Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn1: Mộ Phần Hoa Mai (Tam)
ôi đang định hỏi là mình đã nói câu ngu ngốc đó lúc nào, thì Bạch Dực đã
luồn đầu lưỡi vào tai tôi mất rồi. Cả người tôi mềm ra, gần như đứng không
vững. Anh vừa khéo đỡ được, sau đó bắt đầu cởi khăn quàng cổ giúp tôi. Anh
hôn cổ tôi, nhưng đột nhiên dừng lại, lòng tôi có chút hậm hực và bực bội, nghĩ
thầm sao đã đến đây còn dừng lại. Tôi cho rằng anh muốn vừa bắt vừa buông để
buộc tôi trả lời liền vô cùng giận dữ đáp: "Muốn làm thì làm ngay, nhưng đừng
quá đáng..., em...em ngày mai còn muốn đến tiệm đấy."
Bạch Dực không trả lời, cứ ngửi tới ngửi lui trên cổ, tôi không nhịn được
quay người hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Anh sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên nói: "Không có gì, là trên người em
có mùi hương."
Tôi cũng giơ tay lên xem thử, quả nhiên có một mùi hương thật lạ rất nồng.
Tôi nói: "Có thể là mùi hàng hóa... Em đi tắm trước."
Bạch Dực buông ra, tôi bước vào phòng tắm, nhanh chóng cởi quần áo, lúc
này Bạch Dực mới thản nhiên nói một câu: "Đêm nay em đã đồng ý rồi nhé."
Tôi mở cửa phòng tắm, giơ tay phải, sau đó dựng lên ngón giữa, rồi nhanh
chóng đóng chặt của lại.
Tôi ngồi giữa bồn tắm lớn, lúc này trong phòng đã tràn ngập hơi nước, xung
quanh trở nên rất mơ hồ. Mùi hương đã tan biến, tôi phát hiện nước trong bồn
nổi vài cánh hoa màu đỏ, nhìn kỹ lại thì ra là hoa mai màu đỏ. Tôi dí sát mũi vào
ngửi, sao hoa chẳng có mùi hương gì cả. Sau đó nhắm mắt lại, cả người nằm thả
lỏng trong bồn tắm lớn, muốn xem thử thân thể mình có dính cánh hoa hay
không, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đầu còn chưa chạm hẳn vào nước thì đột
nhiên có cảm giác như ai đó đang mặt đối mặt nhìn tôi, thậm chí đang sờ ngực
tôi nữa. Tôi dứt khoát mở mắt, phát hiện trong bồn tắm lớn không hiểu sao lại
nổi đầy cánh hoa. Sợ hãi, hít một hơi bị sặc nước lên mũi, tôi vội vàng ngồi lên
thành bồn, vừa nhìn lại thì trong bồn tắm đến một cánh hoa còn không có đừng
nói chi số lượng nhiều kinh khủng như vậy. Lúc tôi còn ngờ vực chưa hiểu hết,
thì Bạch Dực nhịn không được đã gõ cửa: "Em đã xong chưa? Ngâm nữa e là sẽ
thành da heo mất."
Tôi hoảng hốt vơ lấy vòi sen, quay đầu ra, quát: "Đang tắm anh ồn cái gì,
xong ngay đây."
Tôi vội vàng đứng giữa bồn tắm, nhanh chóng lau khô thân thể, thay áo ngủ,
lại ngó quanh quất, do dự xem có nên mặc quần lót hay không, ngay lúc Bạch
Dực gõ cửa thêm lần nữa thì rời khỏi bồn tắm. Bạch Dực thấy thần sắc của tôi có
chút khác lạ, thì nghi hoặc hỏi sao thế, ngay cả tôi còn thấy mơ hồ, càng không
muốn anh nói thần kinh tôi quá nhạy cảm, đành bất đắc dĩ lắc đầu nói, chẳng có
gì. Anh cầm khăn đi tắm, tôi thấy anh cũng muốn bước vào, liền khéo lại, hỏi:
"Anh xem, bồn tắm lớn thế này có thể xuất hiện cánh hoa được không?"
Anh hỏi: "Cánh hoa, chúng ta sao lại có thứ đó?"
Tôi cười gượng, nói mình đùa. Sau đó anh cũng đi tắm, tôi trông chừng ngay
cửa nhưng chẳng nghe động tĩnh gì ở trong cả, mãi đến khi Bạch Dực đi ra đều
không có gì khác thường.
Bạch Dực lau tóc đi ra, phát hiện tôi đang canh giữ cửa nhà tắm thì vô cùng
kinh ngạc. Tôi hắt hơi một cái, anh vội đẩy tôi vào phòng ngủ, sau đó nhăn chặt
mày nói: "Em đứng mãi đó làm gì, bị cảm thì phải làm sao đây?"
Tôi ờ một tiếng, bước lên giường nằm xuống
Bạch Dực cũng lên giường, anh ôm lấy tôi từ phía sau hỏi: "Nhìn thái độ của
Lục Tử hôm nay có phải đã vớ một vố hời rồi không?"
Tôi kéo chăn, nhìn lên trần nhà nói: "Này cũng không hẳn thế, nhưng em
thấy rất lạ. Ông lão trao tay thứ đó quá nhanh, đã giữ lâu như vậy rồi tuyệt đối sẽ
không bán với giá thấp như vậy."
Bạch Dực ừ một tiếng, tôi nói tiếp: "Cuối cùng em nghĩ do ông lão quyết ý
sang tay. Hơn hết.... Em cảm thấy ông chắc không sống lâu đâu."
Anh à một tiếng, hỏi: "Tại sao?"
Tôi sửa lại tư thế, kê một tay sau đầu nói: "Khí sắc suy bại cả rồi, nhìn tướng
mạo đã cạn kiệt, trừ khi có cách kéo dài sự sống, còn không hẳn là sẽ sống
không lâu."
Anh lại à một tiếng, nói: "Hay là vì tiền chữa trị nên mới vội vàng bán đi vật
gia truyền?"
Tôi lắc đầu không biết. Cho dù tôi với Lục Tử đã thống nhất, đến giấy thỏa
thuận cũng viết xong là không có bất kỳ ràng buộc gì với nhau. Nhưng nếu vì
tiền thuốc men mà phải làm thế, tôi thật muốn khuyên cậu ấy trả cho người ta
nhiều một chút. Tên này đúng là gian thương mà.
Tôi thay đổi tư thế cho thoải mái để chuẩn bị ngủ, Bạch Dực lúc này lại ve
vuốt thắt lưng, chầm chậm mở miệng nói: "Ngày hôm nay có thể làm mà...."
Tôi bất ngờ mở mắt, sau đó vô thức nhích người ra, nửa trên của anh lại tiến
đến gần, sau đó đè vai tôi xuống, phòng chuyện bỏ chạy. Anh mân mê môi tôi
nói: "Đã nói một tuần làm một lần...."
Tôi "a" rất lâu, còn chưa nghĩ ra sẽ trả lời thế nào thì anh đã nâng đầu tôi lên,
miệng khẽ khàng chạm vào môi tôi, khiến tôi chẳng thể làm gì để từ chối chiếc
hôn sâu kia. Tôi theo thói quen nhắm mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi của Bạch Dực
đang nhẹ nhàng liếm láp khoang miệng mình, lại vô thức vươn lưỡi ra chạm vào,
cho lưỡi anh cuốn lấy nó. Tôi theo dẫn dắt ngẩng đầu lên, hôn càng lúc càng
nồng. Sau một lúc lâu, anh thả môi tôi ra, lặng yên nhìn.... Thật lòng mà nói, giờ
đây tôi chẳng còn do dự gì nữa, thật ra cảm giác hôn môi cũng không tệ lắm. Tôi
cũng biết tại sao tên háo sắc này cảm thấy bẽ mặt, lại nhịn không được cũng lặng
lẽ nhìn Bạch Dực.
Anh nhìn vào mắt, dùng tay mân mê đôi môi ướt át của tôi, mở miệng hỏi:
"... Đồng ý không?"
Ngón tay của anh làm tư duy tôi gần như đình trệ, nhưng cũng lo lắng thăm
dò: "Lần này em... có thể không ở dưới không?"
Mặt anh thoáng chốc lạnh xuống, ánh mắt trở nên vô cùng khó lường. Tiếp
theo là rút lại ngón tay đang đặt ở môi tôi, sau đó cầm lấy sách. Lòng tôi thầm
nghĩ đã đến nước này rồi, lẽ nào vì... chuyện này mà hai người đều mất hứng,
vậy thì cả hai chắc sẽ không thể yên ổn qua đêm nay rồi. Thế là tôi vội vàng kéo
tay anh nói: "Được được được, làm... làm ngay đi."
Anh cúi đầu vờ ho lên, quay lại với vẻ mặt: "Biết ngay là cưng sẽ thỏa hiệp".
Tôi sa sầm nét mặt nhìn anh, đối với hành động vừa rồi có hơi hối hận, nghĩ
thầm mình thật vô dụng quá mức. Thấy tôi như vậy, mắt anh trở nên dịu dàng
hơn, thân thể lại một lần nữa nhích lại, kéo tôi đến gần. Anh dán miệng vào tai
tôi, nhẹ giọng thì thầm: "... Anh thích em." (1)
Hơi thở ấm áp của Bạch Dực xâm nhập vào vành tai, tôi không khỏi run rẩy
cả người, nhưng mặt cũng vì lời anh nói mà dần đỏ lên. Tôi lại thầm mắng mình
đúng là vô dụng, cũng đâu phải chưa từng nghe, cũng đâu phải chưa từng làm,
sao vẫn còn vì câu nói này mà cảm động đến hồ đồ. Thế là hít sâu một hơi, đầu
cứng nhắc gật, nói: "Em... em cũng vậy."
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp theo cổ tôi bị thứ gì đó mềm mại ấm áp dán
vào, cứ như một con mèo nhỏ đang liếm láp, hơi ngứa. Tôi đỏ mặt lên, vô thức
muốn tách ra khỏi sự đụng chạm xa lạ kia, nhưng đã hoàn toàn bị anh ôm trong
lòng, muốn động cũng không thể được. Sau đó anh thì thầm hỏi: "Cũng cái gì?"
Lòng tôi thầm nói anh không phải đã biết rõ rồi sao, còn cố hỏi.... Nhưng vẫn
cắn chặt răng vờ bình tĩnh nói: "Đương nhiên là... cũng... cũng thích anh..."
Không ngờ anh nghe câu này thân thể lại hơi run lên, hô hấp cũng hỗn loạn
một chút, sau đó anh sát gần đến thân thể tôi, cố sức ôm, ngón tay ve vuốt mặt
tôi nói: "Anh biết..." Tiếp theo anh lại hôn, cái hôn này kịch liệt hơn lúc nãy rất
nhiều. Mãi đến khi hơi thở tôi rối loạn anh mới thả ra, mà quần áo của tôi vì nụ
hôn cuồng nhiệt kia cũng đã rơi ra hơn phân nửa.
Bạch Dực rất dịu dàng, ngón tay thon dài hữu lực trượt dài trên người tôi
mang theo sự dịu dàng của chủ nhân, nhiều lần vỗ về khiến thân thể căng thẳng
của tôi dần bình ổn lại. Anh đã rất thấu hiểu nơi nào trên cơ thể tôi có xúc cảm
mãnh liệt, anh dùng môi cọ vào gáy, tay vẫn không ngừng chạm vào những chỗ
trọng yếu, các động tác kia khiến tôi có chút hồi hộp. Bất kể thế nào, vị trí trọng
yếu của đàn ông bị người khác cầm lên, liền sẽ có chút hồi hộp cùng kích thích,
tôi đã tự an ủi mình như thế.
Anh hôn cổ tôi vỗ về, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Đừng lo lắng, anh sẽ
không làm em đau."
Tôi vì áp lực trong giọng nói mà run rẩy "Ừhm" một tiếng, thật lòng muốn cố
gắng để đừng mất mặt quá đáng, nhưng mấy chỗ tối mẫn cảm bị xoa xoa lúc nãy
lại không chịu nghe lời. Bạch Dực rất kiên nhẫn tiết chế động tác, liên tục hôn
môi tôi, dẫn dắt đầu lưỡi tôi liếm láp khắp môi anh, đáp lại lời mời gọi. Tay anh
tìm được ngực, ngón tay lần theo nhủ đầu mà ve vuốt. Kích thích đột ngột khiến
tôi muốn kêu lên, nhưng tiếng còn chưa phát ra đã bị môi anh đổ dồn xuống. Tôi
hít thở ồ ề, từ sâu trong thân thể sản sinh ra khoái cảm tê dại khiến tôi đồng thời
thích ứng với động tác của anh, thân dưới càng dấy lên dục hỏa khó chịu. Dần
dần, loại cảm giác thoải mái này gần như lan tràn khắp thân, khiến tôi hoảng
loạn không biết làm sao ứng phó, chỉ có thể nắm lấy ga trải giường, nhưng các
ngón tay dù thế nào cũng chẳng có mấy sức lực. Yết hầu như bị áp lực đè nặng
xuống, mỗi lần thở dốc nhịn không được lại rên rỉ như tiếng mèo kêu, kia khiến
mặt tôi càng lúc càng đỏ thêm, vô thức cắn chặt môi lại.
Tôi nghe Bạch Dực hơi mỉm cười thì thầm bên tai. Anh dùng tay nhẹ nhàng
nắm lấy cằm tôi, thật nhu hòa nói: "Không sao đâu, muốn kêu thì cứ kêu, cũng
không phải chuyện mất mặt gì." Tôi cắn môi lắc đầu, lòng cố chấp không muốn
kiến mình càng thêm xấu hổ. Nhưng dưới các động tác của Bạch Dực, cộng với
giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai, lúc này tôi đã không còn năng lực nghĩ ngợi
được gì, chỉ vô thức hướng thân thể lên dán chặt vào anh, cảm giác duy nhất là
không thể chịu nổi mà run rẩy hòa cùng sức ép của khoái cảm. Không thể cố sức
đè nén âm thanh được nữa, miệng tôi bắt đầu tràn ra những tiếng thở dốc hòa
quyện cùng tiếng thì thầm nhỏ vụn của Bạch Dực. Tác động của ngón tay anh
càng lúc càng nhanh, tôi cảm thấy mình đã lên đến tối cực điểm, sau đó là đầu óc
trống rỗng, chỉ có thể không ngừng thổn thức. Tôi mở mắt phát hiện chính mình
đang rơi lệ, vài giọt đã rơi xuống gối, nó khiến mặt tôi không khỏi đỏ lên, lại
kiềm không được mà lườm Bạch Dực một cái.
Bạch Dực thấy mặt tôi thì có hơi ngạc nhiên, mắt anh càng sâu xa hơn. Tôi
muốn ngồi dậy, nhưng không cẩn thận lại chạm vào thứ kia của anh, phát hiện
nó cũng ngạnh lên, lòng không khỏi có chút hoảng sợ. Nhưng Bạch Dực không
để cho tôi có thời gian lo lắng thái quá, tay anh đã quả quyết đem quần tôi kéo
xuống. Anh gấp như vậy thật sự làm tôi có chút hoảng sợ, e rằng sẽ giống những
lần trước khiến cho không thể dậy nổi vào sáng hôm sau nên vô thức kẹp chặt
hai chân lại, nhưng anh lại dùng tay bắt được. Giọng anh có chút thay đổi, giờ
đây nó trầm trầm khàn khàn, không còn dịu dàng như lúc nãy, ngược lại có thêm
vài phần thôi thúc cấp bách. Anh nói: "Tiểu An, mở chân ra."
Tôi nhìn anh, mắt có chút phân vân. Anh thấy tôi như vậy, mắt liền trở nên
nhu hòa, cúi xuống hôn lên trán tôi, nói: "Ngoan, nghe lời, anh sẽ không làm em
bị thương."
(1) Ở đây tác giả dùng chữ 喜欢, nghĩa biểu cảm của nó trên 'thích' nhưng
dưới 'yêu' kiểu như 'mến mộ' hay 'yêu mến'.
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên