In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:30:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Đi Gặp Cố Nhân
iểu cung nữ lắc đầu, đáp nàng:
“Hồi cô nương, hình như là Cung phu nhân tự mình vào ở, cụ thể nô tỳ cũng không rõ ràng. Thế nhưng không ai giữ viện, Thái Tử Gia cũng không nói không để cho nàng ra ngoài. Nghe người ta nói, thật ra là nàng có thể tùy ý đi lại, chỉ là chính nàng không muốn ra đây rồi.”
Như Ý gật đầu một cái, tỏ ra đã hiểu, phất tay ra lệnh nha đầu kia đi xuống.
Tiểu cung nữ không hiểu tại sao Như Ý lại hỏi thăm chuyện Cung phu nhân, nhưng Như Ý là chủ tử, coi như nàng có hiếu kỳ hơn nữa, cũng không có quyền muốn hỏi.
Xoay người lại nói với người trong phòng, mình phải đi ra ngoài. Ngọc Hoa đang bị Tiêu Thước quấn hỏi mới vừa rồi trong phòng khóa cửa làm cái gì cùng tỷ hắn, Như Ý sợ run cả người, người “Vèo” một cái liền đi ra.
Bởi vì thái tử sẽ phải đại hôn, khắp nơi trong Mạnh cung đều là hỉ khí, ngay cả nhóm cung nhân xách theo đèn lồng lúc vừa đi qua cũng tươi cười, lại dò xét địa phương hôm nay mình muốn đi.
Thái tử đại hôn, khách tới cũng nhiều. Nghe nói các quốc gia ở Đại Hoang cùng với bộ lạc xa xôi đều phái người tới chúc mừng, tất cả tạm trú đầy các Cung Viện.
Như Ý một đường đi về phía tây, mới đầu còn có thể thấy rất nhiều người đi đường, có thể nghe được từ nơi không xa truyền tới tiếng cổ nhạc. Nàng biết, đây là tiệc rượu mười lăm ngày mừng thái tử đại hôn. Dù lúc này đã vào đêm, nhưng trong cung vui mừng vẫn không giảm phân nửa.
Thế nhưng âm thanh lại càng ngày càng xa theo bước chân của nàng, càng đi về phía tây, tiếng huyên náo cũng xa dần.
Rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh, nhìn về trước, chỉ thấy một tòa cung viện có chút âm u ở không xa, không tên, chỉ hòa tan vào bóng đêm, yên tĩnh khác thường.
Như Ý bước nhanh lên trước, cửa cung viện khép hờ, đẩy nhẹ nhàng, liền có tiếng cọt kẹt do hàng năm không tu sửa. Sau đó hai cánh cửa gỗ lung lay mở ra, mang theo tro bụi thật dầy.
Như Ý khẽ cau mày một cái, nhìn dáng vẻ cung viện này giống như là sẽ không có người ở. Bằng không, coi như Cung Tiêm Hội không muốn ra cửa, nhưng chung quy vẫn phải có người hầu hạ ở chỗ này. Coi như không có hầu hạ, Cung Tiêm Hội cũng phải ăn cơm. Người đưa thức ăn muốn vào cửa, vì sao cửa này còn tích tụ nhiều bụi như vậy.
Cung viện không tính là quá lớn, có năm phòng, một cái giếng. Đối diện nhà chính hình như là Từ Đường, có đàn hương từ bên trong bay ra, càng làm cho tiểu viện này càng thêm thanh tĩnh.
Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói - Phượng Điểm Giang Sơn