"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Giường 3
ữ y tá treo lại bình nước biển lên giá đàng hoàng rồi quay lại nhìn
chúng tôi một cái, sau đó mới nói: “Cũng không biết nữa, tôi mới về
bệnh viện nên cũng không rõ lắm, chỉ có điều…”
Bạch Dực trừng trừng nhìn tôi một lúc, cuối cùng dường như chịu thua,
đành thở dài quay sang cô gái hỏi lại: “Chỉ có điều thế nào?”
Cô y tá dường như rất thích Bạch Dực, chí ít bản thân tôi cảm thấy loại
người như Bạch Dực rất xứng đáng làm bạch mã hoàng tử trong mộng
tiêu chuẩn của các cô, đương nhiên, ngoại trừ những người có khiếu
thẩm mỹ ngang bằng Đặng Thiền Ngọc[1] thì không nói làm gì. Cô gái
làm ra vẻ bí ẩn mà nói: “Cách đây mấy năm lúc sửa chữa bệnh viện có
[Quỷ Thoại Liên Thiên] – Chương 38
03.08.2014 by Pu.Babee <3 | Để lại bình luận
TRỐNG QUÁ ĐỂ
THÊM CHO ĐẸP: ”>
Tháng Tám 2014
M T W T F S S
Oct »
1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31
WELCOME~~~
TRANG CHỦ ABOUT
QUỶ THOẠI LIÊNTHIÊN HẢO MỘC VỌNG THIÊN
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 2/16
phát hiện bên trong tường có một bộ xương khô của phụ nữ!”
Lòng tôi giật thót một cái, vội vàng hỏi lại: “Thật không? Chẳng lẽ ở đây
từng có án mạng sao?”
Cô y tá có vẻ rất thích tán chuyện, thẳng thừng ngồi hẳn xuống bên
giường hăng hái bàn luận: “Cái đó cũng không biết, vì giết người đâu
có nhất định phải ở đây, cũng có khả năng là giết ở đâu đó xong mang
vào đây phi tang cũng không chừng đó, trong tiểu thuyết trinh thám
cũng thấy đầy mà, hiện trường phạm tội và hiện trường phát hiện thi
thể không phải lúc nào cũng là cùng một chỗ đâu. Theo logic thì không
ai dại tới mức bỏ xác lại chỗ cũ cả… Nhưng vấn đề quan trọng là ở
chỗ, kể từ khi đào ra bộ xương đó, trong bệnh viện bắt đầu xuất hiện
rất nhiều chuyện kỳ quái… lại còn sinh ra lời đồn đại về cái giường của
tử thần nữa chứ!”
Tôi liếc sang Bạch Dực, thấy mắt anh ta cũng sáng rực lên, hẳn nhiên
cũng đang nghĩ như tôi là hai việc này rõ ràng có liên quan với nhau.
Tôi vừa định mở miệng hỏi thì Bạch Dực đã cướp lời: “Cái giường của
tử thần chẳng phải chỉ là một lời đồn nhảm thôi sao? Lẽ nào nội bộ
bệnh viện cũng tin?”
Tôi hiểu ngay là Bạch Dực đang có ý định khích tướng cô y tá này để cô
ta kể thêm cho nên mới cố tình hỏi ngược lại như thế. Quả nhiên cô gái
vội vàng phân bua: “Tin chứ, nói thật chứ không ai dám nói thẳng ra,
nhưng ai cũng thấy quái dị hết, hơn nữa thỉnh thoảng có người còn
nghe tiếng ai hát nhạc thiếu nhi nữa… Nói cho cùng, bệnh viện mà,
những chuyện thế này… không thiếu gì. Nhưng trưởng khoa cứ bảo là
tin đồn ác ý do các bệnh viện đối thủ khác cố tình tung ra để làm mất uy
tín bệnh viện chúng tôi, nên không cho các bác sĩ y tá được bàn luận,
cũng không cho chúng tôi hé răng với các bệnh nhân, bằng không sẽ bị
đuổi việc mất!”
Nghe thế, tôi có hơi sợ, sinh mạng của con người mà lại có thể coi rẻ
đến thế ư? Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu được, nếu chuyện
này đồn ra ngoài, lỡ như bị người khác hỏi “Vậy quỷ ở đâu?” thì ai mà
trả lời cho được? Cho nên tốt nhất là đừng để lộ ra ngoài, đỡ phải gánh
thêm phiền phức. Cô y tá còn hăng hái kể thêm mấy câu chuyện ma
trong bệnh viện nữa, tới nửa đêm kìm không được một cái ngáp dài
Đây là nhà nho nhỏ của mình:"> Mình là Xanh~~
Xanh biến thái đó~~~
NƠI CÓ DẤU CHÂN
NHI ỀU NHẤT: ”>
[Mục Lục] Quỷ Thoại Liên
Thiên
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 1
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 2
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 12
[Quỷ Thoại Liên Thiên]-
Chương 16
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 29
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 10
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 3
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 13
[Quỷ Thoại Liên Thiên] -
Chương 26
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 3/16
mới chịu đứng dậy ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa dường như lại sực
nhớ ra cái gì, vội quay lại hỏi: “À này, lúc hai anh đi vệ sinh, khi đi ra có
phải phía sau lưng còn một người nữa đúng không?”
Tôi và Bạch Dực ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng ngơ ngác lắc đầu, cô
y tá cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Thế thì lạ nhỉ, tôi thấy rõ ràng sau lưng
hai anh còn một bóng người nữa cơ mà, tôi còn tưởng cũng là bệnh
nhân nửa đêm đi nhà vệ sinh chứ!” Nói xong lập tức ra ngoài. Nhưng
tôi và Bạch Dực đều rất rõ ràng, sau lưng chúng tôi tuyệt đối không có
khả năng có thêm ai khác, vì nhà vệ sinh nam nằm ở đầu cùng hành
lang, chúng tôi đi thẳng từ đó ra, mà trong nhà vệ sinh không hề có
người thứ ba, như thế, trừ phi kẻ đó chui từ trong tường chui ra, hay
rơi từ trên trời xuống, nhưng nói thế thì vô lý quá. Nói cách khác, đây
là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra theo logic thông thường…
Tôi nhìn tấm chăn trắng toát, trong đầu nghĩ tới hai con người trong
không gian quái dị kia, có lẽ đó chính là người phụ nữ bị giết hại giấu
xác trong tường bệnh viện. Như vậy, kẻ đã giết cô ta bây giờ ra sao,
vẫn còn lẩn trốn trong bệnh viện này hay đã sớm bị bắt?
Mà chuyện xưa đó có liên quan trực tiếp gì tới câu chuyện cái giường
bị ám kia? Chẳng lẽ là vì cô ta đã chết trên chính cái giường đó sao?
Bạch Dực cũng chìm trong im lặng, mãi một lúc mới chợt thốt lên một
câu không đầu không đuôi: “Chẳng lẽ là thuật gọi hồn? Dạo này chuyện
quái dị thật đúng là chỉ có tăng chứ không có giảm!”
Tôi nghe mà không hiểu, nên hỏi lại: “Thuật gọi hồn là cái gì?”
Bạch Dực tháo kính mắt, lắc lắc cổ cho đỡ mỏi rồi nằm xuống gối như
chực ngủ, nghe tôi hỏi liền hừ nhẹ nói: “Bây giờ có giải thích cậu cũng
không hiểu, yên tâm, chỉ cần mình đừng xen vào thì không có gì nguy
hiểm đâu, phải nghỉ ngơi thật khỏe để còn sớm sớm rời khỏi cái viện
này cho lành.” Nằm xuống được một lúc, anh ta lại thêm: “Cậu cũng đi
ngủ sớm đi, mai còn phải đi kiểm tra.”
Trong đầu tôi tuy tràn ngập thắc mắc, nhưng nhìn ra ngoài trời cũng
thấy, nếu không tranh thủ ngủ một chút thì trời sáng bạch mất. Vì thế
tôi cũng cởi áo khoác, đắp chăn thật kỹ. Không biết vì sao mà tự nhiên
cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm hẳn, hay là máy điều hòa trong
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 4/16
phòng không đủ ấm? Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, lại đột
nhiên nghe văng vẳng đâu đó một vài đồng dao xưa cũ, nhớ lại lúc còn
nhỏ, bà nội vừa dùng quạt hương bồ quạt cho tôi vừa hát ru tôi ngủ.
Xung quanh thấm đẫm một mùi hương ngan ngát dễ chịu, dần dần đậm
thành mùi hoa cẩm chướng nồng nàn, giọng hát ấm áp của bà nội tự
dưng trở nên cao vút. Tôi nhìn thấy mình nằm gối đầu trên đùi của một
người phụ nữ, cô ta có gương mặt rất đẹp, ánh mắt mơ màng nhìn xa
xăm. Phía xa xa đó có một bóng người mờ ảo, không biết là chuẩn bị
tiến tới gần hay sắp đi xa. Cô ta hát đi hát lại bài hát thiếu nhi kia, tôi
cảm thấy trên mặt mình có cái gì đó nhỏ trúng, từng giọt từng giọt một,
ngẩng đầu lên, tôi hoảng kinh phát hiện người phụ nữ kia cả gương
mặt đầy máu, cười quái dị nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cả người gần như giật phắt dậy, trợn mắt nhìn bốn
phía, trời đã sắp sáng, tiếng chim kêu ríu rít khiến tâm trạng kinh
hoàng của tôi dần dần bình tĩnh lại. Bạch Dực còn đang ngủ, trong
phòng bệnh chỉ có mấy cô hộ lý làm việc buổi sớm đang nhẹ nhàng qua
lại. Tôi thở hổn hển, dùng tay bưng kín miệng, trong đầu ngoại trừ
người phụ nữ kinh khủng kia còn có cái bóng người xa xa nọ, cái bóng
mờ mờ ảo ảo không trông rõ là người nào. Tôi nằm trở xuống, nhưng
lần này không dám nhắm mắt lại nữa, mà trong đầu rối loạn hàng
nghìn hình ảnh ký ức cùng những suy nghĩ lung tung. Dần dần ngoài
hành lang bắt đầu vang lên tiếng người làm việc, nói chuyện ồn ã, các
bác sĩ cũng bắt đầu công tác của mình, đến từng bệnh nhân khám sớm.
Bạch Dực cuối cùng cũng tỉnh giấc, ánh mắt ngái ngủ nhìn tôi: “Sao thức
dậy sớm thế?”
Tôi xoa xoa mặt, môi dưới giật giật, cuối cùng vẫn đem giấc mộng lúc
nãy kể hết cho anh ta nghe. Bạch Dực vẫn không mang kính, đôi mắt
sắc lạnh chằm chằm nhìn tấm chăn dưới chân mình không chớp, trông
anh ta lúc này thực sự lạ lẫm, không giống như Bạch Dực mà tôi vẫn
biết nữa. Chờ tôi nói xong, anh ta mới ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Xem ra
trốn tránh một cách tiêu cực hoàn toàn không phải là cách thích hợp
đối với cái thể chất dính như nam châm này của cậu, chà…” Anh ta vò
vò tóc, nhìn lên trần nhà suy nghĩ một hồi lâu rồi nói tiếp: “Thôi được
rồi, để lát nữa sang tìm Tần Hiểu Mai hỏi xem, chắc con bé đó cả đêm
qua cũng ngủ không yên.”
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 5/16
Tôi nghẹn ngào trân trối nhìn anh ta, lâu thật lâu mới dám hỏi: “Nếu
như… nếu như tôi không gặp phải chuyện này, lẽ nào anh định… cứ
thế bỏ mặc cô bé đó?”
Anh ta mang kính vào, nói bằng một giọng cực kỳ nghiêm túc nhưng tôi
nghe xong chỉ muốn ói máu: “Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện này cho cha
mẹ của Tần Hiểu Mai biết, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào.” Thông qua
cách nói gián tiếp này, anh ta đã khéo léo thừa nhận với tôi, đúng, anh
ta vốn không định nhúng tay vào…
Khi chúng tôi còn đang trù trừ không biết nên đi tìm Tần Hiểu Mai lúc
nào thì cô bé đã tự động tìm tới trước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy,
mái tóc rối bù, hôm nay không trang điểm nên nhìn gương mặt có vẻ
nhẹ nhõm thanh thoát hơn, nhưng thần sắc hoảng loạn lại khiến người
ta hiểu ngay rằng cô bé này đang sợ hãi tới cùng cực.
Vì đang có thai nên cô bé không chạy nhanh được, đành run rẩy xiêu
xiêu vẹo vẹo bước vào phòng bệnh của chúng tôi, chưa kịp nói gì đã òa
lên khóc trước, khiến các bệnh nhân nằm xung quanh đó đều hiếu kỳ
quay lại nhìn. Tôi xấu hổ cười cười liên tục giải thích rằng cô bé là em
gái, không phải vợ tôi!
Tần Hiểu Mai vẻ mặt cầu xin nức nở nói: “Bạch đại ca, An tiểu ca, hai
anh nhất định phải cứu em với! Chính các anh nói em đừng nằm trên
cái giường đó còn gì! Hu hu, đáng lẽ ra… em phải nghe lời các anh
mới phải, cái giường đó, quả nhiên có… có ma!!!”
Phản ứng của cô bé hoàn toàn nằm trong dự tính của chúng tôi, chỉ có
điều không ngờ nhanh như thế mà cô bé đã phải chạy tới đây khóc lóc
kể lể rồi. Đôi vai gầy gò run lẩy bẩy, trên mặt trên cổ toàn là mồ hôi
lạnh, tóc ướt dính bết vào má, rõ ràng là sợ đến thất hồn lạc phách.
Tần Hiểu Mai chùi chùi nước mắt, vừa nức nở vừa kể nhanh lại những
gì đã gặp phải đêm qua, không ngoài dự đoán, quả nhiên vẫn là người
phụ nữ quái dị mặc áo đen đứng đầu giường hát nhạc thiếu nhi cùng
với tiếng khóc của trẻ con. Cô bé cắn chặt môi nói thêm: “Thực ra em
không nhát, nếu chỉ có thế thì em cũng không tới nỗi sợ thành thế này,
nhưng ngoài ra em còn trông thấy một cảnh tượng kinh khủng lắm kia!”
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 6/16
Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực, thấy anh ta vẫn ngồi im lặng mím chặt
môi, không tỏ ra kinh ngạc, chỉ lẳng lặng chờ Tần Hiểu Mai kể cho hết.
Tần Hiểu Mai thì dường như vừa nhớ ra thứ gì đó kinh khủng cực độ
vậy, run run nói: “Em nhìn thấy… rất nhiều, rất nhiều người chết bò từ
dưới gầm giường ra… các cô ấy cả người toàn là máu, sắc mặt tái
nhợt như thạch cao vậy! Nhưng khủng khiếp nhất là… bọn họ tất cả
đều đang có thai! Mẹ nó ơi, cả một đám phụ nữ có thai mặc áo đen
như mực bò dưới gầm giường…!”
Nói xong dường như quá sợ hãi, cô bé khóc tướng lên, lần này ngay cả
bác sĩ trực ngoài cửa cũng bị đánh động đi vào, quay sang trách cứ
chúng tôi: “Các người đang làm gì vậy, mới sáng sớm đã gây chuyện ồn
ào, các bệnh nhân khác làm sao mà chịu nổi?”
Chúng tôi vừa định mở miệng giải thích thì Tần Hiểu Mai đã đứng phắt
dậy, hét lên với bác sĩ: “Tôi muốn đổi giường!!! Không! Tôi phải đổi
phòng!!! Cái bệnh viện này là cái chỗ quỷ gì chứ, chỗ các người toàn là
quỷ!!!”
Tiếng gào thét ồn ào của cô bé nhanh chóng thu hút một đám đông
người quây xung quanh chỉ trỏ, bác sĩ thực tập tuổi còn quá trẻ, đương
nhiên không thể lập tức xử lý vụ ồn ào này, cậu ta muốn lôi Tần Hiểu
Mai ra ngoài, nhưng cô bé lại đang mang thai, không thể mạnh tay
được, đành chỉ biết nghẹn tái mặt khuyên lơn van vỉ cô ta không được
nói bậy bịa đặt lung tung. Nhưng Tần Hiểu Mai thuộc loại “cá tính
mạnh”, lúc dịu dàng thì rất đáng yêu, nhưng lúc khóc lóc om sòm lên
thì chẳng ai địch lại nổi. Cô bé tay chống nạnh chỉ thẳng vào phòng
bệnh khoa phụ sản đối diện mà gào lên: “Tôi đã hỏi thăm hết rồi! Cái
phòng đó có khác gì phòng chờ xuống địa ngục đâu?! Đã vào đó rồi có
mấy ai lành lặn thoát ra nổi chứ?! Cuối cùng cũng chết tức chết tưởi
chứ gì? Chết tiệt! Các người muốn hãm hại bà đây hả?! Nói cho các
người biết, bà đây không thèm đợi trong này nữa, bà đây còn muốn
đem chuyện này tung hê hết lên cho thiên hạ biết kìa! Tôi muốn đi tố
giác các người!”
Câu nói cuối cùng của cô gái chợt lại nghe vang vọng như có tiếng
trọng âm, tôi lập tức nhớ ra, người phụ nữ đêm qua cũng từng nói
những lời này, “Tôi sẽ tố giác anh”. Lẽ nào là… Tôi quay phắt lại nhìn
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 7/16
Bạch Dực, anh ta quả nhiên cũng nghĩ tới việc này, vì thế con người nãy
giờ vẫn giữ im lặng là Bạch Dực lần đầu tiên lên tiếng: “Hiểu Mai, đừng
kích động vội. Chắc là ban đêm cô nằm mơ thấy ác mộng, ác mộng quá
chân thực làm cô có cảm giác có thật thôi.”
Tần Hiểu Mai lắc đầu muốn cãi, nhưng tôi đã nhanh trí kéo tay cô bé lại
thì thầm vào tai: “Lúc này làm căng quá không có lợi đâu, sự tình thế
nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ mà, trước tiên cứ nhịn xuống đã,
để Bạch Dực ra tay!”
Tôi vội vàng quay lại nhìn Bạch Dực van lơn, anh ta vội vàng quay qua
nói với bác sĩ: “Bác sĩ, cô bé này là hàng xóm nhà tôi, để tôi khuyên cô
bé cho. Cậu cứ đi đi, tôi đảm bảo cô ta không làm ầm ĩ nữa đâu.”
Cậu bác sĩ vốn đã chịu hết nổi Tần Hiểu Mai, nghe có người tình nguyện
gánh đỡ cho mình thì vội vã gật đầu, mặt mày xám xịt quay sang khám
cho những bệnh nhân khác. Nhưng cậu ta vừa xoay người thì Tần Hiểu
Mai đứng phía sau lưng đã thốt lên một câu chửi tục “đúng tiêu chuẩn”,
bác sĩ trẻ điên tiết quay phắt người lại, Tần Hiểu Mai liền lè lưỡi nhìn
cậu ta trêu tức. Trông thấy cảnh đó, tôi lặng lẽ lắc đầu, trong lòng lo
lắng không biết đứa bé do cô gái này sinh ra rồi sẽ thế nào.
Chuyện ồn ào trong bệnh viện tới nhanh đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc
mà đám người đã tản hết. Tần Hiểu Mai vẫn sợ chết khiếp nhất định
không chịu quay lại phòng mình, tôi thấy cô ta có thai không tiện đứng
tới đứng lui nên nhờ hộ sĩ mang tới cho một cái ghế, lại đưa cho cô bé
ly sữa sáng nay tôi chưa kịp uống để cô ta bình tĩnh lại.
Uống xong ly sữa nóng, sắc mặt Tần Hiểu Mai dần dần hồng lên. Tôi và
Bạch Dực vẫn giữ im lặng, tôi thì đem toàn bộ chi tiết từ đầu đến cuối
xâu chuỗi lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩra một câu chuyện có vẻ
khả dĩ hơn cả, đó là người phụ nữ bị giết hai mươi năm trước nay đã
biến thành hồn ma báo oán, trút hận lên tất cả những người phụ nữ
nằm trên cái giường nơi cô ta bị giết hại năm xưa. Trước đây Bạch
Dực từng nói cho tôi biết, lệ quỷ đáng sợ nhất là ở chỗ, chúng chỉ có
một mục đích duy nhất là khiến cho những người khác phải lặp đi lặp
lại sự đau khổ và tuyệt vọng mà chúng từng gặp phải trước khi chết.
Trong mắt chúng, ai nằm trên cái giường đó cũng vậy cả, chỉ cần không
phải là những pháp sư cao tay ấn thì đều là “con mồi” hết.
 Theo dõi
Follow “Tiểu Mộc
Chi - Ngọc Trong
Tâm”
Get every new post delivered
to your Inbox.
Join 164 other followers
Enter your email address
Sign me up
Build a website with WordPress.com
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 8/16
Tôi đem ý nghĩ đó nói cho hai người còn lại nghe, Bạch Dực hơi gật
đầu rồi lại chìm vào suy nghĩ, còn Tần Hiểu Mai thì hoàn toàn không
còn khống chế được nữa, cô ta đem chuyện này kết chuỗi lại với chuyện
hồi đêm, vong linh chú oán vân vân, cuối cùng kết luận là mình chết
chắc rồi, môi run lên, rồi lại bưng mặt chực khóc.
Tôi vội vàng an ủi: “Cũng không nhất định là phải chết đâu mà, loại này
thực ra quan trọng là ở chỗ giải quyết thế nào kia, toàn bộ đầu mối của
chúng ta đều tập trung vào người phụ nữ mặc áo đen kia, cho nên tôi
thấy chúng ta nên bắt đầu từ bà ta.” Nói xong tôi nhìn sang Bạch Dực ý
hỏi nói thế có đúng không? Bạch Dực gật đầu: “Không sai, toàn bộ mũi
tên chỉ đường đều chỉ về phía bà ta cả, nên bắt đầu giải quyết từ bà ta.
Chỉ có điều… à mà thôi quên đi, dù sao hiện tại cũng chỉ có thể làm
như thế…”
Vì vậy ăn cháo sáng xong, Bạch Dực và Tần Hiểu Mai đi tìm cho tôi một
cái xe lăn, ngồi xuống rồi, tôi tự nhiên có một loại ảo giác như mình
đang là quân sư quạt mo bày mưu tính kế, cảm giác hào hùng kích
động như sắp làm nên nghiệp lớn tới nơi không bằng, nhưng trên thực
tế, ba chúng tôi, một thì không đi được, một bị thương cánh tay, một là
phụ nữ đang mang thai. Cái tổ hợp này… nếu là trên các phương tiện
giao thông công cộng chắc chắn người ta đã đứng dậy nhường chỗ cho
đám bệnh tàn chúng tôi ngay rồi.
Phương án đầu tiên là tìm cách hỏi chuyện từ những y tá lớn tuổi. Dựa
vào khuôn mặt của Bạch Dực, chúng tôi hoàn toàn có lợi thế bắt
chuyện, nhanh như chớp đã “tóm” được một nữ y tá nhìn rất có thâm
niên. Bà y tá vừa chuẩn bị thuốc cho từng giường bệnh vừa hỏi chúng
tôi: “Các vị hỏi về chuyện đó làm gì?”
Tôi liếc nhìn Bạch Dực, ý nói anh ta xuất trận đi. Bạch Dực cũng không
từ chối, tiến tới mỉm cười một cái thật mê hồn mà nói: “Không có gì,
chỉ là đêm qua chúng tôi gặp vài chuyện lạ, nên muốn hỏi thăm cho biết
mà thôi.”
Bà y tá nhìn nụ cười của Bạch Dực, hai gò má hơi đỏ lên, nhưng nhìn
sang Tần Hiểu Mai, dường như hiểu chúng tôi muốn hỏi gì, trong mắt
lại hiện lên vẻ do dự. Tôi thấy đã đến lượt mình ra tay, liền cười tươi
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 9/16
như hoa nở mà nói: “Chị y tá, em vừa nhìn là biết ngay chị đã có thâm
niên ở đây mấy chục năm rồi, mấy chuyện này các cô y tá trẻ mới vào
nghề làm sao mà rõ bằng chị được…” Càng nói tôi càng ngạc nhiên
nhận ra sắc mặt bà ta tối sầm đi, đến lúc đó tôi mới sực nhận ra mình
vừa lỡ miệng chê người ta già, vì vậy đành xấu hổ cười hì hì làm hòa,
nhưng càng cười càng thấy mình ngớ ngẩn…
May mà bà y tá cuối cùng chỉ thở dài một cái, sau đó dẫn chúng tôi tới
một góc tối của hành lang, ánh mắt kiên quyết như vừa quyết định
chuyện gì trọng đại lắm mà nói: “Tôi biết, các vị là vì cô đây mới tới hỏi
chuyện chứ gì?” Nói xong lại thở dài não nề: “Kỳ thực cấp trên ra lệnh
giấu kín việc này, hôm nay tôi nói ra có khi bị đuổi việc cũng không
chừng, nhưng quả thực chuyện này chỉ còn mấy người có thâm niên
như tôi còn nhớ, người khác hoàn toàn không biết, tôi cũng chỉ là nghe
những người đồng nghiệp cùng lứa kể lại, mà bọn họ thì đã sớm quyết
định sẽ im lặng mặc kệ rồi.”
Hồi tưởng lại một chút, bà ta lại tiếp: “Người phụ nữ các vị muốn hỏi
tới kia thực ra từng là một bác sĩ khoa phụ sản chúng tôi. Họ Lâm, tên
gì tôi cũng quên mất rồi, chỉ nhớ là bà ấy từng là trụ cột của khoa phụ
sản này hai mươi năm trước. Vốn bà ấy có cơ hội ra nước ngoài tu
nghiệp nữa cơ, nhưng chẳng hiểu sao đột ngột mất tích, hai mươi năm
trước, kỹ thuật phá án đâu có được hiện đại phát triển như bây giờ,
nên tìm thật lâu mà vẫn không tìm được… Không ngờ mấy năm trước
bệnh viện sửa sang lại, bất ngờ phát hiện ra bà ấy trong tường, xét
nghiệm từ hàm răng thì đúng là bác sĩ Lâm.”
Bạch Dực hỏi: “Vậy chuyện cái giường xui xẻo kia bắt đầu từ lúc nào?”
Y tá đáp: “Cũng từ lúc sửa chữa bệnh viện xong. Vốn dĩ cái phòng đó
không phải là phòng bệnh phụ sản, nhưng do bệnh viện sửa lại hết nên
mới biến thành như thế.”
Tôi cảm thấy mọi việc càng lúc càng trở nên rõ ràng, toàn bộ chi tiết
đều xâu chuỗi với nhau một cách hợp lý. Bạch Dực lại hỏi: “Vậy trưởng
khoa phụ sản hiện tại là bác sĩ nào?”
“À, là bác sĩ Triệu, người lớn lớn tuổi, hơi mập mập ấy.”
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 10/16
Nhge thế, tôi lập tức nhớ tới con người ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy
thu tiền lì xì, trong lòng liền hơi có ngờ ngợ một đáp án, nhưng vẫn
chưa dám khẳng định. Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, thấy sắc mặt anh
ta cũng dần dần giãn ra như đã hiểu ra cái gì. Chúng tôi thấy không
còn hỏi thêm được gì nữa, liền lục tục quay về. Tần Hiểu Mai tuy cá
tính có hơi ngông cuồng, nhưng con gái dù sao vẫn có tính nhạy cảm
của con gái, cô bé cau mày nói: “Em cảm thấy bà y tá này có vấn đề.”
Hai chúng tôi nghiêng người lại hỏi: “Vấn đề gì?”
Cô bé trả lời: “Không nói được rõ ràng, nhưng em cứ thấy bà ta quái
quái thế nào ấy.”
Tôi không hiểu ý cô bé, định hỏi lại nhưng Bạch Dực đã chen vào: “Ý cô
là làm sao bà ta lại có thể biết chuyện người phụ nữ áo đen kia, phải
không?”
Tần Hiểu Mai gật đầu: “Đúng, em cứ có cảm giác là bà ta đang muốn
dẫn dắt chúng ta theo ý mình vậy.”
Tới đây tôi liền hiểu, cho dù bà ta biết chúng tôi tới để hỏi về chuyện
ma quái của căn phòng bệnh kia đi nữa, thì làm thế nào mà bà ta lại
biết chúng tôi muốn hỏi về người phụ nữ áo đen cơ chứ? Lại còn trực
tiếp kể lại chuyện hai mươi năm trước nữa. Điều đó chứng tỏ, người
ngoài không có khả năng kể cho chúng tôi một câu chuyện logic đúng
lúc như vậy, trừ phi bà ta biết nhiều hơn chúng tôi tưởng.
Tôi tự nhiên cảm giác tất cả chuyện này dường như là một vấn đề cấm
kị của cả cái bệnh viện này, không ai dám nói tới cũng không ai dám ra
giải quyết. Nhưng chết người hàng loạt là một vấn đề nghiêm trọng,
chẳng lẽ bệnh viện không bị áp lực sao?
Bạch Dực đi bên cạnh tôi, Tần Hiểu Mai giúp tôi đẩy xe lăn, chúng tôi
lần hồi quay trở lại phòng bệnh. Tần Hiểu Mai không muốn cũng phải
quay lại phòng bệnh của mình để khám, còn chúng tôi cũng phải đi thay
băng. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi, bệnh nhân thì có
trách nhiệm phải nghe lời bác sĩ nói, bằng không sẽ chỉ tự làm mình bị
giam trong bệnh viện lâu hơn mà thôi.
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 11/16
Cô y tá thay băng lần này rất nhanh nhẹn lại khéo léo, chỉ chốc lát đã
thay xong. Nhưng đang lúc cô ta đang thay băng cho tôi thì tôi nhìn
thấy Bạch Dực len lén giấu một cuộn băng gạc xuống dới chăn, cô y tá
đương nhiên không phát hiện ra, chỉ kiểm tra lại chúng tôi một lần rồi
hài lòng rời khỏi phòng. Tôi chờ cô ta đi xa rồi mới hỏi: “Anh trộm cuộn
băng đó làm gì?”
Bạch Dực liếc nhìn tôi tinh quái nói: “Trộm cái gì mà trộm, cái này gọi
là mượn thôi, biết chưa, thứ này tối nay sẽ có tác dụng, buổi tối có lẽ
chúng ta sẽ vất vả đấy, còn Tần Hiểu Mai nữa, lát nữa nói cho cô ta, tối
nay 12 giờ đêm ra chờ chúng ta ngoài hành lang.”
Tôi nhìn bộ dạng đã chuẩn bị mọi thứ của anh ta, xem ra anh ta đã
quyết định ra tay rồi. Nhưng Bạch Dực vẫn là Bạch Dực, tôi hỏi thêm
mấy cũng không chịu hé răng nửa lời. Tôi cũng ngán ngẩm mặc kệ anh
ta, nếu tối nay bận rộn thì lúc này chẳng thà cố ngủ thêm một chút, dù
sao cũng là người bị thương, muốn giữ vững tinh thần phải nghỉ ngơi
đầy đủ, tối nay mới có sức đương đầu với những chuyện chưa biết
trước này.
Tôi vừa đặt mình xuống thì đã ngủ thẳng tới chiều tối, nếu không phải vì
đói bụng thì chắc chắn còn có thể ngủ tiếp nữa. Đối với người bệnh,
cảm giác thường xuyên nhất là thiếu ngủ, dường như ngủ nhiều thế
nào cũng vẫn còn thiếu. Tôi vừa tỉnh lại đã thấy Bạch Dực từ ngoài đi
vào, không biết trong lúc tôi ngủ anh ta ra ngoài đã điều tra ra thêm
được cái gì, nhưng sắc mặt trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc, như đang tự
hỏi vấn đề gì đó cực kỳ quan trọng vậy. Anh ta cúi đầu nhìn tôi hỏi: “Lục
Tử chưa tới nữa à?”
Tôi nghĩ anh ta hỏi Lục Tử vì muốn nhờ hắn giúp đỡ, liền đáp: “Còn
chưa thấy, nếu anh cần thì để tôi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn mang
thêm vài thứ phòng thân vào?”
Bạch Dực ngạc nhiên nhìn tôi: “Mang cái gì? Tôi chỉ hỏi hắn chừng nào
đưa cơm vào thôi mà. Nhưng nếu cậu thích hắn ở lại hỗ trợ thì cứ
việc.”
Tôi nghe anh ta hỏi ngược lại cũng cứng họng, xem ra là do tôi lo lắng
thái quá rồi, sau đó xoa xoa miệng nói tiếp: “Toàn bộ chuyện này có vẻ
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 12/16
đã hoàn chỉnh rồi, nhưng vấn đề cuối cùng là làm sao đối phó với nữ
quỷ áo đen kia thôi!”
Bạch Dực lắc đầu: “Không, thực ra sự tình vẫn còn rất nhiều nghi vấn,
tôi cảm giác như chúng ta đang bị người ta dắt mũi dẫn đi vậy!”
Tôi cũng gật đầu đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy thế, dường như nội bộ
bệnh viện này thực ra biết nhiều hơn chúng ta tưởng. Mà vĩ bác sĩ họ
Lâm kia chẳng lẽ thực sự là nữ quỷ hay sao? Bởi vì chúng ta chưa từng
chứng kiến tận mắt chuyện những người phụ nữ mang thai kia bị giết
hại thế nào, chỉ nhìn thấy hiện trường vụ án của hai mươi năm trước
mà thôi.”
Bạch Dực gật đầu khen ngợi: “Cậu đã chỉ ra những chỗ quan trọng nhất
rồi đấy. Được rồi, cứ chờ tới tối nay khắc biết, mà Lục Tử lúc nào mới
vào ấy nhỉ, tới giờ ăn cơm rồi còn gì!”
Quả nhiên ban ngày chớ nhắc tới người, ban đêm chớ nhắc tới quỷ[2].
Vừa nhắc tới Lục Tử là đã thấy hắn lò dò đi vào mang theo cặp lồng
cơm, hắn vừa đặt cơm xuống bàn là lại định lượn đi ve vãn mấy cô y tá,
nhưng lần này bị tôi kéo lại. Tôi phất phất tay nói với hắn: “Huynh đệ
cần cậu hỗ trợ một chút, chuyện này có thể có hơi quái dị nha.”
Ánh mắt Lục Tử lập tức xuất hiện vẻ chần chừ, hiển nhiên là kinh qua
bao chuyện, hắn đã dần dần trở nên sợ quỷ hơn ai hết. Đe dọa trực
tiếp đánh đấm ầm ầm thì hắn có thể chịu được, chứ những chuyện mơ
hồ kỳ lạ thế này, hắn hoàn toàn không làm được cái gì cả. Nhìn thấy
hắn muốn chuồn, tôi lập tức bày ra bộ dạng khinh bỉ, cười nhạt với
hắn: “Lục Tử à Lục Tử, không ngờ cậu lại hèn như vậy, thế nào? Sợ à?
Không sao, huynh đệ đây cũng không ép cậu!”
Vừa nghe thế, hắn đã cố nói cứng: “Không phải là vấn đề sợ hay không
sợ! Nếu cậu gặp phải lưu manh ác bá gì đó cần tớ giúp một tay, nói
thật chứ tớ không bao giờ từ chối, nhưng nếu… nếu vấn đề là mấy
chuyện khó hiểu này…”
Bạch Dực lắc lắc đầu: “Không sao, có lẽ cũng không nguy hiểm gì đâu.”
Nhưng cách nói của Bạch Dực lại càng làm cho Lục Tử nghĩ bản thân
mình không phải không có nghĩa khí, cũng không phải vì sợ, mà là
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 13/16
không có năng lực.
Ngay lúc đó, Tần Hiểu Mai đã từ ngoài lặc lè đi vào, thấy một hộp đầy
đùi gà cùng pizza thịt bò chất trên bàn đã vội vàng tiến tới lấy đôi đũa
trong tay tôi ăn ngấu nghiến. Lục Tử ngẩn người nhìn Tần Hiểu Mai
chằm chằm, Tần Hiểu Mai cũng tự biết đồ ăn là do hắn mang tới, nên
mỉm cười quyến rũ hỏi: “Anh đẹp trai, em ăn ké một chút không sao
chứ?”
Lục Tử hào hiệp cười toe toét: “Ây, người đẹp này trước giờ chưa
từng gặp qua nha, cô em biết Tiểu An và Bạch Dực à? Cứ ăn hết mình
đi, nếu thiếu tôi ra ngoài mua nữa cho, em là phụ nữ có thai cần phải
ăn nhiều một chút!”
Tần Hiểu Mai lanh lẹ khua đũa, ngọt ngào nói: “Vâng, em là hàng xóm
trước đây của Bạch đại ca, tên là Tần Hiểu Mai. Còn anh?”
Lục Tử lập tức bày ra dáng điệu ta đây đàn ông chân chính, nhưng chưa
kịp lên tiếng đã bị tôi thừa dịp cắt ngang, không cho hắn có cơ hội ba
hoa chích chòe: “Hắn tên Lục Tử, nghề nghiệp thì, nói cho văn hoa ra là
phục chế tranh xưa, còn nói thẳng ra là buôn bán đồ cổ đó!”
Mặt Lục Tử nhăn nhúm lại, định phản bác, nhưng Tần Hiểu Mai căn bản
là không quan tâm tới chuyện của hắn. Cô ta tới chỉ vì chuyện cái
giường bệnh tử thần kia mà thôi. Ăn no rồi, cô ta mới nhỏ giọng nói
với Bạch Dực: “Bạch đại ca, em không chờ được tới nửa đêm đâu,
phòng đó thực sự không ở được nữa. Mà lúc này em cũng không thể về
nhà được, anh xem em có thể chờ bên phòng các anh tới đêm được
không?”
Lục Tử tới cạnh tôi thầm thì vào tai: “Đây là chuyện quái dị mà cậu nói
tới đó hả? Cô bé xinh đẹp này gặp nguy hiểm? Hay là cô ta ban ngày là
người, ban đêm biến thành quỷ thế?”
Tôi nhướn mày đáp: “Có cậu ban ngày là người, ban đêm biến thành
sói ấy! Cô nhóc này gặp chuyện không may, thế nào, có phải muốn làm
anh hùng ra tay cứu mỹ nhân rồi không? Có chịu giúp tụi này không
nào?”
9/2/2016 [QuỷThoại Liên Thiên] – Chương 38 | Tiểu Mộc Chi - Ngọc Trong Tâm
https://pubabeee.wordpress.com/2014/08/03/chuong-38/ 14/16
Lục Tử nhìn tôi, rồi nhìn sang Tần Hiểu Mai: “Thế có nguy hiểm không?”
Đó cũng là chuyện tôi muốn biết nhất hiện giờ, cả hai cặp mắt của
chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn sang Bạch Dực. Anh ta đang ăn
cơm, thấy bản thân trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, nhất thời
cũng ngẩn ra, dừng một chút mới nói: “Cứ chờ đi, chờ đến tối khắc
biết. Lúc này tôi có nói mọi người cũng không hiểu mà, với lại có vài
chi tiết cần chứng minh lại cái đã. Được rồi, Hiểu Mai, về phòng mình
nghỉ ngơi đi, cô ở lại chỗ này thực sự không tiện. Nếu sợ thì tụi tôi cho
Lục Tử đi theo cô, được không Lục Tử?”
Lục Tử vội vã gật đầu, kỳ thực vừa biết chuyện này có liên quan tới
người đẹp là lá gan của hắn đã to ra vài phần rồi. Tần Hiểu Mai vẫn
không thoải mái lắm, nhưng rõ ràng để cô ta lại đây là chuyện hoàn
toàn không thể. Bạch Dực không hổ là biết cách dùng người, chí ít
thêm vào một người khỏe mạnh là chuyện tốt. Lúc cần thiết hắn hoàn
toàn có thể giúp chúng tôi bảo vệ Tần Hiểu Mai, bằng không một
người mang thai như cô ta kể ra cũng không được yên tâm lắm.
Thấy mọi chuyện đều đã được sắp xếp đâu ra đó, chỉ còn chờ tới lúc
tìm ra đáp án cuối cùng, tôi cũng cúi đầu ăn thêm một chút, bổ sung thể
lực mà lặng lẽ chờ đêm xuống.
[1] Là một nhân vật trong “Phong Thần bảng”, lấy một ông chồng vừa
già vừa xấu vừa ục ịch. Khiếu thẩm mỹ ngang bằng Đặng Thiền Ngọc ý
nói những người không có mắt thẩm mỹ, hoặc có nhưng hơi khác
người.
[2] Vì nhắc Tào Tháo Tào Tháo sẽ tới liền ^^
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên