Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191: Kẻ Phá Rối Bữa Ăn
uả nhiên Dương Hân đã đặt trước bàn ăn ở nhà hàng P. Vương Minh nhìn qua vị trí bàn ăn cũng khá đẹp, nằm ngay cần cửa sổ có thể vừa ăn vừa nhìn dòng người đi lại tập nập về đâm ở con đường bên cạnh. Đúng là có nhã ý.
Vương Minh và Dương Hân ngồi xuống. Dương Hân nhận menu từ tay của người phục vụ rồi đẩy về phía Vương Minh cười nói
"Anh là khách, ưu tiên gọi món trước"
"Vậy tôi không khách khí đâu"
Vương Minh quét mắt nhìn qua menu rồi gọi
"Măng khô, Chả cá Lã Vọng, một con Vịt cỏ. Cô xem thế nào Dương Hân"
Vương Minh gọi xong quay ra nhìn Dương Hân hỏi xem nàng ta có thỏa mãn không. Dương Hân cười gật đầu rồi nhìn nhân viên phục vụ nói
"Chúng tôi gọi thế thôi"
Người nhân viên vội ghi lại món ăn vào thực đơn rồi hỏi
"Vậy các vị muốn dùng đồ uống gì"
"Ừm… tôi một ly nước cam còn anh"
Dương Hân nhìn Vương Minh. Vương Minh cười nói
"Tôi cũng vậy"
"Vâng hai vị đợi một chút, món ăn sẽ được mang lên ngay"
Nhân viên phục vụ vội vàng lui đi để lại Dương Hân và Vương Minh. Nói thật lúc này Vương Minh cảm thấy mồm miệng mình có chút cứng nhắc, hắn nguyên bản là muốn nói chuyện với Dương Hân để không khí đỡ buồn tẻ nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại hắn không biết nên nói chuyện gì. Từ lúc quen biết Dương Hân đến giờ chủ đề nói chuyện của hai người chỉ xoay quanh Hắc Cẩu và công việc nên hắn không biết tính tình của nàng ra sao mà nói chuyện. Mà Dương Hân cũng không khác gì Vương Minh cả nên cả hai người đều bảo trì trầm mặc, điều này vô hình khiến không khí bàn ăn của hai người khác biệt hoạt toàn với khung cảnh náo nhiệt ở các bàn ăn xung quanh.
Đột nhiên lúc này có một đôi nam nữ đi đến gần bàn của hai người. Nhìn người phụ nữ thì thân toàn hàng hiểu, bộ mặt kiêu ngạo nhìn tướng đoán chắc đây là một tiểu thư gia đình giàu có nào đó. Còn người nao thì cao lớn bộ dạng cực kì đẹp trai, nụ cười rất mê người phô ra hàm răng trắng đẹp đều tăm tắp. Vương Minh liếc mắt nhìn hai người này đến trước bàn ăn của hai người Vương Minh nhưng hắn không quen hai người này nên chỉ im lặng để xem hai người này đang giở trò gì.
"Ai ôi thật không ngờ nhe, đúng là trái đất tròn Dương Hân không ngờ lại gặp cậu ở đây"
Người phụ nữ lên tiếng từ ngữ tuy thể hiện sự vui mừng nhưng giọng điệu thì lại theo kiểu cao cao tại thương khiến người khac cảm thấy chán ghét vô cùng.
Vương Minh liếc nhìn Dương Hân thấy trán nàng ta nhăn lại, mặt xám đen, ánh mắt hung hăng như bắn ra lửa. Nhìn biểu hiện này Vương Minh cũng đoán ra được Dương Hân quen biết người phụ nữ kia nhưng mà quan hệ không tốt lắm.
Dương Hân không nói gì chỉ im lặng nhưng mặc tối sầm lại thể hiện nàng ta đang rất khó chịu. Nhưng người phụ nữ kia lại không thèm để ý lại tiếp tục nói
"Nghe nói bây giờ cậu đang làm phó thị trưởng thường ủy của thành phố Giang Kiều này không?"
"Đúng vậy"
Lúc này Dương Hân mới lên tiếng duy nhất chỉ nói hai từ rồi im lặng.
"Vậy xin chúc mừng nhé"
"Cảm ơn"
"Ồ ai đây. Không phải là bạn trai mới của cậu đấy chứ"
Lúc này đột nhiên ánh mắt của người phụ nữ kia chuyển sang Vương Minh đang im lặng ngồi đối diện với Dương Hân. Nàng ta làm bộ ngạc nhiên nhìn Vương Minh rồi nhìn Dương Hân cười hớn hở nói. Sau đó nàng ra kéo người đàn ông lịch lãm bảnh bao bên cạnh khoác tay cực kì thân thiết đến nội bộ ngực của nàng ta ép chặt vào tay của người đàn ông đến biến dạng.
"Dương Hân à thật không nghĩ nha. Không ngờ hoa khôi của trường năm nào lại chọn bạn trai bình thường như bạn. Nhìn tên bạn trai của bạn này, không đẹp trai mà quan trọng là quần áo thì toàn loại vỉa hè ba xu. Mình nghĩ với sắc đẹp của bạn ít nhất cũng phải kiếm được người như anh Mạnh chứ. Thế nào Dương Hân cần mình làm mai giới thiệu ột số anh bạn của mình không, đảm bảo mấy anh này vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền nữa"
Vương Minh nghe thấy vậy thì nhíu mày tính phát hỏa nhưng chưa kịp phát hỏa thì Dương Hân đã hành động trước. Dương Hân hung hăng đứng dậy đạp mạnh vào bán, giọng nói cực kì lớn khiến mọi người xung quanh lập từng dùng đũa chú ý
"Trần Mai, cô quá đáng lắm rồi đó"
Vương Minh nhìn bộ dạng tức giận đến đỏ bừng mặt của Dương Hân thì hết sức ngạc nhiên. Theo như trí nhớ của hắn thì Dương Hân luôn là người lạnh đạm, hầu như hắn chưa hề bao giờ thấy nàng tức giận cả. Nhưng mà lần này được thấy khiến Vương Minh phải cảm thấn, mỹ nhân đúng là mỹ nhân kể cả khi tức giận cũng có một phong tao riêng cực kì cuốn hút phái đực.
"Tôi quá đáng"
Người phụ nữ kia hừ một tiếng rồi nói
"Dương Hân à tôi chỉ nói sự thật thôi. Vì nể cô là bạn học cùng đại học nên tôi có lòng tốt giới thiệu không ngờ cô lại… haiz đúng là làm ơn mắc oán"
Người phụ nữ tên Trần Mãi này lạm bộ mặt ủy khuất nũng nịu dựa vào bờ cai của người đàn ông nhưng ánh mắt vẫn đầy khiêu khích nhìn Dương Hân
"Bình tĩnh lại đi Dương Hân"
Vương Minh thấy Dương Hân chuẩn bị giận qua mà mất kiểm soát nên lên tiếng nhắc nhở nàng sau đó quay nhìn người phụ nữ Trần Mai kia, hắn híp mắt nhìn người phụ nữ này từ đầu đến trần. Ánh mắt hắn cực kì sắc bén khiến cho Trần Mai cảm thấy cả người có chịu bất chi bất giác lùi về phía sau thân thể của người đàn ông bên cạnh. Vương Minh hừ một tiếng nói
"Tôi khuyên cô một câu tốt nhất là lượn đi đừng làm mất nhã hứng ăn của chúng tôi nếu không thì…"
Vương Minh tiện tay vớ lấy một cái thìa không mất một chút sức lực nào, bộ dạng cực kì nhẹ nhàng như không bóp cả chiếc thìa sắt thành một cục sát vụn ném xuống chân hai người kia.
Hai người kia kia trố mắt nhìn cục sát. Thậm chí người phụ nữ Trần Mai kia còn ngồi xuống nhặt cục sát dưới chân lên xem, khi đã xác nhận đây thực sự là cục sát thì cảm thấy kinh hãi nhưng lòng cao khí ngạo không mất, nàng ta hếch mặt lên kiêu ngạo nói
"Coi như các ngươi hung ác. Ngươi nho nhã như chúng tôi không thèm chấp hai người"
Nói xong Trần Mai lập tức kéo tay người đàn ông bên mình rời đi.
Đợi khí hai người biến mất rồi thì Dương Hân mới ngồi xuống nhưng sắc mặt vẫn như cũ không hề tốt chút nào cả. Mãi một lúc sau nàng ta mới mở lời nói ra hai từ
"Cảm ơn"
"Không có việc gì"
Vương Minh phát tay nói. Hắn muốn nói vài lời nhưng lại thôi bởi đây là chuyện cá nhân của người ta hắn không có quyền lên tiếng. Không khí lại trở về trạng thái trầm mặc ban đầu nhưng có phần nặng nề hơn trước nhiều. Mãi đến cho khi phục vụ dọn thức ăn lên thì không khí mới có chút nhẹ nhàng bớt căng thẳng hơn đôi chút. Hai người Vương Minh và Dương Hân vẫn bảo trì trầm mặc ngồi ăn không nói gì. Có lẽ vì chuyện vừa rồi làm tâm tình của Dương Hân không thể nào bình tĩnh được nên nàng ta trong nội tâm muốn nhanh chóng trở về, vì vậy nàng chỉ gắp vài miệng ăn qua loa gọi là cho có. Vương Minh phát hiện điều này thì cũng tăng tốc độ ăn rồi đứng dậy cùng Dương Hân rời khỏi nhà hàng P
"Anh có thể đi uống rượu với tôi được không"
Ngồi trên xe Vương Minh đang định khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy Dương Hân lên tiếng. Vương Minh thoáng sững sờ rồi hiểu ra, hóa ra nàng ta tính mượn rượu giải sầu. Vương Minh thấy vậy thì khuyên giải
"Dương Hân à có chuyện buồn thì đừng tìm rượu giải sầu. Cô chưa nghe nói qua sao, có câu nói: càng uống càng sầu a"
"Càng uống càng sầu?"
Dương Hân lẩm bẩm lại câu nói này. Một vài giây sau nàng nở nụ cười khổ nói
"Nhưng bây giờ tôi biết làm gì nữa. Tôi chỉ muốn uống cho thật say để quên đi cái chuyện kia mà thôi"
"Haiz"
Vương Minh thở dài, hắn biết Dương Hân đã quyết không thể làm gì hơn mà nghĩ lại một cô gái xinh đẹp như Dương Hân đến một nơi hỗn loạn như quán bar uống rượu một mình thì nguy hiểm vô cùng vì vậy Vương Minh đành đồng ý đi làm bạn rượu với nàng vậy. Hắn hỏi
"Đi đâu?"
"Về nhà tôi. Trong nhà tôi có một ít rượu quí được tặng"
Dương Hân nói. Vương Minh gật đầu rồi lái xe đi.
Nhà Dương Hân nằm trong khu tập thể của chính quyền thành phố Giang Kiều. Khu nhà này được xây dựng cách đây ba mươi năm nên nhìn bề ngoài có vẻ cũ kĩ lỗi thời nhưng khi vào trong phòng ở của Dương Hân thì Vương Minh lại cảm thấy được như bước chân vào thế giới khác bởi khoang cảnh bên trong khác hoàn toàn so với tưởng tượng của hắn. Bên trong căn phòng được trang trí rất nhã nhặn nhưng vô cùng hiện đại và sang trọng đối lập hoàn toàn với vẽ cũ kĩ bên ngoài tòa nhà.
"Nhà cô đẹp thật"
Vương Minh khen một câu
Dương Hân cười cười coi như nhận lời khen của hắn nàng chỉ vè phía ghế salon nói
"Anh ngồi đợi chút. Tôi đi lấy rượu và đồ nhắm"
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin