When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn3: Cầu Thất Hồn (Nhị)
ôi quay đầu nhìn thi thể của đứa bé kia, mẹ nó đang cố làm cho đôi mắt mở to khép lại. Nhưng bất kể cách gì cũng không hề nhắm mắt, đôi con ngươi cứ mở to nhìn trân trân lên trần nhà. Hai tay nó còn nắm chặt như đã trải qua chuyện gì kinh khủng lắm. Trạng thái đó thật quỷ dị khác thường, vừa giống van xin vừa như trừng mắt nhìn vào thứ gì trên trần nhà.
Mẹ của nó làm liên tục mấy lần cũng không thể khiến con gái mình nhắm mắt. Bầu không khí thoáng chốc đóng băng lạnh lẽo. Các y tá xung quanh bắt đầu bàn tán khe khẽ, những bệnh nhân ở phòng bệnh khác cũng dần rời đi.
Dường như ai cũng cho rằng xác của bé gái này khác thường. Mẹ của đứa nhỏ càng trở nên thất thần. Chị ta ghé sát vào thi thể, vừa lay vừa gọi: "Con gái à! Về đi! Mẹ biết con không muốn đi mà! Đừng bỏ mẹ một mình! Đừng bỏ lại mẹ!"
Một lúc sau, nhóm y tá thấy thi thể trừ việc không thể nhắm mắt, còn lại đều không xảy ra chuyện khác lạ gì, liền không nói gì nữa, chỉ trơ mắt nhìn thân nhân đang khóc thảm thiết. Bọn họ dường như đã quen với cảnh sinh ly tử biệt như thế này, chỉ lẳng lặng chờ cho thi thể của đứa bé mất đi nhiệt độ, sau đó sẽ đưa vào nơi u ám nào đó, chờ đợi hành trình cuối cùng.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Dực chẳng hiểu tại sao lại ngồi xổm xuống nhìn chăm chăm vào một đôi giày trên mặt đất. Giày kia chắc hẳn của đứa bé. Chỉ là giờ đây mẹ nó đã thay cho một đôi giày thọ, tôi bước đến nhìn anh hỏi: "Giày sao thế?"
Bạch Dực đưa tôi xem, giày kia có size vô cùng nhỏ, nhưng do một đứa bé mang thì cũng thường thôi. Bạch Dực để tôi cầm lấy, vừa chạm đến tôi liền cảm thấy nó khác thường. Đôi giày này nặng vô cùng, giống như bị ẩm do đi giữa
trời mưa to. Ánh nắng bên ngoài rất chói chang, tuy là đêm qua có mưa, nhưng đôi giày này tại sao lại ẩm đến vậy?
Tôi khó hiểu nhìn Bạch Dực, anh lãnh đạm nói: "Chúng ta hãy đi xem con gái của gã đàn ông kia, có thể sẽ có manh mối gì đó."
Tôi thở dài, đặt giày xuống nói: "Ừ, nơi này đã chẳng thể thay đổi được gì, mong cho đứa bé kia có thể may mắn thoát nạn...."
Tôi chưa dứt lời thì phát hiện xác của bé gái kia không biết từ lúc nào đã quay đầu về phía tôi, vừa đúng lúc hai tròng mắt mở to nhìn trừng trừng vào tôi. Trong chớp mắt tôi còn tưởng là xác chết bật dậy, nhưng mẹ của đứa bé lại một lần nữa buộc nó nhắm mắt. Đôi mắt đó cuối cùng cũng khép lại, tiếng khóc than càng thêm thê thảm làm không khí trở nên tuyệt vọng và chết chóc hơn bao giờ hết.
Cảnh tượng kia Bạch Dực không thấy, anh nói với lãnh đạo nhà trường vài câu, xong thì dẫn tôi rời khỏi. Tôi nghĩ rất lâu, không biết có nên nói cảnh mình vừa thấy cho anh biết không. Dù sao cũng có thể do mẹ của đứa bé xoay cổ nó qua. Nói chung tôi cũng không muốn truy tới cùng tại sao thi thể lại như thế.
Ra khỏi bệnh viện, lòng của tôi và Bạch Dực đều nặng nề với rất nhiều nghi vấn và buồn bực. Quá nhiều chuyện xảy đến làm lạc hướng phán đoán. Tôi gọi điện thoại cho "địa chủ đen", nhưng đầu bên kia không ai nghe máy cả, nên nhắn vài chữ cho gã. May mà hôm qua tôi bảo gã để lại địa chỉ, nếu không cũng chẳng biết đến đâu mà tìm. Thế là chỉ việc bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến đó. Đến nơi, tôi xin tài xế hóa đơn, Bạch Dực lấy làm lạ nhìn, tôi thản nhiên giải thích: "Tiền đi công tác, những chi phí cho công việc, Lục Tử phải trả."
Bạch Dực lấy từ trong túi ra vài cái vé xe, nói: "Ghi chung với nhau."
Mặt tôi tối sầm lại, anh không chút khách sáo nhét hóa đơn vào túi của tôi, vỗ vỗ vai rồi xuống xe. Lòng tôi thầm nghĩ: Đúng là người không biết xấu hổ đệ nhất thiên hạ! Da mặt còn dày hơn cả tường thành nữa!
Lúc này đã thấy "địa chủ đen" đang đứng ngay cổng đợi chúng tôi. Thấy chúng tôi từ xa đã vội vã chạy đến, chẳng khách sáo chào hỏi đã đi thẳng vào chuyện: "Cuối cùng các anh cũng đến! Tình trạng của con gái em chuyển xấu!
Chẳng biết vì sao mười giờ sáng nay bắt đầu co giật, mắt cứ trợn ngược lên, giờ đang ở bệnh viện. Em dẫn các anh đến xem! Nhanh lên."
Tôi nhìn Bạch Dực, nghĩ thầm, mười giờ là trùng với thời gian bé gái kia tử vong. Sao có thể một đứa vừa mất, thì bệnh tình của đứa kia liền chuyển xấu? Bạch Dực không nói gì, tôi giục địa chủ đen dẫn đường, gã lập tức phóng xe như bay chở ngay chúng tôi vào bệnh viện.
Chúng tôi có thể hiểu được, miệng gã luôn lẩm bẩm, nếu con gái mình bình an thì sau này sẽ không bao giờ kiếm sống bằng đồ cũa người chết nữa, nói là để tích đức cho con mình. Tôi tán đồng, nhưng nếu thế thì phá sập tiệm của Lục Tử mất.... Tóm lại, một người vừa rời khỏi bệnh viện thì người kia đã nhanh chóng
vào phòng cấp cứu, tình cảnh diễn ra không khác gì mấy, bác sĩ bắt đầu bận rộn, sắc mặt cũng càng lúc càng xấu đi.
"Địa chủ đen" vốn có làn da ngăm đen, giờ đây lại trắng bệch không còn chút máu. Ở cạnh gã có một người phụ nữ, chị ta cầm khăn tay dường như trước đó đã khóc rất nhiều.
Người phụ nữa thấy "địa chủ đen" cuối cùng cũng đến thì khóc lên, kể lể: "Doanh Doanh sáng nay đã đỡ hơn rất nhiều, uống canh gà xong, thì mắt cứ nhìn như vậy...."
"Địa chủ đen" lo lắng vỗ đùi, tôi bỗng nhớ đến khối Dương Chi bạch ngọc ngày hôm qua của gã, nói: "Lão ca, khối ngọc của anh có đem theo không?"
"Địa chủ đen" nghe nhắc đến ngọc thì đột ngột ngẩn đầu, trợn tròn mắt, mắng: "Ngọc! Mày chỉ biết có ngọc! Mạng của con gái tao và ngọc cái nào quí hơn! Con gái tao có mệnh hệ gì thì khối ngọc sẽ hỏa táng chôn cùng với nó! Không đưa cho mày đâu!"
Tôi thấy gã không kiềm chế được cảm xúc, chẳng có cách gì nói chen vào được thì Bạch Dực đã dùng tay nắm chặt lấy vai gã. Gã muốn giãy ra, nhưng không thể thoát khỏi tay anh, đành bất đắt dĩ nhìn anh đầy phẫn nộ, ánh mắt có chút hoảng sợ. Bạch Dực mặt đầy lạnh lùng, mở miệng: "Cậu ta hỏi anh ngọc là để cứu mạng con gái anh. Bây giờ chỉ có khối ngọc đó mới cứu được, chờ thêm nữa, thì ngọc và người đều chôn chung đấy."
"Địa chủ đen" cuối cùng cũng bình tĩnh, gã lí nhí: "An tiểu ca, em van anh! Em chỉ có một đứa con gái! Nó thông minh lắm, học bài rất mau thuộc. Nó chính là sinh mạng của em!"
Nghe gã nói thế, mắt tôi liền đỏ lên, dù gì cũng vừa thấy một sinh mệnh nhỏ bé tan biến trước mắt, thật sự không đành lòng nhìn thêm lần thứ hai nữa. Tôi chăm chú giải thích: "Lão ca, khối ngọc của anh thật chất là cổ ngọc. Trên đó khắc hình Trào Phong, truyện xưa kể rằng, long sinh cửu tử, tính cách khác nhau. Trào Phong rất nguy hiểm, thân mang sừng đầy nguy nghi. Thế nên có thể dùng cái nguy hiểm của Trào Phong để áp chế triệu chứng hoang mang của con gái anh."
"Địa chủ đen" liên tục gật đầu, gã lập tức lấy khối cổ ngọc trong người ra. Mắt Bạch Dực vừa trông thấy nó thì sáng ngời. Tôi thầm hiểu ngay, thì thầm với anh: "Gã đã đồng ý, nếu thành công sẽ cho chúng ta khối ngọc đó."
Quả nhiên "Địa chủ đen" kia mặc kệ bác sĩ và y tá ngăn cản cứ dúi khối ngọc vào tay con gái mình. Gã quay đầu lại nhìn tôi, hỏi có chắc chắn không.
Lúc này tôi cũng đang đổ mồ hôi hột, nói: "Để xem thử! Bây giờ chỉ còn mỗi cách đó. Nhờ vào vận may thôi."
"Địa chủ đen" nhanh chóng khóc lên. Gã ở cạnh con gái, vừa nắm tay vừa gọi tên. Vài phút trôi qua, nhưng chẳng xảy ra chuyện gì cả. Ngay lúc chúng tôi nghĩ chuyện không mong muốn lại xảy đến thì kỳ tích xuất hiện. Sóng điện não của đứa bé bắt đầu chậm rãi khôi phục lại. Bác sĩ đều kêu lên sợ hãi, "Địa chủ đen"
thấy con gái mình thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẻ tóc đã quỳ ngay xuống giường bệnh. Tôi vội kéo gã đứng lên, nhưng gã cứ nắm chặt tay tôi nói: "An tiểu ca, sau này chỉ cần anh nói một câu, mạng của Trình Cửu Triệu em sẽ giao cho anh."
Tôi cho rằng kia là lời nói ngu ngơ lúc nhất thời, chỉ vỗ vai, đỡ gã ra khỏi phòng bệnh. Nhóm bác sĩ lúc này mới tiến hành điều trị. Bé gái cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, nhưng mặt vẫn tái nhợt, trắng như tờ giấy.
Y tá giúp nó uống chút nước ấm, nhưng vừa vào tới miệng là nhổ ra. Nó dùng tay ôm đầu kêu choáng váng, nhưng tay kia vẫn cầm chặt khối ngọc. Dường như theo bản năng biết được khối ngọc đó chính là vật trọng yếu để bảo vệ tính mạng mình.
Một đám người chúng tôi cuối cùng cũng được phép vào phòng bệnh. Bé gái nhìn thấy có thêm hai người lạ thì có hơi khó hiểu. Trình Cửu Triệu nói: "Mau gọi chú! Hai chú đây đã cứu mạng con."
Bé gái tên Doanh Doanh, thân thể của nó vô cùng suy yếu, mũi còn đang gắn ống dưỡng khí. Cất giọng yếu ớt gọi chú, tôi nghe cảm thấy rất không tự nhiên, lúng túng nói: "Gọi anh đi...."
Bạch Dực không quan tâm đến chuyện này, anh nhìn bé gái nói: "Giày của con có ở đây không?"
Bé gái hoang mang nhìn anh, nhưng cũng gật đầu. Trong ngăn tủ, chúng tôi thấy được giày của nó. Quả đúng như Bạch Dực đoán, đôi này cũng ẩm, hơn hết là vô cùng nặng.
Cha của nó thấy chúng tôi săm soi giày của con gái mình thì đưa mắt nhìn tò mò. Bạch Dực đặt giày lại nói: "Không có gì, hiện giờ có tiện để hỏi con gái anh vài chuyện không? Thân thể nó chịu nổi không?"
Trình Cửu Triệu nhìn con gái mình, nó yếu ớt gật đầu, nói: "Cũng được, con
khá hơn rồi."
Bạch Dực đến gần nó, dùng giọng dịu dàng hỏi: "Con biết tại sao mình lại bị choáng váng như vậy không?"
Trình Doanh lắc đầu, Bạch Dực không bỏ cuộc, hỏi tiếp: "Con cảm thấy bị hoa mắt chóng mặt từ khi nào?"
Trình Doanh ôm đầu nhớ lại: "Có lẽ... sau khi kết thúc một cuộc hẹn...."
Tôi chen vào: "Cuộc hẹn?"
Bạch Dực dùng tay ra dấu bảo tôi đừng hỏi tiếp, anh tiếp tục: "Con có nhớ lúc gặp nhau có xảy ra chuyện gì kỳ quái không? Hay là thấy qua thứ gì kỳ quái?"
Trình Doanh ôm đầu, khối ngọc trong tay nó được nắm rất chặt. Nói như lẩm bẩm: "Chuyện kỳ quái, không thể nói rõ.... Gặp nhau rất vui, vẫn rất bình
thường. Đúng rồi! Trên đường về, lúc đi qua chỗ đó, con rất sợ lên cầu thang, cảm thấy dù chỉ bước cao một chút cũng sẽ bị đẩy xuống. Đúng rồi! là cây cầu đó!"
Tôi và Bạch Dực lập tức đưa mắt nhìn nhau, hiểu là bắt đầu có manh mối.
Trình Doanh nói: "Lần gặp đó, con và một người bạn đã về rất khuya. Con muốn bạn ấy ngủ ở nhà mình để tiếp tục trò chuyện. Nhưng gần đấy không có xe điện ngầm, mà chỗ đó chỉ còn một chuyến xe để về nhà. Sau khi chúng con lên xe, thì trời bắt đầu mưa, vừa gió vừa sấm chớp, chẳng bao lâu thì sét đánh xuống, âm thanh thật đáng sợ... Xe dừng lại, tài xế bảo chúng con xuống, đợi chuyến khác. Nhưng đã lâu mà vẫn không thấy xe đến, con sợ cha mắng vì về nhà muộn, nên không chờ nữa, chạy thẳng qua bên kia đường để đón xe. Chúng con đã qua một cây cầu vượt."
Đầu của nó bắt đầu đau đớn dữ dội, nhưng không hề dừng lại mà kể tiếp bằng
những câu đứt quảng: "Lúc ấy, trời mưa rất lớn, chúng con đều bị nước mưa xối xả dội vào. Lúc lên cầu thì cả người đều ướt đẫm. Đường đặc biệt trơn trượt, con mang giày thể thao cũng tạm được, còn bạn con lại mang xăng đan. Trơn trượt khiến bạn ấy gần như đi chẳng xong. Chúng con đều thấy cầu hôm nay rất kỳ quái, rõ ràng cầu thang không phải làm từ thủy tinh trong suốt nhưng ánh sáng phản chiếu tạo cảm giác như đang bay giữa không trung! Bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hơn hết nửa đêm trên cầu... có rất nhiều người ở sau lưng...."
Nói đến đây cô bé đã thật sự không thể chịu nổi, bắt đầu ôm đầu nôn. Y tá lập tức cắt ngang, đỡ nó nằm xuống, tôi nhăn mày hỏi: "Em biết cầu vượt kia ở đâu không?"
Trình Doanh thở hổn hển nói: "Ở đường Thủy Hà, cụ thể cũng không rõ lắm. Nhưng đoạn đường đó đang sửa chửa, còn có một đống đèn và biển quảng cáo hư hỏng."
Y tá thấy chúng tôi vẫn còn hỏi liền ngăn lại. Bạch Dực hỏi câu sau cùng:
"Bạn của con tên là Diệp Linh phải không?"
Nó sửng sốt một chút, nghi hoặc gật đầu, sau đó hỏi: "Là bạn, bạn ấy... Có chuyện gì?"
Bạch Dực cắt ngang, dịu dàng đáp: "Bạn không sao. Con nghỉ ngơi nhiều vào."
Nhưng chỉ có tôi là chú ý tay Bạch Dực đang nắm rất chặt. Cổ của anh nổi đầy gân xanh là điều rất dễ nhận thấy. Chờ ra khỏi bệnh viện, Trình Cửu Triệu hỏi chúng tôi: "Thế nào?"
Bạch Dực nói: "Chỉ có thể đến cầu vượt kia xem thử."
Gã nói: "Nhưng em nghe thấy chỗ đó không có gì kỳ quái cả."
Bạch Dực chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Giờ vẫn còn kịp, chúng tôi đến
đường Thủy Hà trước, sau đó sẽ tìm cái cầu vượt kia."
Tôi quay sang Trình Cửu Triệu nói: "Anh trở vào bệnh viện, trông chừng con gái mình, dù thế nào cũng đừng cho nó buông ngọc ra. Tóm lại là từ ăn cho đến đi WC đều phải cầm theo, để giử mạng, tạm thời chỉ có cách này."
Trình Cửu Triệu gật mạnh đầu, gã lại cầm lấy tay tôi, lén dúi vào một thứ. Vừa nhìn thì phát hiện đó là một danh sách nhập hàng. Gã nói: "Mấy thứ này đều cho anh hết, chỉ cần anh cứu được con gái em. Khối ngọc kia, chỗ hàng này, thậm chí mạng của em cũng là của anh."
Tôi muốn trả thứ kia lại, dù sao thừa nước đục thả câu không phải là tính cách của tôi, nhưng tay gã lại tăng thêm lực, nói: "Em ở giang hồ đã lăn lộn nhiều năm. Em biết An tiểu ca anh thật ra rất biết đạo nghĩa. Anh đã cứu mạng của em, những thứ ngoài thân này một phần mười phân lượng cũng không đáng kể. Nhưng nếu anh không thu nhận, em thật rất áy náy!"
Bạch Dực đã thuê được xe, tôi thật không còn cách nào, đành cầm lấy, nói xin chào rồi vội vã lên xe.
Tài xế hỏi nơi đến, Bạch Dực nói: "Đi đến đường Thủy Hà, đến đó chúng tôi sẽ nói tiếp."
Tài xế hừ lạnh một tiếng nói: "Còn ngại tôi không tìm được à. Tôi đã lái được mười năm rồi đấy!" Nói xong liền nhấn ga vọt đi.
Xem ra thái độ phục vụ của tài xế này không quá lý tưởng, nhưng khả năng lái xe thì vô cùng xịn. Chúng tôi xuống xe, lúc này đèn cũng vừa lên, hơi nóng của mùa hè cũng yếu đi chút ít. Bạch Dực nhìn đồng hồ nói: "Chúng ta đã dừng lại quá lâu."
Tôi nhìn anh tán đồng. Ban ngày còn chưa chắc đã tìm được, huống chi trời đã dần tối như bây giờ, quả thật có chút khó khăn. Tôi nói: "Chúng ta hỏi thăm trước một chút."
Tôi và anh cùng đi về phía trước, lúc này mới phát hiện càng lúc càng mờ mịt. Trời nóng nên người cũng ít qua lại trên đường, thật vất vả mới hỏi thăm được, nhưng ai cũng trả lời không biết. Chúng tôi rơi vào bế tắc đành phải vào một quán mì nạp đầy bụng.
Bạch Dực nhìn tiệm ăn, cau mày, tôi biết anh ngại chuyện mất vệ sinh. Nhưng chúng tôi đang lỡ việc, huống chi đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn miếng nào, lại phải chạy vạy trong khí trời hơn 30 độ. Bỗng chốc tôi cảm thấy bụng mình kêu vang, mới nhận ra đã một ngày không ăn thứ gì cả, bụng đói hòa âm in ỏi.
Tôi kéo anh vào tiệm, Bạch Dực bất mãn nói: "Đành ở đây thôi, chúng ta vào đó cũng tiện hỏi thăm."
Ông chủ thấy hai người chúng tôi bước vào liền hỏi muốn ăn mì gì. Chúng tôi vừa nghe ông kể xong thì bao tử đang trống rỗng bắt đầu kêu réo. Đói không kiềm được, liền gọi hai phần mì, nhưng do công việc gấp gắp nên cũng chẳng lựa thức ngon, chỉ nói loại nào tiện thì đem lên. Chúng tôi đặc biệt chọn chỗ ngồi gần quầy hàng của ông chủ, tôi vừa chờ mì vừa bắt chuyện: "Ông chủ, ông biết gần đây có khúc đường nào sửa lại không? Còn có một cây cầu vượt gì đó nữa? Là người ở đây ông có biết không?"
Ông chủ nghe được chuyện lạ, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó thì bỗng hiểu ra, à lên một tiếng nói: "Cậu hỏi cây cầu vượt kia hả."
Tôi khẽ liếc Bạch Dực thầm nghĩ: Cuối cùng cũng tìm được rồi! Chúng tôi không trả lời ngay, nhưng ông chủ lại nói tiếp: "Nơi đó có nhiều chuyện ma quái lắm, rất không sạch sẽ. Nói chung, người bước lên đó đều đứng không vững đừng nói gì đến chuyện đi qua."
Tôi tò mò hỏi: "Là sao? Người bình thường không thể đứng được?"
Ông chủ cười thần bí nói: "Đúng đó, tóm lại người thường không thể đi trên cầu đó. Muốn qua được phải là người có năng lực rất mạnh, còn có một cách nữa đó là không phải dùng chân bước qua."
Lúc này bắt đầu đem mì ra, tôi xới vài đũa, không có tâm trạng để ăn, hỏi tiếp: "Như thế là sao?"
Ông chủ rất hiếu kì nói: "Cây cầu vượt đó ban ngày còn có vài người đi, đến tối rồi sẽ không ai qua. Nó vốn rất quái, rõ ràng trong suốt, bước trên đó cứ nghĩ là đang bay lạ lùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trượt chân. Thế nên người quanh đây vào buổi tối thà băng ngang đường cũng không chịu đi trên cây cầu đó. Còn nữa, có người nhìn thấy người khác qua cầu đều không có chân. Điều này chỉ là đồn đãi, nhưng tôi thật ra cũng đã tận mắt chứng kiến chuyện lạ đó rồi...."
Ông chủ nhăn chặt mày như đang mê mang nhớ lại một cơn ác mộng nào đó. Ông kể: "Cây cầu đó vốn tốt lắm, sau lại có một bà cụ bỗng nhiên té ngã trên cầu gọi người cứu mạng. Tiếp theo là đồn đãi có người rơi từ cầu vượt xuống. Lúc ấy, vào buổi tối chẳng ai dám qua cầu cả. Nó trở thành tâm bệnh trong lòng mọi người. Nhưng cũng chỉ là truyền miệng thôi, cây cầu này sắp bị phá rồi, cuối cùng cũng gây tiếng vang ầm ĩ."
Ông chủ châm một điếu thuốc tiếp tục nói: "Chuyện này xảy ra trước khi cây cầu ồn ào huyên náo vì xảy ra chuyện gỡ. Tối đó mưa rơi xối xả, tôi chạy môtô ngang qua phía dưới cầu. Thấy trên đó có một bà cụ đi đến, mặt của bà tôi nhìn không rõ, chỉ nhớ bà mặc áo khoác màu đỏ, cầm một cái ô đen vô cùng gay mắt. Tôi định lên tiếng nhắc bà chỗ này không được đi qua, nhưng các cậu đoán xem tôi đã thấy gì?"
Tôi và Bạch Dực cùng lắc đầu, ông chủ bỗng nhiên trợn to mắt, hạ giọng nói: "Tôi thấy bà lão kia không phải đang bước đi, mà là nhảy tới, cứ như cương thi vậy!"
Ông vừa nói vừa giơ tay làm điệu bộ giống như cương thi. Tôi và Bạch Dực không tiếp lời, cuộc nói chuyện của ba người đến đây thì kết thúc. Ông chủ đã dọa cho chúng tôi hoảng sợ, nên không muốn nghĩ đến chuyện đó, cũng không nói gì với chúng tôi nữa.
Tôi nuốt một ngụm mì có hơi nhão nói: "Lão Bạch, anh thấy đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Dực lần đầu tiên hỏi vặn lại tôi: "Em nghĩ sao?"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Không nói chắc được, lời ông chủ nói có chút không xác thực, nhưng câu cầu đó nhất định rất tà quái. Giờ đang là ban đêm, hay là chúng ta đợi trời sáng, tương đối an toàn rồi trở lại?"
Bạch Dực nói: "Nhưng anh không cho rằng nếu chúng ta trở lại lần nữa sẽ thấy được thứ gì đó. Ông ta nói ban ngày rất bình thường, chỉ khi trời tối mới xảy ra chuyện quái dị."
Tôi có chút kiêng dè, Bạch Dực nói: "Chúng ta không cần lên cầu."
Bạch Dực tiếp tục nói: "Không lên cầu, anh vẫn có cách kiểm tra xem đó là thứ gì. Tóm lại phải đến cầu trước đã."
Ông chủ nghe được cuộc đối thoại của hai chúng tôi, xen vào hỏi: "Các cậu muốn đến cầu vượt?"
Chúng tôi gật đầu, mặt của ông chủ hiện lên vẻ đang cho rằng chúng tôi là người càng quấy, nhìn chúng tôi nói: "Ban đêm tuyệt đối đừng lên đó. Các cậu không biết nó có bao nhiêu cổ quái đâu."
Chúng mặc kệ, lấy tiền trả cho ông, xong khoát khoát tay. Ông thấy chúng tôi không màn đến thì cũng không tiếp tục xen vào chuyện người khác nữa.
----
Trong chương này cách xưng hô của Trình Cửu Triệu với An Tung hơi lạ. Do nhân vật này luôn gọi An Tung bằng kính ngữ là 您 (nâm) nghĩa là "ngài", nhưng trước đó có gọi là An tiểu ca. Nếu để "tôi với ngài" thì quá xa cách nên bạn Hữu đã chuyển thành "anh, em"
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên