Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nazu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03 Phần 1
iêu quậy hành động
“Cốp”
- Thế không được. Ý kiến cũ quá. Sáng tạo thêm đi. “Bốp”
- Kế hoạch quá nhiều sơ hở. Dẹp hết đi. “Binh” - Nói vậy mà nghe được à? Nói lại.
… Đố các bạn biết cuộc nói chuyện trên là trích từ đâu đấy ạ? Trả lời luôn cho khỏi mất thì giờ. Cái này lấy từ buổi họp bàn kế hoạch “tác chiến” trong trường của nhóm siêu quậy mới thành lập của chúng ta. Mặc dù là họp bàn nhưng sách vở, bút thước và tất cả những thứ gì…phi được đều được huy động tối đa =.=. Cuộc thảo luận mà chẳng khác gì một bãi chiến trường. Các thành viên thi nhau bác bỏ ý kiến của người khác, nhất là nó với hắn. Sách vở không ngừng bay qua bay lại giữa hai đưa. Làm cho Trần Vũ Kiệt và Tĩnh Nhiên cứ phải gọi là hoa mắt nhìn theo những cuốn sách xinh đẹp đầy màu sắc =)).
“Rầm”
Một cái đập bàn làm nó nghiêng ngả, suýt ngã. Cái bàn cũng đã có dấu hiệu rạn nứt =.=. Nó giật mình khi thấy cô bạn Tĩnh Nhiên của mình đã có dấu hiệu tăng nhiệt độ cơ thể =)).
- Hai người cãi nhau đủ chưa? Bàn vào vấn đề chính đi.
- Hê hê. Bạn yêu của tớ. Hạ hỏa, hạ hỏa nào. Nào nào, có nước lạnh này. Làm một ngụm cho hạ nhiệt =)).
- Lâm Ngọc Du.
- Dạ, có – Nó đứng thẳng người, ưỡn ngực, đưa tay lên chào theo kiểu công an.
- Cậu bớt lo cãi nhau đi. Lo vào việc chính nhanh. Mất thời gian quá – Quay qua hắn – Cả cậu nữa đó, Lâm.
- Được rồi được rồi – Nó cười cầu hòa – Tớ đã biết lỗi. Tớ hứa sẽ sửa đổi. Hì hì. Cậu ngồi xuống đi nhiên, đừng có nóng. - Vậy bây giờ bàn vào việc chính.
Nó hắng giọng.
- Ê hềm. Đầu tiên chúng ta nên bắt đầu với những trò quậy mức độ nhẹ, dần dần sẽ tăng lên. Như vậy được không?
- Được. Điều này tôi đồng ý – Hắn lãnh đạm trả lời.
Hừ. Nó muốn đập tan cái bản mặt của hắn ra quá. Hắn ngồi trong này làm nó thấy lạnh run người mặc dù nắng đang rọi cháy đất =.=.. “Tảng băng” chết bằm. Kiếp trước nó là kẻ thù của hắn hay sao mà kiếp này lại giống khắc tinh của nhau thế? Nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
- Vậy bắt đầu thế nào đây? – Hắn hếch mắt về phía nó.
- Bắt đầu bằng…bằng…bằng – Nó ấp úng gãi đầu gãi tai. Không biết phải nói thế nào, vì nó đã nghĩ ra đâu =.=.
- Không biết thì nói thẳng ra đi. Biết đâu tôi lại giúp cho.
Nó bực mình liếc xéo hắn một cái. Gì chứ tên này đúng là không biết sợ mà. Hay là thực sự muốn có chiến tranh nội bộ rồi. Nếu thế nó cũng không ngại war với hắn đâu.
- Sao câm như hến thế? Nói gì đi chứ.
- Cậu không biết làm phiền khi người khác đang suy nghĩ là rất bất lịch sự à? Sao cậu không động não đi.
- Tôi tất nhiên không thiếu gì kế. Còn cậu thì sao? Chẳng nghĩ ra được gì đúng không?
- Ai bảo thế. Cậu đừng có mà thách thức sức chịu đựng của tôi nhé. Tôi sẽ…
- Sẽ làm gì? Cậu thì có thể làm được gì? Chẳng hiểu mọi người bị làm sao. Người như cậu mà cũng được coi là siêu quậy đình đám à?
- Thế cậu nghĩ mình là ai?
- …
Thôi xong rồi. Đến là khổ. Nó với hắn không thể yên ổn lấy một phút. Hai người cứ ở cạnh nhau là y như rằng sẽ có người châm ngòi nổ cho chiến tranh =.=. Thật hết hiểu được. Hai cái người này ăn gì mà cãi nhau khỏe thế? Không có ai thấy rát cổ à?
- Thôi!!! – Lần này người mất kiên nhẫn lại là Tĩnh Nhiên – Hai cậu cãi đủ chưa? Bàn bạc mãi vẫn không xong. Trưa rồi. Tất đi ăn cơm đã. Tạm dừng cuộc họp tại đây.
- Đồng ý. Đi liền, đói quá. Nghe nhắc đến ăn là nó lập tức hưởng ứng. Lấy ví nhảy bộ ra ngoài, quên luôn cả cái tên còn đang cãi nhau với mình kia làm hắn bực đến nỗi muốn túm cổ đá bay nó sang châu Mĩ ngay tức khắc.
Trần Vũ Kiệt xách chiếc áo khoác bước theo hai cô gái. Hôm nay cậu có vẻ trầm. Thật không giống với tính cách bình thường của cậu chút nào. Đơn giản là chỉ vì cậu đang âm thầm đánh giá nó và phát hiện ra một điều rằng, nó là một con bé vô cùng thú vị. Xem ra, cậu đã tìm được đối tượng đáng để theo đuổi rồi (chết anh Lâm nhà ta =]]~) Sau một lúc đứng chôn chân tại chỗ, hắn cũng bất đắc dĩ đi theo mọi người. Vậy là buổi họp hôm nay đã kết thúc. Và kết quả là…không có kết quả gì =.=. Thật phí công quá đi.
Tại nhà ăn trường Thanh Phong…
- Tôi gắp trước cơ mà. Cậu bỏ ra – Nó hét ầm lên, giữ chặt lấy đôi đũa.
- Cậu mới là người phải bỏ ra. Tôi gắp trước rồi – Đến lượt hắn hét.
- Là tôi. - Tôi.
- … Tình hình là nó với hắn đang tranh nhau một…miếng thịt bò =.=. Nhìn cả hai phồng mồm trợn mắt, lườm đối phương đến…sém lông mày =)), chắc ai cũng nghĩ đang được chứng kiến một trận đấu ác liệt.
Còn hai người kia thì chỉ biết thở dài, lắc đầu ngán ngẩm vì cái tính trẻ con của nó và hắn.
- Mai chúng ta đi chơi được không?
Nó giật mình thả luôn miếng thịt, quay ra Nhiên:
- Cậu định đi đâu cơ?
- Kế hoạch đầu tiên sẽ là bùng tiết. Mai tất cả ra công viên Vincy chơi. OK? - Đi liền. Lâu quá rồi tớ chưa ra đó.
Nó cười tít mắt, nhìn trẻ con hết sức. Rồi như chợt nhớ ra, nó quay vội qua hai người kia:
- Còn hai người? - Sao cũng được.
Cả hai nhún vai. Nó lè lưỡi về phía hắn, lườm nguýt một cái rồi rất mau chóng cúi xuống, chú tâm vào…sự nghiệp ăn uống =)). Ngày mai chắc là sẽ vui đây.
* * * 6 giờ 30 phút, tại phía sau kí túc xá trường Thanh Phong…
- Bây giờ tính sao?
- Thì tất cả trèo tường ra ngoài chứ còn sao nữa.
- Được, mọi người tự trèo nha. Tôi lên trước – Hấn bắt đầu bám vào tường, leo lên trên.
- Ê, cậu không định giúp đỡ ai à. Ít ra cậu cũng phải giúp Nhiên chứ. Cậu ấy… – Nó chỉ tay lên, quát hắn.
- Cậu ấy leo tường còn giỏi hơn tôi nữa kìa.
Giỏi hơn? Nó quay qua nhiên, vẻ nghi hoặc. Nhiên mỉm cười, không nói gì. Nhẹ nhàng bám vào tường, tìm chỗ đặt chân rồi mau chóng leo thoắt lên bên trên. Động tác quá nhanh gọn, làm nó mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên, không tin nổi. Nhiên thường ngày nhìn rất hiền lành, trông còn có vẻ có chút yếu đuối. Sao bây giờ…
- Ê. Cậu còn đứng đó làm gì? Leo lên đi chứ. Mọi người đang đợi cậu đó. Nó giật mình nhìn lên. Cả đám đã trèo hết lên từ lúc nào, chỉ còn mình nó. Oa, sao toàn người giỏi vậy? Xem ra nó là người kém cỏi nhất rồi. Xấu hổ quá >.
- Cậu thật kém cỏi. Xem mọi người có ai phải leo bằng cây như cậu không?
Giọng điệu khiêu khích của hắn làm nhiệt độ cơ thể nó tăng lên ngùn ngụt. Tức khí rồi. Lần này phải trèo cho hắn xem. Lâm Ngọc Du này không hề tầm thường chút nào.
Thế là, ngay lập tức, nó bỏ cái thân cây, trèo trực tiếp lên tường. Híc, khí thế bừng bừng, quyết tâm cao ngất, nhưng khả năng…hạn hẹp thì cũng…bó tay thôi =.=. Cái tường chết bằm. Sao mà trơn dã man? Thế này trèo sao đây? Hức, lại làm trò cười cho hắn rồi.
- Để tôi giúp cậu. Tiếng nói đằng sau làm nó giật mình, suýt ngã ngửa ra. Nó quay ra, bắt gặp gương mặt tươi cười của Kiệt. ậu đang đưa tay ra, ngỏ ý giúp nó.
- A, không…không cần đâu…
- Không sao đâu. Đừng ngại. Cậu trèo lên vai tôi lên trên nhé. - Vậy…vậy thì…phiền cậu quá.
Nó ấp úng, mặt đỏ bừng. Hắn ngồi trên nhìn xuống thấy ngứa mắt không sao chịu nổi (ghen rồi =]]~).
- Ê, nhóc lắm chuyện. Đưa tay đây. Tôi kéo lên.
- Ai lắm chuyện? – Nó quắc mắt nhìn hắn – Ai là nhóc hả? Cậu lớn lắm hay sao mà dám kêu tôi là nhóc.
- Tôi không lớn, nhưng so với chiều cao khiêm tốn như cậu thì tôi vẫn hơn. - Cậu…cậu…cậu…
Hỏa khí bốc lên ngút trời. Chết, đúng là không cái dại nào giống cái dại nào. Nó ghét nhất bị người khác nhắc đến chiếu cao khiêm tốn của mình. Đây là điều đau khổ nhất của nó. Mỗi khi đi cùng bạn bè, nó toàn phải mang đôi bốt cai đến 12cm chứ chẳng ít. Giờ tự dưng hắn lại động chạm vào thì tất nhiên, nó bực mình là chuyện dễ hiểu. Vậy là hắn đã châm ngòi cho cuộc chiến tranh thế giới rồi.
Nó không ngần ngại trèo lên vai Kiệt, nhanh chóng leo lên bức tường, tất nhiên là ở cách xa hắn ra. Làm hắn đơ ở đó với cánh tay vẫn hướng xuống dưới mất mấy phút. Sau vài giây trấn tĩnh, hắn lập tức quay mặt lại lườm nó với đôi mắt rực lửa, xong lại quay qua Kiệt với ánh mắt đó. Hắn đang bực mình thực sự!
Nhiên im lặng nhìn ba người. Dường như, nhỏ đã phát hiện ra…có điều gì đó không bình thường trong quan hệ của ba người này. - Hy vọng là không phải như vậy – Nhiên thở dài, quay mặt đi, ánh mắt phảng phất nỗi buồn. - Oa, lâu lắm rồi mới được thấy ngươi, công viên thân yêu.
Nó hét ầm lên làm mấy người xung quanh nhìn chằm chằm. Có khi họ đang tưởng được thấy một đứa trốn viện đây=.=. Cả lũ bó tay nhìn nó. Thật là hết cách luôn mà. - Nhiên thân yêu, chúng ta đi đâu trước? – Nó ôm cổ Nhiên, vẻ mặt hết sức háo hức.
- Để xem nào. Tớ muốn đi nhà ma. - Hả???
Sự háo hức của nó lập tức bay mất tiêu không thấy tăm hơi khi nghe cô bạn thân nói. Tác giả đã nói chưa nhỉ? Hình như là rồi á. Ngọc Du nhà mình sợ ma số một. Trời không sợ, đất không sợ, ba mẹ cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất…ma =.=. Dường như nhận ra vẻ sợ sệt của nó, hắn đưa tay lên miệng che đi nụ cười…toe toét =.=. Hắng giọng một cái, hắn mỉm cười quay sang nói với Nhiên:
- Không vấn đề. Nếu Nhiên thích, chúng ta đi.
Lừ mắt nhìn hắn, nó xuống giọng năn nỉ: - Nhiên yêu quý. Nhà ma có cái gì hay đâu. Đi chỗ khác vui hơn đi.
- Cậu sợ à? – Nhiên cười ranh mãnh.
Không phải chứ? Ngay cả cô bạn thân thiết của nó cũng muốn trêu nó à. Hức. Không thể nói là nó sợ được, như thế thì mất mặt quá. Cố tỏ vẻ bình thản, nó nói với giọng tự tin:
- Tớ không sợ trời, không sợ đất mà. Mấy con ma trong đó toàn là người đóng giả. Có gì phải sợ.
- Nếu đã không có gì phải sợ thì đi thôi.
Híc, hối hận rồi nha. Lần này vào đó đảm bảo sẽ có người điếc tai vì giọng hét với tần số kinh hoàng của nó đây =.=.
Cả lũ nhanh chóng mua vé, đi vào trong. Đúng là nhà ma, nhìn quanh toàn màu đen với vài thứ ánh sáng le lói kì dị. Nó rùng mình đi lùi dần lại phía sau. Hắn được thể trêu chọc: - Ê nhóc con. Sợ thì cứ nói từ đầu đi. Sao phải đi phía sau mọi người chứ?
- Ai…ai…ai…sợ…chứ…
Mặc dù cố để vẻ mặt mình bình thản hết sức nhưng cái giọng nói run run đã cho biết, nó đang cực kì sợ. - AAAAAAAAAAAAA!!!
Một tiếng hét ầm trời, nó nhào lên ôm lấy hắn, nhắm tịt mắt lại, người run bần bật. Tình hình là nó nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua trước mặt và thế là, quên hết trời đắt, cứ túm lấy ai đó mà…ôm cho đỡ sợ =.=. Hắn giật mình cúi xuống nhìn nó. Cả hai đứa đang ngã nhào trên sàn bởi cái đẩy của nó.
“Thịch”
Trái tim một ai đó đang lỗi nhịp khi thấy gương mặt của nó ghé…rất sát mặt mình. A, điên rồ quá. Sao hắn lại có một cảm giác kì quặc thế này? Sốt nặng rồi, tý về phải kiếm thuốc uống mới được =)). - Này, bỏ tôi ra. Cậu làm gì đấy? - A.
Nó vội vã buông hắn ra, mặt đỏ bứng, bối rối. Xấu hổ quá. Tự dưng lại ôm người ta thế này. Con gái con đứa.
- Xin…xin…lỗi. Tôi…không…cố ý… - Thôi được rồi.
Hắn đứng dậy phủi áo. Nhìn quanh, không thấy hai người kia đâu, hắn liếc mắt sang nó, càu nhàu:
- Tại cậu đấy. Lạc nhóm rồi.
- Híc, tôi có cố ý đâu.
- Thôi được rồi. Đi thôi. Đằng nào ra đén bên ngoài cũng sẽ gặp nhau. Làm gì vậy?
Hắn giật mình, sửng sốt khi nó chạy đến…nắm tay hắn. Mặt hắn dần đỏ bứng lên. Giọng nó run run cất lên:
- Không…có gì đâu…Đừng…để tâm. Tôi…thấy hơi…sợ…thôi.
Haizzz, vậy là hắn đã ăn dưa bở =)). Thở dài một tiếng, hắn và nó bắt đầu lần mò đường ra ngoài trong tình trạng…tay trong tay.
Một bóng người xuất hiện sau lưng, đúng lúc nó quay mặt lại, và… - AAAAAAAAAAAAA!!!
Một phút sợ hãi. Không biết nó đã làm cái gì. Chỉ biết rằng, sau tiếng hét của nó, cái người đóng giả ma kia đã nằm lăn ra đất với hàng trăm ngôi sao…trên đầu =)).
Hắn nuốt nước bọt cái “ực”. Nó thật lợi hại nha. Không ngờ trong lúc sợ hãi, nó lại có nội công thâm hậu thế. Chỉ cần một cái gạt tay đã khiến người ta ngất xỉu trên mặt đất rồi.
Híc, nhưng có lẽ bây giờ hắn không nên để tâm nhiều tới điều đó. Quan trọng lúc này là, làm thế nào để nó nhảy xuống khỏi…cái cổ của hắn đây? Thật hết cách với nó luôn. Đúng là trong cái khó ló cái khôn, trong lúc “nguy hiểm” mới khám phá ra khả năng đặc biệt của nó á. Không ngờ nó giỏi đến vậy. Từ mặt đất mà nhảy một phát lên…vai hắn, ôm chặt cái cổ hắn không buông. - Này, cậu xuống đi. Sao ngồi hoài trên cổ tôi thế? - Ư…ư…ư…oaaaaaaaaaaaaaaa…
Ách, lại gì nữa thế? Sao chưa chi đã khóc rồi. Hắn không biết dỗ con gái đâu nha. Bản tính hắn vốn lạnh lùng mà, có nói ngon ngọt với ai bao giờ đâu.
- Này, cậu nín đi. Đừng có khóc nữa. Cậu mà nín tôi sẽ cho cậu…cho…cho…cái gì nhỉ? Kẹo nhá (ặc, như dỗ mấy đứa bé 3 tuổi á =.=).
- Hức hức…oaaaaaaaaaaaaa… – Nó lại càng khóc to hơn.
Giờ thì hắn bối rối thực sự. Nó đã nhảy xuống khỏi cổ hắn, nhưng vẫn đang trong tình trạng nước mắt nước mũi tèm lem =.=. Sau một hồi dùng đủ lời dỗ dành, toàn những lời cho…trẻ con =.=. Cuối cùng nó cũng nín khóc. Tuy nhiên, có một điểm lưu ý ở đây. Nó nín không phải do khả năng…dỗ trẻ dưới mức trung bình của hắn, mà là do mệt quá, và thế là chìm trong…giấc ngủ =)).
Hắn thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng nó cũng yên lặng. Híc, nhưng biết tính sao với nó đây? Bỏ nó ở lại thì không được. Tý tỉnh dậy thể nào nó cũng khóc um lên cho coi. Ngồi chờ nó dậy thì đến bao giờ? Suy đi tính lại, cuối cùng chỉ còn mỗi giải pháp là cõng nó ra khỏi đây. Xốc nó lên lưng, để hai tay nó vòng qua cổ mình, hắn chậm rãi bước từng bước. Hơi thở nhè nhẹ của nó luồn qua má làm mặt hắn càng lúc càng đỏ bừng. Thậm chí còn đang có những triệu chứng của…bệnh tim nữa =)). Thế này là thế nào đây?
Lia máy quay sang cặp bên kia chút nhé ^^. Vì đường rất tối, lại đang mải tìm lối ra, nên cả hai không ai để ý nó và hắn đã lạc mất nhóm từ lúc nào.
- Này Du và Lâm đâu rồi? Nhiên đột ngột dừng lại, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
- Không biết nữa. Tôi đâu có để ý.
- Hừ, có khi nào họ lạc đường rồi không?
- Tại cậu đấy. Đi gì mà chả để ý gì đến bạn bè.
Vốn nóng tính, Trần Vũ Kiệt bắt đầu…bốc hỏa. Nhiên cũng không vừa. Nhỏ đâu thể để người khác vô cớ mắng mình được. - Này! Cậu coi lại mình đi. Chính cậu cũng không để ý gì, còn nói ai nữa? Nếu cậu chú ý đến họ một chút thì bây giờ chúng ta đâu có lạc nhau.
- Tại cậu thì có. Tôi còn đang mải tìm đường.
- Tôi không phải tìm đường chắc?
- Cậu là con gái, việc tìm đường phải giao cho con trai chứ.
- Ở đâu ra cái lẽ đó? Ai tìm đường chẳng được. - Tôi không cần biết, tóm lại là tại cậu.
- Tại cậu…
- Tại cậu… Xem ra cặp này cũng chí chóe chẳng khác gì cặp kia. Nhiên nhà ta cũng thật lạ. Bình thường rất điềm đạm, chín chắn mà bây giờ trẻ con y hệt Ngọc Du. Sao ai cũng thay đổi hết vậy nè?
“Hù”
“Bộp”
Một “con ma” không biết từ đâu nhảy ra và đã trúng ngay một…cú đấm của Nhiên (bạo lực dữ =.=).
- Phiền phức. Đang cãi nhau còn chưa xong.
“Bốp”
Lại một “con ma” nữa bị hạ đo ván bởi Kiệt. Thật tội nghiệp quá đi, chẹp chẹp.
- Mệt quá! Từ đâu chui ra thế không biết.
- Thôi được rồi. Chúng ta lo đi tìm hai người kia đã. Cuối cũng Nhiên cũng đã lấy lại vẻ chín chắn bình thường. Kiệt gật gù:
- Được rồi, tạm bỏ qua cho cậu.
- Ai bỏ qua cho ai? – Vừa nói xong đã lại thấy tính trẻ con rồi.
- Thôi thôi, ai cũng được. Lo tìm người đã. Để tôi hỏi thăm đường.
Cậu nhìn quanh, chỉ thấy mấy “con ma” đang thập thò.
- Ê này, cho tôi hỏi…
Không lên tiếng thì thôi. Vừa lên tiếng một cái là mấy “con ma” chạy mất tăm không thấy đâu nữa. Họ tất nhiên là không muốn cùng chung số phận với hai người đồng nghiệp vừa bị hai siêu quậy bạo lực kia cho…ngủ một giấc rồi.
Kiệt gãi đầu gãi tai, vẻ mặt hết sức…ngô nghê =.=: - Sao vậy nè? Vừa mới gọi họ thôi mà. Tôi có làm gì đâu.
Nhiên khoanh tay trước ngực, lắc lắc đầu:
- Thôi kệ họ đi. Không hỏi thăm được thì chúng ta tự đi tìm. - Vậy giờ đi chung hay là chia ra.
- Chia ra đi, cậu đi hướng đo, tôi đi… - Không cần nữa đâu. Chúng tôi đây.
Tiếng nói đằng sau làm cả hai đứa giật mình, quay phắt lại. Cảnh tượng trước mắt là: Hắn đang cõng nó, thở hồng hộc. Công nhận là nhìn nó nhỏ nhắn vậy mà cũng nặng ra phết. Còn nó đang nằm trên lưng hắn, mắt nhắm nghiền, ngủ rất say, gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu như đứa trẻ.
- Hai cậu thật là…Làm bọn tớ lo quá. Đền tiền cho cái công lo lắng của tớ đi. Nhiên làm vẻ trách móc. Hắn cười xòa, huých nhẹ vai, gọi nó dậy:
- Ê nhóc con, dậy mau đi. Mau lên còn tìm đường ra khỏi đây.
Vẫn yên lặng… Hắn hít một hơi thật sâu và…:
- NHÓC CON!!! DẬYYYYYYYYYYYY!!!!!!!!!!!
- AAAAAAAAAAAA!!!
Nó giật mình ngã luôn khỏi lưng hắn và tiếp đất bằng…mông =.=. Bên cạnh, Nhiên và Kiệt cũng đang trong tình trạng cần kiểm tra màng nhĩ bởi tiếng hét kinh thiên động địa của hắn. Có khi sau hôm nay bệnh viện lại đón khoảng chục bệnh nhân đến kiểm tra tai mất =.=.
- Cậu làm cái gì đấy?
Nó quắc mắt về phái hắn. Hắn thản nhiên cười rất ranh mãnh:
- Gọi cậu dậy.
- Gọi nhẹ nhàng không được à?
- Gọi nhẹ rồi, nhưng cậu không dậy.
Nó xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Đây là thói quen rất xấu của nó. Mỗi lần gọi nó dậy, mẹ nó đều phải vặn volume to hết cỡ, chứ nếu gọi nhỏ nhẹ thì chắc chắc không bao giờ đánh thức nổi nó.
- Được rồi, nhanh nhanh đi, chúng ta còn phải đi một vài trò khác nữa chứ.
Cuối cùng là Nhiên lên tiếng “giải vây” giúp nó. Nó ngước mắt long lanh tỏ vẻ cảm ơn.
- Đứng dậy đi. Còn muốn ngồi đó đến bao giờ?
Lại cái “tảng băng” chết bằm. Kiếp trước nó mắc nợ hắn à? Tạo sao giờ không thể để nó yên một chút vậy?
Siêu quậy nổi loạn Siêu quậy nổi loạn - Nazu