĩ là người nóng tính, người duy nhất khiến tôi cư xử dịu dàng chắc chỉ có Du, nhưng mà… khụ khụ… dù sao tôi cũng không… đánh con gái >.
- Không sao!
Tôi đứng dậy, phủi phủi chiếc áo cùng chiếc quần đã lấm lem cát. Cô gái vẫn có vẻ áy náy, xấu hổ nói:
- Thật xin lỗi! Tôi không phải là cố ý. Chỉ tại… lỡ tay… nên quả bóng mới bay về phía anh. - …
Tôi biết là cô lỡ tay rồi, đâu cần giải thích. - Hay tôi mời anh ăn tối nhé ^_^! Coi như lời xin lỗi. Có vẻ như sự im lặng của tôi khiến cô ta nghĩ rằng tôi đang giận. Thật rắc rối! Nhưng cô ta có thể dễ dàng mời người khác ăn tối vậy sao?
- Không cần đâu!
- Đi cùng tôi cho vui đi! – Cô gái vẫn cố sức năn nỉ. – Hôm nay… có một mình tôi ăn tối thôi. Buồn chết đi được!
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu đó, tôi thực sự không đành lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cô ta cũng là người lạ, tôi chưa từng gặp bao giờ…
- Xin lỗi! Tôi bận!
Đút hai tay vào túi quần, tôi đi thẳng, không hề nhìn mặt cô gái đó một lần nào nữa. Thực ra là, bởi vì, gương mặt đó quá giống cô ấy, cóp quá nhiều nét tương đồng, khiến tôi không thể không nhớ đến cô ấy.
Bước chân tôi chợt chậm lại, ánh mắt lại hướng về phía biển hoàng hôn ấm áp. Đã một tháng nay rồi, tôi tìm cách lãng quên cô ấy, nhưng… càng cố quên thì hình ảnh cô ấy lại càng khắc sâu hơn. Du, biết đến bao giờ anh sẽ quên được em? * * *
- Thằng kia! Va vào tao mà không nói một lời xin lỗi à?
Tôi cau mày nhìn tên cao to trước mặt. Gương mặt dữ tợn khiến người bình thường nhìn vào cũng phải kiêng dè. Nhưng mà, tôi không phải là người bình thường. Tôi sinh ra và lớn lên trong thế giới cảu xã hội đen, lớn lên trong máu và chém giết, còn cái gì có thể khiến tôi sợ cơ chứ?
- Xin lỗi!
Lạnh lùng phun ra hai chữ đó, tôi ném ánh mắt khinh thường về phía tên côn đồ trước mặt rồi tiếp tục bước.
- Đứng lại! Mày dùng thái độ đó với tao là sao hả?
Tên côn đồ không chịu buông tha, dùng giọng hách dịch hỏi tôi. Bất chợt, hắn sững lại giây lát:
- Mày là Trần Vũ Kiệt?
- Phải, thì sao? – Tôi cau mày.
- Con trai ông trùm Trần Vũ Nhật?
Tôi nhướn mày nhìn hắn, không trả lời.
- Ha ha! Xem ra đúng rồi! Tốt lắm! Mày chắc không còn nhớ tao nhỉ? Để tao nói ày biết, lần trước mày phá địa bàn của tao, lần này tao phải tính sổ với mày. Tôi còn chưa kịp có phản ứng, hắn đã lao lên. Tôi theo phản xạ lùi ra sau hai bước, bắt đầu đánh trả bọn chúng.
“Bụp”.
Bọn chúng hất vào mặt tôi một thứ bột màu trắng. Tôi vội vàng nhắm mắt. Khoan đã, mùi này… Thuốc mê! Tôi vội vã lùi lại, xua xua đám bột đó đi. Nhưng… không ổn rồi! - Bắt lấy nó!
Tên côn đồ hét lên. Đám đàn em đứng đằng sau lập tức xông về phía tôi. Tôi chật vật chống đỡ. Chết tiệt! Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
- Dừng tay!
Một tiếng hét vang lên, tiếp sau đó là một thân hình mảnh mai lao về phía tôi. - Sao lại là cô? Ngời này chẳng phải cô gái trên bãi biển lúc nãy sao?
- Là anh à? – Cô gái cũng có vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức cười rất tươi. – Chúng ta cũng thật có duyên.
- Con ranh! Tránh ra!
Tên côn đồ nhìn cô gái trước mặt tôi, lớn tiếng quát. Cô gái không chút run sợ, hếch mặt lên:
- Không tránh! Sao nào? Các người ỷ đông hiếp yếu, không biết xấu hổ!
- Mày…
- Đi đi! Việc này không liên quan đến cô! Tôi đẩy cô gái sang một bên, nhưng cô ta không chịu bỏ đi.
- Để tôi giúp anh!
- Bắt lấy cả hai đứa!
Đám côn đồ lại xông lên. Cô gái đứng bên cạnh tôi lập tức cầm chiếc túi trên tay ném về phái bọn chúng.
- Á! Cái gì thế?
- Cái quái gì vậy? Khó chịu quá!
Đám côn đồ đột nhiên đứng khựng lại, không ngừng dụi mắt. Cô gái bên cạnh tôi chợt nở nụ cười đắc chí rồi nắm lấy tay tôi:
- Chạy thôi!
Tôi theo phản xạ, liền chạy cùng cô gái đó. Cả hi chạy như bay, không hề ngoảnh đầu lại. Tôi cố gắng khắc chế thuốc mê, tránh để gục ngã lúc này.
- Vừa rồi… là cái gì thế?
Chạy được một quãng khá xa, cả hai mới dừng lại. Tôi vừa thở dốc vừa hỏi cô gái kia. Cô gái cũng tựa lưng vào một bức tường, thở gấp, sau đó mỉm cười quay sang tôi: - Thứ tôi tung ra hả? Ớt bột!
- … Tôi quả thực không còn gì đế nói. Nhưng cô gái này… cũng thông minh đấy chứ.
- A… Tôi đưa tay ôm lấy đầu, cảm giác rất choáng váng. Không ổn rồi, thuốc mê đã thực sự phát huy tác dụng. Lần này thì…
* * * - Anh tỉnh rồi? Tôi từ từ mở mắt, lông mày hơi nhíu lại, cố thích ứng dần với ánh sáng. Đay là đâu? Một căn phòng khá rộng, trông có vẻ giống phòng khách sạn.
Tôi đặt tay lên trán, suy nghĩ một chút. Các sự việc vừa rồi dần hiện lên trong đầu tôi. Vậy đây là… Tôi quay sang bên cạnh. Quả nhiên là cô ấy. Cô gái đó đang ngồi bên cạnh giường, mỉm cười nhìn tôi. Tôi chậm rãi ngồi dậy, gật đầu với cô ấy: - Cảm ơn!
- Không có gì! – Cô gái nheo nheo mắt, cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như một thiên thần xinh đẹp.- Anh bị trúng thuốc mê phải không? Cũng may là anh gặp được tôi đấy. Thật tình, anh nặng chết đi được. Khó khăn lắm mới lôi được anh lên taxi, lại còn phải nhờ người ta lôi anh lên phòng khách sạn của tôi. Tôi còn phải chi tiền để nhờ anh ta nữa chứ. Rắc rối chết đi được! Trả tiền cho tôi! Nhìn cô gái phùng mồm kể lại mọi việc, tôi không kìm được bật cười trước dáng vẻ đáng yêu đó. Cô gái thấy vậy bèn xấu hổ đó mặt, quát khẽ:
- Anh cười cái gì?
- Không có gì! Có lẽ tôi có đôi chút nhầm lẫn chăng? Ban đầu cho rằng cô gái này còn ngây thơ, dịu dàng hơn cả cô ấy, nhưng rõ ràng là một con mèo hoang có móng vuốt sắc mà. Tuy nhiên suy cho cùng thì… cũng rất thú vị.
Phát hiện ánh mắt mình nãy giờ vẫn nhìn cô ấy chằm chằm, khiến đôi má trắng ngần trong phút chốc đã trở nên đỏ hồng, tôi xấu hổ đằng hắng một tiếng. Sau đó dịu giọng hỏi:
- Cô tên gì? - Giang Vân Nguyệt. Còn anh?
- Trần Vũ Kiệt. – Tôi mỉm cười. – Được rồi! Để cảm ơn sự giúp đỡ của cô, mai tôi mời cô đi ăn, được chứ?
- Được, chấp nhận liền!
Cô gái nở nụ cười thiên sứ tỏa nắng ấm áp, khiến tôi ngây người trong phút chốc. Sau đó cũng khẽ mỉm cười. Du, anh từng nói, khi nào tìm được hạnh phúc thực sự của mình, khi nào có thể bình thản dối mặt với em, anh sẽ trở về. Xem ra, ngày đó… không còn xa nữa rồi.
Xem ra, một khởi đầu mới… đã bắt đầu…
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu