Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn6: Rình Mò (Tứ)
ọn họ cùng thì thầm: "Ngài Wolf, đừng nói dối nữa, chính ông đã giết bác sĩ Jack và vợ mình. Ông nói là vợ mình làm, nhưng phu nhân thật ra đã chết.... Tuy
tôi cũng cảm thấy bà đang ở ngay bên cạnh chúng ta. Bà vẫn luôn nhìn chúng ta. Nhưng ông là người duy nhất nói bà ta còn sống.Vì chỉ có ông mới nhìn thấy được bà. Được rồi, ông nói bà đã không rời khỏi phòng ba năm, hơn hết không muốn gặp bất cứ ai trừ ông và bác sĩ Jack. Nói cách khác thì chỉ có ông và bác sĩ Jack mới có thể thấy được phu nhân Wolf.
Mặt khác bà ta biết rõ bản thân ông, nên ông có thể che giấu tất cả mọi người khi giết bác sĩ Jack nhưng không thể nào qua mắt được một người. Đó chính là vợ ông. Bà ta đã chết, chết được ba năm, cũng do ông giết. Nhưng bà ta không hề rời khỏi ông, bà ta trở về sống tiếp cùng ông. Bà ta vẫn ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào ông. Bà ta muốn bảo vệ bác sĩ Jack. Nhưng ông không biết nên cho rằng chỉ cần giết chết bác sĩ Jack thì chuyện sẽ kết thúc. Ông đã quên rằng người vợ đã chết vẫn ở cạnh mình. Bà ta biết nhất cử nhất động của ông. Nên...ông không bắt được bà ta. Giờ đây bà ta đang ở bên cạnh ông. Ông xem! Bà ta đang ở đây!
Ngay câu khi câu thoại này kết thúc, thì ánh đèn flash cứ liên tục lóe lên bên cạnh họ. Nó khiến tôi gần như không thể mở mắt được. Giống như Kim Ba đã dự liệu, con quỷ không biết ai là Kim Ba thật.
Tiếp theo tôi thấy ngay giữa chiếc ghế được phủ vải trắng bỗng đội lên, hình thành một dáng người. Vải trắng liên tục vặn vẹo tạo nên một người đang ngồi ở giữa. Dường như nó đang giãy giụa.
Tôi không phân biệt được phải trái, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào giữa gọi:
"Nó đang ở giữa hai người!"
Lúc này, Kim Ba nhanh chóng vọt đến màn sân khấu, kéo toàn bộ màn đen lên. Sau đó không ngờ là một tấm gương thật lớn. Trong gương tôi thấy được hai người áo đen, giữa họ còn thêm một người mặc áo đen nữa. Nhưng y không có mặt, không đúng, phải nói là y không có ngũ quan. Y quay đầu nhìn vào gương đau đớn co quắp lại. Còn Kim Ba lúc này nhìn vào gương cười điên cuồng. Hắn vừa nhìn vào gương vừa nói: "Bắt được mày rồi! Bắt được mày rồi! A ha ha ha ha, cuối cùng cũng bắt được mày!"
Người không có ngũ quan bỗng hét lên đau đớn che mặt lại. Tay y đều là bọng nước, thân thể liên tục chảy tràn nước ra ngoài. Kim Ba giật mũ trên đầu y xuống, còn Bạch Dực thì chạy đến bên tôi nói: "Thì ra thứ này đã luôn dính lấy Kim Ba, rất có dụng ý đây."
Kim Ba nhìn vào gương hét lên: "Biến mất đi! Tao bắt được mày rồi! Tao chẳng bao giờ sợ mày nữa!"
Tôi bỗng hơi hiểu ra đó là thứ gì, thì thầm: "Đây là... lẽ nào là Linh Hàng thuật?"
Bạch Dực gật đầu nói: "Đúng vậy, không biết Kim Ba đã làm chuyện gì gây ra oán hận đến nỗi bị hạ Hàng Đầu thuật. Trong đó đáng sợ nhất là Linh Hàng thuật. Nhưng thuật pháp này có một nhược điểm chí mạng là phải bắt được linh hồn, như thế lời nguyền mới được giải. Chiếc gương có tác dụng phản chiếu, chắc do pháp sư nào đó chỉ cho, nên hắn mới nhặt về được một mạng."
Tôi nhìn Bạch Dực hỏi: "Anh đã sớm biết?"
Bạch Dực lắc đầu nói: "Không, ngay từ đầu anh đã đoán ra. Lần đầu tiên lên sân khấu, anh đã lén sờ qua tấm màn, cảm thấy đó là một khối rất bằng phẳng, nên đoán đó là cái gương. Ở nơi này thì gương chỉ có tác dụng soi mình. Nhưng Kim Ba lại không cho chúng ta biết sau màn sân khấu là cái gương, vì hắn không tin chúng ta. Hắn sợ chúng ta biết quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Người như vậy sẽ không tin tưởng ai, cũng sợ nhất là người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình."
Kim Ba giờ đây đã không còn để ý đến chúng tôi nữa. Hắn cười đến gập cả lưng, điên cuồng nhìn quái nhân ở trong gương. Người không có mặt kia càng thêm co quắp, trên người nó đều là bọng nước, nước không ngừng chảy ra ngoài.
Quái nhân không mặt điên cuồng rống giận. Sau đó miệng nó hộc ra rất nhiều chất nhầy màu đen. Tiếp theo cả người nó bắt đầu hóa thành nước. Còn Kim Ba thì cứ khuya chân múa tay đầy vui sướng hét lên: "Chết đi! Chết đi!"
Sau cùng, quái nhân đã tan hết, còn lại một miếng thịt không ngừng nhúc nhích. Bạch Dực đi tới ghế, giở vải che màu trắng lên, trên đó đang đặt một máy ghi âm.
Kim Ba sợ hãi nhìn máy ghi âm, nhưng phản ứng đó chỉ xảy ra trong nháy mắt. Máy ghi âm tự động phát.
Trong đó phát ra tiếng gõ cửa gấp gáp cùng với tiếng cười của đàn ông. Kim Ba muốn tiến lên giật lấy máy ghi âm, nhưng Bạch Dực ngăn lại, nói: "Không thấy miếng thịt còn run run sao? Phải đuổi bằng hết. Nếu không hàng linh không tan biến, quái nhân có thể sống lại."
Kim Ba thì thầm: "Không, không thể đuổi... không."
Lúc này máy ghi âm phát ra giọng đàn ông.
"Thế nào, Kim Ba tiên sinh, chuyện quá khứ mà lộ ra thì anh thật rất bất lợi."
"Trước đây không phải chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ sao? Tao cung cấp cho mày tin bí mật của con đàn bà đó, mày giúp tao làm việc. Điều kiện hợp tác quá tốt còn gì?"
"Không sai, đã lâu rồi, chúng ta hợp tác rất vui vẻ, nhưng tao không muốn làm nữa. Việc này trừ mày ra thì không ai được tốt cả. Tao cũng vì chút tiền,
nhưng... nhưng nếu tao đem chuyện của mày phơi bày ra, có phải sẽ được càng nhiều tiền hơn, càng tốt hơn không?
"Vậy với mày có gì tốt, mày cũng phải ngồi tù."
"Mày nghĩ rằng tao ngu đến nổi phá tan đường đi của mình sao?"
"Mày muốn tiền à?"
"Có thể, nhưng tao muốn hợp tác thân thiết hơn một chút."
"Cùng với anh, phải không phóng viên Lưu?"
"Ha ha ha, tao thấy mày tốt nhất đừng chọc giận tao, nếu không mày sẽ không đoán được báo đưa tin gì ngày mai đâu."
"Vậy... vậy cũng muốn mày sống đến ngày mai!"
Vừa dứt lời, tôi nghe được tiếng đập nặng nề vang lên. Sau đó là tiếng tí tách cùng tiếng thở dốc ồ ề của Kim Ba. Tóc gáy tôi dựng lên khi nghe đoạn đối thoại kia, lúc này mặt Kim Ba đã xanh xám ra. Nhưng máy ghi âm vẫn chưa dừng lại, trong đó còn rất nhiều âm thanh rất khó nghe. Là đối thoại bí mật lén lút, không ngờ người đàn ông lịch lãm này lại là một tay chuyên rình trộm. Hắn không chỉ dò xét chuyện bí mật của người khác, còn rất vui sướng khống chế họ. Tin tức chấn động lúc sáng đều là thật....
Kim Ba bắt đầu điên cuồng cười to, cười đến nhũng cả người ra. Âm thanh trong máy cũng kết thúc, còn miếng thịt kia cũng tan biến hoàn toàn.
Bạch Dực đến gần tôi nói: "Cẩn thận, người này không bình thường."
Kim Ba cười xong thì điên cuồng nhào đến máy ghi âm. Hắn bắt đầu giẫm lên nó như điên cho đến khi nó bị vỡ thành iều mãnh. Hắn lại cười tiếp, sau cùng hít một hơi, lập tức khôi phục lại thái độ điềm tĩnh nho nhã. Hắn ngẩng đầu nhìn chúng tôi nói: "Nhị vị đều nghe cả?"
Chúng tôi không trả lời, hắn làm vẽ mặt đáng thương nói: "Đừng tiết lộ được không? Thật ra cũng chẳng sao. Các vị có nói cũng không có bằng chứng, tôi có thể kiện các vị tội phỉ báng!"
Lúc này, tôi đã hoàn toàn không thấy hắn giống Bạch Dực. Khuôn mặt hắn đều là giả tạo. Sự lịch lãm là lớp mặt nạ bề ngoài che giấu cái xấu xa, bất trị bên trong.
Bạch Dực nói: "Mày không thoát được bản thân mình."
Kim Ba bước đến, tôi kéo Bạch Dực lùi về sau. Tôi không tin tên ngụy quân tử này. Hắn nói: "Tao là một diễn viên. Tao cần nhất là diễn, kịch hay đời cũng chẳng sao. Nhưng tao thích nhất là nhìn bí mật của người khác bại lộ. Ha ha, như vậy rất thích thú! Cũng rất hữu dụng! Nhưng tên phóng viên kia muốn dùng nó để khống chế tao...."
Bạch Dực nói: "Nên mày sợ sự xấu xa của mình bị phơi bày."
Kim Ba nhìn chằm chằm vào máy thu âm đã vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ. Hắn cười nói: "Đây là một vở kịch trinh thám. Sau cùng là hồn ma giúp thám tử tìm được hung thủ. Nhưng bằng chứng từ hồn ma không có tác dụng pháp lý. Tác giả đã sử dụng cách thức của người, nhờ vào kẻ thứ ba dụ hung thủ sa lưới. Nhưng hiện tại, chúng mày không có nhân chứng, càng không có chứng cứ. Hung thủ vẫn vô tội phóng thích. Ha ha, kịch và đời thực khác xa nhau, nên kết quả không giống nhau. Có thấy thú vị không?"
Nói xong hắn nhặt mũ phớt lên, làm động tác chào cảm ơn, rồi rời khỏi sân khấu.
Tôi nhìn vào gương chỉ thấy mình và Bạch Dực, chúng tôi đang đứng trên sân khấu. Kim Ba nói không sai, nơi này ngoài chúng tôi ra thì không còn người nào nữa. Mà máy ghi âm duy nhất cũng bị đạp vỡ nát. Chúng tôi không có chứng cứ. Bạch Dực cởi áo khoác, nhìn tôi nói: "Đi thôi."
Tôi không cam lòng, nghiến răng hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
Bạch Dực nhìn vào mình trong gương nói: "Chưa, chưa kết thúc đâu."
Tôi hỏi: "Là sao?"
Bạch Dực nhìn xung quanh lần cuối, nói: "Anh nói, hắn không thoát được bản thân mình."
Sáng hôm sau, chúng tôi nhận được một bức thư, bên trong là một tấm chi phiếu. Ngoài ra cái gì cũng không có. Bạch Dực kinh bỉ nhìn nó nói: "Làm việc thận trọng ghê thật."
Tôi cười khẩy liếc nhìn, đẩy thứ đó ra xa khỏi mình, nói: "Chúng ta không tố cáo hắn thật sao? Đem cái này và mấy thứ khác cho cảnh sác điều tra."
Bạch Dực nói: "Chúng ta không có chứng cứ. Nhưng...."
Bạch Dực ném chi phiếu và lá thư vào gạt tàn rồi châm lửa, nói: "Nhưng vẫn còn đôi mắt đang nhìn."
Tôi ngờ vực hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Dực ngẩng đầu nhìn tôi, ánh lửa khiến mắt anh sáng vô cùng. Anh mỉm cười nói: "Vì người dán vào cửa sổ trên mái nhà vẫn không tan biến. Nó vẫn luôn nhìn bọn anh diễn kịch. Nó không phải u linh do Linh Hàng thuật tạo ra."
Tôi giật mình, hỏi: "Sao anh không nói?"
Bạch Dực lắc đầu nói: "Ha ha, người như Kim Ba không thể chịu nỗi bất cứ lúc nào cũng bị giám sát. Hắn sẽ không ngừng giả vờ tài giỏi để tiếp tục sống. Mà cuộc sống như vậy sau cùng sẽ nghiền nát tinh thần của hắn. Em còn nhớ, em đã kể là cửa sổ nơi mái nhà xuất hiện người không? Nó đã xuất hiện, hơn hết anh còn thấy được hình dáng của nó."
Tôi không cắt ngang, Bạch Dực nhìn vào mắt tôi nói: "Là Kim Ba."
Tôi hiểu lời Bạch Dực, nên cũng không hỏi gì. Anh nói câu cuối: "Dù thế nào hắn cũng sẽ bị vạch trần. Có vài việc đã được định trước."
Không biết câu này là tuyên đoán hay lời nguyền của Bạch Dực, nhưng quả thật rất linh nghiệm. Một tuần sau báo chí đồng loạt đưa tin diễn viên kịch nói trẻ tuổi Kim Ba ở tù vì tội mưu sát. Tại hạ lưu sông Tô Châu, tìm được một thi thể đàn ông đã thối rữa nghiêm trọng, chỉ đôi mắt vẫn còn nguyên. Người ta tìm thấy một cái camera mini ở vòng cổ của anh ta. Trong đó có một lượng lớn ảnh chụp cảnh Kim Ba giết người. Ngoài ra còn đơn tố cáo kiện hắn tội chiếm đoạt tài sản, gia đình bị hại lên đến con số 7. Không biết năng lực của Kim Ba cao siêu cỡ nào, hay các nữ minh tinh kia có nhiều nhược điểm để hắn nắm được. Nói chung tên ngụy quân tử này không cần cực khổ ngụy trang nữa. Hắn có thể
ở trong tù sống đúng với con người mình. Tuy thời gian không nhiều lắm, nhưng u linh kia vẫn luôn rình mò hắn, nhất cử nhất động của Kim Ba đều bị nó dính lấy đến cùng.
Ngay khi tôi cho rằng bụi trần đã định, chuyện này đã kết thúc triệt để thì nhận được điện thoại. Là từ nhà giam gọi đến, đầu dây bên kia vang lên giọng đáng ghét của gã đàn ông dối trá. Bất quá lần này dường như thật sự hoảng sợ rồi.
Hắn nói: "An tiên sinh, van... van ngài giúp tôi cầu xin Bạch tiên sinh. Tôi phát hiện vẫn còn thứ rình mò tôi! Đúng rồi! Còn có một...."
Tôi tắt ngay điện thoại, Bạch Dực hỏi chuyện gì, tôi cười nói: "Không có gì, anh yêu, sau này nhớ mua vé số nha. Em phát hiện anh đoán chuyện rất chuẩn xác!"
Phiên ngoại 6: Rình mò_Hoàn
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên