A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1075: Thạch Anh Sa
Đỗ Phụ Công nói chuyện, sắc mặt nghiêm trọng, Sở Hoan biết rõ vấn đề quan trọng bèn hỏi:
- Xin Đỗ Tổng quản chỉ giáo!
Do dự một lát, Đỗ Phụ Công mới nói:
- Đại nhân, cũng không có gì ngoài ý muốn, quy định về muối hẳn không có vấn đề gì, đại nhân ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ khởi công. Về phương pháp quy định muối đại nhân cũng đã nói với ta. Về mặt chế tác cũng không quá khó khăn, công cụ đã đủ, nhân thủ cũng không thiếu, bắt đầu chế tác có thể sản xuất mấy trăm cân muối, thực sự không nói chơi.
Sở Hoan gật đầu:
- Điều này ta cũng tin chắc không nghi ngờ, chỉ cần toàn lực ứng phó, thực sự một ngày mấy trăm cân muối cũng là chuyện dễ dàng.
- Nguồn cung cấp không có vấn đề rồi, nhưng còn nguồn tiêu thụ?
Đỗ Phụ Công khẽ vuốt râu:
- Đại nhân cơ trí, khai thiên tích địa, lập ra quy định về muối ở Tây Bắc, thứ nhất đã giải quyết được vấn đề về muối hoang. Thứ hai cũng tăng thêm thu nhập cho địa phương. Thực ra, ta thấy, giải quyết được vấn đề tài chính thậm chí còn khẩn cấp hơn cả vấn đề muối hoang.
- Đỗ Tổng quản cứ nói.
- Không có thu nhập giống như ra trận giết địch mà không có vũ khí, đại nhân có muốn làm gì cũng không thể. Nếu rơi vào tình huống đó sẽ khiến cho sức khống chế của quan phủ địa phương đối với địa phương mình bị yếu đi rất nhiều. Hiện nay, đạo tặc Tây quan hoành hành, giặc cỏ tàn sát bừa bãi, nếu quan địa phương không có năng lực quản lý tất sẽ đại loạn. Cho nên, khống chế được muối, phải nhanh chóng bán muối mới ra, tăng thêm thu nhập.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đỗ tổng quản nói rất phải, cho dù làm cái gì cũng không thể thiếu bạc. Quan phủ cũng như con người, một đồng tiền là khó anh hùng, quan phủ cũng thế, không bột khó gột nên hồ.
Dừng một lát hắn cười cười:
- Có điều, Đỗ tổng quản không cần quá lo, mấy hôm trước, Tô lão thái gia đã tới phủ Tổng đốc cùng ta bàn bạc về vấn đề này. Trong nội thành Sóc Tuyền đã thu xếp mở bốn cửa hàng mặt tiền, với tư cách là cửa hàng bán muối. Ngoài ra, trước đó đã phái người tới tất cả các châu ở Tây Bắc, mở cửa hàng muối, muối bên này vừa ra, lập tức có thể vận chuyển tới đó, số lượng và giá cả đều do các quản lý mới của Diêm Cục phụ trách.
- Thống nhất giá cả, khống chế số lượng, đây là chuyện đương nhiên.
Đỗ Phụ Công vuốt cằm:
- Ta chỉ lo…. Ta chỉ lo, trước kia, là do bảy họ Tây quan nhúng tay vào mới bán được muối, nếu trong thời gian dài, rất có khả năng thị trường muối vừa mới hình thành này sẽ bị khống chế trong tay các thân sĩ Tây quan. Cho tới giờ, cho dù quan phủ địa phương không xa cách thân sĩ nhưng cũng không thể để cho thân sĩ nắm mũi dẫn đường. Vốn lời này ta không nên nói, nhưng…
- Tổng quản có ý tốt, đương nhiên ta hiểu. Thực ra ta cũng hiểu, muối thiết quan doanh, quan phủ cần phải tự mình thiết lập quan thương, nhưng tổng quản cũng biết đấy, cho dù bây giờ chúng ta dùng người cua rminhf để thiếp lập quan thương cũng có tác dụng gì? Bảy họ Tây quan đã thâm căn cố đế ở đây, quan trọng nhất là nhà nào cũng kinh thương, đều có mạng lưới tiêu thụ trong cả nước. Hôm nay chúng ta không mượn sự giao thiệp của bọn họ thì nên làm thế nào?
Sở Hoan lắc đầu cười khổ:
- Nếu chúng ta không cần đến sự giao thiệp của họ mà muốn tự mình thiết lập quan thương, cần phải thiết lập hệ thống cửa hàng muối ở các nơi, sẽ cần rất nhiều bạc. Cho dù có thể mở cửa hàng khắp nơi, nhưng nếu không có nhân mạch, cho dù ở Sóc Tuyền buôn bán không tệ, nhưng ở các nơi khác chưa chắc đã không bị chèn ép. Khi đó, rất có thể muối trong tay chúng ta lại không có chỗ bán.. Ta cũng biết, để cho thân sĩ Tây quan nhúng tay vào thị trường muối mới hình thành, bọn họ cũng sẽ có lợi ích, có điều, hiện tại, chúng ta cho họ lợi ích cũng là vì có thể hình thành thị trường muối mới, cần lợi dụng sự giao thiệp của họ…
Đỗ Phụ Công nghe vậy nhẹ nhàng thở ra:
- Đại nhân đã nghĩ tới đây là ta yên tâm rồi. Thực ra.. Ta nói những lời này, chỉ là muốn xin chút quyền lực của đại nhân thôi.
- Quyền lực?
Đỗ Phụ Công nghiêm mặt:
- Đỗ mỗ biết, Lâm Lang cô nương và đại nhân đã hẹn ước chung thân. Nói cách khác, Tô gia đa là thân tộc của đại nhân, mà bảy họ Tây quan có thể nâng nhau lên cũng vì có quan hệ thông gia, cho nên… Cho nên Đỗ mỗ lo lắng, sau này đại nhân sẽ nể mặt Lâm Lang cô nương mà nhắm một mắt mở một mắt với bảy họ Tây quan. Mà đại nhân đã giao Diêm Cục cho Đỗ mỗ, đương nhiên Đỗ mỗ phải tận lực ban sai, nhưng sau này, chuyện Diêm Cục mới, Đỗ mỗ khó tránh khỏi bị Nghiêm gia quản thúc…
Sở Hoan hiểu, nắm tay lão:
- Tổng quản lo lắng đến lúc đó ta sẽ thiên vị bên kia?
- Không gạt đại nhân. Đỗ mỗ không lo lắng đại nhân sẽ thiên vị bọn họ. Đại nhân là người cơ trí tinh minh, đương nhiên biết rõ cái nào nhẹ cái nào nặng. Đỗ mỗ chỉ lo đến lúc đại nhân sẽ mềm lòng… - Đỗ Phụ Công thở dài – Nếu Diêm Cục mới không có đại nhân chống đỡ, công việc sau này khó tránh khỏi sẽ nảy sinh nhiều phiền toái.
Sở Hoan gật đầu:
- Đỗ Tổng quản nói vậy là đã thực sự thành tâm suy nghĩ rồi. Nói tới đây ta cũng sẽ nói thẳng, thực ra những lời này ta cũng không muốn nói ra, nhưng hôm nay vẫn nói với ông – Chẳng để ý người bên cạnh, hắn nói tiếp – Tổng quản có biết vì sao ta giao quyền tiêu thụ của Diêm Cục mới cho Tô gia không?
Đỗ Phụ Công hơi cau mày đáp:
- Thực ra Đỗ mỗ cũng có nghĩ tới nhưng cũng chưa có lời giải.
- Thực ra ta vẫn đang chờ đợi một người.
Sở Hoan thở dài.
Nghĩ một lát, lông mày Đỗ Phụ Công giãn ra:
- Đỗ mỗ đã hiểu, đại nhân muốn đợi Lâm Lang cô nương.?
Hắn gật đầu:
- Ngươi hiểu ta là Đỗ Tổng quản đấy.
- Thì ra là thế - Lão bừng tỉnh đại ngộ - Chẳng lẽ… đại nhân cho Tô gia quyền kinh doanh Diêm Cục mới là vì Lâm Lang cô nương?
- Lâm Lang vốn xuất thân thương gia, khôn khéo giỏi giang, đã kinh doanh nhiều năm ở Kinh thành, rất thành thạo việc buôn bán. Có điều này Đỗ Tổng quản không biết, ta đã trao đổi với Tô lão thái gia, khi đó ta đã nói, tạm thời giao quyền kinh doanh muối cho Tô gia, nhưng tới khi Lâm Lang đến, quyền lực quan thương cần phải giao lại cho Lâm Lang, do Lâm Lang chủ trì sự vụ quan thương.
Đỗ Phụ Công gật đầu:
- Vậy thì tốt rồi. Tô lão thái gia không dị nghị gì chứ?
- Đương nhiên không dị nghị gì. Về điều này, lão cũng rất hiểu, dù sao quan thương cũng là việc của nhà quan, bọn họ là thân sĩ địa phương, thuộc về dân thương nghiệp. Quan thương cso quyền quan thương, cũng có hạn chế của quan thương. Ví dụ như quan thương tiêu thụ hàng hóa, giá cả, địa điểm đều do quan phủ định đoạt, còn dân thương nghiệp, cho dù không có quyền lực của quan thương, nhưng lại có thể tự do buôn bán. Nếu để Tô gia kết hợp cả quan thương và dân thương nghiệp, hưởng lợi tuyệt đối là không thể. Trừ phi Tô gia nguyện ý từ bỏ dân thương nghiệp, sinh ý sau này sẽ do quan phủ nhúng tay, bọn họ không thể tự do quản lý buôn bán nhà mình. Đương nhiên Tô gia không thể chấp nhận. – Sở Hoan mỉm cười – Cho nên, dù lần này ta giao quyền quan thương cho Tô gia, nhưng cờ hiệu cũng không phải là Tô gia mà là một người khác họ do Tô lão thái gia chọn lựa cẩn thận. Y sẽ lên đài lộ diện, Tô gia và bảy họ Tây quan đứng sau màn.
Đỗ Phụ Công vỗ tay cười:
- Cho nên Lâm Lang cô nương vừa đến, Tô gia sẽ muốn giao hết quyền lực cho Lâm Lang cô nương, đứng sau màn khống chế nàng.
- Dù sao Lâm Lang cũng là người Tô gia. Tô gia có giao quyền vẫn là giao cho người nhà mình. Nhưng sau khi về nhà chồng, nàng sẽ là người của ta. Sau này Đỗ Tổng quản chỉ cần liên hệ với Lâm Lang, không phải liên hệ với Tô gia.
Đỗ Phụ Công cười cười:
- Tốt. Mặc dù Đỗ mỗ chưa từng gặp vị Lâm Lang cô nương kia, nhưng có thể khiến cho Tổng đốc đại nhân phải ngưỡng mộ đương nhiên không phải nữ tử bình thường, nhất định là một vị nội tướng.
Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh, hơi cau mày:
- Tính toán thời gian thì Lâm Lang đã sớm phải đến Tây quan rồi chứ, sao bọn Tô bá đã đến Tây quan một tháng mà nàng vẫn chưa tới? Chuyện này…sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Đại nhân đừng lo lắng. Người hiền sẽ có trời giúp. Huống chi Sở Vô Song đã nhập quan tới đón, sẽ không có vấn đề gì.
- Chỉ hy vọng thế.
- Sau khi khởi công, phải chăng sẽ sản xuất muối luôn?
- Đúng vậy. Lúc này đang khan hiếm hàng hóa, trước mắt không cần khống chế số lượng, càng nhiều càng tốt. Tuy nói xác nhận luật muối của triều đình còn chưa tới, nhưng thị trường Tây Bắc vô cùng to lớn, không lo không có nguồn tiêu thụ.
- Vậy thì theo như phân phó của đại nhân, Đỗ mỗ sẽ an bài hai người ngày đêm thay phiên nhau, gấp rút sản xuất muối.
- Đỗ Tổng quản, công trường thì không có vấn đề gì rồi. KHoáng thạch thì sao? Tô lão thái gia đề nghị thành lập một ruộng muối lớn ở núi Tây Hạp. Khởi công rồi, vẫn là ngươi vất vả, ta lại không có thời gian, không biết mỏ muối ở núi Tây Hạp có tốt không?
- Đại nhân không cần lo lắng. Núi Tây Hạp này thực sự là một bảo địa phong thủy, mỏ muối rất nhiều, khi xây công trường ta đã cho người đi tìm mỏ muối dưới chân núi, trước mắt đã tìm được hơn mười mỏ muối, có lượng hàn thạch lớn.
Chỉ về phương bắc, lão nói tiếp:
- Mỏ muối lớn nhất cho tới luc snayf là ở đó, đã mở một phần, tính chất hàn thạch vô cùng tốt. Đại nhân qua xem một cái xem?
Tôn Tử Không dẫn đường, đoàn người đi theo con đường thi công tới chân núi phía bắc, trên núi cây xanh râm mát, chân núi chỉ có một khe núi hẹp, lối vào chỉ chứa được tối đa hai ba người cùng một lúc. Đỗ Phụ Công giới thiệu:
- Đại nhân, đây là một sơn động tự nhiên, đường vào nhỏ hẹp nhưng bên trong lại rộng rãi hơn nhiều. Chúng ta vào xem một chút.
Lão sai người đi đốt đuốc. Hai ngọn đuốc được mang tới, Tôn Tử Không và Kỳ Hành mỗi người cầm một, một trước một sau, vẫn là Tôn Tử Không đi trước dẫn đường, Kỳ Hoành bọc hậu, Sở Hoan đi giữa. Đoàn người tiến vào sơn động, ban đầu rất chật hẹp, nhưng đi một quãng lại thấy rộng rãi hơn, lại có tiếng nước nhỏ giọt, nương theo ánh lửa, Sở Hoan thấy trong sơn động này có rất nhiều hồ nước, tận sâu bên trong, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài không ít, vô cùng mát mẻ.
- Đại nhân người xem…
Đỗ Phụ Công chỉ vào hai bên vách núi, cs rất nhiều vết đao búa:
- Những nơi này đều đã kiểm tra, trong đó có rất nhiều hàn thạch…
Sở Hoan mỉm cười gật đầu. Sơn động này chỉ có một con đường, đi một lúc lâu, đường cũng không đi được nữa, mọi người dừng bước, thấy bên cạnh thạch bích phía trước có một ít hàn thạch. Sở Hoan đi lên cầm mấy cục lên, nhìn kỹ một chút, quả nhiên chất lượng không tệ. Tâm trạng thoải mái, hắn chợt thoáng nhìn bên cạnh không xa có một viên đá trắng, Tôn Tử Không lên tiếng:
- Sư phụ, đây không phải hàn thạch. Khi tìm khoáng thạch, mở sơn động, chúng ta đã xem thử, khác hàn thạch.
Sở Hoan ngồi xuống, cầm lên một cục nho nhỏ. Đỗ Phụ Công ở bên cạnh giải thích:
- Đại nhân, viên đá này cũng màu trắng. Vốn ban đầu tưởng là hàn thạch, sau này mới biết là không phải. Trên núi này có rất nhiều đá loại này, có khoáng thạch đủ loại, khó tránh sẽ bị nhầm. Ta đã cẩn thận thu xếp mấy người, sau này, những thứ được gọi là hàn thạch, trước khi được đưa vào sẽ phải kiểm tra trước, tránh bị nhầm đá khác thành muối…
Nhưng dường như Sở Hoan không nghe thấy, cau mày, cẩn thận xem xét viên đá trong tay. Mấy người kia thấy hắn vô cùng chăm chú quay sang nhìn nhau, không biết vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ đá bỏ đi như thế này.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, nhìn Đỗ Phụ Công, trong đôi mắt ánh lên niềm vui không thể che giấu:
- Đây là Thạch anh sa!
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu