Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:30:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 148: Có Ngửi Thấy Mùi Vị Gì Hay Không?
ditor: Maria Nyoko
Tiến vào gian giữa của cung viện, trên cửa viết cái gì Như Ý không nhìn, thân pháp nàng y hệt ảnh mị chạy thẳng tới phòng ngủ.
Mãi cho đến phía dưới cửa sổ, lúc này mới dừng lại.
Nhưng nhìn bốn bề vắng lặng, lại lắc mình, theo khe cửa im hơi lặng tiếng đi vào.
Lúc đó, ánh nến trong phòng cũng đều đốt, thân thể Như Ý vọt lên, trực tiếp để cho mình hoàn toàn dán vào trên xà nhà.
Một loạt động tác nhanh được không thấy bóng dáng, thậm chí ngay cả ánh nến trong phòng cũng không có nửa điểm lay động.
Nhưng trong phòng ngủ rộng rãi lộng lẫy, một chỉ mỹ nhân áo gấm ngồi ở trước bàn trang điểm tháo đồ trang sức lại nhẹ nhàng "Ah" một tiếng.
Sau đó nhìn bốn phía, nhìn tiểu cung nữ theo bên cạnh hầu hạ lại hỏi:
"Có ngửi thấy được mùi vị gì hay không?"
Tiểu cung nữ kia lắc đầu một cái, đáp:
"Hồi nương nương, trừ long tiên hương trong cung của chúng ta, nô tỳ không có ngửi được những mùi vị khác."
Như Ý cũng khẽ gật đầu, nàng cũng đoán được rồi, cả tòa tẩm điện này, cũng chỉ có mùi long tiên hương.
Đó là hương nhang mà nam tử cực kỳ cao quý mới có thể dùng được, chắc hẳn là Triệu hoàng thưởng, cho nên nơi này mới cho phép đốt.
Nữ tử trên xà nhà bĩu môi, trong lòng có chút hài lòng.
Xem ra là tìm đúng rồi!
"Làm sao chỉ có long tiên hương!" chủ tử lại lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ cùng không hiểu."Rõ ràng ta có ngửi thấy được chút mùi cam tùng, chợt bay tới, dày đặc, hiện tại lại có chút phai nhạt."
Lời nói này giống như là lầm bầm lầu bầu, giống như là không xác định, rồi lại thật sự là rất xác định.
Như Ý vừa cười một tiếng, chỉ dựa vào điểm này nàng liền biết, nữ nhân đang ngồi phía dưới, nhất định chính là Cung Tiêm Hội rồi.
Đây không phải là nàng sơ sót, làm sát thủ hai đời, tại sao có thể không hiểu lúc làm nhiệm vụ, nhất định phải xóa bỏ ký hiệu của mình bại.
Cũng giống như nói mùi thơm trên người!.
Chương 150: Tương kiến cố nhân (tương kiến là gặp lại)
Mặc dù nàng tự phụ, nhưng cũng không có ngu đến mức này.
Nhiều khi, loại chi tiết nho nhỏ này mà có thể quyết định thành bại của hành động.
Mà hành động thành bại, thường thường liền liên quan đến sống chết!
Nhưng hôm nay, sở dĩ bỏ qua chi tiết này, hương vị cam tùng giống nhau như đúc trên người mạnh, nàng là cố ý!
long tiên hương chứng minh nàng có quan hệ cùng hoàng đế, tiểu cung nữ chỉ một tiếng"Nương nương" mà không thêm hai chữ "Hoàng hậu", càng làm rõ thân phận của nàng.
Như vậy, hương cam tùng trên người mình, chính là nghiệm chứng nàng là Cung Tiêm Hội.
Có lẽ mùi thơm này rất nhiều người dùng, nhưng ít ra, nếu nàng thật từng có quan hệ thân mật cùng Mạnh như vậy, làm sao có thể không nhớ.
"Nương nương." Phía dưới lại có tiếng nói l, Như Ý nhìn lại, chỉ thấy có người đi vào cửa."Hinh cô nương tới."
Âm thanh cung nữ nhẹ nhàng, giống như là sợ quấy rối chủ tử đang suy nghĩ sâu xa.
Một tiếng Hinh cô nương, tựa như nhắc nhở Như Ý cái gì.
Lại cẩn thận nhìn, lúc này mới phát hiện ra người đến chầm chậm có một cái sa mỏng màu hồng nhạt che cặp mắt.
Là một nử tử, vừa hai mươi, theo như tiêu chuẩn người cổ đại, cái tuổi tác này đã không nhỏ.
Như Ý chỉ cảm thấy buồn cười, tám năm qua, nàng dùng hai năm chữa bệnh, dùng ba năm học võ, tìm người ba năm, cũng không có một chút xíu tin tức của Mạnh.
Nhưng vận mệnh này, giống như là tám năm luân hồi.
Một đời người chuyển biến qua tám năm!
Cung Tiêm Hội, Lâm Mộng Hinh, quay đầu, cố nhân hẹn gặp lại.
Nàng chợt tò mò, nhớ năm đó Lâm Mộng Hinh cố chấp nhớ tới Cung Tiêm Hội tốt như vậy, thậm chí không tiếc vì nàng cãi vả với mình và Mạnh.
Hiện nay, cuối cùng hai người trong cuộc cùng nhau xuất hiện phía dưới mí mắt nàng, đến lúc đó nàng rất muốn xem một chút, Cung Tiêm Hội đối với nử tử mù mắt này, tốt như thế nào.
Chương 151: Xin hỏi nương nương, khi nào để cho ta xuất cung
Nhẹ nhàng ở trên nóc phòng đổi một tư thế, một tay ôm lấy một cây trụ, hoàn toàn người liền nằm ở phía trên.
Nếu muốn bình luận trên đời này đầu trộm đuôi cướp lười nhất phách lối nhất, chỉ sợ lúc này Khanh Như Ý có thể tính được là người thứ nhất.
Điều chỉnh tư thế xong, chỉ nghe vị Hội phi nương nương phía dưới kia đã từ trong nghi hoặc đang hít sâu một hơi, hung hăng nhìn người tiến vào, đồng thời nói ——
"Không trách được ngửi được mùi cam tùng! Hơn nửa đêm ngươi lại tới nơi này làm cái gì? Người đừng có mang mùi vị này đến cho bản cung!"
Ah?
Người trên xà nhà sững sờ, thế nào lại là cái bộ dáng này?
Nàng nghĩ đã đến Cung Tiêm Hội đối với Lâm Mộng Hinh tốt, thậm chí rất tốt.
Lại không nghĩ rằng, vừa thấy hai người, hẳn là một phen cảnh tượng như vậy.
Nghe quát, thân thể nử tử che mắt run lên, đôi môi móp méo, giống như là dáng vẻ muốn khóc, nhưng vẫn còn nhịn.
Một hồi lâu, cúi đầu nói:
"Ta...ta không phải cố ý. Chỉ là, chỉ là thói quen, vậy...... Rất nhớ ca ca."
" Tại sao cô nương lại quên quy củ." Một cung nữ đúng lúc nhắc nhở, "Ở trước mặt nương nương phải tự xưng là nô tỳ!"
"Oh." Nữ tử lại thở dài, lại nói: "Là nô tỳ lỡ lời, nương nương chớ trách."
Trong lời nói, đã không có dáng vẻ tùy hứng cùng phách lối tám năm trước.
Như Ý thật sự có chút ngạc nhiên, những năm này nha đầu này là đã trải qua cái gì, lại mài tính tình thành như vậy.
Nói thật ra, nàng thích Lâm Mộng Hinh trước kia hơn!
Ít nhất vẫn chân thật!
"Bổn cung là hỏi ngươi tới nơi này làm gì!" âm thanh lại lớn hơn, thành công đổi được đối phương run một cái.
"Vâng" nử tử mềm giọng lời nói nhỏ nhẹ, "Ta...... Nô tỳ! Nô tỳ là muốn tới hỏi nương nương, lúc nào nô tỳ có thể xuất cung đây?"
"Xuất cung?" trong nháy mắt giọng nói Hội phi trở nên bén nhọn: "Ngươi coi đây là địa phương nào? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
Đang nói chuyện, lại vọt lên đứng dậy, đối diện với nữ tử!.
Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói - Phượng Điểm Giang Sơn