Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: CS2T
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 162
ú sút chuyền dài khá sâu, đối phương kèm chặc tôi đến nỗi muốn nghẹt thở mà chết trong cái không khí ngột ngạt của một buổi chiều nắng.
- Chuyền sâu quá – Mới lâm trận mà thằng Dương đã thở hì hục sau cú bóp dái đồng đội của thằng Sang.
Thằng thủ môn bên nó bựa kinh khủng, nghiêng người một góc tuyệt đẹp tung một cú sút cực mạnh lên tuyến trên, cái sân này muốn sút hết sức để đến bên kia đối với những thằng mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu như chúng tôi cũng là một điều cực kì khó khăn. Đồng đội tuyến giữa của 10a1 nhảy lên cao co chân lại bắt bóng trong một tình thế chỉ mình nó đón bóng bỏng.
- Đệt, chúng nó làm gì mà để nó nhảy lên lấy bóng bỏng ngọt xớt vậy. – Tôi vỗ đùi cái chát chứng tỏ tức ứa gan.
Tôi chạy tà tà về nữa phần sân bên đội mình không phải để hỗ trợ mà có bóng trong chân là nhanh sút lên cho thằng Dương đang tám chuyện. Nhìn cách chúng nó chuyền bóng trong trận với mới anh 12 và bây giờ ngay trước mắt thì tôi tóm tắt chúng nó chuyền ngắn, chuẩn và đâu đó có một hai thằng chuyền dài như thánh, nhất là thằng lớp trưởng 10a1. Tóm lại chúng nó không dễ nuốt.
Thằng Khôi có bóng, nó nhanh chân bung lên tuyến trên dù không quan sát. Tôi và thằng Dương nhanh chân chạy lại tranh cướp bóng với đối phương. Bóng bỏng, đang chuẩn bị chùn nhẹ chân xuống để lấy đà lao lên cao thì tự nhiên có một cảm giác ớn lạnh ở chân và đầu. Thế là rơi nhịp, đội bạn lấy bóng rồi nhẹ nhàng lấy tay xô tôi ra té cái ạch.
- Đệt - Tôi té mà còn giật mình.
- Mày làm éo gì thế? – thằng Dương chạy lại nhìn hỏi tôi nhanh.
- Ơ… tao…. – Vừa nói vừa đúng dậy phủi sạch các, nhìn để quan sát thế trận, tôi bỗng thấy những ánh mắt của Như đang đổ dồn về tôi, chắc em thất vọng lắm thì phải.
Bóng trong chân cầu thủ số không biết ở bên cánh trái rồi nó chuyền nhẹ ra giữa sân đang trống cho thằng lớp trưởng lớp nó đang chuẩn bị tung cú sút, cự ly khá thích hợp. Tôi vừa chạy vừa quan sát và rồi..
- Xoạc.
- Bóp.
-….. – Không cảm xúc.
Tôi chạy từ cánh phải sang để cắt đường chuyền bóng của đội nó. Tốc độ và sự phán đoán của tôi chính xác đến từng phút giây khi vừa kịp lúc cắt đường bóng chuyền đó bằng một cú xoạc bóng trước cái chân phải chuẩn bị sút khi bóng lăn ngang chân của nó. Và cái gì đến cũng đến, bóng thì bị tôi xoạc, chân phải của thằng lớp trưởng bên nó không sút vào trái bóng mà nó sút vào cái lưng của tôi. Ôi cảm giác lân lân không thể nào tả được, cái bóp một phát rung chấn từ lưng chuyển sang các bộ phận khác tiếp nhận. Một chữ, đau. Và tất nhiên trận đấu tiếp tục khi cái ông thầy làm trọng tài chưa thể ra sân. Tôi cắn răng đứng dậy, chứ ngồi một tý xỉu thật chứ chẳng đùa. Lấy tay xoa xoa cái lưng, cảm giác đau, phải nhăn mặt. Mấy thằng bạn hỏi tôi này nọ nhưng tôi chỉ trả lời không sao và người sút thì cứ hồn nhiên như một con chó điên xổng viện chó dại. Chẳng biết cố ý hay cố tình?
Thằng Khôi không làm mất công sức dư thừa lãnh đủ cú sút của đội bạn, nó lấy được bóng trong chân, bắt đầu bức phá lao thẳng bên cánh trái. Không biết thằng này học được cách đảo người chạy cánh để loại từng người trong hàng phòng ngự đối phương của ai nữa. Rất sắc nét.
Tôi chẳng chạy kịp lên trên để cấm vào khung thành đối phương, ở đấy chỉ có thằng Kiệt với thằng Dương đang bị đối phương kèm. Tức nhiên tôi thì trống trải chạy tà tà ở khu vực trung tâm. Bất ngờ thằng Khôi sau khi loại bỏ đối phương, nó xoay người lại một cách khờ khạo và chuyền “ sút “ về cho tôi. Một lần nữa, trái bóng tròn lại nằm trong chân của tôi, với cự ly này có thể thực hiện cú sút quỷ khóc thần sầu TF-A. Nhưng đôi chân vẫn ngại ngại với trái bóng sao sao ấy, không cảm giác thì phải và nhiêu đấy cũng đủ làm cho đội bạn lắp đầy những khoảng trống mà trái bóng có thể lọt qua. Một cơ hội đã biến mất. Tôi cũng không hiểu tại sao, những ánh mắt đều nhìn tôi bằng một cách lạ lùng như những người ở một hành tinh xa xôi vậy.
Sau cơ hội ấy, đội bạn dồn lên tấn công một cách dữ dội, thể lực bên đội tôi gần như suy giảm cực kỳ ở những phút thứ 20 của trận đấu. Phải chống đỡ thêm 10 phút nữa, lúc này trên sân đã có trọng tài. Thằng Dương và Khôi, Kiệt chúng nó phối hợp rất đã con mắt nhưng rất tiếc chúng nó không có chân tiền, sút là đi ra ngoài, hoặc bắn chim. Tôi thì chạm bóng không được nhiều, chỉ vài cú chuyền chưa có gì đặc sắc.
Gần cuối hiệp một, đội bạn được một cú đá phạt góc sau khi thằng Hùng đẩy bóng ra khỏi vạch vôi. Người sút phạt không ai khác thằng lớp trưởng bên nó.
- Víu – Một cú sút bỏng treo bóng vào trong.
Thằng Hùng bật cao với người đẩy bóng về phía bên ngoài, ngay chân thằng nào chẳng biết, nó sút cực mạnh lên giữa sân. Chẳng biết ông trời muốn chơi tôi hay gì ấy, chẳng ai kèm tôi, ở xa xa có một tiền vệ từ bên cánh trái chạy đến. Tôi bắt bóng kiểu tam giác trên không để nó không văng ra ngoài, vẫn còn ngon như ngày nào. Tôi bắt đầu rê bóng về khung thành đội bạn, giống như thằng Khôi, đảo người sang cánh rồi chạy bức phá để loại bỏ đối phương, được hai người tôi cảm thấy đôi chân hơi rã rời rồi, thằng Dương thì vẫn bị kèm chặc, góc sút của tôi chẳng thuận lợi gì mấy khi ở góc hẹp trái của khung thành. Tôi dùng mũi giày, chạm vào phần gần cuối trái bóng vứt thẳng lên cao. Bóng đi không hiểm và nhẹ nhưng được cái cao khỏi tầm với của thằng thủ môn đội bạn và rồi….
- Hoét – Tiếng còi trọng tài vang lên.
Và…
- Bốp bốp. – Tiếng vỗ tay rùm trời cùng với tiếng nói bla bla.
Tôi cảm thấy vui khi bóng nằm cuối góc của cây gỗ làm khung thành và lăn qua vạch vôi một tý thôi.
- Hay quá mày ơi – thằng Dương vui mừng chạy đến xoa đầu tôi.
- Phải vậy chứ. Haha – Nụ cười toạc miệng của thằng Tùng.
- Lại thích làm người nổi tiếng rồi nha. – Mấy đứa nữ lớp tôi vui mừng chạy lại ăn mừng cùng đội bóng.
Thằng thì vỗ vai, thằng thì vò đầu, tóc tai tôi như một người khùng. Cú sút đùa lúc nãy quá nguy hiểm và khá hốc. Không biết ai chạm vào lưng làm tôi đau, đầu thì giật giật làm nhăn mặt cắn răng.
- Cậu sao thế? – Như hỏi.
- Sao thế Tâm? – Mai cũng thế.
Bỗng mọi người dừng lại để ngừng ăn mừng, để xem tôi có chuyện gì.
- Không… không gì. Hehe – Tôi cố tỏ ra không sao và cười.
Ông trọng tài cho giải lao giữa hai hiệp luôn, không cần vào sân làm gì nữa. Nắng vào buổi chiều tà đã tắt hẳn, không khí trở nên dịu mát.
Như lạnh lùng đưa cho tôi chai nước trà chanh mà em làm sẵn ở nhà cho uống, vị vừa chua chua kích thích, ngọt ngọt đã cả người, lạnh lạnh sướng mê ly. Cuối cùng tu hết chai nước luôn.
Hiệp hai bắt đầu, đội bên kia vì sỉ diện hảo của những thằng con trai mà bắt đầu nã pháo về phía khung thành đội chúng tôi, kết quả cay cú 2 trái vào lưới, trong khi đó tôi thảnh thơi ở tuyến trên cùng thằng Dương với hai thằng hậu vệ, thủ môn tâm tình vì bóng có khi nào lên được tới chỗ chúng tôi đâu.
- Thua hả mày? – Nó nhìn sang tao.
- Thua đệt gì đâu, phản công lại, lúc nãy thằng kia nó nói nó yếu lắm. Nãy giờ mày không để ý thằng hậu vệ trung tâm toàn co vờ * hỗ trợ ) cho nó không sao? – Tôi nhìn thằng Dương đang đi về bên phần sân của mình sao khi đội mình vào lưới nhặt bóng lần 2.
- Ừa rồi sao?
- Má, mày kêu chúng nó tấn công, hai hướng thôi, cánh trái với trung tâm thôi. Nhất là trung tâm. Chuyền bóng, dẫn bóng bên cánh trái tất, còn trung tâm thì để sút ghi bàn. – Tôi nói thầm vào lỗ tai nó.
- Ờ Ờ – Không biết có phải đàn gãi tai trâu không nữa.
Chúng nó đã mệt khi phản công bên đội tôi và lúc này trên sân, sức đầy đủ chỉ có tôi với thằng Dương, Kiệt, Khôi theo chủ ý của tôi lúc vào đầu hiệp hai. Phòng ngự thủ lùi thôi. Đáng lẽ tiếng còi của trọng tài cất lên thì đội bạn thay người.
- Ôi cái đệt. – Tôi giật mình rõ to.
- Gì vậy mày? – thằng Kiệt vỗ vai tôi.
Chúng nó để ý tôi… Người vào sân thay người là thằng…. JangHe, một điều tôi không thể tưởng tượng được.
- Cái quái gì vậy nè trời, ám gì mà ám giữ vậy. – Tôi nói thầm trong bụng và chẳng hiểu cái đệt gì. Không biết ai cho nó vào sân đá, nó có liên quan gì đến cái lớp 10a1 này và tại sao ở đâu mượn nhanh được bộ đồ thế.
- À.. không gì, đá đàng hoàng vào. – Tôi nhìn chúng nó rồi nói.
- Chào. – JangHe bước lại rồi đưa tay ra bắt cười với nụ cười đểu.
Tôi chẳng làm gì, đưa tay ra bắt rồi quay mặt đi, JangHe cười như một thằng khùng. Sao tự nhiên trong người tôi ghét mấy thằng ngoại quốc quá, nhìn cái mặt hâm hâm khùng khùng sao ấy, cười thì đểu khỏi phải nói. Lúc đấy còn tỉnh táo khi liếc mắt ra ngoài sân nhìn về cổ động viên tìm Như xem có chuyện gì xảy ra thì Bạch Yến đứng kề bên đó, em thấy được ánh mắt của tôi, vẫn lạnh lùng, vẫn đẹp kiêu sa và một nụ cười ngọt ngào.
- Hoét – Tiếng còi trọng tài vang lên xóa đi tất cả bao nhiêu suy nghĩ trong đầu tôi.
Theo kế hoạch của tôi đề ra, đã đến lúc phản công lại khung thành đối phương. Thằng Kiệt có bóng chuyền về cho tôi, tự dưng thằng JangHe nó chạy đến giành bóng với tôi, hắn cao to hơn và ra vẻ nhanh nhẹn. Và cũng từ đó máu anh hùng trong người tôi trỗi dậy, tự dưng thấy mạnh mẽ hơn và tự tin vào đôi chân của mình.
Nhanh chóng đưa bóng qua cho thằng Dương đang hóng, một mình nó quét ngay hai hằng dí theo hai cánh. Tôi bỏ hắn lại rồi chạy bức tốc về phía cánh trái để lấy bóng của thằng Dương chuẩn bị chuyền, nó vừa chuyền qua thì…
- Đệt – Tôi thốt thầm trong bụng.
Hắn cắt bóng rồi cười một phát quay người lại chạy về phía khung thành bên tôi. Khá bất ngờ. Còn nhiều bất ngờ phía trước.
JangHe chạy thật nhanh về phần sân của lớp tôi, chẳng khác nào một con ngựa chiến đang ở đội xung phong. Những đường bóng lắc léo chẳng khác nào của một cầu thủ đã loại được từng người một bên hàng phòng ngự. Rất đơn giản, hắn và tên lớp trưởng ấy có vẻ hiểu ý nhau, cứ hắn có bóng trong chân thì chạy đảo cánh để loại người theo kèm, rồi thu hút sự tập trung của đối phương thì chuyền vào trung tâm cho thằng lớp trưởng, đội hình tôi bắt đầu rối hẳn lên, chẳng biết đón bóng ở đâu và cắt bóng thế nào, chỉ biết xem trình diễn. Kiểu đá này giống kiểu ti quy ta ca hiện hành bây giờ.
Và rồi lưới lại rung lên lần ba, khoảng cách bàn thắng lúc này hai bàn. Ở trong sân, đội bên 10a1 thì xem JangHe như một người hùng, bên tôi thì trố mắt ra nhìn những đường bóng phối hợp quá hiểu ý nhau và cú sút bóng lực đi khá mạnh. Ở ngoài sân, hắn là một thiên tài bóng đá, đâu đó ai cũng gọi hắn là một cầu thủ chuyên nghiệp thực sự.
Sao tự nhiên quá nỗi bất công với tôi đến thế?
Bóng được trao về cho đội chúng tôi rồi lần lượt mất trong chân của tôi hay những đường chuyền, tình hình khá là bế tắc. JangHe bắt đầu trổ tài “ lẻ “ của mình ra cho công chúng xem, đặc biệt là Yến và tôi. Hắn đi bóng khá lắc léo, biết cả những nghề mà tôi đã biết. Kỹ thuật có phần hoàn chỉnh và nhỉn hơn tôi. Quan sát kỹ tôi mới nhận ra trong lúc hắn dẫn bóng hắn phải đạp bóng? Một cách dẫn bóng kì lạ.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, tôi bất lực nhìn JangHe và thằng lớp trưởng 10a1 dội cơn mưa bàn thắng vào lưới của đội mình, thằng Hùng bất lực, hàng phòng ngự thì cứ bị loại, bấy giờ chúng nó mới hiểu được cái cảm giác mà hàng phòng ngự đối phương khi bị tôi “ hành “ là ra thế nào.
Kết thúc trận đấu 5-2, bàn thắng thứ hai xuất phát từ cú sút xa hết sức của tôi ở cuối trận đấu. Không ngờ hắn là một bản sao hoàn chỉnh hơn tôi rất nhiều…..
Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ - CS2T