You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: meosutu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 925 / 2
Cập nhật: 2017-11-16 00:23:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương24: Chữa Bệnh
( Tên của các loại thuốc sẽ... chế vì Mèo khá là ngu môn sinh:]] )
Lưu Hoa Nghuyệt hỏi:" Xin hỏi ở đây Hạnh Hà thảo không vậy?" Tộc trưởng sắc mặt thoáng bối rồi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường:" Không dấu gì cô nương, ở đâu Hạnh Hà thảo rất hiếm. Cả tộc chỉ có 5 cây thôi!"
Nàng nghe xong thì cười nhẹ:" Không sao! Ta chỉ cần một cành nhỏ là đủ." Tộc trưởng bối rối cũng không có gì lạ cả. Vì lí do là Hạnh Hà thảo ưa nóng mà nơi này lại gần sông nên không khí mát mẻ, Hạnh Hà thảo tất nhiên là hiếm rồi!
Nghe vậy, tộc trưởng cũng phân phó hạ nhân lấy một nhánh nhỏ của Hạnh Hà thảo cho nàng.
Khi Hạnh Hà thảo được đưa tới, nàng đuổi hết mọi người ra ngoài để chuyên tâm chữa bệnh. Nàng lấy từ trong vòng không gian ra một số loại thảo dược ra, phân loại.
Tiếp tục lấy trong vòng không gian lò luyện đan và hỏa ngọc ra. Nàng bắt đầu quá trình luyện hóa dược.
_______ địa điểm _______
Huyết Sát lâu...
Tất cả mọi người đều hoạt động bình thường. Chỉ có tứ đại hộ vệ ( bọn Kim Sư ý) là lo lắng không yên, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Cả bốn người bước vào mật thất, không hẹn cùng thở dài. Kim Sư lên tiếng:" Chu Tước, cô có tin gì của chủ tử không?" Chu Tước chỉ biết cúi mặt, lắc lắc đầu.
Mao Hổ hỏi:" Còn cô, Huyền Vũ, có tin gì không?" Huyền Vũ lắc đầu đáp:" Không có! Cả tứ quốc đều không có tin của người. Cứ như thể người bốc hơi khỏi nhân gian vậy."
Chu Tước đột nhiên nói:" Có thể chủ tử bị Hấp Huyết lâu chủ bắt!" Ba người còn lại cùng hỏi:" Tại sao cô lạ nói vậy?" Chu Tước nói:" Có thể lúc đi chuộc người, chủ tử đã bị hắn bắt đi!"
Mao Hổ nói:" Cô nói cũng đúng, nhưng Hấp Huyết lâu không phải địa phương dễ chọc vào đâu!" Kim Sư tiếp lời:" Còn có, lâu của ta không bằng họ. Đã vậy, võ công cũng kém xa nên không thể đụng họ đâu!"
Tất cả không hẹn mà tiếp tục thở dài.
_______ địa điểm _______
Hấp Huyết lâu...
Phong Thần lạnh giọng, gần như gầm lên:" Cái gì, nàng trồn thoát?!" Trọng quỳ xuống:" Thuộc hạ đáng chết. Nàng giết những tên canh giữ rồi trốn đi."
Ngôi nhà kia được bao phủ bởi một cánh rừng. Nhưng bên trong rừng là giả thú trùng trùng điệp điệp, độc dược và độc thú nhiều vô kể. Đi vào đó, dù là thần tiên cũng khó thoát.
Phong Thần gằn từng chữ:" Ngươi mau chóng phái người tìm tung tích của nàng cho bổn lâu! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không, các ngươi tự biết hậu quả!!"
Tại sao nàng năm lần bảy lượt muốn rời bỏ hắn? Hắn đã làm gì khiến nàng chán ghét như vậy? Hắn chỉ muốn nàng mãi mãi bên cạnh hắn thôi mà. Có phải hắn quá ích kỉ không?
Sau khi luyện hóa dược liệu xong, Lưu Hoa Nguyệt lấy từ trong lò luyện đan ra ba viên Tiêu Độc đan ra. Lấy một viên bỏ vào miệng nữ nhân nằm trên giường.
Một lúc sau, gương mặt nữ nhân kia đã có một chút khí sắc chứ không tái nhợt như lúc trước. Lưu Hoa Nguyệt tiếp tục lấy dược liệu ra luyện hóa. Nhưng lần này, nàng lại luyện Hồi Lực đan.
Nàng lấy ra sau viên Hồi Lực đan ra, cầm một chén nước sạch rồi thả hai viên đan vào trong đó. Đan vừa chạm vào nước, ngay lập tức tan ra. Nàng cầm chén thuốc kia nhẹ nhàng đút cho nữ nhân kia uống rồi bước ra khỏi lều.
Nàng vừa đi ra, tộc trưởng hỏi:" Con bé có sao không?" Nàng vẫn nhàn nhả, lịch sự đáp:" Nàng ta không sao, chỉ cần tịnh dưỡng vào uống thuốc điều độ thôi!"
Tộc trưởng gật đầu:" Thật tốt! Không còn sớm nữa, ta đã sắp xếp chỗ nghĩ ngơi rồi!" Nàng cũng gật đầu:" Làm phiền ngài dẫn đường!"
Tộc trưởng cũng vui lòng dẫn nàng đến một chiếc lều gần đó:" Để tiện cho việc chữa bệnh, ta đã kêu mọi người dựng chiếc lều gần với A Thụy ( nữ nhân bị bệnh) để tiện cho cô đi lại rồi!" Nàng cũng cười lịch sự:" Đa tạ."
Nàng bước chân vào lều, trong lều có một chiếc đệm nhỏ và chiếc bàn thấp. Đối với người ngoài thì thấy quá đơn điệu nhưng đối với người trong tộc lại thấy rất xa xỉ.
Vừa ngồi xuống, nàng thấy Thác Nhĩ bước vào, cầm trên tay một đĩa thức ăn:" Hàn cô nương, cảm ơn cô đã đồng ý giúp A Thụy. Đây là ít thức ăn, hôm nay cô vất vả rồi."
Lưu Hoa Nguyệt đứng dậy nhận đĩa thức ăn rồi nói:" Đa tạ." Thác Nhĩ nhìn nàng một lúc, hỏi:" Hàn cô nương, sao cô lại đeo mặt nạ?"( lúc tỷ tới vẫn chưa tháo mặt nạ trăng khuyết đỏ kia đâu)
Nàng trầm mặc một hồi, phun ra bốn chữ:" Đề phòng nguy hiểm!"
Sát Thủ Vương Phi Sát Thủ Vương Phi - meosutu Sát Thủ Vương Phi