Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: CS2T
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143
rong đầu tôi thoáng qua nghĩ suy nghĩ vu vơ lúc ban đầu, cũng có thứ nó mờ ảo trong trái tim đang đập loạn xạ cùng với cả cơ thể nóng như có một ngọn lửa đang thiêu cháy.
- Không lẽ…. Mai yêu mình rồi sao – Tôi nói thầm trong bụng.
- Ơ! Không được, mình yêu Yến mất rồi. Sao bây giờ? – Những suy nghĩ bất chợt đầy ngu ngốc của một thằng con trai nhận nụ hôn đầu đời từ phía người con gái xinh đẹp.
Những cơn gió xuân cứ thoang thoảng bây qua,lướt nhẹ trên những cành hoa mai tỏa sắc vàng. Ánh sắp lập lòe cháy bùng sáng lên cùng với sắc sáng vàng của chiếc bóng đèn. Tâm hồn tôi như phiêu du với những suy nghĩ đầy mơ mộng.
- Chà Chà, anh út nhà mình coi bộ được mấy tiểu thư để ý quá ta – Từ đâu giọng nói đầy chua chát của bố xuất hiện làm tôi chợt giật mình trở lại với hiện tại, với nồi bánh đang nấu.
-… – Tôi im lặng không nói gì cả.
- Coi bộ, trong số ba anh em nhà này, thằng Tâm là có phúc nhất – Mẹ phán cái rụp.
- Đệt – Tôi giật mình, cố gắng chấn an bản thân rồi tiếp tục nói – Sao lại có phúc mẹ?
Cùng lúc ấy, hai ông anh tôi đã đóng cửa song, chạy ngay vào bỏ củi vào bếp lửa đang cháy bừng, tôi thích nhất cái không khí này, vừa lạnh lẽo của cơn gió xuân, vừa thơm ngác hương hoa rộn nhịp, vừa lóe sáng với những thứ đầy huyền ảo và kỳ diệu. Ấm áp vô cùng nhưng thiếu thiếu thứ gì đấy, một cách vô hình khó tả trong tâm trí tôi, không phải Bạch Yến, người con gái tôi yêu tính đến thời điểm hiện tại trong trái tim của bản thân. Tôi chợt quên đi cảm giác đau từ cái véo hơn trời gián của Bạch Mai. Bố và mẹ cũng ngồi xuống bên cạnh.
- Chẳng phải có phúc thì gì nữa? – Anh ba quay mặt lại nhìn đá đểu tôi.
Và lúc nào cũng thế, anh ba công kích thì anh hai tiếp đòn, hai người họ luôn hỗ trợ lẫn nhau.
- Xét cho cùng thì thằng Tâm khó xử thật đấy. Tố Như là một cô gái tiểu thư, tài giỏi nấu ăn ngon vô cùng. Yến thì xinh đẹp khỏi phải nói cũng là con lai, học cực giỏi, nấu ăn ngon hết chỗ chê, pha trà uống thì mê ly ( lúc đấy tôi nói thầm trong bụng chắc ông anh mình đang thích Bạch Yến đây mà ). Gia đình Thanh Mai cũng chẳng kém hai người trên, gia đình họ lại hiền hậu từ con đến các bậc tiền bối với lại nghe mấy đứa bạn trong trường bảo em nó hát hay lắm cơ. ( tôi chợt giật mình với ông này điều tra đến tận gốc ). – Anh hai kết thúc pha bình luận mà làm cho cả bố lẫn mẹ, cùng với siêu thiên tài chém gió như anh ba tôi nể phục đôi lần.
- Trời – Tôi lắc đầu bó tay, vì tưởng chắc có câu kết nhưng chỉ là màng phân tích.
Ơ… Nhưng tại sao tôi lại muốn nghe kết luận cuối cùng của anh hai mình đến thế nhỉ? Không lẽ chính bản thân mình cũng đang muốn quyết định chọn một trong ba người con gái đấy sao? Nhưng tại sao trái tim tôi lại hoàn toàn nghiên về Bạch Yên hoàn toàn, tâm trí thì vẫn có hình bóng của Như và Mai. Khổ hết chỗ nói.
- Thôi đi mấy ông, bàn toàn chuyện gì không. Lo mà học hành đi, yêu với đương tôi đánh cho – Mẹ chừng mắt.
-…- Ba đứa sợ nói khỏi nên lời
Cả nhà ngồi đấy hóng gió với nhau một tý rồi chạy vào nhà xem chương trình Gặp nhau cuối năm ( táo quân ). Tôi cũng chẳng thích gì với mấy cái chương trình đấy, xem mà đến tận buồn ngủ, con mắt cứ sụp lên sụp xuống đôi lần. Cực khổ lắm mới mở to lên mà xem được nhưng vì con tiết mục xem bắn pháo hoa nên phải cố gắng thức xem cho bằng được. Nhưng tầm 11h giờ mấy thì.. đã ngủ mất rồi.
Thế là một năm đã kết quá, cuốn trôi đi theo dòng thời gian đầy hối hả để lại bao luyến tiếc trong con người. Trong cái năm nay, đặc biệt là từ tháng 8 trở đi thì tất cả mọi thứ đều thay đổi với tôi, tất cả diễn ra một cách rất nhanh chóng, những người con gái ấy, lần lượt đến… rồi tất cả cũng lần lượt bước đi trong những ngày tháng cuối cùng của một năm. Tôi trôi vào giấc ngủ, trong khi ở dưới nhà, Như và Bạch Yến cả Mai lần lượt gọi điện chúc tết sau giờ khắc chuyển giao năm cũ và năm mới, tiếng pháo nổ lốp bốp…. Câu chúc tết ngọt ngào vang lên… Sao phải lại chúc tết gia đình tôi trước chứ mà không phải họ hàng, bà con thân thuộc của họ…. Chắc có lẽ chỉ có 4 người mới trả lời được một câu hỏi trong cái vòng lẩn quẩn khó mà bước ra như thế này… À, quên,… cũng có một người con gái điện chúc tết nhưng không trực tiếp mà phải nhờ Như chuyển lời..
Không biết do mệt mỏi trong người hay không mà tôi ngủ một giấc thật ngon, đến tận mẹ bước vào phòng kéo rèm cửa ra cho ánh sáng lọt vào thì tôi chịu tỉnh giấc ngủ say.
- Uầy – Vẫn là thói quen.
- Coi kìa, con trai gì vai dài lưng rộng thế kia. – Mẹ trách yêu.
- Vai dài là để gánh việc, lưng rộng để nâng đỡ trọng trách mẹ à. Hề hề – Tôi đáp trả lại.
- Cái thằng này, thôi, thức dậy đi, coi nhà bố mẹ cùng với hai người anh con qua bên nhà nội, ngoại chúc tết họ hàng, tầm chiều tối mới về được – Mẹ quay lưng bước đi để lại 1 dòng tờ lịch trong ngày mùng 1 tết đầy ảm đạm.
- aaaaaaa… chán gì đâu, mùng 1 tết mà ở nhà thế này – Tôi như bị giam cầm.
Thế là một cái tết toàn ở nhà thế này đối với tôi, vớ nhanh lấy cặp cây chống mà bước xuống. Đôi chân càng ngày càng vững chắc hơn, có thể nâng đỡ sức nặng của cơ thể nhưng vẫn mỏng manh rất dễ vỡ bất cứ khi nào.
Một lát sau có mặt dưới nhà, hôm nay tôi đi xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng và không gặp nhiều trở ngại như ngày hôm qua, có lẽ dần quen với cuộc sống khi có hai cái cây này làm bạn đồng hành với mình rồi. Đúng là Như chu đáo thật.
Bước xuống đã thấy bố mẹ, hai người anh ăn mặc tươm tất, chuẩn bị xuất quân khởi hành rồi. Một cảm giác khó chịu xuất hiện trong người tôi, mỗi năm cứ đến ngày mùng 1 tết như thế này người khởi hành đầu tiên trong cái căn nhà này không ai khác là ba anh em tôi và địa điểm quen thuộc đó là quán nét làm vài ván game gì mà không nhớ tên hình như waca gì đấy và CS để giải trí. Mấy thằng bạn cờ hó cũng tập trung đầy đủ lắm à nha, chúng nó lịch sử lắm… ấy vậy mà năm nay lại ở nhà.
- Ở nhà con nhé, đồ ăn có sẵn hết trong tủ và lồng bàn rồi, ăn gì thì lấy – Mẹ dặn dò.
- Dạ, bố mẹ cùng với hai anh đi cẩn thận ạ – Tôi tiễn họ ra đến cổng nhà trước không đến cổng trước sân.
Bước nhìn họ lướt thướt bước đi, chỉ muốn chạy theo nhưng không được, phải ở nhà trông nhà vậy. Lỡ phí hết một năm của tôi, xui gì đâu mà xui giữ vậy nè.
- Haizzz – Tôi thở dài ngao ngán.
Vào trong bếp thấy bánh mì, tôi mở ngay cái tủ lạnh vì biết rằng trong đấy phải có chả lạnh. Tôi lấy nó rồi đứng dựa vào cái thành lang cang của cái bếp thái nhỏ những miếng chả lạnh đầy thịt và da heo ngon lành, để vào ổ bánh mì còn nóng và thơm mùi mè. Công nhận mình thông minh thật..
- Thế này sao lại bàn ngồi mà thưởng thức trời.. hix – Tôi có một cảm giác mỏi chân ùa về.
Tôi bỏ lon 7 úp vào túi quần, lạnh kinh khủng, chỉ muốn chạy cho nhanh lại cái bàn, vứt xuống..
- Rỗn… – Nát ngấu 1 bên cái bàn kính ở trước nhà.
- Ôi cái đệt – Tôi giật mình. – Thôi xong cái đời trai mình rồi, chiếc bàn gia truyền mà giờ nó thành thử ra thế này.
Tôi mếu máo không biết nên khóc hay nên cười trong trường hợp này nữa đây. Sao mà cái số gì nó xui quá, mới có mùng một tết ra mà thế này thì nguyên một năm nó sẽ ra sao đây..
- Thôi, trời đánh cũng tránh bữa ăn, ăn xong rồi tính đói bụng quá – Tôi thở một hơi thật dài sau đó bước ra phía nhà sau lấy cái ổ bánh mì định mệnh của năm mới.
Công nhận, chẳng ai mà nhàn rỗi khi có việc an nguy xảy ra như tôi, vừa ăn, vừa ngồi vi vu trong khi chiếc bàn đã bể một góc kính từ đây đến chiều thế nào cũng bị chửi à xem.
Ăn xong, tôi thu dọn chiến trường, cố gắng ngồi xuống để thu dọn mấy tấm kinh bị vỡ văng ra, vừa ngồi xuống ở hai đầu gối phát ra một âm thanh “ rụp “ làm cho tôi phải cắn răng mà chịu. Riết rồi tôi như một con heo nhưng không mập ra ở bề ngoài… ăn rồi ngủ… làm một giấc ngon lành đến tận trưa sao khi thu dọn xong chiến trường.
Những ngày tết này không được đi chơi thì chỉ có việc ở nhà bật tivi lên mà xem những chương trình tết mà thôi, tôi cũng nằm một trong số đấy. Bật từ kênh này đến kênh khác cũng chẳng thấy được cái gì hay cả, chỉ lướt qua thấy được một bộ phim kiếm hiệp hiếm hoi vào thời gian này mà thôi. Coi có một tý mà bộ phim hết…
- Kính Coong - Chuông cửa nhà vang lên.
Tôi cầm hai cây chống, thoát chân bước ra nhà xem vị khách nào hôm nay xông nhà sớm thế nhỉ. Bước ra đến sân, nhìn qua cánh cổng, tôi thấy bóng dáng quen thuộc của một người con gái đang đứng trước cổng một cách tế nhị sau cái bấm chuông đầu tiên nhưng, bên cạnh còn có một người con trai..
- Ủa, Như mà? – Tôi thắc mắc vì hình dáng ấy giống hệt em nhưng người con trai bên cạnh là ai vậy.
Tôi đi nhanh lại để mở cổng…
- Hì – Chưa gì đã nghe được nụ cười nhẹ của em.
Nụ cười đầy ấm áp nhẹ nhàng, nụ cười tỏa nắng hơn cả cái nắng nóng bức của buổi trưa 13 giờ.
- Ủa, Như – Tôi thốt lên tiếng rồi đưa tay vào then cài chốt mở cửa ra.
-.. – Em cười khi nhìn thấy tôi, nụ cười đầy tươi rói.
Tôi đâu có biết lúc đấy người con gái ấy chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh ôm lấy tôi mà thôi nhưng em biết rõ trái tim tôi đã có vị trí người con gái khác. Lý trí của em không cho phép em làm điều đấy.
- Chào em. – Giọng cứng cỏi của người con trai đứng bên cạnh Như và người này hơi quá tự tin khi gọi tôi bằng “ em “
Nhìn tổng quát về người đấy thì như thế này, cao ráo, phong độ, đẹp trai hơn tôi. Hình như cậu ta chạy một chiếc xe mô tô thì phải vì tôi thấy một chiếc xe đậu ngoài kia và từ đó tôi đoán được thân phận của người này là một thiếu gia và tầm 19 đến 20 tuổi.
- Chào cậu. – Tôi chỉ đáp lại ngắn ngủn như thế.
Tự dưng máu nóng trong người dồn lên, chỉ muốn lướt vào cho hắn vài đấm, sau đó xuất ra cho vài cước vào mặt và bụng. Thế thì hả hê biết mấy….
Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ - CS2T