The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 187: Hôn TrộM Một Cái
ditor: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
*****
Mục Thành Quân cười cười: "Chỉ là bắt người thôi, chuyện kế tiếp không cần cậu làm."
"Anh, trước đây khi anh bị mai phục, những vệ sĩ đi theo ra đó tất cả đều do em huấn luyện. Chuyện này không chỉ nhằm vào anh mà cũng là sỉ nhục em; cho nên hôm nay em sẽ giúp anh bắt người kia, còn chuyện sau đó..." Mục Kính Sâm đá vào hòn đá bên chân.
"Chỉ là đối phó với một phụ nữ mà thôi, anh sắp xếp đại vài người là được rồi."
Mục Thành Quân vặn vặn cổ, tầm mắt nhìn về phía xa xăm.
"Được, anh không gây rắc rối cho cậu."
Mục Kính Sâm đi đến trước xe mình, kéo cửa xe ra một chút.
"Có điều anh hiện tại cũng đã kết hôn, không cần xuống tay quá nặng mà phải cho thỏa đáng."
Người đàn ông đứng ở cửa không nói gì nữa, sự lạnh lẽo trong mắt lại là càng lúc càng đậm.
Xe của Mục Kính Sâm nhanh chóng chạy đi, tài xế chuyên tâm nhìn chăm chú con đường trước mặt.
"Thiếu tá Mục, chúng ta đi đâu?"
"Căn cứ huấn luyện."
"Hôm nay ngài lại không về nhà sao?"
"Không về."
Đi vào tới căn cứ huấn luyện, có đèn pha chiếu tới. Tài xế bấm còi, cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra, ở cổng có người đứng gác. Lúc xe vào xong lại tăng tốc trên mặt đất, Mục Kính Sâm phóng mắt nhìn lại, nơi này là vương quốc huấn luyện của anh ta.
"Thiếu tá Mục, hôm nay là ngày khảo hạch đầu tiên."
Mục Kính Sâm nâng tay lên xem đồng hồ.
"Tới sân huấn luyện!"
"Dạ."
Xe chạy dọc theo con đường vào sân huấn luyện, gác cổng vừa thấy xe của Mục Kính Sâm liền vội mở cổng.
Mục Kính Sâm từ trên xe đi xuống, đạp đôi giày bốt quân đội đi vào sân. Nước phun tới trên đầu, huấn luyện viên đứng ở cổng bật dù che trên đầu cho Mục Kính Sâm.
"Thiếu tá Mục!"
Đôi mày kiếm của người đàn ông giấu trong những ngọn tóc, đôi con ngươi như mắt chim ưng, ngẩng tầm mắt nhìn lên đài cao.
Súng bắn nước áp suất cao được đặt trên đài cao, đang tự do trút nước xuống vì không còn vật cản. Trên trung tâm sân huấn luyện, có cả nam và nữ đứng riêng biệt, dáng người thẳng tắp, hai tay chắp sau người.
Đàn ông đều là ở trần, cơ bắp lực lưỡng có lực vô cùng loá mắt; những người phụ nữ trẻ chỉ mặc một bộ áo phong phanh. Dưới tiết trời như vậy, nước lạnh như băng bắn tung toé vào người, từ đầu đến chân không chỗ nào may mắn tránh được.
Mục Kính Sâm nhấc bước đi về phía trước, ống quần bị nước xịt tới ướt hết. Anh ta đứng trước mặt mọi người, huấn luyện viên phụ trách việc khảo hạch tiến lên hai bước.
"Thiếu tá Mục!"
Mục Kính Sâm xem giờ.
"Những người mới bắt đầu, đầu tiên là đứng bốn tiếng."
"Tôi đã xem dự báo thời tiết, đêm nay nhiệt độ sẽ hạ, có tuyết."
"Có tuyết?" Mục Kính Sâm ngoài cười nhưng trong không cười mà cong khóe miệng. "Vậy không phải rất tốt sao?"
"Những người đó đều mới tới, cường độ như vậy nhất định sẽ chịu không được. Vừa rồi bị súng bắn nước áp suất cao phun trúng, đã có mấy người bị kéo ra ngoài rồi ạ."
"Có chút cường độ đó còn chịu không nổi thì sao làm nghề vệ sĩ được?" Mục Kính Sâm phất tay, vẻ mặt mơ hồ tức giận.
Người huấn luyện viên vội im tiếng, cũng biết có mấy lời không thể nói tiếp được.
"Vậy bây giờ làm sao ạ?" Thấy anh ta không nói lời nào, huấn luyện viên không thể không hỏi: "Còn mười phút nữa là xong rồi."
"Bây giờ cho dừng luôn đi." Mục Kính Sâm xoay người, "Nửa đêm lại một lần nữa, nếu ai dám léo nhéo tiếng nào thì đuổi ngay bây giờ luôn."
"Cái này..." Huấn luyện viên nghe vậy, vẫn nghe lời. "Dạ!"
Mục Kính Sâm cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, nghe thấy phía sau có cứng rắn như thiết thanh âm truyền đến: "Dừng!"
Đi vào khu nghỉ ngơi, nơi ở Mục Kính Sâm riêng biệt. Đi vào phòng, anh ta đi thẳng vào phòng tắm.
Mở vòi sen, nước lạnh băng. Mục Kính Sâm cởi quần áo, tắm dưới vòi sen. Bọt nước đọng trên da thịt màu đồng của người đàn ông. Anh ta ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, từng lỗ chân lông trên mặt như mở hết ra. Mới vừa tắm xong, anh ta nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mục Kính Sâm tiện tay vớ lấy một cái khăn tắm quấn bên hông. Anh ta đi ra ngoài, bọt nước trên người còn chảy xuống. Anh ta mở cửa phòng thì thấy mộtcô gái trẻ tuổi đang đứng ở ngoài.
Mục Kính Sâm liếc mắt một cái đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
"Cô là ai?"
"Thiếu tá Mục, tôi là học viên mới tới hôm nay."
Cô gái đứng ở ngoài, trên người quấn cái chăn lớn, run bần bật, màu da gần như trắng bệch. Mục Kính Sâm vóc dáng rất cao, cô ta chỉ có thể ngẩng khuôn mặt nhỏ trông lên.
Mục Kính Sâm nâng cánh tay phải chống lên khung cửa, dáng người cao lớn khỏe đẹp thấy hết không sót gì.
"Mới tới? Khảo sát còn chưa kết thúc, cô chạy tới đây làm gì?"
Cô gái cắn cắn môi: "Tôi vừa nãy không qua được cửa thứ nhất."
Sắc mặt Mục Kính Sâm vẫn nghiêm túc.
"Vậy hẳn là cô nên thu dọn đồ cút đi."
Khóe mắt cô gái có giọt trong suốt, cũng không biết dũng khí lấy từ đâu mà đột nhiên tiến lên ôm chặt eo anh ta.
Người Mục Kính Sâm lạnh băng, cơ bắp cứng rắn, ôm anh ta giống như ôm một tảng đá.
Cô gái đi vào trong, Mục Kính Sâm lùi một bước, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Dưới lầu.
Hai bóng người chui ra, một người huấn luyện viên giơ tay ra.
"Đưa tiền!"
"Dựa chi!"
"Cấm chửi thề nhé! Đã đánh cược thì phải chịu thua."
"Tôi cứ tưởng Thiếu tá Mục không gần nữ sắc."
Tên huấn luyện viên cầm tiền mặt đầy khinh thường mà nhìn đồng nghiệp.
"Đầu tiên, Thiếu tá Mục là đàn ông, chú đã gặp đàn ông nào không thích phụ nữ chưa?"
"Nhưng tôi chưa bao giờ thấy Thiếu tá Mục có phụ nữ."
"Thôi đi! Cái cô gái ấy lúc vừa đến là tôi đã chú ý rồi. Da trắng, mặt đẹp, chân dài, chỉ là nền tảng sức khỏe quá yếu."
Dưới lầu lạnh, gió lạnh thổi vù vù. Gã huấn luyện viên thua tiền đá tên đồng nghiệp một đá.
"Biết thể chất cô ta yếu, anh còn đưa ra chủ ý thiu thối như vậy. Kiểm tra năng lực thể lực, chúng ta cũng không phải đối thủ của Thiếu tá Mục, sẽ không lấy mạng người đó chứ?"
"Xì, ông cụ nhà chú! Trên giường với trên mặt đất có thể giống nhau sao? Chú đã thấy ai có thể hạ được súng của Thiếu tá Mục chưa?"
"Anh ấy bản lĩnh đương nhiên rất lớn..."
Tên huấn luyện viên kia cười cười, dùng khuỷu tay nhẹ đâm đồng bạn cánh tay.
"Nhưng là đêm nay... Cây súng khác của Thiếu tá Mục phải bị hạ!"
Đối phương dĩ nhiên nghe không hiểu: "Anh nói, lên giường còn phải mang theo một khẩu súng khác?"
"Đồ chậm tiêu!"
Với cái chỉ số thông minh này, chi bằng vừa rồi đặt thêm ít tiền.
"Chú bao lâu rồi không đụng vào phụ nữ hả?"
Người nọ bừng tỉnh đại ngộ: "Đi đi đi!!! Dù sao tiền tôi cũng thua rồi."
"Có điều chú mày đã đồng ý lời cầu xin của cô ta, không sợ Thiếu tá Mục xong việc tìm tính sổ?"
Nếu không có huấn luyện viên ở sân sắp xếp, sao cô gái có thể vào phòng Mục Kính Sâm?
"Tính sổ? Loại chuyện này thực sự bình thường lắm mà? Đó gọi là nam nữ hoan ái."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Trong phòng.
Mục Kính Sâm hai tay mở ra, bọt nước trên tóc nhỏ trên đầu người phụ nữ. Hai tay anh ta chống lên bả vai cô ta, đẩy cô ta ra chút.
"Cô không muốn rời hỏi đây?
"Tôi... tôi muốn làm vệ sĩ."
"Cô biết nghề vệ sĩ này, điều kiện khắt khe nhất là gì không?"
Cô gái cắn môi: "Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định có thể qua được."
"Cô mang quan niệm đó thì cô sẽ vĩnh viễn không làm được chuyện tốt. Đợi sau này chủ của cô xảy ra chuyện, có phải cô muốn nói nếu cho tôi một cơ hội, người đó sẽ không chết?"
Sắc mặt cô gái càng lúc càng trắng, người ướt đẫm, đôi bàn tay lôi kéo cái khăn lông run run. Cô ta không muốn rời khỏi đây, vành mắt cô ta đỏ bừng, bật khóc: "Nhà tôi còn có người cha bệnh nặng. Tôi biết, học đại một lớp ở ngoài căn bản sẽ không đủ để chi tiêu..."
"Cô cho nơi này của tôi là cái gì?" Mục Kính Sâm đi vào phòng tắm, rút cái khăn lông ra, sau đó bắt đầu lau bọt nước trên người.
"Lương một năm của vệ sĩ giỏi cũng phải một triệu trở lên, cô là nhắm tới điều đó?"
"Thiếu tá Mục, tôi xin anh giơ cao đánh khẽ. Chỉ cần bây giờ ổn, sau này tôi sẽ rèn luyện qua thực tế bằng chính khả năng của mình mà."
Mục Kính Sâm quật mạnh cái khăn trong tay hai cái. Anh ta chợt tiến tới gần, bàn tay đột nhiên cầm lấy cổ tay cô gái, túm cả người cô ta tới vách tường trước mặt. Hai tay anh ta bóp bả vai cô ta, bắt phần lưng cô ta phải thẳng lên. Đợi cô ta đứng vững xong, hai tay Mục Kính Sâm chống lên tường. Cô gái nhìn lại là có thể thấy Mục Kính Sâm trước ngực mình.
Mặt cô ta ửng đỏ. Tay phải Mục Kính Sâm hạ xuống, bóp eo cô ta.
"Làm vệ sĩ rất mệt, cô không sợ?"
Cô gái liền lắc đầu: "Không sợ."
Người đàn ông nghe vậy, hai tay đều nắm vòng eo cô ta.
Hồi lâu sau.
Cửa được mở ra, người phụ nữ cong eo, trên người còn quấn tấm chăn kia. Cô ta gắng gượng bước mấy bước đi ra, hai đùi đều đang run lên. Trước cửa có người bảo vệ, mắt hai người đó nhìn nhau, chẳng ai nói gì.
Cô gái đi được mấy bước thì đôi chân hình như không có lực, thiếu chút nữa té ngã. Khó khăn dựa vào lan can bên cạnh, cô ta rũ đầu, bả vai bắt đầu run rẩy, tiếng khóc từng đợt truyền tới.
Hai người đàn ông to lớn đàng sau cô ta hai mặt nhìn nhau. Không cần nói cũng có thể biết, thấy là làm thật rồi, nhất định là Mục Kính Sâm đã quá thô bạo, lăn lộn làm người cô gái này hỏng rồi.
Cô gái xoa cẳng chân, đợi khi cảm giác tê mỏi kia đi qua, cô ta mới nhấc chân đi.
Ai mà tin được Mục Kính Sâm căn bản không hề muốn cô ta.
Anh ta bắt cô ta đứng tư thế quân đội cả tiếng, còn bấm giờ. Cô ta giữ không nổi nữa, giữa chừng đã muốn bỏ, nhưng ý tứ của Mục Kính Sâm vô cùng cương quyết, uy hiếp cô ta, nói nếu cô ta dám trốn sẽ thả chó quân đội ra cắn cô ta.
Cô gái đã thấy mấy con chó quân đội ở đây nên sợ tới mức hầu như không dám lộn xộn chút nào.
---
Cửu Long Thương.
Duệ Duệ hồi phục không tệ, tóc trên đầu cũng sắp mọc ra. Tưởng Viễn Chu khoanh chân ngồi trên sàn nhà, trong phòng vô cùng ấm áp nên căn bản không cảm thấy lạnh.
Lão Bạch đẩy cửa đi vào. Tưởng Viễn Chu trong tay cầm cuốn chuyện cổ tích, giọng nhẹ nhàng chậm rãi đang đọc chuyện. Duệ Duệ thì còn nhỏ, đâu nghe vào được, thật ra đang tự động chơi một mình; nhưng mặc dù như vậy, Tưởng Viễn Chu vẫn đọc vô cùng chuyên tâm.
Lão Bạch ngồi xuống cạnh anh.
"Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu sờ sờ chóp mũi, tiếp tục đọc truyện, mãi tới khi đọc xong một câu chuyện, lúc này anh mới nhìn về phía Lão Bạch.
"Chuyện cổ tích này nọ đấy, hoàn toàn không hợp logic! Không biết khi tôi còn nhỏ cũng bị đầu độc vậy không."
Lão Bạch phì cười: "Tư duy của người lớn với trẻ con vốn dĩ không giống nhau."
Tưởng Viễn Chu ngồi cũng đã lâu, vặn vặn cổ, không ngờ đụng tới vết thương trên cổ, kêu đau một tiếng.
"Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?"
"Không sao, bên kia thế nào?"
"Vẫn vậy ạ. Lẽ thường mà nói, qua khoảng thời gian sẽ phải thả người, nhưng cảnh sát đã làm rất ác liệt, truy tung tích đến tận Bảo Lệ Cư Thượng. Chuyện này dù gì cũng là sự thật, dù Phó Kinh Sênh cương quyết không nhận tội, nhưng chuyện này chung quy là vẫn có quan hệ với hắn."
Tưởng Viễn Chu một tay chống ra sau, giọng điệu làm như không hề để ý mà nhắc tới một người.
"Hứa Tình Thâm thì sao? Bên đó thế nào?"
"Vẫn như cũ, cùng với em gái Phó Kinh Sênh tới cục cảnh sát muốn gặp Phó Kinh Sênh, nhưng bị cảnh sát từ chối."
Duệ Duệ bò tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, anh đưa tay ôm thằng bé vào lòng.
"Bên Bảo Lệ Cư Thượng có ổn không?"
"Trước mắt mà nói thì vẫn tốt ạ."
Lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt khẽ trên mặt Duệ Duệ.
"Cứ như vậy mãi khẳng định không phải biện pháp. Thời gian càng kéo dài càng có lợi cho Phó Kinh Sênh. Nhất định trong tay hắn có tư liệu, muốn hắn chủ động giao ra là rất khó. Nhưng nếu hắn không chịu, với sự cẩn trọng và dè dặt của hắn, cảnh sát sẽ rất khó điều tra ra được."
"Đã lâm vào thế cục chết, giao ra đây sẽ là cái chết, Phó Kinh Sênh dựa vào cái gì để giao chứ ạ?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước.
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu chuyện. Mà trong số những chuyện đó, lại có bao nhiêu có liên quan tới tôi."
"Tưởng tiên sinh, tôi có loại dự cảm, một khi thứ đồ trong tay Phó Kinh Sênh bị lôi ra ánh sáng, tôi sợ..."
"Sợ cái gì?"
Lão Bạch cũng không nói được, anh ấy lắc lắc đầu: "Những việc có liên quan, hẳn còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta."
Duệ Duệ đứng dậy, không vững lắm, ngồi phịch mạnh xuống đùi Tưởng Viễn Chu, anh đỡ con lên.
"Lão Bạch, cậu đi sắp đặt một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Sắp đặt một ít phóng viên tới đây."
"Được ạ."
Buổi chiều lúc Tưởng Viễn Chu ra ngoài, sắc trời trong xanh. Anh mặc không nhiều lắm, Lão Bạch theo sau, khoác cái áo khoác một màu đen lên đầu vai người đàn ông.
Anh không giơ tay mặc vào. Tưởng Viễn Chu trời sinh như cái móc treo quần áo, hai chân thon dài sái bước về phía trước, vạt áo khoác phất lên, cả con đường nhỏ được anh biến thành sàn catwalk. Ngồi vào trong xe xong, xe từ từ chạy về phía trước. Có điều chỉ mới chạy ra khỏi Cửu Long Thương, tài xế còn chưa kịp tăng tốc, xe của Tưởng Viễn Chu đã bị một đám phóng viên ùa tới vây xung quanh.
"Anh Tưởng! Anh Tưởng! Mời anh nói vài câu đi ạ!"
Lão Bạch bảo tài xế chú ý những người đàng trước.
"Đám người này vì một cái tin mà không màng tính mạng."
Tưởng Viễn Chu nói dừng xe, sau đó hạ cửa sổ xe xuống. Cửa kính màu trà hạ xuống một nửa, phóng viên đứng ở ngoài vừa khéo có thể nhìn thấy ngũ quan lạnh lùng của người đàn ông.
"Tưởng tiên sinh, mời anh nói vài câu đi ạ! Anh và Hứa Tình Thâm rõ ràng đã lãnh giấy kết hôn, sao chị ấy lại ở Bảo Lệ Cư Thượng? Chị ấy và người bị cảnh sát bắt - Phó Kinh Sênh - là có quan hệ gì ạ? Nếu anh chị mới là vợ chồng, vì sao chị ấy đi ra đi vô với người đàn ông khác?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi lóe lên, nửa người trên ngồi rất thẳng, khuôn mặt xoay ra phía ngoài cửa sổ, hai con ngươi đen bóng như ngôi sao lộng lẫy trong trời đêm.
"Cô ấy ở Bảo Lệ Cư Thượng là bởi vì em gái Phó Kinh Sênh là bạn cô ấy. Trước đây Phó Lưu Âm bị mất tích hai năm, Phó Kinh Sênh bị bệnh, Hứa Tình Thâm là bác sĩ gia đình của anh ta."
Lời này nói ra hẳn không mấy người tin đúng không?
Nhưng lời là anh Tưởng nói, có mấy người dám ở trước mặt nghi ngờ?
"Nếu như vậy, anh Tưởng chị Tưởng tình cảm vẫn luôn rất tốt đúng không?"
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu điềm tĩnh ung dung.
"Chuyện đó dĩ nhiên."
Lão Bạch rụt rụt cổ, thấy một đám phóng viên đang giương cao camera mà chụp ảnh, anh ấy bỗng nhiên nhớ tới vết sẹo trên mặt mình, vội quay đầu đi chỗ khác, ngàn đừng vạn đừng chụp mình.
"Gần đây chuyện của Phó Kinh Sênh, anh Tưởng nhất định cũng có nghe nói phải không?"
"Phải."
"Nhưng sao anh còn có thể để chị Tưởng ở lại Bảo Lệ Cư Thượng? Anh không sợ có người sẽ gây bất lợi với chị ấy sao?"
Bản tin là được phát sóng trực tiếp. Lúc này ở Bảo Lệ Cư Thượng, Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm ngồi cùng nhau, TV trong phòng khách TV mở. Các cô không có được tin tức về Phó Kinh Sênh, chỉ có thể nhờ vào mấy bản tin.
Lúc Hứa Tình Thâm chuyển kênh, không lâu liền thấy được hình ảnh Tưởng Viễn Chu.
Vừa lúc phóng viên vừa hỏi xong câu hỏi đó, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Tôi có cái gì phải lo lắng? Bà Tưởng ở Đông Thành, ai dám đụng? Tôi mặc kệ Phó Kinh Sênh đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, hay bao nhiêu người đang muốn xử lý hắn và người nhà hắn thế nào; nhưng Hứa Tình Thâm là người nhà họ Tưởng tôi, đụng vào cô ấy chính là đụng vào tôi! Tôi không quan tâm bình thường các anh phỏng đoán thế nào về mối quan hệ của tôi với Hứa Tình Thâm, nhưng trên người cô ấy đã mang trên người tiếng Tưởng phu nhân thì mạng của cô ấy chính là mạng của tôi, ai dám đụng vào cô ấy thì tôi sẽ cho người đó chết!"
Vẻ thâm độc hiện ra trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu, bắn ra khỏi bên ngoài màn hình. Từ trước đến nay anh bụng dạ thâm trầm, cho tới giờ đều cầm nắm luôn có mức độ, đúng mực. Anh nói ra như vậy trước mặt truyền thông, thật sự làm người ta bất ngờ, người phóng viên cầm microphone liền lùi lại.
Bên cạnh còn có người phóng viên khác, thấy xe Tưởng Viễn Chu sắp chạy đi liền vội hỏi: "Vậy còn em gái của Phó Kinh Sênh, anh Tưởng, anh có đi quản không?"
Tưởng Viễn Chu cho cửa xe từ từ đóng lại, trong khoảnh khắc khi cánh cửa kiếng sắp đóng lại, tiếng của Tưởng Viễn Chu truyền ra ngoài cửa sổ: "Tôi không có em gái."
Có điều ý tứ trong những lời này đã rõ ràng, anh chỉ nhắc tới Tưởng phu nhân, còn Phó Lưu Âm, không quan hệ tới anh.
Tay Hứa Tình Thâm cầm chiếc điều khiển từ xa không khỏi run rẩy. Phó Lưu Âm cũng đã xem thấy hết, trong lòng cô ấy thả lỏng, biết đây là chuyện tốt. Cô ấy không cần người khác chung gánh vác với mình. Cô ấy cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trong tay Hứa Tình Thâm, chuyển kênh.
Hứa Tình Thâm chôn mặt vào đôi bàn tay. Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chị dâu, lát nữa em đi mua đồ ăn."
"Không được!" Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên mặt cô ấy. "Không ra ngoài được đâu."
"Mấy ngày nay đều gọi cơm hộp, ăn cũng ngán rồi, không sao đâu..."
"Không được!" Hứa Tình Thâm kiên quyết, cô nắm lấy bàn tay Phó Lưu Âm.
"Nghe chị!"
"Vậy được rồi!"
Lúc chạng vạng, Lâm Lâm ngồi chơi ở một bên, Hứa Tình Thâm lấy di động định gọi cơm hộp.
Phó Lưu Âm đứng dậy nói: "Em đi nấu chút cháo vậy, làm cho Lâm Lâm chút cơm."
"Em ngồi, để chị đi."
Cô mới vừa đứng dậy, người còn chưa đi vào bếp đã nghe cửa kêu cạch một tiếng. Phó Lưu Âm bước tới: "Anh..."
Người đi vào lại là Lão Bạch, tay cầm theo hộp đồ ăn. Anh ấy để đồ xuống bàn.
"Tưởng phu nhân!"
"Sao anh lại tới đây?"
"Đem cho cô chút đồ ăn ạ."
Hứa Tình Thâm đứng yên ở bàn, nhìn Lão Bạch lấy mấy hộp đồ giống nhau ra, có hai hộp nhìn khác, vừa nhìn là biết được chuẩn bị cho Lâm Lâm.
"Ở Cửu Long Thương cho làm nhiều hơn một phần để mang tới đây."
Ngón tay cô hơi khum khum, sau đó từ từ nắm chặt lại.
"Dùng cho nóng ạ."
"Tưởng Viễn Chu đâu?"
"Cô muốn gặp anh ấy?"
"Tôi... tôi chỉ hỏi vậy thôi."
"Tưởng tiên sinh lát sẽ tới thôi."
Hứa Tình Thâm vội nói: "Bảo anh ta đừng tới!"
"Tại sao?"
"Mấy ngày nay rất nhiều báo chí cứ chăm chăm để ý Bảo Lệ Cư Thượng, nếu anh ấy lại đây, không chừng lại bị nói lung tung."
Khóe miệng Lão Bạch khẽ động đậy.
"Vậy cô là sợ truyền thông sẽ nói Tưởng tiên sinh, hay là nói cô?"
"Tôi đã như bây giờ, cũng không để bụng những gì người khác nói."
"Thật sự nhìn không ra, cô vẫn quan tâm anh ấy."
Hứa Tình Thâm nhíu mày, muốn dời đề tài đi: "Sau này không cần đưa cơm cho tôi, tự tôi giải quyết."
Lão Bạch đi đến trước mặt Phó Lưu Âm.
"Ăn cơm đi!"
Cô ấy hơi mất tự nhiên, Hứa Tình Thâm đi tới bế Lâm Lâm lên.
"Ăn cơm chiều đi, cho bụng no rồi trước rồi nói tiếp."
Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào, đúng lúc Hứa Tình Thâm ngồi xuống, cô xới cơm, tay cầm đôi đũa. Tưởng Viễn Chu không đi tới bàn ăn mà lập tức đi vào phòng khách.
Ăn xong cơm chiều, Phó Lưu Âm lên lầu trước. Hứa Tình Thâm dọn dẹp xong hết, cất chén đũa vào hộp lại. Bảo mẫu đi rồi, cô chỉ có thể tự chăm Lâm Lâm.
Lão Bạch mang đồ ra ngoài trước. Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm lên lầu. Đứa bé buổi trưa ngủ chưa đủ giấc, tắm rửa cho xong liền ngủ.
Hứa Tình Thâm đứng trước cửa sổ, thấy xe Tưởng Viễn Chu còn ở cổng chưa đi, chẳng lẽ giờ này anh còn ở dưới lầu?
Sau một hồi, Hứa Tình Thâm cầm ly nước xuống lầu, làm bộ đi lấy nước.
Đi ngang qua phòng khách, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở chỗ cũ, người hơi nghiêng, dựa vào một bên. Cô đi tới hai bước, TV vẫn đang mở. Tưởng Viễn Chu mi mắt khẽ nhắm, không phải ngủ rồi đó chứ?
Hứa Tình Thâm cẩn thận bỏ cái ly xuống, đi đến trước mặt anh, khom lưng vươn cánh tay phải ra.
Ngón tay còn chưa chạm đến cổ áo anh, Tưởng Viễn Chu đột nhiên mở mắt ra: "Em làm gì đó?"
Hứa Tình Thâm thấy hơi xấu hổ, cánh tay còn ngưng giữa không trung. Cô hậm hực thu tay về.
"Tôi muốn xem vết thương anh khôi phục thế nào rồi."
"Quan tâm anh?"
"Anh không để đụng nước đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng hơn. "Đụng thì thế nào? Không đụng thì thế nào?"
"Tôi đã dặn anh rồi."
"Anh dặn em thì một câu em cũng không nghe. Em dặn anh, nói không chừng anh cũng không nghe lọt câu nào đâu?"
"Tưởng Viễn Chu!"
"Được." Tưởng Viễn Chu phất tay, định đứng dậy. Người mới vừa đứng dậy lại ngồi xuống lại.
Hứa Tình Thâm nhìn dáng vẻ anh liền cảm thấy có điều không thích hợp.
"Anh làm sao vậy?"
"Em đi gọi Lão Bạch, bảo cậu ta vào đây."
"Anh muốn làm gì?"
Tưởng Viễn Chu dựa người vào sô pha. Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, định giơ tay đụng thử. Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô lại.
"Làm gì đó? Muốn chiếm tiện nghi của anh?"
"Sao tay anh nóng vậy?"
Tưởng Viễn Chu hất tay cô ra. Hứa Tình Thâm giơ tay lên định sờ trán anh, Tưởng Viễn Chu lại đẩy cánh tay cô ra.
Hứa Tình Thâm thật sự đúng là không thể để cho người khác tự chà đạp sức khỏe trước mắt mình. Tưởng Viễn Chu muốn đứng dậy, lại bị cô một chưởng đẩy ngã xuống. Thật sự không khoa trương đâu, đúng là vừa đẩy một cái anh đã dựa vào sô pha không nhúc nhích được. Bàn tay Hứa Tình Thâm thuận thế dán sát vào trán anh.
"Nóng thế này!"
Tưởng Viễn Chu vừa định nói, cổ áo đã bị cô kéo ra, vết thương trên cổ cũng lộ ra.
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, có chút giật mình.
"Đã sưng đỏ thành như vậy, nhiễm trùng anh có biết không?"
Người đàn ông cầm cổ tay cô.
"Buông tay."
"Anh đã tắm sao?"
"Em kéo cổ áo anh làm gì?" Tưởng Viễn Chu đẩy mấy cái, cái kiểu bá đạo thường ngày lại không thể hiện ra được, có hơi bất đắc dĩ: "Em như vậy không phải hành vi lưu manh sao?"
"Đi chết đi, anh là lưu manh hả?"
Hứa Tình Thâm khom người để nhìn kỹ cổ anh. Cái này nhất định là dính nước rồi, bảo anh không tắm xem ra thật sự muốn lấy mạng anh. Hứa Tình Thâm sắc mặt có chút khó coi, Tưởng Viễn Chu động đậy măt, muốn xem vẻ mặt cô thế nào. Hứa Tình Thâm giơ tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra.
"Đừng nhúc nhích!"
"Nhiễm trùng thì nhiễm trùng, xử lý xong là được."
"Nếu ngày nào anh cũng để dính nước, anh chờ coi..."
Lúc cô nói chuyện, hơi nóng phun ở cần cổ Tưởng Viễn Chu. Ngứa ngứa, vết thương vốn đã khó chịu, anh quay đầu lại hôn lên môi cô.
Hứa Tình Thâm trừng to hai mắt, ánh mắt hung hăng bắn về phía Tưởng Viễn Chu. Anh sờ sờ miệng: "Định đánh anh?"
"Anh..." Hứa Tình Thâm tức đến ngồi dậy. "Anh thật là..."
"Anh là bệnh nhân, nếu em thật sự muốn đánh anh thì em đánh đi!"
Hứa Tình Thâm đè xuống lửa giận trong lòng.
"Trong đầu đừng cứ nghĩ tới việc hôn tôi, anh mau đi bệnh viện đi!"
Tưởng Viễn Chu bàn tay sờ về phía cổ. "Vết thương nhỏ thôi, không đáng sợ."
"Vết thương nhỏ?" Hứa Tình Thâm nghe vậy, khẩu khí có chút kích động lên. Cô chỉ vào cần cổ Tưởng Viễn Chu.
"Còn có mấy cm nữa là đụng đến động mạch cổ, anh biết tính nghiêm trọng của nó không? Một khi như vậy... sẽ không ai cứu được anh. Đây không phải là vết thương nhỏ, đây là..."
Tưởng Viễn Chu thấy cái miệng cô hết mở rồi đóng nói tiếp: "Rốt cuộc anh có để tâm được bao nhiêu tới sức khỏe của mình hả?"
"Cuối cùng em cũng thừa nhận anh không phải bị thương nhẹ. Nhìn thấy em khẩn trương như vậy, Hứa Tình Thâm, anh chợt cảm thấy anh không thương em một cách vô ích."
Hứa Tình Thâm im tiếng, xoay người định đi.
Tưởng Viễn Chi lần thứ hai nắm chặt cổ tay cô, "Anh choáng đầu."
"Anh đáng bị choáng đầu, choáng tới sốt luôn đi càng tốt."
Tưởng Viễn Chu dựa ra sau, kéo tay cô không buông. Hứa Tình Thâm té xuống. Người đàn ông cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
"Chức trách của bác sĩ là cứu mạng chăm sóc người bị thương, em xem anh bệnh thành như vầy, có phải nên lo lắng không?"
"Tôi không phải bệnh viện, cũng không có thuốc cho anh uống."
Thấy lâu rồi mà Tưởng Viễn Chu vẫn chưa ra, Lão Bạch đẩy cửa đi vào phòng khách. Thần sắc Hứa Tình Thâm thả lỏng.
"Tôi thấy Lão Bạch vào rồi, mau đi bệnh viện!"
"Đi bệnh viện? Tưởng tiên sinh làm sao thế ạ?" Lão Bạch sốt ruột tiến lên.
"Vết thương nhiễm trùng."
"Nhiễm trùng?"
Hứa Tình Thâm khẽ cau mày: "Anh cũng không biết?"
Lão Bạch đi đến trước sô pha.
"Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?" Anh ấy sau đó nhìn về phía Hứa Tình Thâm, nói: "Hai ngày nay tôi thấy tinh thần Tưởng tiên sinh vẫn ổn, cứ tưởng không có việc gì chứ!"
"Em đừng trách cậu ấy."
Tưởng Viễn Chu cũng cho rằng mình không bị sao cả, lúc tắm rửa cũng đã hết sức cẩn thận, nào ngờ sẽ thế này?
"Không trách anh ấy thì trách ai?" Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Lão Bạch nhịn không được nói: "Trách cô."
Hứa Tình Thâm cho rằng mình nghe lầm, đưa ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi mình: "Trách tôi?"
"Đúng."
"Sao có thể trách lên đầu tôi?"
"Giục bảo Tưởng tiên sinh không được tắm, tôi không làm được. Tưởng phu nhân là cô, cho nên trách cô."
Hứa Tình Thâm nhìn sang Tưởng Viễn Chu, sau đó chỉ chỉ Lão Bạch.
"Tôi... tôi..."
Tưởng Viễn Chu trừng mắt nhìn Lão Bạch, sau câu đó cũng quay sang nói với Lão Bạch vô tội: "Trách cậu!"
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu