Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 681 / 33
Cập nhật: 2017-09-25 07:02:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
hương 58. Trộm mật
Phượng Trữ tuy nói là phái hành động, nhưng đối với chuyện đào ra bí mật về nàng mà Phượng Trác Quân giấu diếm trong lòng, nàng vẫn ở trong trạng thái lặng im không sủi tăm, dù sao đối phương cũng là cha của nàng, nàng còn có chừng mực.
Mà Phượng Trác Quân từ lần trước bị Phượng Trữ ép thiếu chút nữa là lộ ra hết, nay càng trốn tránh nàng. Nhưng trong lòng ông cũng có nghi ngờ, ông tìm Long Tam bàn việc này: “Trước đây ta chỉ nghĩ đến củng cố gia nghiệp và tra xét chuyện báo thù, Phượng Phượng vốn là a Lỵ chiếu cố. Nàng nói đến địa điểm đó hoàn toàn không phải là cảnh ở Hồ châu chúng ta, lại còn chuyện có người muốn đưa nàng vào chỗ chết, ta nghĩ kiểu gì cũng không có ấn tượng. Có một khoảng thời gian trước đây ta rời khỏi nhà, ta đang nghĩ có phải lúc đó a Lỵ gạt ta mang Phượng Phượng trở về Hạ quốc thăm người thân không, cho nên mới để lại ấn tượng về Hạ quốc ở trong đầu con bé? Nếu vào lúc đó hai người ấy gặp phải nguy hiểm gì, chỉ sợ a Lỵ sợ ta lo lắng, về sau cũng không nói với ta. Trừ lần đó ra, ta thực không thể nghĩ ra có khả năng nào có thể phát sinh chuyện như vậy.”
“Nếu là như thế, sợ là phải đối chứng với nhạc mẫu mới có thể biết được chân tướng.” Long Tam không động thanh sắc đáp lời, xem Phượng Trác Quân đến tột cùng là tính cái gì.
“Này, lúc trước ta gửi thư nói cho bà ấy biết a Linh vẫn còn sống, lại còn muốn gây thương tổn cho Phượng Phượng, nhắc nhở bà ấy chú ý an toàn, cũng không biết trong lòng bà ấy nghĩ cái gì, dù sao hai người đó vốn là tỷ muội ruột thịt, nếu thật bà ấy lúc trước gạt ta vụng trộm mang Phượng Phượng đi Hạ quốc, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta vẫn đang cân nhắc không biết nên hỏi bà ấy như thế nào cho tốt. Tóm lại việc này có con biết là được rồi, Phượng Phượng bên kia vẫn nên đừng nói cho nó biết.”
“Ta hiểu.” Long Tam đáp, trong lòng cũng cân nhắc đối sách.
Phượng Trác Quân lại nói: “Việc này chỉ sợ phải đến Hạ quốc tìm hiểu, chúng ta vẫn nên mau chóng tìm bảo vật, đem chân tướng thù hận của gia phụ giải quyết hết. Sau đó lại đến giải quyết chuyện của a Linh.”
Đề nghị này trong lòng Long Tam cũng đang cân nhắc, hắn còn cần một ít thời gian nữa để an bài, vì thế đoàn người một lần nữa bước trên đường tầm bảo.
Từ lúc ra đi, Phượng Trác Quân càng có lý do thoái thác, suốt ngày chỉ đi tìm hiểu bên ngoài, danh chính ngôn thuận trốn tránh Phượng Trữ. Chỉ khổ Long Tam trốn cũng không có chỗ trốn, vết thương của Phượng Trữ vẫn chưa khỏi hẳn, hắn không dám rời đi lâu, vội vàng lo lắng mọi việc an bài hành trình, lại vội v vào trong phòng làm bạn kiêm giám thị nương tử yêu làm ầm ĩ kia của hắn. Vì thế những vấn đề của Phượng Trữ hoàn toàn bay tới tấp hướng về phía hắn.
“Long Tam, chàng nói xem, có thể lúc cha ở Hạ quốc từng phát sinh chuyện gì hay không? Cho nên ta trước kia cũng bị bắt vì nó?”
“Long Tam, chàng cùng cha thường xuyên thần thần bí bí, có phải hai người có hợp mưu gì hay không?”
“Long Tam, cho chàng một cơ hội để thành thật khai báo nga, nếu là có chuyện gì gạt ta, ta sẽ tức giận.”
“Long Tam, cha đề phòng ta, chàng giúp ta hỏi thăm thử đi.”
“Long Tam, chàng thật sự không biết cha gạt ta cái gì sao?”
Long Tam mỗi ngày đều bị những câu hỏi liên tiếp vây quanh, hắn không có biện pháp đói phó, đành gia tăng kiến thức chuyện xưa về bảo tàng, mỗi ngày cùng Phượng Trữ kể chuyện xưa về hai lão nhân gia Long Phượng, hy vọng việc này có thể dời đi lực chú ý của Phượng Trữ. рр
Phượng Trác Quân lúc này cũng không còn phòng bị Long Tam như lúc mới đầu, gần đây con rể thật sự đối nữ nhi vô cùng tốt, thứ hai ông cùng hắn có chung bí mật, cảm giác hiểu biết thân cận hơn rất nhiều, vì thế ông thống thống khoái khoái giao ra con dấu, cùng con dấu của Long Tam, hợp lại thành bộ phận quan trọng nhất của tấm bản đồ. Cuối cùng hoàn thành toàn bộ tấm bản đồ, chia làm hai phần, Phượng Trác Quân cùng Long Tam đều tự cầm một phần. Phượng Trữ đối với tình huống này phi thường vừa lòng, cảm thấy cảnh thù hận giữa hai nhà hóa giải đã gần ngay trước mắt.
Vết thương của Phượng Trữ cũng lành tốt lắm, trừ bỏ mỗi ngày nghĩ cách moi ra bí mật của Phượng Trác Quân, cũng nghĩ về Long Tam một chút, đoạn thời gian này thật đúng là vất vả cho tướng công tốt nhà nàng, nàng càng cùng hắn ở chung, càng cảm thấy hắn thật tốt. Nàng vụng trộm cẩn thận xem xét hắn, phát hiện này đoạn thời gian bôn ba này hắn gầy đi, Phượng Trữ kiểm điểm một chút, cảm thấy bản thân mình không săn sóc, quyết định sẽ đối hắn tốt một chút.
Long Tam tìm nhà mới có gian phòng ở khá lớn, chia thành hai gian trong ngoài. Vì chiếu cố Phượng Trữ dưỡng thương, Long Tam cùng nàng ở tại gian phòng này, Phượng lão gia tử cùng những người khác phân ở những nhỏ khác. Ngày thường Long Tam bên gian ngoài xem hồ sơ, cùng người bàn chuyện, Phượng Trữ ở phòng trong ngủ nghỉ ngơi.
Đêm nay, Long Tam tắm rửa xong, tóc còn ẩm ướt, ngồi ở gian ngoài khêu đèn, đang nghiên cứu bước tiếp theo nên đi đâu, Phượng Trữ mặc một kiện áo đơn chạy đến, đặt mông vào trong lòng Long Tam ngồi xuống, reo lên: “Long Tam, Long Tam, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.”
Long Tam ôm nàng vào lòng, nhưng lập tức nhíu mày: “Làm sao mà lại mặc ít như vậy đến đây, sẽ bị lạnh.”
“Không lạnh, không lạnh, có chàng ôm ta rồi.” Phượng Trữ nhân cơ hội làm nũng.
Long Tam xoa xoa đầu của nàng: “Vết thương vẫn chưa lành hẳn mà đã bắt đầu hồ nháo rồi.”
“Ai nói vẫn chưa lành, đã sắp lành hết rồi. Chàng xem, xem đi này…” Phượng Trữ đẩy đầu vai xiêm y ra, lộ ra bả vai bóng loáng trắng noãn nhưng lại có vết sẹo dài màu hồng phấn, nhìn rất vặn vẹo dữ tợn.
Đôi mắt của Long Tam tối sầm lại, tốc tốc đem xiêm y của nàng kéo lại nghiêm chỉnh, bao lại thật kín, nhẹ nhàng trách mắng: “Đừng hồ nháo, sẹo còn chưa có tốt đâu, cẩn thận tránh lại rách ra.”
“Làm gì mà yếu ớt như vậy, ta chắc chắn vết thương đã lành hết rồi, sẽ không không bị rách ra đâu. Hiện tại cho ta cùng đám ác nhân đại chiến ba trăm hiệp cũng không sợ, lần trước là do bọn hắn chơi xấu, dùng độc, ta mới bị thua, có bản lĩnh thì quang minh chính đại mà đánh, xem ai sợ ai?”
Long Tam ở trên mặt nàng cắn một ngụm: “Quỷ ầm ĩ, bị thương vẫn không thành thật chút nào.”
“Đâu có, ta vốn là muốn đích thân báo thù, nhưng mà chàng lại không cho đi.”
“Ân, chờ tìm ra bọn họ rồi nói sau.”
“Chúng ta đây đi nghỉ ngơi đi thôi, đã khuya rồi.” Phượng Trữ ngắm ngắm bản đồ cùng hồ sơ trên bàn, bĩu môi thực ghét bỏ.
Long Tam cúi đầu hôn nhẹ nàng, mềm giọng nói: “Nàng đi ngủ trước đi, ta còn phải làm việc.”
“Long Tam gia, thật sự là không nhìn ra chàng là loại người tham công tiếc việc nga.”
“Long Tam phu nhân, nếu phu nhân lại hồ nháo, không chịu hảo hảo nghỉ ngơi, tướng công của phu nhân sẽ tức giận đó.” Tuy Long Tam nói như vậy, nhưng cánh tay lại đem Phượng Trữ ôm thật chặt.
Phượng Trữ hì hì cười: “Tướng công của ta tính tình rất tốt, sẽ không tức giận.” Nàng đưa tay dẹp bản đồ, lại đem hồ sơ đóng lại hết, miệng la hét: “Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, không được xem nữa. Bảo vật ở nơi đâu đó cũng không có chân mà chạy, không cần nóng nảy.”
“Nàng đi ngủ trước, một hồi ta sẽ vào.”
“Không được.” Phượng Trữ đô miệng.
Long Tam trong lòng mềm nhũn rối tinh rối mù, nhưng lại nghĩ đến thương thế của nàng, lại nghiêm mặt nói: “Nghe lời nào, nàng đi ngủ sớm một chút.”
“Không được, chính chàng tính xem, chàng đã bao lâu rồi không hảo hảo ở cùng ta.” Phượng Trữ bày ra vẻ mặt oán phụ.
“Ta trừ bỏ đi ra ngoài làm việc bên ngoài, hoàn toàn chỉ ở đây, tính sao lại ra ta không ở cùng nàng.” Long Tam còn chưa nói đến nàng luôn miệng than buồn chán, mỗi ngày đều đòi hỏi thứ mới biến đổi đa dạng, một hồi muốn nghe tiểu khúc, một hồi muốn nghe chuyện xưa, một hồi muốn tìm bí mật, một hồi muốn ăn điểm tâm, cứ như vậy kề cận, còn nói hắn không bồi nàng?
“Ân, kia… Kia…” Phượng Trữ đỏ mặt, nho nhỏ giọng nói: “Ta là nói, chàng đã thật lâu vẫn chưa cùng người ta thân thiết…”
Long Tam sửng sốt, cả đầu cảnh xuân kiều diễm hiện lên, hắn chính chính sắc, khụ hai tiếng, nghiêm trang nói: “Thương thế của nàng còn chưa có tốt…”
“Đã lành tốt lắm rồi …” Phượng Trữ đem mặt chui vào trong lòng hắn. г
“Nào có lành hẳn đâu, sẹo cũng chưa tốt, mỗi ngày còn phải thoa dược.” Long Tam nghĩ đến bộ dáng nàng trúng tên máu chảy đầm đìa liền
“Lành vậy là tốt rồi, vận động một chút cũng đâu có sao.” Phượng Trữ cũng bất chấp thẹn thùng, cùng Long Tam mặt đối với mặt, một hơi chụp lấy cổ áo của hắn quát hỏi: “Chàng chẳng lẽ không vui sao?”
Long Tam nhìn cái miệng nhỏ của nàng hết khép lại mở, khó khăn nuốt nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới trả lời: “Phượng Nhi ngoan, thứ nhất là nàng phải dưỡng thương, thứ hai ta phải làm chính sự, sự tình bên nào quan trọng hơn nàng cũng phải hiểu chứ.”
Phượng Trữ híp mắt lại, trảm đinh tiệt thiết nói: “Bên nào nhẹ bên nào nặng ta đương nhiên biết phân biệt. Thân thiết có vẻ nặng hơn!” Nàng còn không phải đau lòng hắn sao, kết quả là hắn lại nhăn nhó không chịu là sao?
Long Tam hết chỗ nói rồi, hắn buông tha cho việc cùng nàng giảng đạo lý, dù sao vết thương của nàng một ngày không tốt, hắn cũng sẽ một ngày không đụng tới nàng. Long Tam đem Phượng Trữ ôm lấy, đi vào buồng trong. Ở trên khuôn mặt nàng vui rạo rực hôn nhẹ, một tay thả nàng xuống giường, thay nàng cởi hài, kéo chăn ra bao hết người nàng lại, nhẹ nhàng nói: “Không được nháo, chờ thương thế của nàng lành hẳn rồi nói sau. Hảo hảo ngủ, ta phải cân nhắc chuyện tầm bảo, một hồi sau mới ngủ được.”
Phượng Trữ đô miệng mất hứng, chân nhấc lên đá đá chăn, ồn ào: “Chán ghét, chán ghét.”
Long Tam ôm mặt của nàng, cúi đầu hôn nàng thật sâu, cuối cùng đưa tay che hai mắt của nàng, mạnh mẽ nói: “Ngủ!” Phượng Trữ nhắm mắt lại, mân miệng mất hứng, Long Tam lại hôn nhẹ lên mi tâm của nàng, đi ra ngoài.
Tuy rằng Long Tam miệng nói điều đứng đắn, nhưng lúc đi ra ngoài nhìn lại bản đồ cùng hồ sơ, không hiểu sao lại không thể nghiên cứu tiếp. Cả đầu hắn đều là biểu tình tinh quái của Phượng Trữ, còn có da thịt của nàng tế hoạt như chi, cái vuốt ve của nàng khiến hắn có cảm giác, còn có… Long Tam giật giật chân, có chút đứng ngồi không yên.
Lúc này Phượng Trữ ở buồng trong gọi: “Long Tam, Long Tam…”
Long Tam lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Hảo hảo ngủ đi.” Phượng Trữ bên kia không có thanh âm.
Long Tam nói ra, đem hồ sơ mở ra, một chữ một chữ nhìn kỹ, muốn tập trung chú ý, vừa mới nhập tâm, xem nội dung hồ sơ, cũng chưa phát hiện cái gì, vừa nhấc đầu, cư nhiên thấy Phượng Trữ ở phía sau cửa ló đầu ra nhìn lén hắn, Long Tam nhanh chóng sầm nét mặt, giả bộ không hờn giận xích nàng: “Không ngoan ngoãn ngủ đi ta sẽ tức giận thật đấy, mau trở về giường đi.”
Phượng Trữ đảo đảo mắt, sưu một chút rụt đầu về. Long Tam giương miệng, muốn gọi nàng lại nhưng vẫn không lên tiếng, nhìn vài thứ trên bàn kia, thật sự là nửa điểm tâm tư cũng không có, nghĩ nghĩ, một mình ngồi ở đó sinh hờn dỗi.
Một lát sau, Long Tam còn đang ngẩn người, lại nghe thấy phía bên cửa phòng trong kia Phượng Trữ nhỏ giọng gọi: “Long Tam, Long Tam…”
Long Tam vừa nhấc đầu, thấy nàng lại lộ cái đầu mở to mắt nhìn hắn, hắn vừa muốn nói chuyện, đã thấy một mảnh khăn phấn hồng bay thẳng ra, Long Tam theo bản năng đưa tay ra bắt, cẩn thận nhìn kỹ, đây không phải là mảnh khăn, đây là cái yếm của Phượng Trữ!
Long Tam chỉ cảm thấy nhiệt năng trên mặt như có hỏa thiêu, ngẩng đầu hét lớn một tiếng: “Phượng Nhi!” Nhưng sau cửa làm sao còn có bóng dáng của nàng chứ? Quỷ gây sự đó quăng xong cái yếm liền bỏ chạy.
Long Tam lại ngồi không nổi, cầm mảnh yếm phấn hồng đó vọt vào trong nội thất, chỉ thấy trên giường im lặng, Phượng Trữ dùng chăn bao chính mình quá chặt chẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra. Long Tam nghẹn cháy, kéo chăn ra, đang định mở miệng giáo huấn nàng, nhưng lại hoàn toàn ngây dại.
Phượng Trữ trước mắt, mình trơn như nhộng, cắn môi chớp mắt, hoàn toàn là hình tượng đứa nhỏ vô tội. Long Tam một tay giơ cái yếm, một tay cầm chăn, trợn mắt há hốc mồm hóa đá tại chỗ.
Phượng Trữ hì hì cười, nhảy dựng lên ôm lấy Long Tam, dùng sức hôn ở trên mặt hắn: “Long Tam, Long Tam, ta biết là chàng sẽ vào.”
“Nàng… Nàng…” Nhuyễn ngọc ôn hương, những lời nói của Long Tam đều bị nghẹn xuống.
“Nàng nàng cái gì chứ? Ngươi mới sẽ không tự giận mình.” Phượng Trữ nháo, dùng môi ngăn chận hắn. Đầu lưỡi của nàng chạm vào của hắn, Long Tam lại nhịn không được, cái yếm cùng chăn trên tay quăng hết, một tay ôm lấy đặt lại lên giường, dùng sức hôn duyện.
Hắn một bên vỗ về nàng, một bên cởi bỏ xiêm y của mình, Phượng Trữ một bên quấy rối quá trình cởi bỏ quần áo của hắn, một bên còn la lên: “Ai nha, vết thương của ta còn chưa có lành.”
Long Tam thở hổn hển, một tay bỏ đai lưng của mình ra, thò người ra đem nàng đặt ở dưới thân tư ma, trả lời: “Nàng vết thương đã lành tốt rồi, đại chiến ba trăm hiệp cũng không sợ.”
Phượng Trữ nhanh chóng ôm chặt hắn, vỗ về phía sau lưng của hắn, miệng lại nháo: “Không được, không được, tướng công của ta nói, phải hảo hảo ngủ, không được hồ nháo, bằng không hắn sẽ tức giận.”
Long Tam khởi động thân mình, đem tất cả xiêm y còn lại đều đá đi, cúi người ngăn chặn miệng của nàng, hơn nữa ngày ngẩng đầu mới nói: “Tướng công của nàng tính tình tốt nhất, sẽ không tức giận.”
Phượng Trữ cắn cắn môi, trong hai mắt nàng dâng sương mù, thân thể bị bàn tay của hắn chạm đến như nhũn ra, hai chân nghe lời vòng qua thắt lưng của hắn, nói: “Kia nếu như…” Nàng ngừng lại một chút, yêu kiều kêu một tiếng, cảm thấy hắn tràn ngập, dưới quá trình thẳng tiến của hắn thở phì phò nói tiếp: “Nếu như tướng công của ta cáu kỉnh …”
Long Tam ngăn chặn miệng của nàng, ngăn cản nàng lải nhải: “Chuyên tâm một chút, bằng không tướng công của nàng thực sự cáu kỉnh.”
Phượng Trữ không nén được cười, một ngụm cắn ở bờ vai của hắn, trong kích tình ngọt ngấy, một lần lại một lần gọi: “Long Tam, Long Tam…”
Hắn toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý đợi hắn.
Rồng Bay Phượng Múa Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong