Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2021-08-25 12:51:40 +0700
SAY, TỈNH, ĐỤC, TRONG
Khuất Nguyên
Khuất Nguyên làm quan đại phu cho vua Hoài nước Sở, bị kẻ sàm báng mà phải phóng khí. Mặt mũi tiều tụy, hình dong khô héo, Khuất Nguyên vừa đi, vừa hát ở trên bờ đầm.
Có ông lão đánh cá trông thấy, hỏi rằng: “Ông có phải là Tam lư đại phu đó không? Sao mà đến nỗi khốn khổ như vậy?''
Khuất Nguyên nói:
- Cả đời đục cả, một mình ta trong; mọi người say cả, một mình ta tỉnh, bởi vậy cho nên ta phải phóng khí.
Ông lão đánh cá nói:
- Thánh nhân không câu nệ việc gì, lại hay tùy thời. Có phải cả đời đục cả, sao ông không khuấy thêm bùn, vỗ thêm sóng cho đục một thể; loài người say cả, sao ông không ăn cả men, húp cả bã cho say một thể? Việc gì phải lo xa, nghĩ sâu, để cho đến nỗi phải phóng khí?
Khuất Nguyên nói:
- Tôi nghe: mới gội đầu tất phải chải mũ, mới tắm ra tất phải thay áo; có dân lại chịu đem cái thân trong sạch mà để dơ bẩn dính vào mình được? Chẳng thà nhảy xuống sông Tương, vùi xác vào trong bụng cá, chớ sao đang trắng lôm lốp, lại chịu để dây phải bụng dơ.
Ông lão đánh cá nghe nói tủm tỉm cười, quay bơi chèo đi, rồi hát rằng:
''Sông Thương nước chảy trong veo,
Thì ta đem giặt cái lèo mũ ta.
Sông Thương nước đục chảy ra,
Thì ta lội xuống để mà rửa chân.''
Hát xong, đi thẳng, không nói gì nữa.