We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: CS2T
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119
Tôi có chút hoảng sợ do ba người con gái ấy tự nhiên đồng tâm hiệp lực mà tam kiếm hợp bích truy phong, trong lòng có một cảm giác gì đó run động nói chung là hơi sợ sợ nhưng tôi lấy lại bình tỉnh. Đứng trước tá người, trong đó có đám bạn của mình nếu như thế này thì mất cái khí thế oai phong lẫm liệt vốn có rồi, quyết định, sẵn bị Như và Bạch Yến tra tấn, treo mỏ rồi, chẳng sợ cái đếch gì cả, ra tay luôn.
- Thế nào, muốn gì đây – Tôi lên giọng sau một hồi suy nghĩ đắng đo.
-….
-….
-….
Cả ba người họ bỗng nhiên im lặng chỉ nhìn tôi mà nói không nên lời, tôi chớp cái thời cơ nghìn vàng trong lúc Như, Bạch Yến và Bạch Mai nghĩ cách đối phó với mình.
- Cự nhau hay ho lắm hả? – Tôi bất đầu bằng một câu hỏi.
Và…
- Tùng…tùng… – Tiếng trống vào học vang lên.
Thốt cả tim ra ngoài, nãy giờ chỉ đợi có bao nhiêu đấy thôi để giải thoát, không ngờ cuối cùng nó đến đúng lúc, chứ để thêm một tý nữa tôi không biết nói gì tiếp đây. Tôi bước về chỗ, họ cũng bước về chỗ chuẩn bị cho tiết học. Những đứa bạn trong lớp xì xào to nhỏ chuyện gì đấy nhưng không dám để ba người con gái ấy nghe vì họ sẽ tra tấn chẳng khác gì tôi lúc nãy. Đúng là một ngày đầy mệt mỏi… Cứ tưởng ngỡ mọi chuyện kết thúc tại đây nhưng đâu có ai ngờ được chuyện đời vào cái môn toán đúng sở trường của tôi thì lại…
Tình hình là như thế này, Bạch Mai lên giải một bài toán về phương trình đường thẳng d, đề bài yêu cầu viết phương trình đường thẳng d, em lên làm một cách nhanh chóng, tôi ở dưới đó quan sát những bài của mấy đứa kia chứ bài làm của em khỏi cần xem cũng biết là đúng nữa, đến cả giáo viên cũng thế. Nhưng…
- Thưa cô, bài của bạn Thanh Mai sai – Như đứng dậy phát biểu ngay.
- ÔI CÁI ĐỆCH.
- Thưa cô không phải là sai mà cách hiểu của bạn ấy sai. – Và cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, Bạch Yến lại đứng dậy.
Trước mặt tôi là hai người con gái đang nói về cái bài tập ấy…
- Bài làm của mình hoàn toàn không sai. – Giọng nói không kém phần ngọt ngào của Bạch Mai ở phía trên.
Tôi chỉ quan sát được giáo viên nhăn cả mặt đứng dậy đi về phía bài tập của Bạch Mai, nó cũng làm cho tôi cảm thấy tò mò, quan sát kỹ đúng thật là bài toán ấy thiếu nhưng cái thiếu ở đó có thể là sai hoặc có thể là không sai, tôi cũng không xác định được nữa.
- Bạch Yến và Tố Như nói cho cô biết chỗ sai của bạn Mai. – Cô cũng gặp khó khăn.
- Thưa cô, bạn thiếu hai dấu phẩy trên đầu điểm. – Như trả lời ngay.
- Thưa cô, bạn Như và bạn Mai đều sai ạ, theo em lỗi ở đây là thiếu dấu ở phần vectơ của điểm – Câu trả lời của Yến.
- Chắc hai bạn đang thiếu kiến thức, cái đấy có hoặc không. – Bạch Mai cười nhẹ rồi trả lời.
- Vâng! tôi thiếu kiến thức nhưng tôi nhận ra được cái sai trong bài toán bạn giải, chắc là hơn bạn rồi nhỉ. – Như đáp trả ngay.
- Đáng tiếc cho hai học sinh giỏi. – Bạch Yến công kích.
- Thưa thầy, cái đấy có hoặc không có cũng không có sao. – Bạch Mai trình bày luận điểm của mình.
Giáo viên thì nhìn qua nhìn lại ba người họ đang đấu tranh, khuôn mặt của cô đâu đó cũng toát mồ hôi hột với những người đứa học trò cưng của mình, tôi ngồi đấy quan sát, thật tình là cũng không xác định được là đúng hay sai, ai đúng trong phần nhận xét này ( quên mất cái đề rồi, trang giấy trong quyển nhật ký viết mấy đề toán oái ăm của tôi trong một lần đi tắm ướt sạch… ). Ai cũng đều có lý của nó cả.
- Tiếc ột người có điểm toán cao vời vợi – Đến lượt Như cười.
- Bạn cũng đâu có kém. – Bạch Mai chống trả ngay.
- Ừ, hơn ai kia được rồi – Bạch Yến không kém phần.
Tôi đã có phương án dự phòng trong trường hợp này, cũng may mắn thật là nhờ hai người anh khốn nạn của mình…
- Thưa thầy, em có ý kiến – Tiếng nói của một thằng con trai ở cuối dãy giữa lớp.
Cả lớp dồn trọng tâm về người con trai ấy, ba người con gái cũng quay người về thằng con trai…
- À, Tâm, em nói đi – Cô nở nụ cười.
- Thưa cô, ai cũng đúng cả nhưng ai cũng sai cả. Em chấp nhận phương trình đường thẳng d của bạn Mai là đúng và cũng chấp nhận luôn ý kiến của hai người Yến và Như. – Tôi dõng dạc nói nhưng thật ra rất là run.
- Ồ – Cả lớp ồ lên.
- Thưa cô và các bạn, như chúng ta đã biết… ( bắt đầu chém gió )… toán học có rất nhiều phương pháp để áp dụng vào một bài tập, có lẽ ba bạn gái này học rất giỏi toán nên đã sang phần toán của 11 luôn rồi. Ở lớp 11 thì gồm nhiều chương rất là dài. À, hình như trọng tâm ở phần lượng giác với hình học không gian ( chém nhầm rồi @@ ). Nhưng chúng ta quay lại phần đầu là phép biến hình… ở đây có rất biến hình phép… ( quên mẹ nó rồi, hôm trước có nhìn sơ qua, thôi chém tiếp. * những suy nghĩ của tôi trong lúc chém gió * ) … à có phép tịnh tiến cũng có phần đường thẳng d. Suy cho cùng ý kiến của các bạn đều đúng, nếu muốn rõ hơn thì ba bạn về xem sách giáo khoa lớp 11 – Tôi nói một cách trôi chảy nhưng có những phần phải vắt óc suy nghĩ trước mới được như thế, không ngờ cái tài chém gió của mình thần sầu quỷ khóc đến thế, không biết có bị họ phát hiện ra không nữa.
- Đúng rồi, đúng rồi. – Cô cũng hùa theo nhưng chắc rằng về nhà cô sẽ xem sách giáo khoa hình học 11.
Con người đâu có ai hoàn hảo… ba người họ tỏ ra một nét ngạc nhiên với những gì tôi nói, cả lớp thì trầm trồ khâm phục cái thằng bạn của mình thấy vậy mà toán học kinh điển thật, chứ đâu có ai ngờ rằng những gì tôi nói nãy giờ là chém gió một cách có lô-gíc đâu. Một việc đã ổn thỏa tự nhiên thấy bản thân mình tài tình làm sao…
Đến giờ ra chơi…
- Hây dà… – Tưởng đâu được yên thân.
Và…
- Ê mầy, hai đứa nó bị gì thế – thằng Sang chạy qua.
- Đếch biết – Tôi lắc đầu.
- Cả Thanh Mai của tao nữa. – thằng Hùng làm như một ông cụ.
- Sắp đá bóng vòng loại trực tiếp mà thế này thì xong – thằng Tùng lắc đầu ngao ngán.
- Thằng Tâm không biết giữa ba người con gái đó có chuyện gì thì phải hỏi ông trời. – thằng Chung nhanh chóng khai thác thông tin.
Ba người con gái kia đã đi đâu chẳng biết, tôi cứ sợ rằng họ hẹn nhau ra chỗ nào đó rồi khẩu chiến… mà nếu có đánh nhau thì chắc rằng không ai đánh lại Như vì em có học võ. Có một sự lo lắng nặng khó nói thành lời ở đây.
Bọn bạn thì cứ hỏi tôi cả đóng câu hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhận được những từ không biết từ tôi, chẳng hiểu cái đám mô tê sất này chỉ biết gái với gái, chẳng lâu sau ba người ấy bước vào, nhìn khí thái chắc có lẽ không gặp nhau rồi. Mà phải công nhận một điều, ba người con gái này dù có giận, vui thì chẳng có ai biết được, sắc mặt của họ chẳng thay đổi tý nào, cứ lạnh lùng băng giá thế kia, nhìn mà thấy sợ.
- Tùng…tùng… – Tiếng trống vang lên.
Từ đấy đến tiết cuối cùng của một ngày đầy mệt mỏi vẫn không có gì đặc sắc cả, chẳng có cuộc khẩu chiến nào xảy ra. Cái bụng tôi rất đói rồi chứ chẳng đùa, chẳng ngồi học được nữa nên úp mặt xuống ngủ luôn. Cuối cùng cũng bước ra về, ngày hôm nay đi về một mình cũng chán nhưng vì hết sức lực tôi dồn hết những gì tinh túy nhất còn lại trong cơ thể của mình chạy một mạch về đến nhà.
Về đến nhà, đầu óc choáng váng giống như một thằng sắp xỉu vậy, Bạch Yến với Như đã về đến nhà nhưng không biết họ ở đâu nữa. Tôi chạy vào tủ lạnh lấy ngay một lon nước uống, để bù cho sức lực đang dần cạn kiệt.
- Nè, uống cái này đi, uống cái đấy chẳng khác nào lửa đang cháy bỏ xăng vào. – Giọng nói ngọt ngào của người con gái phía sau lưng tôi.
- Hả? – Tôi chắc được rằng Bạch Yến không ai khác nhưng hôm qua em còn cho tôi ăn bơ ấy vậy mà…
- Uống đ. – Em đưa cho tôi.
Nhận lấy một cách nhẹ nhàng…
- Uống từ từ thôi, đồ ăn để sẵn chỗ bàn ấy, còn nóng, không có cay hay mặn đâu. Ăn ngon – Em nói một tua dài rồi quay lưng lại bước đi.
Để lại biêt bao nhiêu khó hiểu từ tôi, con gái đúng là không ai biết họ sẽ hành động như thế nào. Nhưng bạn hãy nhớ rõ, một người con gái thường ngày hay quan tâm bạn dù đang giận bạn rất nhiều nhưng ánh mắt của họ luôn quan sát về phía bạn đấy, từng giây, từng phút một không bỏ rơi đâu.
Ly trà đường ấy rất ngọt, phải nói là ngọt lịm, uống vào ngồi xuống bàn ăn không được lâu thì cơ thể lấy lại sức đã mất từ tối hôm qua đến giờ. Tôi chẳng biết người con gái ấy có bỏ thuốc hồi sức khỏe gì vào ly nước ấy không nhưng chỉ biết rằng em rất chu đáo Nhận ra điều đó và không còn gì lo sợ nữa, tôi mở nắp đậy đồ ăn ra thì trong đấy có một tô bún xào thịt rất thơm ngon, chộp lấy đôi đũa ăn lấy ăn để. Đúng thật là lần này em chế biến rất ngon không có trêu đùa tôi giống như hôm qua nữa, từ lâu rồi mới được ăn một tô bún thịt nướng ngon đến như thế này, đến cái thứ nước chắm tôi cũng không tha, nói tóm lại cái tô sạch sẽ đến từng sợi rau.
- Hây..dà, ngon quá – Tôi ngồi xoa xoa cái bụng của mình.
Bị hành hạ treo mỏ từ hôm qua đến giờ cuối cùng cũng được cho ăn rồi.. vui gì đâu…
- Kính coong – Đúng lúc đấy có tiếng chuông.
Có lẽ mẹ và bố đã về cùng với hai đứa anh khốn nạn của mình, tôi chạy ra mở cửa nhưng dáng người mảnh mai xinh đẹp của Bạch Yến đã đứng ngoài đấy, mỉm cười nhẹ rồi chạy lên phòng tắm rửa. Một ngày đầy những đám mây đen chuẩn bị kết thúc, tôi tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn, hai người con gá trong nhà sẽ làm lành với nhau. Bữa cơm tối hôm ấy tôi không xuống ăn vì rằng còn rất no.
Đang lôi cuốn tập sử ra học thì…
- Kính coong – Nghe được tiếng chuông vì ngồi ở sân thượng.
Và một tý sau đó…
- Tâm ơi, bạn kiếm – Tiếng của mẹ tôi.
- DẠ – Tôi nói vọng xuống.
Nhanh chóng phóng xuống dưới nhà, cảm nhận được một không gian đầy yên tĩnh, bố thì đang đọc sách, mẹ cùng hai người con gái ấy xem tivi không nói gì cả, chắc hai ông anh của tôi đi chơi nữa rồi.
- Ai đâu mẹ – Tôi hỏi.
- Mai nó ở ngồi ở ngoài sân thượng ấy, kêu con bé không chịu vào bảo ở đấy đợi át. – Mẹ tủm tỉm nói.
- Dạ
Có một tý bất ngờ, tôi nghĩ rằng em đến đây để giảng hòa…
- Chào cậu – Tôi đánh thức em đang ngắm sao.
- Hihi, chào – Nụ cười tỏa nắng.
- Hôm nay có cơn gió lạ nào đưa đến đây ta. – Tôi thấy em hôm nay xinh đẹp hơn mọi khi.
Giữa ba người con gái ấy có điểm chung duy nhất đó là rất hiếm khi trang điểm nhưng hôm nay Bạch Mai đã bỏ ra ít thời gian trang điểm nên nhìn xinh đẹp hơn hẳn, vẻ đẹp huyền bí, một nét đẹp bí ẩn đã được bộc lộ. Em mặc một chiếc quần Jean xinh xắn cùng với chiếc áo thun bó thân người chuẩn của mình, kèm ở ngoài là một chiếc áo khoác kiểu cách, mái tóc thì đen mượt mà được kẹp lên bằng một cái kẹp lấp lánh, đôi môi có lẽ ửng hồng lên thêm được tý nào đấy, đôi mắt vẫn giữ nguyên với nét đẹp long lanh. Trông rất xinh đẹp, một nét xinh đẹp hiếm khi thấy.
- Hihi, đến chơi không được à. – Khi có hai đứa, em luôn tươi cười nhiều hơn sự lạnh lùng, đây là điểm chung giữa ba người con gái ấy.
- Được sao không. – Tôi đáp ngay.
- Đi chơi nhé – Em nghiêng đầu xinh xắn.
- Ừ – Tôi đáp ngay.
Khỏi cần phải nói, có một người con gái xinh đẹp rủ đi chơi thì còn gì bằng, đáng lẽ việc ấy phải để tôi nhưng em đã giành làm trước rồi. Em mỉm cười nhẹ nhàng bảo lên phòng thay đồ đi rồi đi. Tôi phóng nhanh lên phòng, xoạc chiếc quần Jean dài cùng với áo sơ mi trong rất lịch lãm, làm nhanh hơn bình thường gấp ba bốn lần vì không muốn người con gái ấy đợi lâu. Để người con gái xinh đẹp đợi là một điều không đáng có.
- Cạch – Tôi mở cửa phòng bước ra với vẻ mặt hớn ha hớn hở.
- Đi dạo cậu nhé – Giọng nói ngọt ngào cùng với khuôn mặt cũng không kém phần xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi.
Có một sự gì đó đang kinh khủng ở đấy…
- ÔI CÁI ĐỆCH GÌ ĐÂY – Tôi thốt thầm trong bụng
Bạch Yến đang chờ đợi câu trả lời của tôi, tâm trí rối bời, không hiểu sao cuộc đời lại chớ trêu đến như thế này, một ngày buồn thỉu buồn thiu chẳng có ai rủ đi đâu. Đùn một cái có đến tận 2 người rủ đi chơi, không biết phải giải quyết sao cho thỏa đáng.
- Nhất định phải đi với Bạch Mai nhưng còn Bạch Yến thì sao? – Tôi nói thầm trong bụng.
- Sao cậu? – Bạch Yến chờ đợi câu trả lời.
- À… – Tôi đắng đo chẳng biết quyết định như thế nào trong tình huống thế này để chọn vẹn đôi đường thì…
- Đi đâu thế cậu? – Một giọng nói ấp ấm quen thuộc xuất hiện.
Không ai khác chính là Như…
- À… đi chơi – Tôi nhanh chóng kết đáp án nhưng thật ra là muốn từ chối Bạch Yến vì lẽ rằng Bạch Mai đang đợi mình ở dưới nhà.
- Thế mình đi thôi. – Bạch Yến hớn hả chen vào.
- Mình đi với – Như tủm tỉm.
- ÔI CÁI ĐỆCH – Tôi lại thốt thầm lên
Tình thế hết sức căng thẳng đang diễn ra, một người con trai lúng túng chẳng biết nói thế nào cho ra lẽ để hai người con gái ấy, còn hai người xinh đẹp kia thì đang đợi quyết định cuối cùng của thằng con trai.
- Quyết định vậy nhé. – Như lên tiếng.
- Đi thôi – Đột nhiên Bạch Yến không công kích nữa.
-…. – Tôi đứng im lặng vò đầu bức tóc mà chẳng biết làm thế nào.
- Đi nào – Như giục tôi.
- Thôi thì đi vậy, đi hai người buồn lắm, đi bốn người cho vui. – Cái niềm vui mà tôi nghĩ sắp đến rồi đây
Bước xuống sân là cuộc hội ngộ của ba người con gái xinh đẹp, Bạch Mai có lẽ hôm nay nổi trội với màn trang điểm của mình, đã xinh đẹp mà còn làm như thế thì ai chịu cho nổi nữa chứ. Tình thế hết sức lẻ loi, căng như dây đàn, tôi sự cái điều mà ai không mong muốn sẽ xảy ra đó là một cuộc khẩu chiến giữa ba người con gái ấy lại xuất hiện, lúc ở trên lớp đã lạnh cả tóc gáy rồi.
- Mình đi thôi – Như có vẻ nóng lòng.
Tôi nhận được một cảm giác cực kỳ lạnh ở đây sau câu nói của Như, dự rằng sẽ không có đều tốt đẹp trong buổi tối trăng thanh gió mát ngày hôm nay. Bạch Mai không có thái độ gì cả, khuôn mặt em vẫn như thế mà đứng dậy chuẩn bị cho cuộc ” đi dạo “, Bạch Yến cũng thế. Tôi đoán Như sẽ có trò gì hay sẽ là một tín hiệu chuẩn bị cho cuộc quyết đấu khẩu chiến nữa đây, trong lòng cứ bồi hồi khó mà làm sao diễn tả cho hết.
Lạnh càng thêm lạnh, lạnh vì sắc khí của ba người con gái ấy, lạnh vì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra cho cuộc chiến tranh lạnh này, lạnh vì thời tiết hôm nay lạnh…
- Đi đâu đây – Bước ra đến cổng tôi hỏi ba người con gái ấy mà mồ hôi cứ toát ra.
- Đi chợ. – Bạch Yến quyết định nhanh
- Đi biển – Cùng lúc đó là Bạch Mai lên tiếng.
- Đi ăn – Và giọng nói của Như đồng thanh theo.
Tôi choáng váng với ý kiến của ba người con gái ấy, chỉ mong rằng mình có một phép thuật nào đó phân thân ra, để đi 3 nơi cùng với 3 người họ mà thôi… biết đi đâu bây giờ trời ơi, số nó khổ…
- Để hai người họ dẫn nhau đi chợ rồi đi biển đi, mình đi ăn – Như nháy mắt với tôi.
- Hừ, cậu thích đi ăn thì đi một mình đi – Bạch Mai phản pháo ngay.
- Giờ này đi ăn ập như heo, đi biển không khác nào đi băng cực – Bạch Yến châm biến thâm thúy kinh khủng.
Tôi dự đâu có sai, chưa gì đã kích lẫn nhau rồi…
- Thôi, đi chợ trước rồi đi ăn sau đó đi ra ngắm biển, thời gian còn sớm mà – Tôi chốt ngay cái danh sách.
Cả ba người con gái ấy không nói gì, chắc là tuân lệnh rồi, một ý kiến khá. Tôi cũng dự được rằng tối hôm nay sẽ mệt mỏi lắm đây…. Không bình yên tý nào khi ba người con gái mang vẻ đẹp quý phái và hương hoa bình yên đem lại nhưng 3 cái hợp lại chắc không bình yên đâu nhỉ….
Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ - CS2T