An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 595: Khảo Giác
ão Thái công, Dương Lang trung tới rồi.
- Ha ha, mời hắn vào đi!
Dương Phàm phủi phủi quần áo, bước vào sảnh.
Phòng rất lớn – đó là cảm giác đầu tiên của hắn.
Trong phòng có rất nhiều người – đây là ấn tượng thứ hai.
Trong căn phòng rộng thênh thang bày ngay ngắn từng cái giường ngồi, từng cái bàn nhỏ hiện tại chỉ có quan lại quyền quý mới có thể không sợ người khác làm phiền mà vẫn làm theo thói quen xưa.
Trên mỗi cái bàn nhỏ bày đầy thức ăn phong phú và đồ dùng xưa cũ. Vũ thương chế tạo bằng gỗ quét sơn, bình tửu bằng thành đồng, muôi rượu bằng gỗ thô...
Đằng sau mỗi cái bàn là một khách nhân phục sức trang nghiêm, áo bào kiểu dáng khá cổ, tám chín phần mười đều là lão nhân, người trẻ tuổi nhất cũng đã tóc hoa râm, rất xứng với những dụng cụ chế rượu xưa cũ này.
Đế quốc này chính là do một lão phụ nhân hơn bảy mươi tuổi trị vì, mà các thế gia ngàn năm đó lại do những lão nhân tóc trắng xóa nắm giữ, bất kể là trí tuệ, kinh nghiệm hay lịch duyệt đều đã được lắng đọng tích lũy qua năm tháng, không ai dám khinh thường. Dương Phàm cũng không kính sợ địa vị và quyền thế của bọn họ, nhưng đối với những bậc trưởng giả cơ trí này hắn vẫn nguyên vẹn lòng tôn trọng.
Lý Mộ Bạch đã đổi lại một thân thọ bào, cười dài ngồi trên cùng nhìn hắn, Dương Phàm tiến đến, trầm bổng chúc thọ lão nhân.
Các lão nhân đều biết Lý Mộ Bạch rất ưa thích hậu sinh trước mắt, từ khi còn là một vãn bối đã được Thẩm Mộc cố ý đưa về, nhưng vẫn cần bọn họ thống nhất. Chỉ cần bọn họ gật đầu một cái, thanh niên trẻ tuổi trước mặt lập tức có thể có được tài phú cự đại không giới hạn cùng với mạng lưới quan hệ vô cùng vô tận – tuy rằng phần quyền lực này vẫn còn xa mới bằng Khương công tử.
Vốn Kế Tự Đường cũng không tồn tại Hiển tông và Ẩn tông gì, Kế Tự Đường vốn là được chúng thế gia lập ra để thay mặt Thế gia, là duy nhất, nhưng ai cũng không ngờ, từ trong Kế Tự Đường, Thẩm Mộc lại kéo ra được một chi đủ để chống lại lực lượng của Khương công tử, bất ngờ biến một tổ chức “bóng tối” bên ngoài Kế Tự Đường thành Ẩn tông cùng ngồi cùng ăn, đến nỗi Kế Tự Đường một phân thành hai.
Hiện giờ bọn họ đồng ý với đề nghị của Lý Mộ Bạch, đồng ý để cho Khương công tử và Thẩm Mộc xây dựng một nhánh lực lượng bên ngoài, để ổn định cơ cầu của Kế Tự Đường, nhưng có vết xe đổ của Thẩm Mộc, đương nhiên họ sẽ không để cho Dương Phàm một tia hy vọng sẽ phân ra nhánh lực lượng khổng lồ thứ ba. Tuy nhiên, lực lượng như vậy cũng là vô số người tha thiết mơ ước rồi.
Tuy bọn họ tin tưởng vào ánh mắt của Lý Mộ Bạch, nhưng cũng cần đánh giá suy tính về Dương Phàm thêm một chút, xác nhận năng lực của hắn. Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp hắn, Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, trung quy trung củ, đã để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt với các lão gia hỏa này.
Lúc này, từ cửa hông có nhiều hơn một người rón rén bước vào, bọn họ đi hai chân trần, tách ra lần lượt đi về phía chủ nhân của mình, thầm thì một chút, ánh mắt các lão nhân đánh giá Dương Phàm hơi thay đổi. Rất hiển nhiên, bọn họ đã biết một màn vừa xảy ra trong hoa viên kia.
- Được phúc của lão thiên, lão nhân đã qua tuổi thất tuần, năm nay đã tám mươi tám, vẫn sinh long hoạt hổ. Ha ha, vốn nghĩ không tổ chức đại thọ, chỉ mời tri kỷ nhiều năm uống vài chén rượu là được rồi, nhưng bọn nhỏ không chịu, giờ mới nhận ra mình có rất nhiều thân bằng hảo hữu.
Lý Thái công hồng hào nói:
- Trên đại sảnh này đều là tri giao nhiều năm của lão phu, đều là các lão gia hỏa. Thanh danh của Nhị Lang, các tri giao hảo hữu của lão phu đều đã từng nghe qua, ngươi lại đây ngồi với mọi người một chút. Nhị Lang là người trẻ tuổi, ngồi đây sợ là uống rượu cũng không thoải mái, lát nữa vài tôn tử của lão phu sẽ tới bồi rượu Nhị Lang, các ngươi cứ tự uống cho đã đi nhé. Ha ha.
Lý Thái công vừa dứt lời, người chủ trì liền bước tới bên cạnh Dương Phàm, dẫn hắn nhập tọa. Chỗ của Dương Phàm ở dưới cùng, luận tuổi, trong số những người ở đây, ngoại trừ Độc Cô Vũ, những người khác ít nhất cũng có thể làm gia gia của hắn cũng không có gì là nhục. Dương Phàm tới sau bàn, chiếu theo cổ lễ cẩn thận quỳ ngồi xuống, sửa sang một chút ống tay áo mới ngẩng đầu lên.
Chưa tìm Độc Cô Vũ, cũng chưa kịp đánh giá những người khác, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Lý Mộ Bạch, mới bất ngờ phát hiện Ninh Kha cô nương đang ngồi cạnh lão. Nàng mặc một bộ váy dài màu sẫm ôm sát người, áo trong tay dài, áo ngoài tay ngắn, một thân màu lam sẫm, nhìn nghiêng một chút sẽ phát hiện vải may váy lập lánh nhàn nhạt ánh hồng, cũng không hiểu là chất liệu gì, nhưng lại khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Ninh Kha hồng nhuận thêm vài phần.
Mái tóc đen như suối chải kiểu “kinh hộc kế”, giống như một chú chim đang muốn giương cánh bay lên, là nữ tử chưa xuất giá, búi tóc thả xuống sau vai như một cái đuôi én rất tao nhã. Thấy Dương Phàm nhìn mình, Ninh Kha ưu nhã gật đầu chào hắn.
Đột nhiên một lão giả tóc bạc lên tiếng hỏi, cắt đứt cuộc trò chuyện bằng ánh mắt của Dương Phàm và Ninh Kha:
- Lão phu nghe nói Nhị Lang là người Giao Chỉ?
Những người này, Dương Phàm không biết, Lý Mộ Bạch cũng không có ý giới thiệu. Hôm nay vốn để chúng thế gia đánh giá, quan trọng là biểu hiện của hắn. Dương Phàm nhìn lão một lát, vuốt cằm nói:
- Vâng. Vãn bối thuở nhỏ ở Giao Chỉ, sau khi thành niên mới vào Lạc Dương.
Giao Chỉ, từ triều Tần chính là lãnh thổ của vương triều Trung Nguyên, tuy có tách ra, nhưng trong lòng các lão nhân nơi đó thủy chung vẫn là lãnh thổ của vương triều Trung Nguyên, nên cũng không vì thế mà xem Dương Phàm là người ngoại quốc, chỉ là hắn xuất thân từ nơi hơi xa xôi, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy chưa được khai hóa.
Lão giả đó gật gật đầu, nói:
- Nhị Lang tuổi còn nhỏ, ở Kinh thành lại không có căn cơ nhân mạch, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có được thành tựu lớn như vậy, thật khiến người ta khâm phục.
Chuyện đồn đại giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa họ đều có nghe, nhưng công lao sự nghiệp hắn có đều là nhờ vào bản lãnh thật sự, không quan hệ tới mấy thứ giữa hắn và Thái Bình Công chúa, đó cũng chỉ mang lại cho hắn một kỳ ngộ, quan trọng là hắn có năng lực. Các thế gia, vì kết minh, liên hợp, vẫn thường phải nhờ vào đám cưới của nữ tử, nhưng ai sẽ quy kết công lao sự nghiệp của họ cho đám cưới nữ nhân? Tiết Hoài Nghĩa là nam sủng của Nữ Hoàng đế, Nữ Hoàng đế từng hai lần lệnh lão mang binh xuất chinh, thống soái hơn mười vạn đại quân, vô số danh tướng lương thần làm phụ, lão đã lập được công lao gì?
Cho nên, tuy các vị trưởng giả thế gia có nghe nói về chuyện giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa, cũng tin là thật, nhưng không vì thế mà khinh bỉ hắn, càng không vì vậy mà quy hết thành tựu hắn đạt được là nhờ một nữ nhân trợ giúp. Nếu kiến thức các vị trưởng giả thế gia này nông cạn thô tục như vậy thì có khác gì đám dân thường đâu.
Dương Phàm cúi người nói:
- Trường giả quá khen, vãn bối có được ngày hôm nay, cố nhiên là cũng có cố gắng bản thân, nhưng cũng không thiếu sự giúp đỡ của quý nhân và cơ duyên lập công.
Câu trả lời chẳng những thỏa đáng, lại còn đúng với tâm ý những lão gia hỏa này. Người còn trẻ tuổi thường nghĩ mệnh ở ta không ở trời, càng là xuất thân từ các thế gia có bối cảnh càng hùng mạnh lại càng nghĩ như vậy.
Dần dần, càng già, càng kính sợ thiên địa, càng nhận ra được trong hư vô có một sức mạnh thần bí có ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ. Lời này của Dương Phàm có bao hàm cả trải nghiệm nhiều năm của bọn họ, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
Các lão nhân đều gật đầu, Lý Mộ Bạch thấy mọi người yêu thích, tảng đá lớn trong lòng cũng được ném xuống, vuốt vuốt râu, cười vui mừng.
Đột nhiên lại có một vị lão giả hỏi:
- Sự tích anh hùng của Nhị Lang lão phu cũng có nghe thấy. Như ở Tiết Diên Đà trí diễn Đột Quyết Đại Diệp Hộ, khơi mào tranh chấp giữa hai tộc A Sử Na, A Sử Đức; ở Thổ Phiên dùng kế nhỏ, khơi mào sự tranh đấu gay gắt giữa Thổ Phiên Vương và Đại tướng Luận Khâm Lăng. Lần này Vương Hiếu Kiệt binh phát An Tây, Thổ Phiên Vương không chịu phái ra Luận Khâm Lăng, triều ta mới thuận lợi mà thắng được, mà Luận Khâm Lăng lại càng thêm nghi kỵ Thổ Phiên Vương, hai bên đã như nước lửa bất dung; lại như trên hành trình Nam Cương…
Những người này biết rõ sự tích về Dương Phàm như lòng bàn tay, còn biết nhiều hơn cả Hoàng Đế, nói hết ra không chút nể nang, hắn làm chút chuyện gì cũng không gạt được các thế gia, trong đó có rất nhiều chuyện vẫn là thế gia giúp hắn làm. Tỷ như biết được tình hình Đột Quyết, lẻn vào Tiết Diên Đà, giả mạo A Sử Na Mộc Ti, đoạn đường này vẫn nhờ vào đám người Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa cũng chính là thế lực của thế gia.
Lại như lần ở Thổ Phiên ly gián Vương Tướng, tất cả chuẩn bị trước đó, bao gồm cả việc giả dạng thương nhân Trung Nguyên, cũng là một đám con cháu quý tộc. Ở Nam Cương, khi Dương Phàm ở Diêu Châu, vì có chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ có thể dựa vào chính mình mà tranh đấu, nhưng đằng sau lưng vẫn là có thế gia tham dự.
Người này một hơi kể hết tất cả những chuyện đắc ý trong cuộc đời Dương Phàm.
Nói là cuộc đời thì hơi khoa trương, nhưng Dương Phàm mới được bao nhiêu tuổi, từ một tiểu dân phường đinh cho tới quan cư ngũ phẩm hiện tại, những đại sự mà hắn dễ dàng làm được, bao nhiêu người cả đời cũng khó làm được lấy một việc, chỉ dựa vào nhiêu đó, hắn cũng đủ để cười ngạo quan trường rồi.
Dứt lời, có người nói:
- Lão phu xem Nhị Lang làm việc xưa nay vẫn chuyên dùng trí. Nam nhi chinh chiến thiên hạ, hoan hỷ nhất là đại sát tứ phương, kiếm quét lục hợp, chiến tích huy hoàng, rực rỡ sử sách. Mà công tích của Nhị Lang cho dù lớn tới thiên thu, nhưng thanh danh lại không có, nếu không, hiện giờ thiên hạ đã sớm nghe sớm biết. Là vì khi đó Nhị Lang không có binh quyền trong tay, không có thực lực, có bất đắc dĩ không?
Dương Phàm biết, đây là các lão giả này đang đánh giá về phong cách và phương pháp làm việc của hắn, nên thật thà đáp:
- Trí và lực, nếu có thể dùng cả hai để đạt được mục đích, đương nhiên vãn bối sẽ bỏ lực chọn trí. Nếu bất đắc dĩ, dùng trí khó đạt được mục đích, vãn bối mới chọn lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, giết người một ngàn tự tổn năm mươi, dùng sức tuy là đường tắt để gây dựng thanh danh cá nhân, nhưng phải hy sinh tính mạng vô số người. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hơn nữa, chiến tranh là để đạt được mục đích, nếu có thể dùng trí tuệ mà đạt được, vì sao phải dùng vũ lực khiến cho nước mắt phải rơi?
Một lão giả khác cười ha hả hỏi:
- Nói vậy, Nhị Lang làm việc, nếu trí và lực đều có thể đạt mục đích sẽ chọn trí mà bỏ lực, như vậy, Nhị Lang nghĩ, trí là thủ đoạn tốt nhất để đạt được mục đích sao?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Vãn bối nghĩ, trí và lực cũng đều là thủ đoạn. Cái mục đích đạt được cần chính là thành tựu về văn trị giáo hóa. Mà trí tuệ, cũng chỉ là một loại biểu hiện bên ngoài của văn trí giáo hóa. Hán Cao Tổ từng nói: Người có dũng được thiên hạ, người có mưu trị thiên hạ. Kỳ thật, được thiên hạ, cho dù là dùng vũ lực cũng vẫn phải dùng mưu làm chủ, nếu không, bàn về dũng, có ai bì được cái dũng của Bá Vương, vì sao thiên hạ lại của Lưu Bang?
Quan Vũ quá ngũ quan, trảm lục tướng, hâm rượu trảm Hoa Hùng, rong ruổi sa trường, hùng dũng hiên ngang, nhưng cũng không tránh được thua trận chạy ra Mạch Thành. Mưu giả dụng trí, bày mưu tính kế trong trướng, quyết thắng ngoài sa trường ngàn dặm, trí giả như Tôn Tẫn, kim thiền thoát xác, trí ra Đại Lương, rửa sạch sỉ nhục trên đường Mã Lăng
(Quan Vũ thua trận ra Mạch Thành: Sau trận thắng Phàn Thành, Quan Vũ bị quân Tào lập mưu bao vây, lung lạc sĩ phu, bày mưu đánh cho thua nặng. Ông rút khỏi Phàn Thành, nhưng cùng đường, đành chạy về phía nam ra Mạch Thành chờ đợi viện binh nhưng không có. Sau đó, Tôn Quyền bao vây dụ hàng, ông giả hàng, dẫn theo 10 quân kỵ theo đường nhỏ đổi hướng chạy lên phía bắc hy vọng chạy về tới địa bàn của Lưu Bị, nhưng bị quân Tào chặn đường, bị bắt, ông tự vận)
(Tôn Tẫn là người nước Tề, bị Bàng Quyên tướng nước Ngụy lập mưu hãm hại bị chặt hai chân, chạm vào mặt. Sau đó theo sứ giả nhà Tề, ngồi trong xe bày mưu cho Kỵ đánh Ngụy phải kiệt quệ. Mười ba năm sau, Ngụy và Triệu đánh Hàn, một lần mang quân đi cứu nước Hàn khỏi Ngụy, dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu” lừa Bàng Quyên bỏ Hàn quay về. Tẫn dùng kế giảm số bếp trong quân lừa Bàng Quyên đuổi theo, mai phục cung nỏ hai bên đường Mã Lăng, lấy một khúc gỗ to cao sạch, lấy than khắc lên “Bàng Quyên sẽ chết dưới cây này” rồi dặn quân lính hễ thấy ánh lửa nổi lên thì bắn thẳng vào đó. Quyên đuổi đến nơi, thấy có chữ, nổi lửa lên đọc, mới biết mình bị lừa thì quá muộn. Quyên bị bắn tên ngã ngựa, sợ bị làm nhục bèn rút kiếm tự vận)
Anh hùng chỉ là chuyện trong nháy mắt, có thể thành công lao sự nghiệp thiên cổ mà không phải dựa thế sẽ dùng mưu, sẽ dùng trí, dùng văn trị người. Quỷ Cốc tiên sinh từng cho Quỷ cốc luận kiếm:
- Kiếm của thất phu vận như gió sinh cướp mạng người. Kiếm của tướng quân công thành chiếm đất, uy chấn tứ phương. Nhưng kiếm của vương giả, một khi dùng đến, là bình định chư hầu, thống nhất thiên hạ.
(Quỷ Cốc tiên sinh: thầy của Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Trương Nghi, Tô Tần)
Một lão đầu tóc bạc đột nhiên cười hỏi:
- Nếu Nhị Lang đã không cần lực mà ưu tiên trí, càng tôn sùng văn trị, vì sao ở trong hậu hoa viên còn nhạo báng đám thanh niên đọc sách là “nghịch bùn”?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan