The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ú khỉ vỗ vai khiến tôi giật nảy mình và cắt đứt bộ phim mà tôi đang xem mê mải.
- Mày chưa hết phê pha hả em? – Nó nham nhở cười, tháo đôi kính râm tôi đang gắn trên mặt ra – Nếu đang phê thì cứ tiếp tục đi, sau này sẽ chẳng bao giờ còn thấy cảm giác ấy nữa đâu, đến lúc nào đấy chai lì rồi thì hút vào chỉ thấy vui vui buồn buồn man mác thôi, chả xi nhê gì cả.
- Rồi sẽ phải tìm đến đập đá cắn thuốc chứ gì?
- Thì đã sao chứ, cũng nên nếm thử hết mùi đời em ạ, đừng có nghiện ngập là được.
- Tao thèm vào.
- Ờ, rồi xem… - Tú khỉ hờ hững đáp, nó bỏ vào mồm mấy hạt hướng dương và nhai tóp tép, thổi vỏ phì phì vào người tôi. Kỹ thuật nhằn hạt hướng dương của nó phải nói là thượng thừa, nó cứ cho cả nắm vào mồm và phun vỏ ra, khiến ngay cả chuột và sóc cũng phải ghen tị.
- Đồ gặm nhấm, dám phun vỏ vào người tao à? – Tôi gắn lại đôi kính và càu nhàu.
- Thì đã sao? – Tú khỉ phun thêm một đống vỏ nữa vào tôi như một cái máy xát thóc, rồi tiếp tục nói giọng mũi – Tao vẫn theo dõi thái độ của mày đấy nhé cu, mày còn muốn nghe chuyện tao nữa không đấy?
- Chuyện gì?
- Chuyện về con vợ cũ tao ấy.
- À, kể đi!
- Thực ra chả có đéo gì mà kể.
- Ừ thế thì thôi, cút đi cho tao nhờ!
Tú khỉ thở dài, đúng hơn là phun một đống vỏ hạt hướng dương lên trời, nó nheo mắt nhìn xa xăm, rồi lúng búng: Đúng là trên đời này tao chỉ còn yêu duy nhất cái con mặt lồn ấy thôi, mà đúng ra là tao yêu tất cả những con đàn bà, kể cả lũ phò phạch. Nhưng mà tao yêu vợ tao vì đấy chính là mẹ của đứa con gái của tao, là lựa chọn của tao. Nghe buồn cười nhỉ?
- Đéo thấy buồn cười gì cả, kể chuyện gì hài hước hơn tí nữa đi!
- Thế à, thế thì tao đành phải thú nhận chuyện này, em giai ạ, tao yêu em Vân.
- Ừ, giờ mới là chuyện hài đấy.
- Tao nói thật đấy.
- Thì tao cũng nói thật mà.
- Em Vân là người thứ hai mà tao cảm thấy yêu thực sự, em làm tao cửng chim suốt thôi, mà em ấy cũng chảy nước vì tao suốt, thề…
- Đéo quan tâm, nếu như em ấy thích thế.
- Thế đã chén được nhát nào chưa? Nếu rồi thì đến lượt tao nhá?
- ĐM thằng chó, ăn nói thế à?
- Thế đấy, thật lòng đấy, em giai – Tú khỉ nhổ thêm một đống vỏ hạt vào người tôi. Thế này thì quá thể lắm rồi.
Tú khỉ hự lên một tiếng. Bởi vì mặc dù vẫn nằm trên cái ghế bố, nhanh như cắt tôi đạp hai chân xuống đất, lao đầu vào bụng nó trong tư thế bơi ngửa. Hộ pháp như nó cũng không đỡ được đòn hiểm bất ngờ ấy, cả tạ thịt nặng nề rơi phịch xuống đất, rồi cơ thể tôi rơi xuống nó bồi thêm nhát nữa, và kết thúc là tôi đạp chân dướn đầu lên về phía mà tôi biết chính là cái cằm của con lợn đó, tôi gọi cú này là cân móc hàm. Đầu tôi va phải thứ gì đó rất cứng, còn khi tôi lồm cồm bò dậy thì con lợn đó đang phun phì phì vỏ hạt hướng dương ra, lẫn với máu và dãi. Điều ngạc nhiên là nó vẫn nham nhở cười, vẫn tiếp tục thò tay vào túi lấy hạt hướng dương cho vào mồm, ngay cả khi cái tay kia ôm bụng thóp lại, chẳng hiểu do cú húc vào ức của tôi, hay do cơn buồn cười của nó nữa.
Tôi thấy khó hiểu, càng điên tiết, chỉ muốn vớ một cây gậy nện cho nó một trận nên thân. Tôi biết nó chỉ cần vả một cái thì tôi lệch mặt đằng trước ra đằng sau, nhưng mà tôi vẫn đinh ninh rằng không bao giờ nó dám làm thế với tôi. Được, cho nó một trận đòn là xứng đáng rồi, tôi ngó quanh tìm một cành củi đủ to để phang nó. Thế rồi đang lia mắt tìm, tôi chết sững nhận ra em đang đứng ngay cạnh đó tự khi nào, em Vân của tôi. Ánh mắt em vừa ngạc nhiên vừa ghê tởm, hết nhìn tôi lại nhìn Tú khỉ. Lại một trò khốn nạn của Tú khỉ đây mà, nó dẫn em đến cạnh tôi, và cố tình đóng màn kịch vừa rồi, để cho tôi phát khùng lên. Tôi không thể tin nổi nó có thể ăn nói những lời xúc phạm như thế đối với em. Và ngay cả tôi nữa, tôi cũng đã ăn nói rất mất dạy, với một cô gái ngoan như em.
Em bưng mặt khóc tức tưởi và bỏ chạy, em vấp ngã dúi dụi, còn tôi thì đứng sững như trời trồng.
- ĐM thằng chó này, tao giết chết mày! – Tôi hét lên lao vào Tú khỉ, vung nắm đấm.
- Giết đi em! – Tú khỉ vẫn kịp cười nham nhở câu ấy, trước khi cả nắm đấm của tôi tương vào mồm nó.
Tôi cảm thấy từng đốt xương khớp ngón tay vỡ vụn, hóa ra trong tích tắc tôi đã nhầm, Tú khỉ kịp cúi mặt thu người lại, và quả đấm của tôi lĩnh trọn cái đầu trọc cứng như đá của nó. Chỉ với một cái gạt tay, Tú khỉ hất văng tôi ra vài mét, ngã dúi dụi, để rồi cả đám đàn em nó túa lại ghim chặt tôi xuống đất, không thể cựa quậy. Tôi đã quên mất Tú khỉ từng theo học Vĩnh Xuân quyền nhiều năm, đệ tử chân truyền của một võ sư nổi tiếng nào đấy qua đời cách đây chưa lâu, sân sau nhà nó có một cái mộc nhân bóng nhẫy mồ hôi. Tôi đã từng cười nhạo nó không biết bao lần về cái trò ngu ngốc vớ vẩn vô nghĩa là cứ loay hoay múa may với cái con bù nhìn gỗ ấy, vậy mà bây giờ tôi mới nếm đòn và hiểu ra là cái môn võ kia chả hề vô nghĩa tí nào. Gần như chỉ cần một cái lắc cổ tay, nó đã khiến tôi văng ra như một nắm giẻ rách.
- Đúng là một thằng đàn bà – Tú khỉ nhổ thêm một đống vỏ hạt hướng dương lẫn máu dãi vào người tôi, rồi sau đó đám đàn em lôi nó đi chỗ khác.
- Đàn ông đánh nhau đập vỡ đầu nhau cũng vì đàn bà… - Một thằng nào đó cất tiếng hát theo giai điệu một bài hát xưa cũ nào đó, mà nhất thời tôi không sao nhớ nổi. Sau này, tôi nhớ ra nó chính là bản nhạc trong phim Bố già, khi Michael Corleone trốn nã ở Sicily và gặp người vợ đầu tiên trên thảo nguyên.
- Câm đi mày, đừng có kích động thêm nữa – Một thằng nào đó can, nhưng nó vẫn không che giấu nổi vẻ thích thú.
- Ừ thì câm – Vẫn cái giọng thằng xuyên tạc kia - thế thì hát bài khác nhé: Cuộc đời anh du côn, suốt đời khổ vì lồn… (cái này thì tôi nhận ra giai điệu của nó liền, chính là bài nhạc vàng “Giã từ”, với nguyên bản là: Tuổi gầy chân đơn côi, gót mòn đại lộ buồn…
Chúng nó thả tôi ra. Tôi lồm cồm bò dậy. Nhục nhã, đau đớn. Chẳng biết là những gì nữa. Tôi phủi bụi một cách ngớ ngẩn, phủi những vỏ hạt hướng dương và máu me dây trên quần áo, rồi loạng choạng đi ngược bờ sông. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại lũ mất dạy này nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng, cũng như bản thân tôi. Nhân phẩm là cái chó chết gì vậy? Tôi không biết, nhưng có lẽ là cái cuối cùng người ta nghĩ đến khi bị hạ nhục.
Những tiếng cười và xì xào ở lại sau lưng. Nắng rực rỡ, khung cảnh hùng vĩ đẹp vô cùng, nhưng trong mắt tôi tất cả nhòe nhoẹt, như thể tôi đang khóc, như một thằng bé con quen được chiều chuộng, cho đến ngày mà nó nếm phải trận đòn đầu tiên. Có lẽ tôi khóc thật, tôi bỗng nhớ lại thời thơ ấu yếu đuối rất hay khóc nhè khi bị bắt nạt. Có lẽ nào tôi đã quên, hoặc cố quên tất cả những điều đó? Có lẽ nào đã lâu tôi không còn biết khóc, và tôi tưởng như thế nghĩa là tôi đã trưởng thành, đã thực sự là một thằng đàn ông? Tôi cố nhớ lại lần cuối cùng mà tôi khóc, và khóc vì cái gì? Tôi thực sự không nhớ nổi. Nhưng tôi còn nhớ có lần tôi từng ôm một người đàn bà và khóc, một người tình, và điều đó càng khiến tôi thấy xấu hổ hơn, tủi hổ hơn. Mẹ kiếp, khóc vì một con đàn bà nữa cơ đấy. Tôi đã từng khóc cho một ai đó thực sự chưa? Vì yêu thương họ, vì thương thân, hay là vì cái gì nữa?
Tôi cứ loạng choạng đi ngược con đường vành đai, bắt đầu nghĩ đến việc đuổi theo em Vân. Tôi không biết sẽ phải nói gì và làm gì, để em nguôi ngoai, nhưng tôi nghĩ đến việc quỳ xuống xin em tha thứ cho tôi, cho những thằng mất dạy kia, cho cả mớ văn minh thành phố thối tha kia đã theo tôi về chốn đây, nơi mà mọi thứ đều trong sạch và đẹp đẽ đến nhường này. Tôi bắt đầu chạy, tôi chạy nhanh dần, tôi đốt cháy hết mọi năng lượng mà cơ thể tích trữ. Ừ, rất lâu rồi tôi chẳng biết chạy nghĩa là gì nữa, cái cơ thể bạc nhược của tôi vốn không như thế này, tôi nhớ lại xưa kia nó đã từng vô cùng sung sức, thừa năng lượng, luôn phải chạy nhảy để tiêu bớt, để ròng ròng nhễ nhại mồ hôi, đó là những trận bóng, là những cuộc rượt đuổi một chú nhái bén trong vườn khoai, một con chim non tập chuyền cành, như một chú mèo con nhanh nhẹn và nghịch ngợm, tôi rượt đuổi cả những con chuồn chuồn, ôi cái thời săn bắt bướm ấu thơ, tất cả bỗng ập về quanh tôi, và ký ức về trò ú tim những mối tình thời học trò nữa, với trái tim non tơ đập rộn ràng, nỗi xấu hổ giới tính, những e ấp ngượng ngùng…
Tôi đã nhìn thấy em thấp thoáng, đang thoăn thoắt bước đi phía xa, bờ vai vẫn rung lên, đang thút thít và quày quả bước tới phía trước, với dáng dấp uyển chuyển tuyệt đẹp của một con nai rừng. Tôi chạy và chạy mãi. Tiếng động khiến em ngoái lại nhìn, em kêu lên một tiếng gì đó rồi bỏ chạy, khoảng cách lại tăng dần. Một thằng trai cớm nắng thành phố sao có thể đua với gái sơn cước chứ. Tôi hét lên gọi em, tôi hét đến lạc giọng, và tôi kiệt sức, ngã lăn ra trên con đường lổn nhổn đá. Tôi đau đớn đến hết hơi, rất đau, nhưng chỉ có thể há hốc mồm, như một thằng động kinh. Tôi nằm ngửa trên đường, để kệ cho mặt trời thiêu đốt võng mạc, chói lòa. Tuyệt, cảm giác rất tuyệt!
Tôi nhắm mắt lại vì quá chói chang. Mọi thứ chuyển thành một màu đỏ tươi dễ chịu, ấm áp. Tôi sưởi nắng, thây kệ mọi thứ, vì mọi thứ đã quá tệ, quá sức của tôi, kệ đời đến đâu thì đến. Tôi cảm thấy có gì đó che phủ mặt trời, như một đám mây. Tôi mở mắt ra, tôi thấy một bóng đen đang che khuất mặt trời, một ai đó đang đứng nhìn xuống tôi, và khi dụi mắt, tôi biết đó là khuôn mặt em. Tôi dụi mắt lần nữa, thấy bàn tay em đang chìa ra, tôi nắm lấy đôi bàn tay đó đứng dậy, tôi thấy đôi mắt em, vẫn ngân ngấn lệ hoen mi, nhìn tôi đăm đắm. Tôi muốn nói một cái gì đó, nhưng bàn tay kia bỗng đặt lên môi tôi ngăn lại, tôi chỉ biết nhìn vào mắt em. Đôi mắt ấy thật đẹp, sau khi khóc có lẽ nó mới đẹp đến vậy, tôi thấy cả cánh rừng xanh trong đó, cả ánh nắng thiêu đốt rạng rỡ trên cao, cả gió đang thì thào thổi bay mái tóc em.
Chỉ một tích tắc, tôi cảm thấy em đang mụ mẫm đê mê chờ tôi suốt những giây trước đó, và tôi gắn môi tôi vào môi em, mê mải, lưỡi tôi tìm kiếm lưỡi em, cái lưỡi xinh xắn nhỏ nhắn như lưỡi một con mèo con, rụt rè mà háo hức lạ kỳ, cơ thể tuyệt diệu của em dán vào tôi, đôi tay em bấu chặt vào sườn tôi đau điếng mê ly, hoàn toàn phó thác. Tôi đã trở lại là một người đàn ông, với ý nghĩa đầy đủ của từ này.
Chúng tôi dắt tay nhau lững thững đi bộ trên con đường vành đai biên giới đó, thi thoảng tôi xiết chặt lấy tay em, và em cũng vậy, chúng tôi chẳng nói một lời nào, nhưng không thể đừng được thi thoảng hai đứa lại quay sang nhau mỉm cười, và rồi lại hôn nhau cho đến chán chê mê mỏi, rồi sau đấy lại cười phá lên tiếp tục hành trình. Tôi ước gì đường về nhà mãi không bao giờ kết thúc, tôi cũng ước gì có tấm thảm của đèn thần để bay về nhà em ngay tắp lực, và tôi ước gì đêm nay ông Văn sẽ vắng nhà. Tôi ước nhiều lắm, chả nhớ hết nổi đâu. Lòng người lạ lùng, lòng hay mơ ước những điều viển vông và hư không, có ông nhạc sĩ nào đã viết như thế đấy
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần