Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Huyễn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 88 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 530 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Đá Xuống Giường.
hương 48: Đá xuống giường.
Thừa Tuyết lúc này đã là một con ma say không hơn không kém đi đứng không vững vàng.
Nhậm Tử Phàm sắc mặt đen như Bao Công bế cô đi vào Hàn Lâm.
Tâm Nhi thấy cô say khướt nằm trong vòng tay của anh thì hối hả chạy ra.
-Pha một ly nước chanh đem lên phòng.
Anh ra lệnh cho Tâm Nhi sau đó bế cô lên phòng. Tâm Nhi cũng không dám chậm chân liền chạy vào bếp pha nước chanh ngay.
Nhậm Tử Phàm đặt cô lên giường giúp cô cởi giày còn dùng khăn ấm lau mặt cô.
Tâm Nhi bưng ly nước chanh vào thấy anh chăm sóc cô tận tình như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy.
-Để đó đi, không còn việc của cô nữa.
Tâm Nhi đặt ly nước lên tủ đầu giường cũng đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
-Tửu lượng kém lại còn uống cho nhiều.
Nhậm Tử Phàm trước nay đều được phụ nữ chăm sóc không ngờ lần này lại là mình chăm sóc phụ nữ, nghĩ sao cũng cảm thấy rất buồn cười.
-Khó chịu quá...
Bao tử quành hành, Thừa Tuyết bịt miệng vội vã chạy vào toilet ói.
Nhậm Tử Phàm vào toilet đã thấy cô ói hết rượu trong bụng ra, anh bước vào ở bên cạnh vuốt lưng cô.
-Đã không uống được lại còn uống cho nhiều.
Thừa Tuyết ói xong bụng cũng không cồn cào nữa người thoải mái hơn nhiều.
-Này, em mau đứng lên.
Cái cô gái này ói xong lại dựa vào tường ngủ, anh thật là vừa giận vừa buồn cười với cô mà.
-Không... tôi muốn ngủ...
Thừa Tuyết hất tay, tiếp tục dựa đầu vào tường ngủ.
-Sau này đừng uống rượu nữa. Đi ra ngoài ngủ.-Nhậm Tử Phàm kéo cô đứng lên lại bị cô giùng giằng không chịu
Bản thân cảm thấy rất đáng cười, hôm nay lại đi chăm sóc phụ nữ say rượu.
-Đi mau, không thì tôi bỏ mặc em.
Thấy cô không phản ứng ngủ ngon lành, anh bực bội tông cửa đi.
Nhưng mà ai kia lo lắng trong lòng, còn đi chưa được năm phút đã quay lại, anh nhìn cô khẽ thở dài thì ra cô say rượu lại thành thế này.
Nếu biết mình bị hành hạ thế này thì anh đã ngăn không cho cô uống rượu.
.
Ưm... gối ôm này dễ chịu thật.
Thừa Tuyết vùi đầu vào "chiếc gối ôm" thật dễ chịu, cơn nhức đầu vẫn tra tấn cô đến bây giờ vẫn còn. Cô đưa tay xoa trán, chầm chậm mở mắt.
Mắt đối mắt.
Ngay sau đó: "Aaa..."
Thừa Tuyết một cước đạp Nhậm Tử Phàm xuống giường, anh không hề đề phòng ngay lập tức bị cô đạp té nhào xuống sàn nhà.
Mặt anh đen như than, đứng dậy trừng cô: "Em nổi điên gì chứ?"
Anh bị cô xem như chiếc gối ôm đã không nói vậy mà khi mở mắt ra cô lại đá anh xuống giường, biết trước như vậy thì tối qua anh đã bỏ mặc cô.
-Anh... anh... sao anh nằm ở đây? Còn, đồ của tôi?
Đồ của cô bị thay đi mất Nhậm Tử Phàm lại nằm cạnh cô làm sao cô suy nghĩ được gì chứ?
-Không lẽ tôi để bộ mình hôi của em nằm kế tôi. Em chịu được nhưng tôi chịu không nổi.
-Ai, ai thay cho tôi?
-Ở đây ngoài tôi ra thì còn ai?
-Aaa... ai cho anh... anh, anh...
-Hóa ra là em vì chuyện này. Em nghĩ tối qua tôi nói em là người phụ nữ của tôi còn ai dám cưới em?
-Hai chuyện này không liên quan.
Chuyện quan trọng chính là anh lại tự ý thay đồ cho cô, dù sao bọn họ...
-Yên tâm không ai cưới em cũng có Trình Ngụy.
-Anh lôi anh ấy vào làm gì?
Anh nổi cơn gì chứ? Trình Ngụy thì dính dáng gì tới việc này chứ?
Thừa Tuyết nhâu mặt lại nói: "Tóm lại, anh như vậy là xâm phạm thân thể tôi."
-Em quên là...-anh cúi người, nói nhỏ vào tai cô
-Tôi từng nhắc nhở em đừng nên có gì mờ ám với nam nhân khác, nhưng mà tối qua...
-Tối qua là mọi người rủ nhau đi bar, tôi không thể làm mất vui.-Thừa Tuyết vội vàng cắt ngang lời anh giải thích
-Tôi cũng không nói sẽ trách em, chẳng qua nhắc nhở em thôi.
Anh đưa tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của cô, cười ma mị.
-Đi rửa mặt.
Anh thích thú vỗ má cô.
Thừa Tuyết liếc qua đồng hồ, đã gần chín giờ. Đã trễ vậy rồi sao? Ách, hôm nay cô lại nghỉ làm, tối qua lại xảy ra chuyện như vậy càng làm mọi người bàn tán về chuyện của cô và anh hơn.
-Còn ngồi đó? Thay đồ nhanh lên, tôi đưa em đến bệnh viện.
Vừa nghe hai từ bệnh viện, Thừa Tuyết lặp tức hốt hoảng: "Mẹ tôi xảy ra chuyện gì sao?"
-Không có, bác sĩ mới gọi cho tôi người hiến tim đã chuẩn bị sẵn sàng trong năm ngày tới sẽ chọn ra một ngày để thực hiện ca mổ, chúng ta phải đến lo thủ tục.
-À...
Mặc dù anh là người giết chết ba cô nhưng mà anh lại chăm sóc cô lại còn vì bệnh tình của mẹ cô chạy đôn chạy đáo, làm cô rất cảm động.
-Tử Phàm, cảm ơn anh.-cô chân thành cảm kích anh
Mỗi người đều có quá khứ, đã gọi là quá khứ tức đã xảy ra rồi dù muốn hay không cũng chẳng thể cứu vãn nữa, vậy thì vì sao cô không gạt bỏ qua và sống tốt ở hiện tại biết đâu tương lai của cô sẽ tốt hơn.
Cũng giống việc cô mất trí nhớ, lúc đầu cô nghĩ là trêu đùa cô nhưng hóa ra là đang giải thoát cho cô khỏi quá khứ.
Chuyện đã qua thì cứ quên đi, miễn hiện tại vui vẻ là được, việc ba cô chết có muốn hay không cũng đã xảy ra cô dù giết chết anh thì ông cũng không sống huống chi anh lại tốt với cô như vậy.
-Em... mau đi thay đồ đi.
Thật ra điều anh muốn nói không phải mấy từ này nhưng mà khi nói ra lại chỉ có vậy.
Nếu đã quyết định tha thứ vậy thì cứ mỉm cười đi qua quá khứ, chuyện ngày mai ra sao thì mai tính trong lòng không hối hận là được.
Thừa Tuyết thay đồ xong đi xuống nhà, Nhậm Tử Phàm chở cô đến bệnh viện trên đường đi có mua một ít trái cây đem đến.
Bác sĩ vừa từ phòng bệnh mẹ cô đi ra, Thừa Tuyết cúi đầu sau đó hỏi ông: "Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?"
-Bệnh tình bà ấy tôi cứ tưởng là tốt hơn, nhưng mà... nếu phẫu thuật khả năng thành công rất thấp, sẽ rất nguy hiểm.
Thừa Tuyết khó khăn nghe hết lời bác sĩ nói, run rẩy hỏi tiếp: "Không phải, không phải chỉ cần tìm được người có tim thích hợp là được hay sao?"
-Lúc đầu là vậy nhưng mà bệnh mẹ cô đã để lâu như vậy ít nhiều cũng ảnh hưởng, phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm. Cô còn muốn tiến hành phẫu thuật cho bà không?
-Nếu không phẫu thuật... mẹ tôi sẽ sống được mấy năm?-môi cô run rẩy nhìn ông
-Ít nhất hai năm, nếu bệnh tình phát tán nhanh thì một năm. Nhưng mà phẫu thuật nếu thành công thì sống cũng chỉ được ba bốn năm mà thôi.
Thừa Tuyết như bị ai đó quất roi vào người, tay cầm vỏ trái cây suýt làm rơi xuống nền đất, cả người không đứng vững phải nhờ Nhậm Tử Phàm đỡ lấy.
-Không thể nào... bác sĩ, ông hãy cứu mẹ tôi...-cô giống như sắp phát khóc năn nỉ bác sĩ
-Bây giờ phẫu thuật cho bà ấy thì rất nguy hiểm, bệnh tình bà vừa mới tái phát. Cô có muốn phẫu thuật nữa hay không?
Không, cô không thể đánh cược. Đó là mẹ cô, cô không thể lấy mạng sống của bà ra để thử nghiệm. Không phẫu thuật ít nhất cô có thời gian hai năm để báo hiếu bà nhưng mà phẫu thuật, một là cô có ba bốn năm, hai chính là một ngày cũng không có.
Cược quá lớn, cô không dám.
-Không, tôi không muốn để bà phẫu thuật nữa.-Thừa Tuyết lắc đầu nguầy nguậy khóe mắt rưng rưng
-Thừa Tuyết, em nên nghĩ lại. Vẫn có khả năng thành công.-Nhậm Tử Phàm khuyên cô
-Hay là hai người cứ suy nghĩ lại đi, khi nào có quyết định hãy tìm tôi.-bác sĩ cho cả hai thời gian lựa chọn cầm bệnh án rời đi
Thừa Tuyết lắc đầu với anh, đi đến bên cửa phòng bệnh qua ô cửa kính nhỏ cô nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh trên tay ghim đầy dây nhợ, ống truyền oxi trên mặt bà mà đau xót.
< class="MsoNormal" style="line-h
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Du Huyễn