Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 489 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 817 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.9 - Chương 42: Diễn Viên " Rạp Chiếu Phim Kinh Dị " Tầng 7 Tập Hợp
iệp Nhất Thiên, Lâm Huyền.
Hai diễn viên đó thuộc về diễn viên hạng 1 có thực lực tương đối bình thường,đến ngay cả Triệu Không Ảnh cũng không bằng,cho nên họ cũng chẳng phải là đối tượng đáng được để mắt tới cho lắm.Nhưng dù sao thì đó cũng là người thuộc trận doanh đối địch.
Bọn họ cũng chẳng phải là nhân vật chủ chốt gì nên những tư liệu và thông tin tình báo có liên quan cũng không nhiều.Đương nhiên,không ai được phép khinh thường đối thủ dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ai biết đối phương có phải đang đóng kịch, để rồi tẩm ngầm tầm ngầm đấm chết voi hay không. Huống chi đối phương dù sao cũng là người thuộc trận doanh Đoạ Tinh nên bọn họ không thể coi thường được.
Trong 2 người, Lâm Huyền là một sơ cấp linh môi sư. Sơ cấp linh môi thuộc về linh môi sư ở đẳng cấp thấp nhất,nên họ không thể dựa vào việc chế tác phù lục để định vị linh thể, linh cảm tử vong thậm chí còn có khả năng bị « delay ».Trong phim kinh dị không thể giải, phải nói là năng lực sinh tồn của sơ cấp linh môi sư cực kỳ yếu.Bởi vậy việc Lâm Huyền có thể gia nhập vào trong bộ phim này chứng tỏ hắn không phải đang dựa dẫm vào thể chất linh môi mà là 1 vật bị nguyền rủa khác. Về phần đó có phải là loại ký sinh hay không cũng tương đối khó nói. Diệp Nhất Thiên có thể nói là người không mấy tiếng tăm.Lần này sau khi danh sách diễn viên được quyết định chính thức thì y là diễn viên mới được gọi vào.Thành ra y là người ra sao thì chẳng ai biết được.
Chẳng ai có được thông tin về sức chiến đấu của đối phương cũng như số lượng vật bị nguyền rủa mà đối phương nắm giữ.Có thể tồn tại ở thế giới địa ngục đầy tàn khốc này và trở thành diễn viên hạng 1 thì ai ai cũng là tinh anh đáng sợ nhất chứ không có ai là người bình thường cả. Kiểu người hung ác có thừa nhưng tâm cơ lại không đủ như Triệu Không Ảnh căn bản cũng không có nhiều!
Diệp Nhất Thiên và Lâm Huyền thủ vai 1 đôi anh em « Mạc Kim Giáo Uý ». Người anh tên Nguyên Nham, còn người em tên Nguyên Lập. Chẳng ai biết làm cách nào mà Tống Tuấn Trúc làm quen được 2 anh em nhà này bởi vì sau khi kiếm được 1 món hời nhờ đào trộm mộ,hai anh em nhà này đã rửa tay chậu vàng rồi.
-Đào trộm mộ là 1 công việc rất rủi ro! Đương nhiên nếu là người sợ quỷ thì không ai lại làm nghề này!
Diệp Nhất Thiên châm một điếu thuốc.Khi y châm thuốc,đầu của y khẽ cúi xuống,sau đó y bèn ngẩng đầu lên.
-Nhưng tôi đã thề dù có chuyện gì xảy ra thì tôi nhất định sẽ không đi tới…huyệt mộ của tộc Cửu Luân.Tôi thề.....tôi thật sự không muốn tới đó chút nào. Tuấn Trúc này,cho dù anh có mời...... tôi cũng không muốn đi.
-Nếu không đi vào trong huyệt mộ của tộc Cửu Luân thì cậu cho rằng cậu còn sống nhàn nhã được lâu nữa sao?
Diệp Tưởng lạnh lùng nhìn chăm chú Diệp Nhất Thiên.
-Phải sống thì cậu mới có thể hưởng thụ mùi vị của thuốc lá ngon chứ.
-Này này! Anh đừng trù ẻo tôi nhé. Chúng tôi khi làm cái nghề này đều rất để ý tới chuyện thảo khẩu thải [1] đấy!
Lâm Huyền tỏ vẻ bất mãn.
(Thảo khẩu thải: dùng những từ ngữ mang ý nghĩa cát tường,may mắn,hoặc những từ ngữ biểu đạt sự hy vọng để đặt tên cho sự vật sự việc để cầu mong những điều tốt đẹp sẽ tới.
Ví dụ như: mì ăn lúc sinh nhật là « mì trường thọ », bánh làm từ gạo nếp vo tròn gọi là « viên song hỉ », sợi dây đeo trên tay trẻ con vào tiết Đoan Ngọ gọi là « dây trường mệnh », « khoá trăm tuổi »,…)
Hai anh em đào trộm mộ do Diệp Nhất Thiên và Lâm Huyền thủ vai có thể sống và trốn ra khỏi huyệt mộ của tộc Cửu Luân là 1 chuyện tương đối khó tin.Như vậy để giải thích cho sơ hở này,kịch bản có lẽ đã giao cho bọn họ 1 vật bị nguyền rủa nào đó đến từ huyệt mộ của tộc Cửu Luân ngay khi bọn họ bước vào bộ phim này.
-Qua được ngày nào tốt ngày đó!
Diệp Nhất Thiên khẽ lắc đầu.
-Anh Tuấn Trúc này! Tôi thật sự không muốn quay lại đó nữa.Sống như bây giờ có phải tốt biết bao nhiêu,muốn tiền có tiền, muốn gái có gái.Chỗ này tuy là vùng thôn quê,nhưng được cái không khí trong lành,sống cũng rất thoải mái......
-Không lẽ cậu chỉ muốn ở chỗ này dưỡng lão sao?
Khi Diệp Tưởng nói câu này,hàm ý châm biếm được thể hiện vô cùng rõ ràng.
-Thật không ngờ hai anh em họ Nguyên đại danh đỉnh đỉnh của Nam phái [ xem chi tiết ở « Nhật ký trộm mộ »] lại lưu lạc tới mức này!
-Anh Tuấn Trúc!
-Tôi nói sai sao?
-Tôi hiểu rồi!
Diệp Nhất Thiên tỏ ra buồn rầu, sau đó 1 hồi mới nói:
-Ít nhất anh phải cho tôi chút thời gian suy nghĩ chứ!
Tình tiết chính rốt cục đã triển khai.
Diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 7 cho tới nay còn chưa xuất hiện chỉ có 1 người.
Tăng Thụ Vũ!
Nếu so sánh với Diệp Nhất Thiên và Lâm Huyền thì Tăng Thụ Vũ có thể xem là có chút danh tiếng.Nàng ta cũng sẽ sớm lên sân khấu thôi.
Kịch bản màn thứ 5 quay tới đây liền bước vào giai đoạn kịch bản bị bỏ trống.
Dù sao thì đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc, Diệp Tưởng cũng sẽ sớm lên đường tìm kiếm mộ chính của tộc Cửu Luân thôi.Chuyến này có thể nói là 1 chuyến đi chết chóc.
Tổ tiên của tộc Cửu Luân đã gặp phải “Ác ma”.
Bọn họ làm thế nào để ký kết khế ước với « Ác ma »,làm sao để người trong tộc của mình đời đời bị nguyền rủa, dùng nghi lễ tế quỷ để tuẫn táng theo người chết vô số người sống. Hơn nữa nguyền rủa này đã đeo bám họ đến hơn 1 ngàn năm rồi!
Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa sổ trong dinh thự rơi vỡ loảng xoảng.Có 1 đám người xông vào!
Điều này làm ọi người ai nấy đều kinh ngạc vì điều này hoàn toàn trái ngược với sự phát triển của tình tiết trong kịch bản!
Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
-Xem ra tất cả mọi người đều ở đây! Đỡ công ta phải đi kiếm từng người!
Đó là 1 người phụ nữ đeo mặt nạ, trên thân mặc 1 bộ trang phục cổ quái thuần 1 màu trắng tinh.Người phụ nữ này là nhân vật do Tăng Thụ Vũ thủ vai.
Tất cả mọi người đứng bật dậy!
Ấn Thủy Thiên rất hiểu việc hành tung của đám người Bạch Thụ Hà, Tống Tuấn Trúc bị lộ là vì Bạch Vô Hạ do hắn thủ vai đã bán cho bên địch thông tin tình báo này.
Phía sau nàng là 1 số những người mặc trang phục đen,trên mặt đeo mặt nạ!
Số lượng cũng phải hơn 20 người!
Ai nấy bắt đầu rủng roẻng lôi ra dao bầu,sao đó chĩa về phía đám người Diệp Tưởng [ vụ thảm sát đẫm máu ở nhà ga Côn Minh ngày 3/3 năm nay chứng tỏ việc 1 đám người mặc trang phục thống nhất và mang theo trên người dao rựa bị Nhà nước tiến hành giám sát 1 cách nghiêm khắc hoàn toàn có thể đi lại mà không gặp bất cứ trở ngại nào].
-Tôi đề nghị các vị không nên phản kháng vì như vậy các vị có thể chết 1 cách thoải máu hơn đôi chút!
Người phụ nữ mặc đồ trắng và đeo mặt nạ chỉ vào đám người sau lưng thị:
-Tất cả bọn họ đều trải qua 1 khoá huấn luyện chuyên nghiệp nên các người sẽ không phải chịu đau đớn gì mấy đâu!
Diệp Tưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người trước mắt.
Nếu hắn thực sự muốn giết đám người này thì hắn có thể giết họ dễ như trở bàn tay. Người thực sự mà hắn cần phải cảnh giác chính là người phụ nữ mang mặt nạ Tăng Thụ Vũ! Nếu hắn bây giờ ra tay mà không đấu lại Tăng Thụ Vũ thì đương nhiên Ấn Thủy Thiên sẽ nhìn ra hư thực.Đến khi đó còn chưa biết chừng y sẽ không tiếc việc “để lộ thân phận nằm vùng ” để ra tay giết hắn!
Diệp Tưởng hiện tại cho dù là tay nào cũng không thể sử dụng được.Đôi mắt ác ma của hắn cũng chẳng thể chuyển thành màu bạc vì nếu không hắn tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi bộ phim kinh dị này!
Hơn hai mươi người mặc trên người đồ đen đã nhanh chóng bao vây lấy họ.
-Giết!
Đám người áo đen tay cầm dao bầu lao tới!
Diệp Tưởng đã ra tay trước.
Một cái đầu đã bị hắn cầm trên tay.
Người mặc áo đen đi đầu đã biến thành 1 cái xác không đầu! Máu tươi phun ra như suối!
-Đi mau!
Đám người áo đen này chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, cho nên không đáng phải lãng phí vé chuộc cái chết với chúng!
Trong kịch bản ban đầu căn bản cũng không có nhiều người áo đen như vậy.Rõ ràng, Tăng Thụ Vũ dùng những người này làm tốt thí để kiểm nghiệm thực lực của hắn. Phỏng chừng rất có thể chính Ấn Thủy Thiên đã ra lệnh cho thị làm vậy.
Thực lực của đám người này cũng rất khá.Cho dù động tác của Diệp Tưởng cực nhanh, thế nhưng vẫn có mấy người vọt tới trước mặt của đám người Phương Lãnh. Chúng vung đao như muốn chém bọn họ!
Vũ Sóc không chút do dự nhanh chóng lấy ra cái đầu người kia. Trước khi cái đầu người kia kịp phát ra tiếng ho khan, nàng nhanh chóng dùng dao cắt qua cổ của cái đầu đó! Cổ của những người áo đen tiếp cận Phương Lãnh và Vũ Sóc phun ra máu tươi ồ ạt!
Đây là lần đầu tiên trong phim Vũ Sóc ra tay giết người! Thế nhưng, nhìn cảnh máu tươi bắn tung toé khắp nơi nhưng Vũ Sóc lại không có chút phản ứng sinh lý tiêu cực nào vì chết chóc đã trở thành 1 chuyện bình thường như ăn cơm uống nước với nàng! Nếu muốn tiếp tục sống thì đương nhiên phải trở nên tàn nhẫn! Chỉ cần là kẻ địch uy hiếp đến sinh mệnh của mình thì việc cần phải làm là vung lên đồ đao! Hơn nữa, dùng vật bị nguyền rủa quý giá như vậy để giết người nhưng nàng lại không có chút xíu biểu hiện đau lòng.Nên biết rằng việc giết người gần như chẳng làm tăng vé chuộc cái chết của nàng.Hay nói cách khác số vé chuộc cái chết bỏ ra lần này chắc chắn là lãng phí rồi! Hơn nữa nguyền rủa sẽ bị suy yếu! Nhưng Vũ Sóc biết dù động tác của Diệp Tưởng có mau thế nào thì cũng khó tránh khỏi việc có cá lọt lưới! Chỉ cần bất cứ một người có thể sáp lại gần thì nếu không sử dụng vật bị nguyền rủa, nàng chắc chắn phải chết! Thể chất « khô lâu vương » của Phương Lãnh vô cùng quý giá cho nên anh ta không thể lãng phí nó ở chỗ này được!
Vũ Sóc không ngừng cắt lên cổ của cái đầu kia! Liên tiếp cổ của những người áo đen tiếp cận nàng phun ra máu tươi như suối.
Kết quả là khi cái đầu người kia liên tục phát ra tiếng ho khan cùng với tiếng máu tươi bắn ra thì trong đại sảnh đổ xuống từng cái xác 1. Trên mặt của Vũ Sóc dính đầy máu tươi, nhưng sắc mặt nàng không chút thay đổi! Thậm chí nàng còn chẳng thèm lau đi máu tươi đang bám trên mặt nữa!
Điều này cũng khiến Phương Lãnh ít nhiều lấy làm bất ngờ. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Vũ Sóc để lộ mặt tàn nhẫn như vậy!
Ngay cả Ấn Thủy Thiên cũng bắt đầu nhìn Bạch Vũ Sóc với 1 con mắt khác xưa.Cái đầu người kia rõ ràng là 1 vật bị nguyền rủa tương đối có giá trị.Nếu đổi lại là 1 diễn viên bình thường thì người đó chắc chắn sẽ lấy làm do dự khi dùng nó để đối phó với người thường, nhưng trong khoảnh khắc khi Vũ Sóc nhìn thấy những người đó vung dao bầu xông tới thì ngay lập tức nàng không cần nghĩ ngợi lấy ra ngay vật bị nguyền rủa! Không hổ là trung cấp linh môi sư Bạch Vũ Sóc thành danh năm đó nhờ bộ phim [Vùng cấm thứ 4]. Nói thật thì trong 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục », danh tiếng của nàng vẫn khá là đáng nể. Chỉ là bởi vì nàng đã thất lạc toàn bộ vật bị nguyền rủa trong bộ phim đó nên nàng mới không có thực lực để thoả mãn điều kiện để trở thành diễn viên hạng 1, chứ nếu không chỉ e sẽ có người nghĩ cho nàng 1 biệt danh rồi.
Vũ Sóc tiếp đó đưa mắt nhìn người phụ nữ áo trắng đang đeo mặt nạ,sau đó nàng không chút do dự tập trung nguyền rủa trên người đối phương.Nàng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu hư thực. Đương nhiên, nàng biết đối phương có cách để bật lại mình, nhưng lúc này đã là lúc tên đã lên dây, không thể không bắn.Nếu nàng không ra tay thì chắc chắc sẽ bị phán thành NG!
Nàng đã nhìn ra Diệp Tưởng hiện tại nhất định đang rất suy yếu.Nếu vậy thì nàng không thể để đối phương tìm hiểu được tình trạng thực của Diệp Tưởng!
Nghĩ đến đây, Vũ Sóc liền dùng dao cứa cổ cái đầu người đó!
Đối tượng bị nguyền rủa khoá......là Tăng Thụ Vũ!
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Rạp Chiếu Phim Địa Ngục - Hắc Sắc Hoả Chủng