A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 577: Ông Già Khó Hiểu
ộc Cô Ninh Kha vừa rồi hô “Cứu hắn” một tiếng, thanh âm cũng không gọi là cao, ít nhất sau khi quen Huân Kỳ, thậm chí là Công Tôn Bất Phàm và Công Tôn Lan Chỉ giọng còn hét lớn hơn nữa, Dương Phàm cảm thấy giọng nói của vị cô nương này mềm giòn dễ vỡ, quả thực giống như giọng hát của chim hoàng oanh đậu trên đầu cành ngọn liễu.
Nhưng chính là một giọng hét “rất nhỏ” như vậy, có vẻ như Ninh Kha cô nương bình thường cũng rất ít khi dùng tới, cho nên một tiếng hét ra, nàng bắt đầu ho không ngừng.
Lúc Dương Phàm di chuyển về phía sau nàng, gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc của nàng đang ửng hồng lên vì bị ho khan sặc sụa, gương mặt nhỏ như bàn tay gầy tới tinh xảo, bàn tay của nàng lại che miệng, liền chỉ có thể nhìn thấy hai má ửng hồng và đôi mắt thông minh.
Cô nương nhìn hắn một cái, ánh mắt thâm thúy giống như bầu trời mùa thu xanh thẳm, sau đó mi mắt của nàng liền khẽ rủ xuống, chặt đứt đi ánh mắt sáng ngời kia. Khi mi mắt rủ xuống, lông mày liền thoáng cong lên, đầu lông mày của nàng rất nhỏ, cong lên thành một đường cong tao nhã.
Thuyền Nương cầm sào từ bên cạnh Dương Phàm đi tới, thuyền vừa nhỏ lại hẹp, Dương Phàm không chỉ biết kỹ năng bơi, mà còn có thể trèo thuyền, cho nên hắn vừa mới ngã thuyền, ngay lập tức đã đứng với tư thế rất vững trên thuyền.
Thuyền nương kia đương nhiên cũng là cao thủ lái thuyền, vừa thấy tư thế đứng của Dương Phàm liền biết người này am hiểu kỹ năng bơi, rõ ràng xuống nước là cách chạy trốn tốt nhất, tuy dưới nước cũng không an toán, nhưng rõ ràng sự nguy hiểm so với trên bờ là giảm đi nhiều, hắn lại luôn không chịu cố gắng ngã xuống nước, điều này có chút kỳ quái.
Bởi vậy khi thuyền nương từ bên cạnh hắn đi tới, liếc thấy ánh mắt của hắn có chút kỳ quái.
Thuyền nương đi tới, liền nhẹ nhàng dìu Ninh Kha cô nương, gương mặt của nàng vô cùng mảnh mai, cơ thể lại càng mảnh khảnh, hóa ra khi ngồi còn không cảm thấy, lúc đứng dậy, Dương Phàm chỉ cảm thấy eo nhỏ của nàng, giống như là một bàn tay có thể nắm được, chiếc váy màu trắng nguyệt đang tung bay trong gió, giống như lập tức thuận gió trở lại.
Độc Cô Vũ bổ nhào đến bên cầu, thấy muội tử đang đứng lên, cũng không bị người ta làm ngộ thương, lúc này mới thở nhẹ ra, nói:
- Ninh Kha à, muội sắp dọa ta chết rồi, muội không ngoan ngoãn đợi ở đó, nhảy ra làm gì?
Ninh Kha nói:
- Đại huynh làm việc, không ổn.
Trên mặt Độc Cô Vũ hiện ra sự xấu hổ, nhẹ nhàng cúi đầu nói:
- Đúng vậy!, huynh không thể, làm ảnh hưởng tới thanh danh của Độc Cô thế gia.
Ninh Kha khẽ lắc đầu, Dương Phàm nhìn về phía sau, chỉ có thể nhìn thấy cái cổ mảnh mai của nàng khẽ lay động, nàng lắc đầu một ách tao nhã, thong thả mà kiên định:
- Thanh danh, không quan trọng.
Ninh Kha cô nương vịn cây sào của thuyền nương định trong nước, giống như một thiếu nữ cô đơn vịn một cây trúc sài:
- Đạo lý mới quan trọng! Huynh.. là huynh mời khách tới, thế gian không có đạo lý tiếp khách như vậy.
Giọng nói của nàng có chút khàn khàn, giống như bình thường rất ít nói, cho nên vừa mở miệng, cho nên từng chữ phát âm có chút trúc trắc, bởi lời nói của nàng là nói vô cùng đơn giản, nhưng giọng nói dịu dàng của nàng lại lộ ra ý hàm súc kiên cường, và không vì sự dịu dàng của giọng nói mà thấp xuống.
Độc Cô Vũ chần chừ nói:
- Ta..ta cũng không muốn, hưng ta bất lực…
Ninh Kha nói:
- Là trách nhiệm của huynh, vô lực gánh vác, cũng phải chịu trách nhiệm.
Gia đình giàu có thường rất trọng quy củ, nói trưởng ấu. Ninh Kha là muội muội, nhưng từng câu từng chữ của nàng đều đang giáo huấn huynh trưởng, Độc Cô Vũ cũng không biết chiều chuộng nàng hay là kính trọng nàng, lại không cảm thấy ngữ khí của muội muội có chút nào không thỏa, y cười khổ nói:
- Tiểu muội, ta lo Lư gia…, ta một thân gánh vác Cô Độc thế gia, sao có thể tùy tiện cậy nhờ cường địch?
Ninh Kha cô nương khẽ cười hai tiếng, nhướn mày hỏi:
- Cái gì là thế gia? Đại nương lái thuyền, thằng nhỏ phía sau bà, thị vệ phía trước Lư công tử, mỗi một người đều có tổ tông, tại sao họ không có Thế gia? Nếu kế thừa lại chỉ có của cải, vậy còn là một thế gia sao?
Những lòi nói này dài một chút, nói xong nàng liền ho nhẹ, hơi có chút mỏi mệt.
- Ha ha ha.., nói rất hay.
Lư Khách Chi khép quạt lại, đi tới quan sát nàng một lúc, nhìn thấy dáng vẻ thanh lịch thoát tục của Ninh Kha cô nương, trong mắt hơi có chút ngạc nhiên, lập tức liền khôi phục sự thong dong, cười nói:
- Đáng tiếc cô nương không phải đàn ông, nếu không, Cô Độc thế gia nên gọi cô nương cô là Đương gia mới đúng!
Lư Khách Chi dùng cây quạt vuốt lòng bàn tay, thản nhiên nói:
- Nhưng, lời của cô nương, Lư mỗ không dám gật bừa! Thanh danh quả thật không quan trọng, đạo lý mà, cũng không quan trọng như vậy. Điều quan trọng chỉ có một, thực lực! Xa chúng ta không nói, nói Hoàng đế hiện giờ, mẫu đoạt tử vị, vì ngôi Hoàng đế, vì Hoàng vị, con trai cũng giết, con gái cũng giết, nhà chồng cũng giết, nhà mẹ cũng giết, có đạo lý gì có thể nói?
Lư Khách Chi đã quyết định, hôm nay phải giết Dương Phàm, đồng thời cũng căn bản không lo lắng người của Cô Độc gia sẽ ngu ngốc mà đường hoàng truyền những lời nói này ra ngoài, cho nên nói không hề có chút kiêng kỵ.
Ninh Kha cô nương nói:
- Công đạo ở tại lòng người.
Lư Khách Chi khinh thường nói:
- Lòng người? Lòng người có tác dụng gì! Lạc Khách Văn một tờ lạc văn, mắng một cách sảng khoái, nhưng bà ta vẫn là Nữ hoàng đế ở trên cao! Những người bị bà ta giết, có người chết chồng, có người mất con, còn không phải phục dưới chân bà ta mà cung phụng bà ta đó sao?
Nói không chừng hàng trăm hàng ngàn năm sau, hậu nhân còn phải khen ngợi bà ta lên tận trời cao, chỉ vì bà ta là Nữ hoàng đế độc nhất vô nhị! Có thể thành người thường không thể, liền là anh hùng cái thế, ai quản việc của ngươi làm người bất nhân nghĩa, không nói đạo lý. Không thực lực, đạo lý cả người ngươi, cũng không có ai khuyên ngươi, có thực lực, ngươi có thể quyết định tất cả! Ha ha.
Lư Khách Chi nói không hề có chút kiêng kỵ, cười đến không kiêng nể gì.
Ninh Kha cô nương nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Lòng người mà ta nói, không phải tim ngươi, tim hắn, mà là tim ta, tâm ta. Dương huynh là khách của Độc Cô gia, sự an nguy của huynh ấy, Độc Cô gia phải có trách nhiệm bảo vệ, Lư công tử muốn giết huynh ấy, như vậy trừ phi ngươi giết sạch tất cả người trong Độc Cô gia chúng ta.
Giọng nói của nàng luôn không vui, cũng không vang, lại luôn rất có lực, cơ thể của nàng mảnh khảnh giống như một đóa hoa, nhưng tinh khí của nàng khi nàng nói ra lại cứng cáp giống như một gốc cây Thanh tùng ở bên đường cao vạn trượng.
Lư Khách Chi mắt mũi co rụt lại, lạnh giọng nói:
- Cô uy hiếp ta? Cho dù ta giết các cô, cô tưởng người của Độc Cô gia chắc chắn là do ta giết sao? Không có bằng chứng rõ ràng, cô tưởng Độc Cô gia không tiếc mọi thứ mà khai chiến với Lư gia chúng ta sao? Cô chết theo hắn, có ích lợi gì?
Ninh Kha cô nương lẳng lặng nói:
- Không có hắn, nhưng cầu tâm an.
Trên mặt Lư Khách Chi bắt đầu thay đổi liên tục, ánh mắt phiêu hốt giống như trên mây. Dương Phàm nhìn bàn tay của gã, bàn tay của gã đang dần dần nắm chắt cây quạt kia, trong mắt mơ hồ có chút dữ tợn.
Dương Phàm lập tức hiểu được sự quyết đoán của Lư Khách Chi đã định, hơn nữa từ phản ứng trong ánh mắt của gã có thể thấy, sự nhúng tay của Độc Cô gia không khiến gã thu tay lại, trái lại ép gã phải được ăn cả ngã về không.
Dương Phàm khẽ hít vào một hơi, mũi chân khẽ nhích một tấc về phía trước, kế hoạch vốn có của hắn không thể không có thay đổi, người là xông vào vì hắn, hắn không thể để cô gái yếu ớt vô tội này bị hại. Chính là lúc này, Dương Phàm đột nhiên nhìn hai cô gái, hắn đang muốn búng người lên lại lập tức ngừng lại.
Lư Khách Chi nói qua, người của gã đã khống chế bốn phía, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào nhìn những thứ mà không nên nhìn thấy. Dương Phàm tin câu nói này, Lư Khách Chi đã sắp xếp sát thủ để đối phó với hắn, làm như vậy là tất nhiên.
Đừng thấy Lư Khách Chi hiện giờ rất càn rở, dám ban ngày ban mặt giết quan, nhưng chỗ nhờ cậy lớn nhất của gã chính là sẽ không để có người biết là thủ hạ của gãlàm, thậm chí sẽ không ai biết Dương Phàm vì sao mà chết.
Nếu việc này lộ ra ngoài, gã không gánh vác nổi, bất cứ một thế gia nào cũng không gánh vác nổi, lão hổ không ở đây, gã có thể nhe nanh múa vuốt phát uy, giống như gãchính là lão hổ, gã còn giống lão hổ hơn cả lão hổ, nhưng lão hổ thật sự một khi phát uy, gã cản bản không đỡ được một trảo.
Bởi vậy, bốn phía tuyệt đối không thể có người nào bước vào, cho dù Lư gia dùng cách gì cũng đều không thể để người khác vào, nhưng bây giờ lại có hai người đang đi tới.
Dương Phàm là người đầu tiên nhìn thấy, bởi vì hắn thật sự vẫn kiêng kỵ không phải là bốn phía vật thủ, cũng không phải là bốn thị vệ bên cạnh Lư công tử, hắn thật sự đang cẩn thận để ý chỉ có người cầm tám cây nỏ trong tay kia, cho nên cho dù hắn đang nghe thấy gì, nhìn thấy gì, hắn vẫn không bỏ qua người đó.
Hai người đột nhiên xuất hiện này chính là xuất hiện từ phía sau tám người kia đang đi ra từ trong rừng, trong rừng có đường mòn, đường mòn uốn lượn, hai người từ từ đi tới từng bước một, một người trong đó dìu lấy người kia, đi còn chậm hơn cả Ninh Kha cô nương nói chuyện.
Người được dìu kia là lão già tóc bạc, đỉnh đầu đội một chiếc mũ không bình thường, đang mặc một bộ y phục tay áo rất rộng, tay áo đó cũng không biết rộng đến mức nào, phỏng chừng xé ra cũng đủ làm thêm một bộ quần áo, bên ngoài y phục lại có thêm một thiền y màu cánh ve, dưới chân lại đi một đôi guốc gỗ răng cao.
Tuổi của ông lão này không nhỏ, nhưng tinh thần lại đầy sinh lực, xem ra cơ thể của ông ta còn rất rắn chắc, cái cổ dài nhỏ ngẩng lên, lưng cũng thẳng tắp, guốc gỗ di chuyển rất tùy ý, từng bước từng bước một, thế là đi giống như một con hạc chân dài già cỗi, chẳng trách ông ta đi không nhanh.
Người đỡ ông ta cũng qua tuổi trung niên, tướng mạo bình thường, mặc một bào phục màu xanh, hai tay đỡ ông già, vẻ mặt tươi cười. Nhưng không có ai chú ý tới người này, không có ai quen quan sát một người dưới, người ta chỉ có thể đi nhìn chủ nhân của gã, chỉ có Dương Phàm ngoại lệ.
Dương Phàm nhìn qua người này một lượt, cảm thấy có chút quen mặt, cẩn thận nhìn lại, lập tức nhớ ra người này là Lâm Tử Hùng, khi ở Man châu, hắn từng gặpLâm tử Hùng này ở sơn trại.
Khi Dương Phàm nhìn thấy bọn họ, Ninh Kha cô nương cũng nhìn thấy họ, Ninh Kha cả kinh trước, sau đó thì vui mừng, thần sắc của nàng liền thay đổi trong mắt hai người Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi, hai người lập tức cũng quay đầu nhìn lại. Sau đó cùng ngây người, lập tức Độc Cô Vũ vui mừng, Lư gia biến sắc.
Lão già đầu bạc tiếp tục đi lên phía trước, người đàn ông áo xanh giơ nỏ lúc này cũng phát hiện có động tĩnh, xoay người, Lư Khách Chi mặt biến sắc chợt hô lên một tiếng:
- Dừng tay hết! Lui qua một bên.
Tám nỏ thủ bỗng nhiên phân trái phải hai bên, ông già tóc trắng kia bước chân không nhanh không chậm, vẫn là nện bước rất tao nhã, bốn cao thủ cũng theo bản năng lùi lại, đứng lại phía lan can, nhường đường cho ông ta, ông già đi tới bên cạnh Độc Cô Vũ, dừng lại.
Dung mạo của ông ta rõ ràng, trên làn da đã bò đầy những nếp nhăn, nhưng bảo dưỡng hiển nhiên là tốt, làn da vẫn trắng nõn sáng bóng. Ánh mắt của ông già quét qua mặt của Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi, hai người lập tức chỉnh đốn trang phục, lạy dài, ấp úng nói:
- Thái công!
Ánh mắt của ông già không dừng lại trên người bọn họ, mà trực tiếp đặt trên người Cô Độc Ninh Kha.Vừa thấy Cô Độc Ninh Kha, vẻ mặt đầy nếp nhăn của ông gia lập tức cười thành một đóa hoa cúc nở rộ, lập tức kích động hướng về phía nàng:
- Nha đầu Ninh Kha, hai ngày trước ta vừa mới đào được một bảo bối, ha ha, con đoán xem là gì.
Ông già đại khái là mờ mắt rồi, ở đây dầy đặc sát khí, ông ta lại không nhìn thấy gì, chỉ lo khoe khoang bảo bối mà mình yêu thích với người khác.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan