Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn8: Kinh Biến (Tứ)
húng tôi đi theo Titeuf. Trên đường ngoài tiếng bước chân của chúng tôi thì chỉ có tiếng gãi đầy khó chịu của Titeuf. Điều này khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy cả người, tưởng tượng ra cảnh chỉ cần cào vào là da liền rách nát ra.
Sắc mặt Titeuf tái nhợt, khiến tôi nhớ đến Reims. Mặt của cậu ta cũng trắng bệch và sưng phù. Titeuf khó chịu nhìn chúng tôi hỏi: "Các cậu có nóng không?"
Ba người chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, trả lời: "Không, chúng tôi còn thấy hơi lạnh."
Titeuf lau mồ hôi trên trán, anh ta không nói thêm gì. Chúng tôi nhanh chóng đến gian phòng trong đoạn video, Titeuf lấy chìa khóa xuống, anh ta giao cho Bạch Dực nói: "Tay tôi..."
Chúng tôi phát hiện tay của anh ta giờ đã thối rửa rất nặng, hơn hết lại rất cứng. Anh gượng cười nói: "Có thể đây là hai giờ sau cùng của tôi."
Bạch Dực cầm chìa khóa, nói: "Tôi sẽ thay anh tìm đáp án trong hai giờ."
Titeuf gật đầu, bỗng lầu trên truyền xuống tiếng lách cách như có vật gì đang lăn tròn trên đất. Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, xen lẫn âm thanh đó, tôi còn nghe được tiếng người rất khẽ, dường như đang nói một ngôn ngữ mà tôi không biết.
Titeuf nói: "Giọng nói này... hơi giống với cha tôi...."
Tôi nhìn anh ta, Titeuf nói: "Trước khi biến mất, cha tôi vẫn thường hát khúc dân ca này, đó là tiếng Hồi Hột."
Lục Tử hỏi: "Cha của anh ở trên đó?"
Titeuf lắc đầu, nói: "Không đâu, cha của tôi đã chết lâu lắm rồi."
Lúc Titeuf bước ra khỏi phòng, mặt của anh ta bắt đầu xuất hiện bọng nước và bong tróc da, hơn hết lại rất hôi.
Lục Tử ngập ngừng nói: "Titeuf... mặt của anh..."
Titeuf cất giọng khàn đặc nói: "Chúng ta đi thôi, trên đó là kho hàng."
Chúng tôi theo Titeuf lên lầu. Trên đó tối đen, Titeuf mở công tắc đèn, nhưng không cháy. Chúng tôi đành phải dựa vào ánh sáng lờ mờ dưới lầu, xung quanh có vài vật đơn giản nhưng chỉ nhìn được đại khái, còn lại thì gần như không thấy gì. Titeuf nói: "Nơi này chỉ có một kho hàng, được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đừng lo sẽ vấp phải vật gì, cứ đi tới đi."
Lục Tử lo lắng hỏi: "Tại sao không có đèn?"
Tôi không thể nhìn rõ mặt của Titeuf, nhưng đôi mắt xanh biếc của anh ta lại sáng lạ lùng, anh ta nói: "Có lẽ dây điện bị hư, nên đèn không cháy. Lên lầu hai sẽ có đèn khẩn cấp."
Chúng tôi cứ theo Titeuf lên lầu hai, đèn khẩn cấp dùng cho chỗ này có màu xanh lục, càng khiến không gian trở nên âm trầm.
Lục tử vô thức nhích lại gần tôi, nói: "Thà không có đèn còn hơn."
Tôi trấn an cậu ta một chút, Bạch Dực vẫn bước theo Titeuf, hai chúng tôi đi sau cùng. Bỗng cầu thang vang lên tiếng bước chân, nhưng lại không có gì cả, chỉ thấy pho tượng bị vỡ ở tầng dưới lúc nãy. Tượng Bồ Tát bị vỡ càng thêm phần cổ quái.
Lục tử kéo tôi nói: "Không phải ở dưới lầu sao? Con mẹ nó, tòa lầu này bị quỷ ám à?"
Tôi nhìn pho tượng nói: "Không, đây là Nhà Lửa, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Tôi cùng Lục tử đuổi theo Titeuf và Bạch Dực. Đi đến cuối đường, cũng là nơi đặt bích họa. Ánh đèn dần tối lại, đến cảnh lờ mờ nhìn cũng không rõ. Càng đi tôi càng cảm thấy không gian rộng ra lạ lùng. Phía trước dường như rất trống trải. Bạch Dực đi song song với tôi, Lục tử ở trước mặt, tôi còn nghe được tiếng hít thở của cậu ta.
Nhưng tôi lại không thể xác định được Titeuf đang ở chỗ nào. Tôi không hề nghe được tiếng bước chân của anh ta.
Tôi thì thầm với Bạch Dực đang ở cạnh bên: "Em thấy lạ quá, Titeuf đâu?"
Nhưng phía trước vẫn không hề có tiếng động. Tôi khua chân chạy lên trước
Lục tử, khiến cậu ta sợ gần đứng tim. Tôi che miệng cậu ta lại, hỏi: "Có phải
Titeuf đang dẫn đường phía trước cậu không?"
Lục Tử nuốt nước bọt, nói: "Mình thấy rõ mà", bỗng cậu ta giật thót mình:
"Sao biến mất rồi?!"
Bạch Dực kéo tôi đứng lại, anh gọi: "Titeuf, anh ở đâu?"
Tôi lo lắng hỏi: "Lẽ nào... anh ta biến mất?"
Bỗng nhiên Lục tử đang ở gần đó kêu lên, vội vã lùi về sau, suýt va vào mặt tôi. Tôi ngăn cậu ta lại, hỏi: "Chuyện gì?"
Lục tử kích động, nói: "Dừng như mình sờ phải thứ gì... giống vải rách."
Tôi vội kéo cậu ta lại, sợ mất bình tĩnh sẽ chạy loạn lên, nói: "Đừng hoảng hốt."
Bạch Dực nhìn về phía trước khẽ thăm dò: "Titeuf, anh có ở đó không?" Nhưng phía trước không truyền đến âm thanh nào. Bạch Dực đành lấy chìa khóa
ra, nói: "Chúng ta đi tiếp, xem bích họa."
Kết quả là ba thằng đàn ông chúng tôi thật giống thiếu nữ nắm tay nhau tiến về phía trước. Lục tử dán chặt lấy tôi run lập cập như bị Parkinson.
Sau đó, tôi cảm thấy mình đã đến đường cùng, liền mò mẫm xung quanh để tìm khung cửa. Bỗng có một bàn tay nắm tay tôi lại. Nó khô khốc, lạnh giá như tượng đất. Tôi vô thức ngẩng đầu lên, lại thấy tia sáng yếu ớt lóe lên từ đôi mắt xanh biếc của Titeuf, nó mang theo sự cổ quái lạ thường.
Giọng của Titeuf vẫn không thay đổi, âm thanh khàn khàn đầy chết chóc như phát ra từ chiếc cổ bị cắt đứt. Anh ta nói: "Nơi này là kho hàng."
Lục tử thở hắt ra, nói: "Bạn thân mến ơi, nãy giờ chạy đi đâu thế? Làm tôi sợ mất cả hồn đấy."
Titeuf thả tay tôi ra, nói: "Tôi luôn đứng ở đây."
Bạch Dực dùng chìa khóa mở cửa, nhưng nó không hề động đậy.
Bạch Dực nói với tôi: "Mở không ra."
Titeuf cất giọng khàn khàn, cười khổ nói: "Đúng thế, hiện giờ chỗ này là Nhà Lửa. Sao có thể dùng chìa khóa mở được?"
Vừa dứt lời thì xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều tiếng cãi nhau ầm ĩ, giống như đang có bạo động, còn tiếng còi báo động, tiếng giậm chân và cả giọng cười cất cao lanh lảnh. Tiếng cười vô cùng điên cuồng, như đang muốn cười đến ngã lăn ra chết.
Tiếp theo Titeuf cũng cất giọng cười khàn khàn, anh ta nói: "Bọn trẻ vẫn đang chơi đùa trong đó. Cảnh tượng giống y như bích họa."
Tôi lùi về sau, Bạch Dực đỡ lấy lưng tôi, anh nói: "Chúng ta hiện đang rơi vào cảnh tượng của bích họa. Chúng ta đứng bên ngoài, kho hàng là Nhà Lửa,
phải nghĩ cách mở cửa."
Tôi bỗng hiểu ngay lời của Bạch Dực, nói: "Nhà Lửa trong kinh Phật có bị cháy hay không?"
Bạch Dực lau mồ hôi lạnh, nói: "Có... nên mới gọi là Nhà Lửa..."
Bạch Dực vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy xung quanh nóng lên. Tôi sờ cửa, sợ hãi bỏ tay ra nói: "Trời ạ, sao lại nóng như vậy."
Bạch Dực nói: "Chắc bên trong đã cháy rồi."
Lục tử kích động nói: "Trong đó là quốc bảo đấy...."
Bạch Dực nói: "Nếu không mở cửa được, không chừng chúng ta đều chết cháy!"
Tôi đập cửa, nhưng nó không hề chuyển động, hỏi: "Phải làm sao đây? Nghĩ cách gì đó đi, hay chúng ta chạy trước?"
Tôi quay đầu lại thì phát hiện Titeuf kia đã biến mất. Nhưng tôi không có thời gian để lo chuyện của anh ta. Tôi nói: Bạch Dực mau nghĩ cách chạy đi."
Không gian tối tăm giờ đã lập lòe ánh lửa và nóng đến không thể thật hơn. Tôi không biết đây là cháy thật hay ảo giác, nhưng nhiệt độ cao như vậy, muốn nướng chín tôi thật chẳng khó khăn gì.
Bạch Dực nhìn cửa nói: "Nhà Lửa thật sao? Quả nhiên chúng ta đang ở trong bích họa."
Lục tử hoảng hốt nói: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Cháy thật rồi đấy?"
Tôi nắm cậu ta lại, nói: "Đừng sợ, chỉ cháy trong phòng thôi. Chúng ta ở ngoài này, ít ra vẫn an toàn...."
Nhưng tôi chưa dứt câu thì lửa đã cháy bùng lên xung quanh.
Tôi lau mồ hôi lạnh, nói: "Thôi rồi, nếu không mở được cửa thì chúng ta xong đời thật đấy...."
Lục tử nắm chặt lấy vai tôi, nhưng do quá kích động nên nói không nên lời. Tôi nói: "Bây giờ không phải lúc hoảng loạn. Lão Bạch, đây là Nhà Lửa, dường như bích họa miêu tả lại truyện trong Pháp Hoa kinh."
Bạch Dực vẫn đang nhìn chăm chú vào cánh cửa, nói: "Không sai, đây là trọng điểm. Chúng ta phải dẫn người ra khỏi Nhà Lửa. Có một câu đố, mở cửa bằng cách nào?"
Tôi bỗng nhớ đến nội dung trong kinh Phật, vội vã nói: "Lục tử, cậu bắt chước tiếng trâu kêu được không?"
Lục Tử "hả?" một tiếng, nói: "Mình chẳng làm được đâu! Sao không bảo Bạch Dực kêu?"
Tôi nói: "Chắc chắc anh ấy không chịu, chỉ còn mỗi cậu."
Lục tử hờn dỗi hỏi: "Phải bắt chước tiếng trâu kêu?"
Bạch Dực chen vào: "Nếu cậu thấy tiếng dê hay hươu kêu dễ hơn, thì cứ chọn một con."
Lục tử giận dữ nhìn chúng tôi. Nhưng lửa đang cháy lớn, cậu ta không có thời gian để so đo, liền gào lên như bò điên. Nếu là lúc bình thường chắc tôi đã cười lộn ruột, nhưng giờ đây tôi chỉ hy vọng có thể mở được cửa.
Nhưng cửa không hé ra được khẽ nào. Lục tử nói: "Sao phiền thế? Không phải đã phỏng theo ông lão trong Nhà Lửa đem của cải, báu vật dẫn xe trâu, dê, hươu đến rồi à? Sao một chút động tĩnh cũng không có?"
Tôi hạ giọng, mắng: "Không thể nào! Hay là sai rồi? Kêu lớn hơn đi!"
Bạch Dực cũng nghi hoặc, nói: "Sai ở đâu? Được rồi, Lục tử, cậu đã từng nói nội dung của nó không giống kinh Phật lắm?"
Lục tử nói: "Đúng vậy, kinh Phật thường rất trang trọng. Nhưng bức tranh miêu tả lại có chút ma quái huyễn hoặc. À, chỉ có Khẩn Na La Vương Bồ Tát là ngược lại, mỹ lệ khác thường...."
Tôi vỗ đầu cậu ấy nói: "Lúc này còn nghĩ đến gái đẹp, mẹ nó, cậu hay thật đấy."
Bỗng bên trong cửa truyền đến tiếng cười quái đãn của Titeuf, nói: "Vô dụng thôi, chúng ta đã bị bích họa nuốt mất rồi!"
Lục tử mồ hôi đầm đìa hỏi: "Anh ta vào đó bằng cách nào thế?"
Bạch Dực không góp chuyện với chúng tôi. Anh chỉ nhìn cánh cửa, lẩm bẩm mỗi câu Lục tử đã từng nói: "Khẩn Na La Vương... bay lên trời...."
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên