There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn8: Kinh Biến (Nhất)
[Pháp Hoa kinh_Cảnh Dụ phẩm]: "Tam giới vô an, như ngôi nhà lửa, chứa đầy chúng sinh, rất hay sợ hãi, thường khổ đau trong sinh lão bệnh tử, như đang chờ hỏa, hừng hực không ngừng."
"Tai nạn đến sát bên mình, giác quan còn không nhận ra...."
Bạch Dực nói xong thì để sách xuống nhìn tôi cười nói: "Cũng thú vị lắm...."
Tôi hỏi: "Nói gì đấy?"
Bạch Dực đẩy kính, nhìn vào sách nói: "Sách viết có một người nhìn thấy người giống mình như đúc, liền cho rằng bất thường, vô cùng hoảng loạn...."
Anh cười khẩy: "Sau đó bỗng nhiên qua đời."
Tôi nhíu mày nói: "Chết còn nhẹ đấy, điều quan trọng là người có hình dáng giống mình."
Bạch Dực khẽ lắc đầu, nói: "Giống và giống nhau như đúc là hai khái niệm rất khác nhau. Giống nhau như đúc chính là từ cách ăn mặc, quần áo đến kiểu tóc, mặt mũi... khi xuất hiện trước mắt, tựa như nhìn mình trong gương vậy. Không thể tìm được điểm khác nhau mới gọi là giống nhau như đúc."
Tôi nói: "Có chút quái, nhưng lý lẽ thật chuẩn đấy. Không phải anh cũng từng gặp qua người có vài phần giống mình rồi sao?"
Bạch Dực chán nản động đậy: "Nhìn cũng là một loại thị giác. Nói cách khác, thứ em nhìn thấy chưa chắc đã có trong thực tế, tỷ như dự cảm về nguy hiểm. Nên anh mới có ý đó."
Tôi nói: "Nói sao nhĩ? Chính xác là một người có thể linh cảm được tai nạn sắp đến, nhưng không phải do giác quan thứ sáu mà là cảm nhận?"
Bạch Dực nói: "Thế giới này gọi là thức giới. Nói cách khác, nhận thức là chân thực nhất. Người ta không cảm thấy thế giới là hư vô."
Bạch Dực lật từng trang sách, đột nhiên anh hỏi: "Quyển sách này ở đâu thế?"
Tôi nhìn thoáng qua nói: "À, Lục tử moi được trong một tiệm nhỏ với giá 5 đồng đấy. Em mang theo để tiêu khiển lúc tăng ca."
Bạch Dực ừ một tiếng, xong tiếp tục đọc sách, không nói thêm gì. Tôi nhận thấy anh có vẻ rất thích mấy câu chuyện kỳ quái này, liền nhớ đến việc Lục tử nói với tôi lúc sáng.
Tôi xoay người nhìn Bạch Dực nói: "Kể với anh chuyện này, là Lục tử cho em biết."
Bạch Dực thờ ơ giở sách, nói: "Gì?"
Tôi ghé sát vào anh hỏi: "Anh có nghe 'Nhà lửa mờ sương' chưa?"
Bạch Dực hơi run sợ một chút, anh cau mày hỏi: "Em nghe được ở đâu thế?"
Tôi kể: "Dạo này, Lục tử gặp xui xẻo nhỏ. Cậu ấy nhận phục chế bích họa Đôn Hoàng cho một người Đức. Đó là bích họa rất nổi tiếng, ngày trước ông già người Mỹ Langdon Warner đã trộm được tại một hang đá ở Đôn Hoàng. Trải qua nhiều phen, cuối cùng mới nhớ đến Trung Quốc."
Bạch Dực không hứng thú với lời giải thích của tôi, anh lo lắng hỏi: "Lục tử đã nhận lời rồi à?"
Tôi nói: "Đúng vậy, có một ông lão rất thích bức họa, cậu ta bán một mối nhân tình, bị mời đi làm cố vấn rồi."
Bạch Dực cau mày nói: "Chắc sẽ đem phiền phức đến cho chúng ta nhanh thôi."
Tôi hỏi: "Là sao?"
Bạch Dực xếp sách lại, mở cửa sổ, nói: "Bích họa đó còn có một cái tên, gọi là 'Nhà lửa ăn thịt người'."
Bạch Dực mở cửa sổ nhìn ra ngoài, châm một điếu thuốc, quay đầu lại nhìn tôi nói: "Thằng ranh Lục tử này lại dây lấy phiền phức rồi. Là một phiền phức lớn đây. Anh e rằng đến tám năm sau cậu ta cũng không dám nhớ lại...."
Tôi định hỏi tiếp, nhưng Bạch Dực không muốn nói thêm gì. Mãi đến khi anh rời đi, tôi cũng không tìm được nguyên nhân. Nhưng, bên phía Lục tử chẳng truyền đến tin tức quái dị gì. Tôi đang nghĩ Bạch Dực đã lầm, không ngờ hai ngày sau thì nhận được điện thoại cầu cứu của Lục tử:
"An tử, An tử là cậu phải không?"
Đầu dây bên phía Lục tử dường như đang tranh cãi rất dữ dội, còn có tiếng xe đẩy, tiếng kim loại va vào nhau rất khó nghe. Xung quanh có vẻ vô cùng hỗn loạn: Tôi nói: "Ừ, là mình, cậu đang làm gì đấy? Sao ồn như vậy?"
Lục tử nói: "Cậu đến đây một chút, đóng cửa tiệm trước đi, mình bận quá không thể qua đó."
Đột nhiên đầu bên kia truyền đến tiếng hét đau xé tâm can, tôi lo lắng hỏi:
"Lục tử, Lục tử, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tử nói: "Mình đang ở bệnh viện XX, cậu đến rồi hãy nói. Được rồi, Bạch Dực đâu? Bạch Dực có đến không?"
Tôi bỗng nhớ đến phiền toái mà Bạch Dực nói mấy hôm trước. Ngay lúc tôi đang phân vân tự hỏi thì điện thoại bị tắt ngang. Tôi gấp gáp gọi điện cho Bạch Dực, nhưng anh chỉ im lặng rất lâu rồi nói tan học sẽ đến bệnh viện. Thế nên tôi chạy đến bệnh viện trước. Vừa đến thì phát hiện đã lớn chuyện rồi.
Bệnh viện đang có vài bệnh nhân bị bỏng. Bác sĩ và y tá đang rối lên, tôi tìm Lục tử trong đám người, sợ cậu bị thiêu như Tống Đan Bình trong phim Điệp khúc nửa đêm.
Lúc tôi tìm Lục tử thì phát hiện những người này bị bỏng rất kỳ quái. Họ rên rỉ ing ỏi không phải vì đau, vết thương của họ dù xử lý thế nào cũng bị rách ra. Nhưng họ không hề có cảm giác, chỉ nghe âm thanh là bắt đầu điên cuồng gào thét. Dường như nếu họ nghe được bất cứ tiếng động nào, thì sẽ phát điên. Bác sĩ và y tá đang liều mình giữ lấy số bệnh nhân này, nhưng họ cứ như uống thuốc kích thích cứ giãy giụa không ngừng. Càng ầm ĩ thì họ càng điên cuồng. Miệng cũng không ngừng hét: "Nghe rồi! Nghe rồi... tiếp theo chắc chắn là tôi!"
Cuối cùng tôi cũng tìm được Lục tử, mặt cậu ta đầy bụi bẩn, cánh tay bị băng bó, nhưng mặt không có chuyện gì cả.
Cậu ta trong thấy tôi thì thở dài nặng nề, nói: "Bạn thân mến, bạn thân mến, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
Tôi nhìn tình cảnh hỗn loạn hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lục tử nói: "Aiz! Phòng làm việc bị cháy, có vài người hoảng loạn...."
Tôi nhíu mày hỏi: "Sao bị cháy?"
Lục tử định kể tiếp thì sau cậu xuất hiện một người nước ngoài. Người này cũng bị thương khắp nơi, so với Lục tử dường như nặng hơn.
Lục Tử nhìn anh ta nói: "Đây là Titeuf, đối tượng hợp tác của chúng ta."
Titeuf đưa tay về phía tôi, tôi nhận thấy tay anh ta đều là băng gạc, thật không biết bắt như thế nào.
Tôi khó chịu hỏi: "Các cậu làm sao thế? Không phải đang phục chế bích họa à? Sao lại ra như thế?"
Lục tử thở dài nói: "Có người phóng hỏa...."
Đột nhiên ông lão bên cạnh lao ngay vào Lục tử. Tôi thấy nửa mặt của ông đã không thể nhận dạng được, toàn là bọng nước do bị bỏng. Ông ôm lấy người nước ngoài tên Titeuf kia, nhìn Lục tử nói: "Nhà lửa! Đều do lời nguyền của bức họa. Thôi rồi, tôi nghe được tiếng bò rống! Tiếp theo chắc chắn là tôi, chắc chắn là tôi.... Ông trời ơi! Cứu con với!"
Ông vừa nói xong liền bị y tá kéo đi, còn Titeuf thì mắt đầy hoang mang, anh ta lẩm bẩm: "Nhà lửa... Bích họa, không thể nào như vậy...."
Tôi thấy hiện giờ có hỏi cũng không thể biết được đã xảy ra chuyện gì. Hơn hết cháy lớn như vậy, bức bích họa sao có thể an lành được. Nói không chừng cũng cũng bị cháy theo luôn rồi. Bất quá nhìn những người ở đây, lại nhớ đến lời Bạch Dực nói về nó, chắc chắn là không đơn giản như vậy. Không biết có phải
do ảo giác không, nhưng tôi nghĩ mấy người kia tuy không có cảm giác nhưng lại vô cùng đau khổ.
Lúc này, có một phụ nữ cao gầy ăn mặc rất thời thượng đi thẳng đến chỗ chúng tôi. Cô ta gỡ kính râm ra, tôi phát hiện cũng là một người nước ngoài, trang điểm vô cùng diễm lệ. Mặt cô ta trắng bệch, đầy lo lắng hỏi: "Titeuf có chuyện gì? Bức họa đâu?"
Titeuf ôm đầu, mệt mỏi rã rời nói: "Tối qua Reims bỗng phát điên, cậu ta muốn đốt bức tranh."
Cô gái giận dữ hỏi: "Vậy bức họa đâu? Sao lại để cậu ta làm thế?"
Titeuf nói: "Reims tuy la hét đòi phá hủy bức tranh, nhưng chỉ đốt phòng làm việc của chúng ta. Trời ạ! Trong đó còn vài nhân viên trực đêm ngủ lại. Họ... họ không thể chạy thoát được!"
Cô gái nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, dường như mạng người không quan trọng bằng bức tranh. Cô ta vỗ vỗ vai Titeuf, nói: "Tôi sẽ báo cáo với cấp trên. Anh yên tâm, việc này cứ giao cho tôi xử lý."
Titeuf ngẩn đầu nói: "Nhưng! Reim cùng nhân viên trực đêm đã chết. Cô không cảm thấy bức họa này thật sự rất...."
Cô gái nắm lấy vai của Titeuf, mắt híp lại đầy uy hiếp, nói: "Bức họa không có vấn đề gì cả!" Sau đó cô ta vỗ nhẹ vai anh ta, nói: "Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, đúng không?"
Titeuf nhìn cô gái, cô ta đang rời khỏi bệnh viện, dường như cả người đều rất khỏe mạnh.
Titeuf nhìn theo bóng lưng của cô ta, nhỏ giọng mắng: "Ghê tởm...."
-------
Trong phần này, có nhắc đến nhà lửa. Nguyên văn của nó là "Hỏa trạch" nghĩa cũng tương tự. Bạn Hữu đã suy nghĩ rất lâu nên để khái niệm nào. Cuối cùng thì tìm được vài tài liệu về kinh Pháp Hoa trên mạng, thấy tiếng Việt gọi nó là "Nhà lửa" Nên quyết định để như vậy cho dễ hiểu.
Phim 'Điệp khúc nửa đêm' có tên tiếng Anh là The Phantom Lover, là một bộ phim tình cảm.
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên