Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 188: Bắt CóC
ditor: Yuè Yīng
***
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
***
Lão Bạch bối rối.
Thế nhưng nếu Tưởng Viễn Chu đã nói trách anh, anh còn có thể nói gì chứ? Lão Bạch vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Hứa Tình Thâm phẩy tay.
"Mau đưa anh ta trở về đi."
"Tưởng tiên sinh, tôi đưa ngài đi bệnh viện."
"Chút chuyện nhỏ này còn phải đi bệnh viện? Truyền ra ngoài không sợ bị người ta cười cho."
Tưởng Viễn Chu đưa tay sờ cổ, kỳ thực miệng vết thương rất khó chịu, vừa đau vừa ngứa, Hứa Tình Thâm nghe anh nói vậy, cô định xoay người mặc kệ, nhưng vẫn không kiềm được nói: "Truyền đi? Anh còn sợ cái này nữa, nếu anh không đi bệnh viện, sợ rằng cho tới lúc truyền đi, anh còn không nghe được."
"Có ý gì?"
"Biết rõ còn hỏi."
Hứa Tình Thâm cúi xuống cầm lấy ly nước trên bàn, Tưởng Viễn Chu níu lại cổ tay của cô, sau đó quay sang nói với Lão Bạch: "Cậu đi ra ngoài trước, tôi ở thêm một lát rồi đi."
"Lão Bạch, anh đừng nghe anh ta, dáng vẻ của anh ta nửa chết nửa sống như vậy, không đi bệnh viện có thể sẽ muộn mất đó."
"Hù dọa ai vậy?" Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay. "Tôi biết rõ cơ thể của mình, chỉ là nhiễm trùng mà thôi, Lão Bạch, đi ra ngoài."
"Lão Bạch, đưa anh ta đi đi."
Hứa Tình Thâm vùng hai tay ra, thoát khỏi bàn tay Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch nhìn về phía Hứa Tình Thâm, nói: "Bà Tưởng, tôi không muốn Tưởng tiên sinh lại trách tôi, cho nên tôi nghe lời ngài ấy là hơn."
Người đàn ông nói xong câu đó liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tưởng tiên sinh, nửa tiếng sau tôi quay lại."
"Được."
Hứa Tình Thâm nhìn Lão Bạch bước nhanh đi ra ngoài, cánh tay Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng kéo một cái, thế nhưng sức lực cũng không lớn nên không thể kéo Hứa Tình Thâm đến bên cạnh, cô đẩy bàn tay của anh ra.
"Bỏ ra."
"Hứa Tình Thâm, sau này em có dự định gì hay không?"
Cô nhìn chăm chú về phía Tưởng Viễn Chu từ trên cao xuống.
"Không phải anh đã cho người bảo vệ tôi sao?"
"Nhìn thấy?"
"Có thể không thấy sao? Tưởng tiên sinh có tình có nghĩa, thương yêu vợ, khiến truyền thông đã sớm quên đi chuyện tôi ở đây là có hợp lý hay không, nhân tiện nghe thấy anh nói rõ rằng không ai được chạm vào tôi."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch khóe miệng lên, tạo thành một đường cung đẹp mắt, đôi mắt thâm sâu sáng ngời, ánh nhìn bám riết lấy cô không buông.
"Tôi là ô dù của em, là kim bài miễn chết của em, đi đến chỗ nào em đều có thể mang theo."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống, khóe miệng khẽ mím lại.
"Thế nhưng câu nói sau cùng của anh rành mạch từng câu, Âm Âm..."
"Tôi nói không sai, tôi không có em gái."
Tưởng Viễn Chu đặt tay trên đầu gối, thân thể nghiêng sang một bên.
"Anh trai cô ta muốn giết tôi, thiếu chút nữa khiến tôi mất mạng, tôi không giận chó đánh mèo trên người cô ta đã là chuyện tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi bảo vệ?"
Hứa Tình Thâm có chút xuất thần, gật đầu,
Hai người im lặng một lát, Hứa Tình Thâm khẽ cụp mi.
"Mau tới bệnh viện đi."
"Không cần phải khâu lại lần nữa đấy chứ?"
Hứa Tình Thâm nhướn mày. "Anh sợ?"
"Ai không sợ chứ?"
Hứa Tình Thâm nhìn vùng cổ của anh. "Không cần sợ, cũng không đến nỗi đó."
Tưởng Viễn Chu nghe Hứa Tình Thâm nói như vậy, không khỏi nhìn cô thêm một cái.
"Chẳng bao lâu nữa, căn nhà này sẽ bị niêm phong lại, tới lúc đó em sẽ ở đâu?"
"Tôi phải tính trước đã, nếu như còn có thể tới Thụy Tân làm việc, tôi sẽ thuê một căn hộ ngay cạnh bệnh viện. Nếu thực sự không được, tôi đưa Lâm Lâm và Âm Âm đi, sau đó sẽ từ từ tìm việc làm."
Tưởng Viễn Chu khẽ gõ ngón tay trên mu bàn tay kia của mình.
"Em thà rằng như vậy, cũng không muốn sống chung với Duệ Duệ."
"Tưởng Viễn Chu, trong khoảng thời gian này, tôi và Phó Kinh Sênh không thể nào xóa sạch..."
"Hắn ở trong lòng em, rốt cuộc là quan trọng tới mức nào!" Người đàn ông không khỏi tức giận, cao giọng.
Hứa Tình Thâm thấy ánh mắt của anh, khẽ lắc đầu.
"Hiện tại chúng ta đang nói chuyện giữa chúng ta, ý của tôi là, hai năm trước chúng ta còn không được nhà họ Tưởng chấp nhận, vậy hiện tại thì sao? Bây giờ càng không phải là chuyện cười sao? Tôi đã từng lấy chồng, hơn nữa Phó Kinh Sênh còn bị cuốn vào chuyện như vậy, anh có thể chấp nhận tôi, còn nhà họ Tưởng thì sao?"
"Chúng ta ở cùng nhau, thì có liên gì tới nhà họ Tưởng?" Tưởng Viễn Chu ngồi lại gần cô hơn.
"Chúng ta sống cuộc sống của mình, tôi cũng không yêu cầu em phải tôn trọng hiếu thuận người lớn như thế nào, điểm này, tôi sẽ không có bất cứ yêu cầu gì ở em."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khẽ cụp mắt xuống.
"Tưởng Viễn Chu, thế nhưng tôi sợ."
"Em sợ cái gì?"
"Anh có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, cũng phải có lúc lơ đãng, hoặc vô tình không để ý, tới khi người nhà tôi xảy ra chuyện, Lâm Lâm xảy ra chuyện, hoặc tôi... cũng xảy ra chuyện."
Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống chân người đàn ông, khóe miệng nhếch lên nụ cười có chút khổ sở: "Tưởng Viễn Chu, anh nói xem tôi đâu cần phải như vậy chứ? Mỗi ngày thấp thỏm lo lắng, như là treo một thanh kiếm trên đỉnh đầu, trải qua hai năm, tôi hiểu được rất nhiều chuyện."
"Ở trong mỗi giai đoạn nào đó, tình yêu có thể là tất cả, nhưng có đôi khi nghĩ thấu hiểu hết mọi chuyện, thực sự tình yêu là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao. Không có nó, chúng ta sẽ không chết đói, có nó, trái lại trong lòng giống như là cất giấu một cây kim, thỉnh thoảng lại ghim một nhát. Bị ghim tới đau đớn, còn muốn khóc, hiện tại đã không có ai để an ủi tôi, cho nên tôi không muốn khóc, như vậy... Không đau cũng sẽ không khóc, không có tình yêu, cũng sẽ không đau đớn, có phải như vậy hay không?"
"Hứa Tình Thâm!" Tưởng Viễn Chu nghe vậy, bàn tay ra sức nắm chặt tay Hứa Tình Thâm. "Em..."
Vành mắt cô có chút ửng đỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên: "Anh có thể nói, tôi nói không đúng sao?"
"Cho nên trong hai năm qua, em chưa từng đau nhức?"
Hứa Tình Thâm suy nghĩ một chút, dường như đang suy tư thực sự.
"Không."
"Cho nên, em không yêu Phó Kinh Sênh."
Cô đón nhận ánh mắt của anh, rất bình thản.
"Cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nói là tôi yêu anh ấy."
Trái tim Tưởng Viễn Chu bị xuyên qua, lồng ngực trống rỗng, nhưng anh lại không thể nào vui vẻ nổi. Anh cầm cánh tay của Hứa Tình Thâm, kéo cô sát vào mình, anh gục đầu xuống, trán dựa vào vai Hứa Tình Thâm.
"Vậy người em yêu, là ai?"
Tôi sao?
Hai chữ sau cùng, Tưởng Viễn Chu không nói ra.
Bên trong phòng khách xa hoa, ngọn đèn pha lê rơi xuống gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, đôi môi Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy: "Bây giờ người tôi yêu nhất, là chính tôi."
Cùng với con gái của cô.
Nhưng những lời này Hứa Tình Thâm không thể nói ra, cô sợ sẽ kích động Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm khẽ đẩy ở trước ngực anh.
"Chuyện của Phó Kinh Sênh nhất định cũng không có khả năng vẫn kéo dài, hoặc là thả người hay định tội, cũng phải có một lựa chọn, tôi chỉ muốn biết một kết quả, anh mau đi đi, xử lý vết thương của mình cho xong."
Cô đứng dậy chuẩn bị lên lầu, không ngờ nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền tới, Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch mở cửa đi vào, phía sau còn có vài cảnh sát.
Một người trong số đó cầm cái hộp trong tay, xem ra là lại muốn tới lục soát.
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới: "Phó Kinh Sênh đâu?"
Một viên cảnh sát dừng bước nói nói mấy câu với cô, hai người khác thì lên lầu.
Trước đó thư phòng của Phó Kinh Sênh đã bị lục soát một lần, có lẽ họ không chú ý tới hết các ngõ ngách, không hợp lý chút nào.
Hứa Tình Thâm bước nhanh lên lầu, Tưởng Viễn Chu nhìn về hướng cầu thang.
"Sao lại tới lục soát vào lúc này?"
"Có phải là Phó Kinh Sênh đã nhận tội hay không?"
Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi lên lầu, có người canh giữ ở cửa cầu thang, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu thì ngăn lại: "Anh không thể lên đó."
"Vì sao?"
"Cảnh sát phá án."
Tưởng Viễn Chu đẩy tay của anh ta ra.
"Lúc bắt người cũng một phần công lao của tôi, hiện tại lại muốn tôi tránh ra, không đến mức đó chứ?"
Lão Bạch cũng nói chen vào: "Ngôi nhà này còn chưa niêm phong, hơn nữa Tưởng tiên sinh có thân phận đặc thù trong vụ án này, không phải trước đó đã nói, Tưởng tiên sinh có thể tham dự sao?"
Tên cảnh sát kia không ngăn được anh, chỉ có thể nhìn Tưởng Viễn Chu bước đi tới.
Có người tìm kiếm trong thư phòng, một viên cảnh sát khác thì đi tới phòng ngủ dành cho khách. Anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra, hỏi: "Căn phòng này của ai?"
Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh ta.
"Không phải trước đó đã lục soát rồi sao? Phó Kinh Sênh."
Người đàn ông nhấc chân lên đi vào, Hứa Tình Thâm vội vàng đi theo, Tưởng Viễn Chu đi tới cửa phòng ngủ, Lão Bạch đi đến bên cạnh, bỗng nhiên quay sang phía Tưởng Viễn Chu khẽ gọi: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu quay người lại liếc nhìn: "Làm sao vậy?"
"Ngài tới xem một chút."
Tưởng Viễn Chu nhấc bước đi tới hướng Lão Bạch, cánh cửa của phòng ngủ chính đang mở, Tưởng Viễn Chu đi vào hai bước, thấy trên chiếc giường lớn ngay trước mặt, Lâm Lâm nằm trên giường, lúc này đang ngủ say.
Tưởng Viễn Chu thản nhiên trở lại cửa phòng khách, cảnh sát vẫn còn lục soát ở bên trong, anh nghe được bên trong có giọng đàn ông truyền tới: "Đây thật sự là căn phòng của Phó Kinh Sênh?"
"Thường ngày anh ta ngủ ở đây?"
"Căn phòng bên cạnh thì sao? Để tránh sai sót, chúng tôi cũng muốn tra xét."
Hứa Tình Thâm càng nhíu mày hơn, Lâm Lâm còn đang ngủ, sợ rằng con bé sẽ bị đánh thức thì lát nữa lại sợ hãi gào khóc không dỗ được.
"Không cần không được sao? Căn phòng bên cạnh là của tôi."
"Vậy thì càng cần phải tra xét."
"Đồ dùng của Phó Kinh Sênh sẽ không mang tới phòng tôi để."
Người đàn ông ngồi dậy nhìn cô chằm chằm: "Cô là vợ hắn, cô khẳng định như vậy?"
"Phải, chúng tôi chia phòng ngủ."
Tưởng Viễn Chu đứng ở ngoài cửa, bóng dáng cao lớn bị nửa cánh cửa chắn lại, lúc tiến vào Hứa Tình Thâm tiện tay muốn đóng cửa, không nghĩ rằng vẫn chưa đóng cửa lại. Cho nên khi cô nói những lời này, từng chữ từng chữ lọt vào trong tai Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch cũng nghe thấy được, hai người cũng không ở lại trên lầu bao lâu.
Xuống dưới lầu, Tưởng Viễn Chu ngồi chờ ở phòng khách, anh ngồi ở trên ghế sa lon, hai ngón tay không ngừng ấn vùng mi tâm, nhìn trông rất khó chịu, Lão Bạch nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng: "Tưởng tiên sinh, hay tới bệnh viện khám lại xem?"
"Chờ một lát đã."
"Cảnh sát chỉ tới lục soát chứng cứ mà thôi, ngài lo lắng gì chứ?"
"Cậu nghĩ bọn họ là cảnh sát thật sao?"
Lão Bạch nghe vậy, đột nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng.
"Ý của ngài là..."
"Nếu Phó Kinh Sênh đã nhận tội, cảnh sát còn phải lục soát sao? Nếu lục soát, tại sao lại tới vào lúc đêm hôm như thế này?"
Lão Bạch nhìn về hướng cửa cầu thang.
"Tưởng tiên sinh, vậy tôi khiến bọn họ biến khỏi đây."
"Không cần, tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì Hứa Tình Thâm, về phần đồ của Phó Kinh Sênh, càng không cần sợ bị bọn họ lục soát thấy, chuyện này coi như không biết, bọn họ không lục soát được gì, cũng sẽ không có cách nào khác đâu."
"Vâng."
Sau một hồi, mấy người kia mới từ trên lầu đi xuống.
Hứa Tình Thâm ở phía sau không ngừng chất vấn: "Xin hỏi lúc nào mới thả Phó Kinh Sênh ra?"
"Không biết."
"Nếu không có chứng cứ, chí ít có thể để người nhà được vào gặp chứ? Tôi có thế khuyên anh ấy..."
Mấy người đi trước bước khá nhanh, Hứa Tình Thâm đeo dép, Phó Lưu Âm cũng lo lắng đi theo phía sau.
"Chuyện này không phải do chúng tôi quyết định." Một viên cảnh sát lạnh lùng trả lời.
"Có thể sắp xếp gặp mặt không? Chúng tôi có thể nói với anh ấy điều thiệt hơn..."
Mấy người kia đi rất nhanh, Hứa Tình Thâm vội vàng xuống lầu, nhưng không nghĩ bàn chân trượt một cái, cô vội vàng đưa tay nắm lấy tay vịn, nhưng rõ ràng không có tác dụng, may là còn có hai bậc thang là xuống tới nơi. Lúc Hứa Tình Thâm ngã sấp xuống cảm thấy đau chân, sau một lúc không đứng lên nổi.
"Chị dâu!" Phó Lưu Âm bước nhanh xuống, muốn kéo cô đứng dậy.
Hứa Tình Thâm xua tay. "Không có việc gì không có việc gì, để chị ngồi yên."
"Chân chị không sao chứ? Chị đừng làm em sợ."
"Thật sự không sao." Hứa Tình Thâm khẽ xoa mắt cá chân mình. "Chỉ đau một chút thôi, ngồi một lúc là được rồi."
Mấy người kia ngay cả quay đầu cũng không hề ngoái lại, đang bước nhanh đi ra ngoài.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên trắng bệch, đứng lên từ trên ghế salon.
"Chờ một chút."
"Tưởng tiên sinh, còn có chuyện gì sao?"
Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước. "Không nghe thấy cô ấy ở gọi các người sao?"
"Cô ấy nói với các người ở phía sau, vì sao không dừng lại?"
Mấy người liếc nhìn nhau, phải, trong ánh mắt Tưởng Viễn Chu rõ ràng đang bùng lên ngọn lửa giận dữ, anh đi tới trước mặt bọn họ.
"Lẽ nào lỗ tai mấy người bị điếc?"
"Tưởng tiên sinh, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói!"
Hứa Tình Thâm ngồi dưới đất, thấy giọng nói của Tưởng Viễn Chu không thể coi thường, nhưng dù sao họ cũng là cảnh sát, Hứa Tình Thâm khẽ gọi một tiếng: "Tưởng Viễn Chu."
Đương nhiên là người đàn ông nào có nghe cô nói. Người đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm liếc nhìn cô.
"Chúng tôi chỉ tới lục soát, không thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy..."
"Vậy mồm mọc ở trên mặt mấy người, sao không thể trả lời cô ấy một câu tử tế?"
"Tưởng tiên sinh." Đối phương vừa nghe, trong lòng cũng có chút tức giận.
"Cảnh sát chúng tôi phá án đều có nguyên tắc, có phải ngài đã xen vào quá nhiều rồi không? Hơn nữa, cô ấy đang cầu xin vì một người đàn ông khác, Tưởng tiên sinh đứng trên lập trường nào mà nói thay cô ấy? Quan hệ giữa mấy người, tự mình còn không để ý sao?"
Sắc mặt Lão Bạch lạnh đi, nét mặt Tưởng Viễn Chu lại không hề có chút thay đổi, chẳng qua là anh thay đổi động tác, Tưởng Viễn Chu túm lấy cổ áo đối phương, bỗng nhiên vung tay đấm một cái.
Trên mặt người đàn ông bỗng chốc tím bầm, cả người lảo đảo lùi lại phía sau, đồng bọn vội vàng ra đỡ hắn.
"Anh, anh ngang nhiên đánh lén cảnh sát!"
"Phải thế thì sao, có cần tôi liên lạc với đồn cảnh sát của mấy người ngay bây giờ hay không?"
Hứa Tình Thâm lo lắng nhìn mấy người.
"Tưởng Viễn Chu, anh đừng có hành động điên rồ!"
Người nọ giơ tay lên lau khóe miệng, đã rớm máu, Tưởng Viễn Chu điên thật rồi. Bên cạnh đồng bạn hợp thời tới giải vây.
"Thật ngại, Tưởng tiên sinh, dưới tình thế cấp bách nên không có suy nghĩ thật kỹ, thế nhưng ngài cũng không thể đánh người như vậy chứ."
Tưởng Viễn Chu khẽ xoa tay của mình.
"Muốn bắt tôi sao?"
"Bỏ qua đi, chuyện lần này Tưởng tiên sinh có công giúp đỡ rất lớn, đều là người một nhà, bên cục vẫn chờ chúng ta trở lại, đi thôi đi thôi..." Người đàn ông nói, kéo cánh tay của người kia bước nhanh đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, ngồi xổm xuống, hỏi: "Ngã bị thương ở đâu?"
"Không sao, chỉ bị trượt chân, từ từ sẽ đỡ thôi."
Tưởng Viễn Chu vươn tay tay muốn nâng cô dậy, nhưng Hứa Tình Thâm ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích.
"Anh còn bao nhiêu sức lực chứ, lại còn có thể đánh người?"
"Nên mới không cho hắn một cú chết ngay được, vì sức không đủ."
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm, cô chậm rãi đứng lên.
"Lá gan của anh cũng lớn thật, cảnh sát cũng dám đánh."
"Hắn cố ý hãm hại, chẳng lẽ không nên đánh?"
Hứa Tình Thâm thử giật giật chân của mình, khá tốt, không tổn thương tới gân cốt.
"Anh mau trở về đi."
"Hắn nói chúng ta không minh bạch, nên đánh."
"Được rồi, mặc kệ có đáng đánh hay không, anh đều đã đánh rồi." Hứa Tình Thâm nhìn về phía Lão Bạch, nói: "Đem Tưởng tiên sinh nhà anh về đi."
"Bà Tưởng à, đừng nói lung tung."
Hứa Tình Thâm kiễng chân lên đi tới tay vịn của cầu thang.
"Tôi cũng muốn đi nghỉ ngơi rồi."
"Được rồi." Tưởng Viễn Chu quay người, mới vừa đi ra được hai bước, nghe thấy Hứa Tình Thâm gọi với sau lưng anh: "Này, chờ một chút."
Người đàn ông dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
"Đừng có chủ quan, tới bệnh viện trước đi rồi hãy về nhà."
Tưởng Viễn Chu khẽ cong môi: "Đã biết."
"Tưởng phu nhân, Tưởng tiên sinh chỉ đồng ý trước mặt cô thôi, nhưng đi ra khỏi cánh cửa này, có đi bệnh viện hay không... Thật sự là tôi không thể bảo đảm."
Hứa Tình Thâm nhíu mày một cái: "Không đến mức giống như một đứa trẻ ba tuổi đó chứ?"
"Không..." Lão Bạch lắc đầu. "Đứa trẻ ba tuổi, cô nói nó không tắm, nó nghe cũng không hiểu, thế nhưng không ai tắm cho nó, vậy thì thực sự không sạch. Nhưng Tưởng tiên sinh không giống vậy..."
Hứa Tình Thâm nghe hiểu được những phiền muộn trong lời nói của Lão Bạch, cô cũng hiểu rõ, theo người đàn ông như vậy, làm chuyện gì không khiến người khác bớt lo lắng.
"Tắm hay không tắm có liên quan gì tới cô? Tưởng tiên sinh vẫn còn thích sạch sẽ như vậy?"
"Vậy mà còn gọi tắm sao?" Tưởng Viễn Chu có chứng cưỡng bức, lại còn thích sạch, cũng không phải là Hứa Tình Thâm không biết, nếu anh mà tắm thì phải xối nước từ trên đầu xuống, tắm mà không giội cả đầu thì không được.
Cô hơi nghiêng người, Phó Lưu Âm tiến lên kéo cô một cái. Hứa Tình Thâm nói với Tưởng Viễn Chu: "Dù sao thì bên cạnh anh cũng không có phụ nữ, lại càng không có ai chê anh cả, không tắm cũng không ai phát hiện ra."
Hứa Tình Thâm khập khiễng đi lên, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất nơi góc khuất của cầu thang, Lão Bạch mới lên tiếng: "Tưởng tiên sinh, đi thôi."
"Cô ấy đang chế giễu tôi không có phụ nữ sao?"
Hình như là có ý như thế, nhưng Lão Bạch cũng không dám nói thẳng.
"Cô ấy chỉ nói khích thôi, cũng là quan tâm ngài."
Tưởng Viễn Chu xoay người đi ra ngoài, sau đó bỏ lại một câu:
"Cô ấy cũng không nghĩ tới chuyện tôi không có phụ nữ, là vì ai làm hại."
Hứa Tình Thâm lên lầu, trở lại phòng ngủ chính thì thấy tốt hơ nhiều.
"Âm Âm, em mau đi nghỉ ngơi, chị không sao."
"Chị dâu, em nghĩ Tưởng tiên sinh đối với chị thật tốt, nếu không thì chị..."
"Chuyện của chị, tự chị có cách, mau đi nghỉ ngơi."
"Vâng."
Mấy người đàn ông kia ra khỏi Bảo Lệ Cư Thượng, cũng không trở về đồn cảnh sát, chiếc xe dừng lại ở một chỗ hẻo lánh bên ven đường.
Người đàn ông lái xe lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: "Alo, Mục Thiếu phu nhân."
Lăng Thời Ngâm đang ở trong sân ngắm cảnh, cô ta đi tới bên góc tường: "Thế nào rồi?"
"Không tìm được gì."
"Đã tìm cẩn thận hết chưa?"
"Tìm khắp rồi."
Cánh tay của Lăng Thời Ngâm xuôi ở bên người, cúp máy, cô ta có cảm giác lo lắng mơ hồ, khi đó Lăng Thận giở trò với nhà họ Tưởng có thể có liên quan tới Phó Kinh Sênh. Nhỡ đâu một ngày nào đó đồ của Phó Kinh Sênh bị tìm thấy mà có ghi âm lại, một khi có liên quan đến nhà họ Lăng cô, vậy đó sẽ là chứng cứ về sự thật kia, khi đó chắc chắn Tưởng Viễn Chu sẽ không xé xác cô ta ra sao?
Tưởng Viễn Chu đi tới bệnh viện, xử lý lại miệng vết thương, còn bị tiêm mấy mũi.
May mà sức khỏe tốt, một vài ngày là có thể khôi phục.
Lúc Lão Bạch tiến vào Cửu Long Thương thì Tưởng Viễn Chu đang xuống lầu.
"Tưởng tiên sinh."
Anh ấy đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng phu nhân và Phó Lưu Âm muốn ra ngoài."
"Đi ra ngoài thì ra."
"Nhưng chuyện quan trọng nhất là, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Bước chân Tưởng Viễn Chu vẫn bình tĩnh.
"Phái người âm thầm theo dõi, ai dám động vào Hứa Tình Thâm, làm thịt cho tôi. Không cho họ ra ngoài cũng không phải là cách hay, cứ ở mãi trong nhà sẽ buồn chán đến chết mất. Còn nữa, nếu Phó Lưu Âm không ra khỏi cửa, người muốn ra tay vẫn không có cách nào hạ thủ, sao Phó Kinh Sênh có thể nhận tội chứ?"
Lão Bạch nghe vào trong tai, nói một câu xác nhận: "Để tôi thu xếp người bên Bảo Lệ Cư Thượng."
"Được."
Tưởng Viễn Chu sửa lại măng-sét.
"Chúng ta cũng đi, tôi thấy lo lắng."
Lão Bạch vừa nghe thế, như vậy mới đúng chứ, anh cũng biết Tưởng Viễn Chu không yên tâm về Hứa Tình Thâm.
Từ khi Phó Kinh Sênh gặp chuyện không may, Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm không ra khỏi cửa, có đôi khi là gọi cơm ở bên ngoài mang tới, có đôi khi là nấu tạm cơm hoặc cháo, thế nhưng đến giờ không thể tiếp tục nữa, gạo trong thùng đã nhìn thấy đáy, đồ trong phòng bếp thiếu rất nhiều thứ. Tuy là có thể gọi siêu thị gần nhất mang tới, nhưng cứ ở mãi trong nhà cũng không phải là cách hay.
Hứa Tình Thâm định lái xe, đi ra bên ngoài, bảo vệ đứng ngoài cửa nói với cô: "Tưởng phu nhân, xe đã chuẩn bị xong."
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm, đáp: "Tốt."
Cô không từ chối, lúc này có nhiều người thật tốt, hơn nữa đây cũng là người của Tưởng Viễn Chu.
Tài xế xuống xe mở cửa xe cho cô, hai người ngồi xuống, Hứa Tình Thâm không dám đi xa.
"Cách đây không xa có một siêu thị, đi tới đó trước."
"Được."
Siêu thị gần đó cũng không nằm trong trung tâm thương mại lớn, nên không có bãi đậu xe dưới hầm, tài xế dừng xe ở bên đường.
"Tưởng phu nhân, mọi người đi vào trước đi, tôi đi gửi xe."
"Được."
Hôm nay Tưởng Viễn Chu ra ngoài bằng chiếc xe khác, xe dừng ở cách đó không xa, anh nhìn Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đi vào trong siêu thị, anh kiên nhẫn chờ ở bên trong xe, khoảng một tiếng đồng hồ sau mới nhìn thấy Phó Lưu Âm đẩy xe mua hàng đi ra.
Từ cửa siêu thị tới bãi đỗ xe có một đoạn đường, hai tay Phó Lưu Âm cầm đồ, vừa nói vừa cười với Hứa Tình Thâm bước về phía trước.
Ánh mắt Lão Bạch tập trung nhìn hướng phía ngoài.
"Tưởng tiên sinh sinh, ngài xem chiếc xe kia."
Tưởng Viễn Chu nhìn theo ra ngoài, Lão Bạch nghiêng người.
"Chiếc xe này luôn đi theo họ, rất không thích hợp."
"Biển số xe cũng che mất, càng có gì đó không đúng."
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía. "Xe ở đâu nhỉ?"
Hứa Tình Thâm cũng tìm kiếm, phía sau truyền đến một loạt tiếng mở cửa xe, Phó Lưu Âm vô thức quay đầu, chợt thấy mấy người đàn ông bước nhanh về phía các cô, cô ấy sợ đến bỏ đồ trong tay lại.
"Chị dâu, chạy mau đi!"
Hứa Tình Thâm không kịp phản ứng nữa, ngay cả đầu cũng không ngoái lại, nhưng cô thấy giọng nói Phó Lưu Âm đầy lo lắng, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm chạy nhanh về phía trước.
Thế nhưng dù sao cô cũng bế con theo, nên tốc độ không thể nhanh được, Phó Lưu Âm chạy tới phía trước, tìm xe khắp nơi, nhưng không hề tìm được.
Cô nhìn lại, mấy người kia sắp đuổi kịp Hứa Tình Thâm, cô chạy quay lại.
"Chị dâu, nhanh lên."
"Âm Âm, đừng quan tâm tới chị, em đi mau."
Phó Lưu Âm kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, đẩy cô đi về phía trước, ở bãi đỗ xe có không ít xe đẩy hàng mua sắm trống, Phó Lưu Âm dừng bước, đẩy mấy chiếc xe này về phía mấy người đàn ông kia. Đây có vẻ như cũng không có tác dụng gì, nhưng dù sao có thể ngăn cản bước chân của đối phương trong chốc lát, Hứa Tình Thâm lo lắng hoảng hốt, cũng không biết là nên chạy đi đâu.
"Có ai cứu với, cứu tôi với —— "
Tách tách ——
Một loạt tiếng còi xe truyền tới bên tai Hứa Tình Thâm, cô ngẩng lên nhìn lại, thấy tài xế đang vẫy tay với mình.
"Tưởng phu nhân, ở đây!"
Thần sắc Tưởng Viễn Chu nghiêm nghị nhìn chằm chằm ra bên ngoài, vùng giữa hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, ngón tay anh khẽ nắm chặt lại, sau đó mở, anh rất sợ những người đó làm tổn thương Hứa Tình Thâm, cho nên nhìn rất tập trung, ngay cả chớp mắt cũng không hề chớp.
Hứa Tình Thâm quay đầu lại gọi Phó Lưu Âm: "Âm Âm, mau tới đây, xe ở đây."
Phó Lưu Âm đứng ở giữa hai chiếc xe đâye xoay qua xoay lại như con thoi, Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm thở hồng hộc, đầu óc cô hoàn toàn bối rối, đây chỉ là phản ứng theo bản năng, nếu có thời gian cho cô suy nghĩ, nhất định cô sẽ chạy vào phía trong siêu thị.
Hứa Tình Thâm chui qua hàng rào chắn ở bãi đỗ xe, cô bước nhanh, tài xế cũng xuống xe, mở cửa xe cho cô.
"Tưởng phu nhân, mau lên."
"Âm Âm!"
Phó Lưu Âm chạy nhanh tới, đưa tay đẩy Hứa Tình Thâm.
"Mau, chị dâu, mau vào đi!"
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm bị cô ấy dùng sức đẩy, ngồi vào chỗ ngồi phía phía sau xe, người đàn ông phía sau đã đuổi theo tới nơi, tài xế muốn ngăn cản, lại bị đối phương hất một cái ngã lăn ra, Phó Lưu Âm bị túm gáy, những tiếng bước chân hỗn loạn tới gần ngày một nhiều, cô biết mình không chạy thoát.
Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm vào ghế ngồi, xoay người lại muốn cứu Phó Lưu Âm.
"Âm Âm —— "
"Mau, tóm lấy bọn họ!"
Phó Lưu Âm đưa tay lôi cửa xe, sau gáy bị người đàn ông cường tráng túm chặt, bỗng nhiên cô co khuỷu tay lại ra sức thúc vào bụng người đàn ông kia.
Người đàn ông kêu đau một tiếng, buông cánh tay ra, Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Phó Lưu Âm, lại thấy cô ấy lấy tay đẩy mạnh cửa xe lại.
Tài xế trở lại trên xe, phát động động cơ, người đàn ông phía sau tới bắt Phó Lưu Âm lần nữa, cô giơ chân lên cố gắng đạp về phía cửa xe, ra sức vùng vẫy, ngay sau đó mấy người đàn ông kia khống chế được cô, Phó Lưu Âm chỉ kịp kêu lên một tiếng: "Lái xe, đi!"
Ngay sau đó cô ấy bị người kia bịt miệng lại, Hứa Tình Thâm nằm bò với tay hướng cửa sổ xe, chiếc xe khởi động, cô đấm mạnh vào cửa sổ xe.
"Âm Âm, Âm Âm —— "
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết cảnh tượng này, tài xế lái xe rời đi, Phó Lưu Âm bị lôi vào bên trong một chiếc thương vụ rất nhanh.
Người đàn ông có chút xúc động, ở trong mắt anh, Phó Lưu Âm vẫn là một cô gái có dáng vẻ nhu nhược, Tưởng Viễn Chu thật sự không nghĩ tới cô có thể làm như vậy.
____
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Đọc tại trang chính của NCU để ủng hộ editor cũng như cập nhật các chương mới nhanh nhất, các trang, chuyên, thành ra truyện họ post là râu ông nọ cắm càm bà kia nhé.
Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu