Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lâm Thúy Kim
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Anne Nguyen
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2212 / 35
Cập nhật: 2022-07-30 20:49:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 : Đa Suyễn - Phần 3
gay lúc tôi nghĩ như vậy, phía sau lưng chợt lạnh, một thứ chất lỏng từ bờ vai trần của tôi chảy xuôi xuống phía dưới.
Người phụ nữ kia hô lên, hướng tới phía sau tôi thấp giọng than vài tiếng.
Tôi cuống quýt đứng dậy nhìn phía sau mình.
Chén rượu trong tay Hồ Khiên Dư còn lại một nửa, thấy tôi nhìn, hắn thản nhiên đáp lại một câu: "Xin lỗi, rượu nghiêng."
Diêu Khiêm Mặc chạy nhanh đến đem khăn tay cho tôi, chính hắn cũng lấy khăn cho tôi lau, nhưng bất đắc dĩ, rượu đã thấm vào trong quần áo.
Tôi ngăn tay Diêu Khiêm Mặc lại, liếc nhìn anh ta một cái: "Xin lỗi, tôi đến toilet!"
Nói xong nhanh bước rời đi.
Đi đến nửa đường, tay tôi nắm thành quyền quay đầu, chỉ thấy Hồ Khiên Dư cũng đang nhìn mình, giơ chén rượu chỉ còn một nửa lên, cười khẽ.
Tôi đi đến toilet, thấm khăn lau rượu trên lưng, nhưng bây giờ, quần áo bên trong cũng ẩm ướt, rượu chảy xuống đến cả eo, mặc cho lau thế nào, thôi cứ là mặc kệ, chỗ này có Hồ Khiên Dư, tôi phải mau chóng chạy đi.
Bộ quần áo vất vả mới có được, bị Hồ Khiên Dư một chén rượu hủy mất.
Đâu chỉ là một bộ váy? Tất cả những gì tưởng như đã nắm được trong tay đều bị hắn làm hỏng.
Dù có tức giận bao nhiêu, tôi vẫn là bất lực. Hồ Khiên Dư quá lợi hại, đối mặt hắn, tôi cuối cùng cũng thua thật thảm hại.
Quên đi, tôi bức chính mình không được suy nghĩ, an ủi chính mình, rằng Hồ Khiên Dư cũng không phải thần, hắn cũng sẽ có nhược điểm.
Tự an ủi, trong lòng cũng nhẹ đi một ít, lúc này, cửa toilet bị đẩy ra.
Tôi thoáng nhìn trong gương.
Hồ Khiên Dư tiến vào, đưa tay đóng cửa lại.
Hắn rất nhanh đi đến phía sau tôi.
Tôi bị cánh tay hắn vây giữa hắn và bồn rửa tay.
Hắn cúi xuống gáy tôi, ngửi ngửi: "Ưm, mùi hồng rượu." Nói xong, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Tôi lui lại, cố gắng tránh đi, nhưng có đường nào để lui?
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nói: "Đi ra ngoài, được không?"
Hắn nhìn tôi ngẩn ra, lại lập tức cười: "Em cũng biết dịu dàng như vậy? À, không sai."
Tâm trạng hắn xem ra đã tốt hơn nhiều, tôi thở phào một hơi, thử giãy ra khỏi hắn, động tác cố gắng cẩn thận. Nhưng hắn nhìn thấy tôi muốn thoát ra, tay bỗng trở nên căng thẳng, đảo mắt một cái đã đem tôi vây trở lại.
"Chiếc váy này rất đẹp."
Hắn nhìn tôi trong gương nói.
Hai tay tôi nắm lại thành quyển, không thể để cho hắn thấy, phải dấu phía sau lưng.
Tôi thử quay đầu, rốt cuộc cười lên được: "Cảm ơn."
Tầm mắt hắn dời khỏi gương, chuyển đến trên người tôi: "Diêu Khiêm Mặc đưa?"
"......"
Mắt hắn tối lại, giống như đáy hồ sâu: "Cậu ta nói, vì bộ lễ phục này em chấp nhận làm bạn gái cậu ta?"
"Chúng ta đừng căng thẳng được không?" Giờ phút này tôi chỉ muốn nhanh nhanh thoát thân, "Đi ra ngoài thôi."
Hắn lại càng tiến đến gần, dính sát vào tôi, nhẹ nhàng kéo khóa váy: "Đàn ông tặng phụ nữ quần áo vì muốn cởi nó, có biết hay không?"
Tôi đã không thể nhịn được nữa, nhưng lúc trước cũng là hắn nói cho tôi biết, đắc tội với hắn, không có lợi, trong lòng tôi phân vân, cuối cùng chỉ có thể như trước làm bộ dáng hờn dỗi, thấp giọng nói một câu: "Ngụy biện."
Hắn làm như thật, đưa ngón tay đến trước mặt tôi lay lay: "Nhắc nhở em một lần, từ sau không cần gây chú ý với những người bên cạnh anh, cũng không được cho những người đó chú ý đến em."
Nói xong, hắn ôm lấy tôi nhấc lên, muốn tôi ngồi lên mặt bồn rửa tay.
Tôi không kịp kêu lên, tay hắn đã cầm lấy váy tôi xé xuống.
Ngực tôi lập tức lộ ra, theo bản năng muốn tránh. Vừa tránh một chút, hắn liền nhìn chằm chằm bra của tôi, uy hiếp: "Đừng để cho anh đem cả thứ này xé xuống."
Tôi thật sự sợ, ánh mắt hắn như mang theo màu máu, tôi cuống quýt giữ lấy cổ tay hắn.
Đáng tiếc tôi ngăn không được, chỉ có thể tùy hắn nâng mình dậy, đem cả bộ lễ phục trên người tôi kéo xuống.
Tôi trơ mắt nhìn hắn đem nó ném tới một góc: "Vậy anh muốn tôi thế nào đi ra ngoài?!"
Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?... Trong lòng tôi mắng, nhưng rất tiếc, ngay cả chính tôi cũng có thể trả lời câu hỏi này: Tôi là tình nhân của Hồ Khiên Dư, là tiền đặt cược tôi đưa cho hắn, đó chính là cái hắn dựa vào để đối đãi với tôi như vậy.
Hắn nhìn cơ thể tôi, ánh mắt buồn bã, tôi giật mình, giơ tay che lấy ngực.
Bả vai của tôi dưới tay hắn run lên.
Hắn thở dài, lấy di động ra gọi: "Mang một bộ quần áo đến đấy... đồ nữ... Đúng, ở Pub tầng thượng tập đoàn Hoàn Cầu... toilet nữ... Cái này không cần lo..."
Nói xong, hắn cúp điện thoại, cơ thể vẫn như cũ không rời khỏi tôi.
Hắn nhìn mặt tôi, nhìn hồi lâu, cuối cùng mở miệng an ủi: "Đừng lo, cửa anh đã khóa trái, người khác không vào được."
Hắn nghiêm túc nói cho tôi như vậy, tôi lại muốn bật cười.
Nhưng bản thân đang ở trong hoàn cảnh này, tôi sao có thể cười được?
Đợi một lát, tôi sốt ruột: "Quần áo khi nào thì mang đến?"
Hắn lắc đầu, ôm lấy eo tôi, ngón tay không an phận bắt đầu di chuyển, đi xuống dò xét.
Tôi như bị chọc giận, đẩy bả vai hắn, nhưng hắn không chút nào để ý, tay kia tiến đến lưng tôi nhẹ nhàng trêu chọc.
Tôi mặc kệ hắn, nghĩ đến hắn sẽ thỏa mãn nhưng không phải như vậy. Hắn làm quá, cắn vai tôi, tôi không kịp ngăn cản. Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói như dỗ dành: "Nào, cho anh hôn, nhớ em..."
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng cũng không đợi tôi đáp lại, ngầng đầu ngậm lấy miệng tôi. Tôi không trốn, đối với việc này đã thành quen, hắn hôn vừa lòng tự nhiên sẽ thả.
Tôi phối hợp như vậy, ít nhất cùng làm cho chính mình không bị thương.
Rốt cuộc hắn buông ra, tôi gần như hít thở không thông, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng. Một bên hắn vỗ lưng tôi, một bên lại tiến đến gần. Tôi vẫn chưa lấy hơi bình thường, nghiêng đầu tránh đi, hắn liền bắt được cằm: "Đừng nhúc nhích, còn chưa đủ..."
Nói xong hắn lại áp gần, một chiếc hôn sâu.
Tôi mơ màng nghĩ, hẳn là không phải hắn đi Thụy Sỹ mà là Pháp? Nếu không vì sau nụ hôn kia của hắn lại nồng nhiệt đến vậy, dường như động đến nơi sâu nhất trong tôi.
Hồ Khiên Dư đem tôi gắt gao ôm trong lòng, ngực tôi dán vào người hắn, nóng lại đau. Không biết khi nào tay hắn đã di chuyển đến, cách một lớp bra khẽ vuốt ve. Hắn liếm liếm môi tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, mãnh liệt mà cường ngạnh. Tôi bất lực, không thể chống cự, tay nắm thành quyền để ở ngực hắn, ngoài việc cảm giác được nhịp tim của hắn không thể làm gì.
Tay hắn theo xương sống tôi muốn trượt xuống phía dưới. Tôi kinh hãi, cánh tay nhanh chóng vòng về phía sau giữ lấy.
Hắn nhanh nhẹn, không chỉ né được, ngược lại còn bắt lấy cổ tay tôi giữ lại ở phía sau.
Ngực của tôi vì tư thế như vậy mà bị bắt nhô lên đưa đến trước mặt hắn, miệng hắn cười khẽ, ánh mắt lại chấp nhất đến đáng sợ nhìn chằm chằm đường cong trước ngực tôi.
Ngay khi dây thần kinh tôi căng lên, ngoài cửa truyền vào tiếng đập.
"Cộc! cộc! cộc!"
Không khí xung quanh nóng bỏng, Hồ Khiên Dư rời khỏi, ánh mắt vẫn giằng co trước ngực tôi.
"Thật muốn ngay tại nơi này......"
Nói xong, hắn liếc nhìn tôi một cái, sau đó xoay người đi mở cửa.
Cửa bị Hồ Khiên Dư mở ra ¼, như vậy bên ngoài không nhìn thấy bộ dáng tôi lúc này.
Người bên ngoài...
Tôi cứ nghĩ rằng đó là người đưa quần áo tới, nhưng giọng nói lại là của Diêu Khiêm Mặc?
"Tại sao anh ở Toilet nữ?"
Hồ Khiên Dư không trả lời.
Tôi kinh ngạc nhưng cũng không thể di chuyển, chỉ ngơ ngác nhìn Hồ Khiên Dư. Tôi rất sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó khác người.
Nếu hắn mở cửa ra....
Tôi không dám nghĩ.
Ngay lúc tôi đang tâm tâm niệm niệm, Hồ Khiên Dư đột nhiên quay đầu, hướng tôi thản nhiên cười một cái, sao đó nhặt lên bộ lễ phục sớm đã không còn ra hình dạng gì, quay trở lại cửa.
Giọng nói của Hồ Khiên Dư không đổi, nhưng tôi nghe ra lại có vài phần âm trầm độc ác.
Hắn nói: "Cái này của cậu."
Nói xong liền đem chiếc váy kia ném ra ngoài.
Một lát sau, Hồ Khiên Dư đóng cửa, cài khóa.
Hắn nhếch môi cười, không lại gần tôi, mà ngồi trên bồn rửa tay cùng tôi đối diện.
"Em có biết khi Diêu Khiêm Mặc nhìn thầy quần áo của em thái độ thế nào không?" Hắn hỏi.
Tôi cắn răng, quay đầu sang một bên, không để ý đến hắn.
"Thế nào? Đau lòng?" Giọng nói của hắn mang theo ý cười, tôi nghe thấy lại nổi da gà.
May mắn, hắn nói xong một câu, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập, người mang quần áo đến.
Hồ Khiên Dư đem túi lớn đặt ở cạnh bồn rửa tay, sau không nói không rằng bỏ đi.
Khi hắn tới cửa mới dừng lại, cũng không quay đầu nói với tôi: "Buổi tối về nhà sớm một chút, lúc anh về nhà muốn nhìn thấy em."
Hồ Khiên Dư nói xong, mở cửa bước đi.
Tôi thay quần áo, đi ra toilet, bên ngoài không có người.
Hồ Khiên Dư đưa quần áo của tôi cho Diêu Khiêm Mặc, đối với việc này tôi cũng không có gì dị nghị. Diêu Khiêm Mặc, người này làm cho tôi có cảm giác nguy hiểm, cho anh ta biết quan hệ tôi cùng Hồ Khiên Dư, có thể làm cho anh ta thấy khó mà lui, đấy xem nhưng cũng là một chuyện tốt.
Pub vẫn ồn áo náo nhiệt như cũ, tôi tìm Lộ Tây tạm biệt nhưng không nhìn thấy cô ấy.
Tôi cứ nghĩ rằng đó là một cô gái vô tư, vậy mà... Tạm thời, không cần gặp mặt vẫn hơn.
Tôi quay trở lại phòng nghỉ lấy túi của mình, cũng không ngờ lúc này phòng nghỉ lại có người.
Trong đó đèn sáng trưng, cửa cũng chưa đóng kín, ánh sáng bên trong tỏa ra chiếu sáng một vùng hàng lang.
Mà xuyên qua khe cửa, tôi lại thấy...
Lộ Tây cùng Thác Ni.
Mà cảnh tượng lúc này, làm cho người ta bàng hoàng kinh ngạc.
Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm Nối Tiếp - Lam Bạch Sắc Sai Lầm Nối Tiếp