Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn4: Đao Đăng (Nhất)
i qua đường nắng khí hậu vô cùng khô nóng. Thông thường trời lúc này sẽ sinh ra ảo giác, ngoài trong xanh ra còn có chút mây dày đặc, cũng cách xa mặt đất hơn.
Lúc ngủ trưa tôi nằm mơ, thấy mình ở một nơi rất gần trời, gió rất lớn, nhưng xung quanh lặng yên như mộ địa. Qua thật lâu tôi loáng thoáng nghe được tiếng chuông gió, tiếp theo là tiếng chim vỗ cánh. Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng khó nghe. Có người đang gấp gáp gì đó, lại có giọng ngâm vịnh nho
nhỏ, cuối cùng đột ngột xuất hiện một gương mặt già nua trước mắt. Nó không có tóc, giống một mặt nạ quái vật bằng sáp, đau đớn kéo ngoạc mồm như đang gọi. Thứ kinh tởm đó rơi vào người tôi, sau đó tôi cảm thấy thân thể mình bị lay mạnh mẽ....
"An tử, An tử, dậy mau."
Tôi vuốt mặt, phía trước là gương mặt được phóng đại của Lục tử, vị trí của cậu trùng với gương mặt của ông lão trong mơ, khiến tôi có chút trì độn. Tôi ngơ ngác hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lục Tử đưa cho tôi một chén thức ăn nói: "Gần sáu giờ rưỡi rồi, ăn xong thì về đi. Hôm nay cứ như vậy thôi."
Bạch Dực hỏi: "Em nằm mơ à?"
Tôi xoa cằm nói: "Đúng vậy, kỳ quái lắm, nhưng tỉnh lại thì không nhớ rõ nữa. Cảm thấy rất gần trời, cứ như đang giữa không trung."
Bạch Dực cởi áo khoác, nói tiếp: "Chắc do mệt mỏi quá, tối nay ngủ sớm một chút."
Tôi thở dài một hơi, nói: "Lớn tuổi rồi, dạo này chơi game không còn hợp với một trạch nam già cả như em nữa."
Bạch Dực cười gằng nói: "Đêm qua em còn nói mình đang lúc cường tráng, chơi thể nào mà thành đờ đẫn thế."
Tôi không giận, tươi cười nói: "Đến khi nào anh mới thôi tạt nước lạnh vào em?"
Bạch Dực cầm đũa nói: "Em đừng cho anh cơ hội là được."
Tôi nghẹn lời, Lục Tử hắng giọng nói: "Được rồi, hỏi hai người một chuyện, các người biết lý giải phong tục Tây Tạng không?"
Tôi liếc nhìn Lục tử, trả lời lấy lệ: "Không rõ lắm."
Lục Tử thấy tôi và Bạch Dực không muốn nói chuyện, thì bắt đầu mồm miệng liếng thoắng. Tôi thật nghe chẳng lọt tai liền hỏi thẳng: "Rốt cuộc là cậu bày trò gì?"
Lục Tử cười phá lên, cậu ta cười như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt cả. Quả nhiên cậu ta như đặc vụ nhích mông đến gần tôi nói: "Là vầy, mình có một người bạn thân, cậu ta làm cho công ty du lịch Tây Tạng."
Lục Tử lấy từ trong đống tài liệu ra một quyển sách nhỏ và vài tờ giấy quảng cáo. Cậu ta nói: "Người anh em à, dạo này làm ăn ế ẩm, chẳng béo bở gì. Mình muốn làm dịch vụ, du lịch Tây Tạng gần đây rất phổ biến, có điều cũng không giống tour nội địa. Nó thích hợp với lượng du khách thích đong đo cân đếm. Đầu tư một chút, bọn họ đối với phong tục Tây Tạng đều rất có hứng thú. Tiền nhanh tới lắm."
Lục Tử đưa sách cho tôi, cậu do dự một chút, cuối cùng thì dày mặt nhét mấy tờ quảng cáo vào tay Bạch Dực. Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi đẩy trở lại. Cậu ta thấy vậy đành xấu hổ nhìn tôi nói: "Nhưng muốn đầu tư cũng cần phải khảo sát thực địa. Hợp tác cùng mình còn có ông chủ của người bạn hướng dẫn viên kia. Nên mình thấy chúng ta cũng cần đi công tác, khảo sát một chuyến."
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, kiểu du lịch này phiêu lưu quá lớn, nên phải cần người đích thân trải nghiệm. Tôi hỏi: "Thông thường đều do cậu lo liệu cho khách mà, lần này sao lại dính dáng đến mình?"
Lục Tử uống sạch chén canh nói: "Đâu chỉ mình cậu, không thấy còn 2 vé nữa sao, còn cho cả Bạch Dực nữa, ha ha"
Tôi vừa nghe nhắc đến Bạch Dực cũng muốn đi. Lại nghĩ việc này nhất định có ẩn tình. Chỉ nghe Bạch Dực lạnh lùng nói một cậu: "Tôi không rảnh."
Lục Tử lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương, nói: ""Bạn thân mến à, đừng như
vậy, coi như lệ phí cùng nhau du lịch đi."
Bạch Dực nói: "Vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ. An Tung, đã không còn sớm nữa, chúng ta về."
Lục Tử thấy thế, liền nhanh chóng kéo tay của tôi, quay sang Bạch Dực nói:
"Anh Bạch! Anh nghe em nói.... Lần này có chút chuyện khó nói nho nhỏ ạ."
Bạch Dực cười ha hả vài tiếng, quay lại nhìn tôi, thấy tôi rất khó xử, đang phân vân không biết có đi không.
Lục Tử than vắn thở dài, nói: "Thật ra là thế này, mình có một người bạn lâu năm ở Tây Tạng tên là Daiwa. Cậu ấy làm du lịch, có dạo mình đi công tác gặp lại, nói với cậu ấy muốn giao dịch với du lịch Tây Tạng. Cậu ấy nói có quen một người, tên là SonamWangdui. Dân bản xứ đều gọi ông ta là Sowang, có thể giúp mình tìm tư liệu, hơn hết còn làm hướng dẫn viên. Đó là người Tạng, giờ đang ở Lhasa, chẳng biết làm gì nhưng nguồn vốn rất mạnh. Chúng ta không cần đầu tư nhiều cũng có thể hợp tác rất tốt."
Lục Tử lại lấy ra một xấp tài liệu nói: "Cậu biết rồi đấy, con người của mình khi làm việc luôn thích nghiên cứu tư liệu về giá trị của đối phương hơn. Vì thế mình đã nhờ người thân tính đặc biệt thăm dò người này. Ở gần Sana'a mình có rất nhiều bạn bè. Bọn họ xác nhận quả thật có người như vậy, hơn hết còn rất nổi tiếng, rất giàu có, cũng hơi đứng tuổi rồi nhưng chưa lập gia đình. Nói chung là một thân một mình như không muốn giao du với bất kỳ kẻ nào. Nghe đồn hắn rất nát rượu, thích nhất là uống rượu ngon, là một người rất đặc biệt."
Tôi nói: "Như thế không phải cũng rất bình thường sao?"
Lục Tử nói: "Nghe qua thì rất bình thường, nhưng người cạnh hắn thì không thường đâu. Sau này mình được biết hắn đã kết hôn với ba người phụ nữ, hai trong số đó đã chết, người thứ ba chạy trốn, có người nói chị ta cũng điên rồi. Sau đó thì con của hắn đã chết từ mấy năm trước. Tối kỳ quái là người dân nơi đó lời đồn rất cổ quái, nói người khác tuyệt không thể nào dùng tiền của hắn.
Đến Lạt Ma cũng không muốn hắn bố thí, nếu không sẽ gặp chuyện không may. Có người còn kể hắn đã lập ra khế ước gì đó với ác quỷ. Tuy vậy nhưng hắn có rất nhiều tiền, hơn hết không ai dám chạm vào tiền của hắn...."
Tôi cười ha ha nói: "Thế cũng đâu có gì, hay do người kia tên là SonamWangdui sợ người khác ham tiền của mình nên đã tung tin đồn như thế. Người không may đương nhiên vận khí theo thời gian cũng không may. Họa phúc liền kề mà."
Lục Tử lắc đầu nói: "Mình cũng không biết, nhưng thiết nghĩ nếu hai người các cậu cùng đến, như vậy mình yên tâm rồi. Mình sợ khi ấy... gặp phải rắc rối gì đó."
Bạch Dực không nhịn được chen vào, anh vạch trần những toan tính của Lục tử: "Thằng ranh kia, cậu muốn lợi dụng hắn nhưng lại sợ phạm phải chuyện không may? Đúng không? An Tung, chúng ta đi, buổi tối anh còn có việc."
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài. Tôi chỉ kịp cầm theo áo khoác rồi rời khỏi tiệm. Lục Tử thấy thế kêu lên: "An tử nói thêm vào chút đi, thì thầm bên gối, anh ấy nhất định sẽ nghe lời cậu. Vố hời đấy!"
Mặt tôi đen lại, giơ ngón giữa lên, đồng thời cũng vớ lấy mấy tờ quảng cáo trên bàn, đối mặt với chuyện được du lịch miễn phí chỉ có ba chữ hơi động lòng. Con người vốn là một sinh vật như vậy mà.
Về nhà, Bạch Dực quả đúng là có chuyện bận. Tôi cầm mấy tờ quảng cáo đi tới đi lui nhìn qua vài lượt. Phong cảnh của Tây Tạng trong đó thật đáng để đầu nhớ mãi.
Bạch Dực thấy tôi rất thích chuyến du lịch này, thì im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Em thật sự muốn đi?"
Tôi ngượng ngùng nói: "Không đâu, vả lại em cũng không muốn dây vào phiền phức."
Mặt Bạch Dực lộ ra vẻ xem thường nói: "Cậu ta dây vào phiền phức còn ít sao?"
Tôi cười to nói: "Chiêu bài của Lục Tử đã bị đập bỏ rồi. Có điều lần này chính cậu ta cũng không chắc được, nên mới nói là đi khảo sát. Nếu thế, chúng ta cũng nhân dịp này mà đi một chuyến. Không phải anh có nghĩ phép năm sao, được đi chơi còn không hài lòng?"
Bạch Dực tàn nhẫn nói: "Cũng được, nhưng anh biết, Lục Tử lần nào tìm anh đều chẳng phải chuyện tốt gì. Đáng ghét nhất là thằng ranh kia cứ hay dùng em khống chế anh."
Tôi xấu hổ vờ hắng giọng nói: "Nói cũng không sai, nhưng khó có dịp nào như lần này. Anh thật không muốn đi?"
Bạch Dực ra vẻ không quan tâm nói: "Lúc anh bằng tuổi em đã đi qua rất nhiều nơi. Tây Tạng không phải là chưa đi. Tiểu đồng chí, em dùng thứ khác dụ dỗ anh còn có ích hơn đấy."
Nói xong liền nhích lại gần tôi. Tôi nghe miệng lưỡi của anh thật giống một lão sắc quỷ liền buồn nôn nói: "Vậy đại gia của tiểu đồng chí, sao anh không nói ngày trước đã tham gia Vạn Lý Trường Chinh. Đường Tăng đi thỉnh kinh anh cũng theo. Bỏ đi, nói một câu, cuối cùng là có đi hay không, em cũng không muốn rước lấy phiền phức, cùng lắm thì coi như lãng phí một cơ hội lừa đảo đi."
Bạch Dực suy nghĩ rất lâu nói: "Muốn đi cũng được, nhưng không được dây vào phiền phức, đừng làm anh lo lắng."
Tôi khua tay nói: "OK, anh yên tâm, em không làm chuyện ngốc nghếch đâu. Nếu vậy ngày mai em sẽ báo cho cậu ta biết. Anh cũng chuẩn bị đi."
Bạch Dực bất đắc dĩ nói: "Cứ như vậy, em bảo Lục tử báo thời gian đi cho anh sớm một chút, anh còn phải xin nghỉ."
Quả nhiên, khi tôi nói Bạch Dực đã đồng ý, cậu ta cực kỳ vui vẻ, vừa nói vừa cười, vừa gọi điện thoại đặt vé máy bay, cứ như sợ chúng tôi sẽ đổi ý.
-----
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên