Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 426: Sợ Tội Tự Sát
ôn Đức Thắng đi theo tiểu Công chúa rời đi, Doanh Nhân lúc này mới lắc đầu cười khổ nói:
- Ta đúng là bất lực với nàng. Mỗi lần lại đây, chỗ này của ta thế nào cũng mất cái gì đó.
Gã đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi vội:
- Sở Hoan, Mạc cô nương tốt chứ?
Lăng Sương còn đang tĩnh dưỡng, Sở Hoan tất nhiên không thể đem chuyện này nói cho gã biết, liền gật đầu nói:
- Điện hạ yên tâm, Mạc cô nương rất tốt.
- Vậy là tốt rồi.
Doanh Nhân nói:
- Ta đang tìm cách đi ra ngoài một lần. Đúng rồi, ngươi hôm nay vào cung, có chuyện gì gấp?
Sở Hoan cũng không dài dòng, lấy ra Hồng ngân sách, đem chuyện về Hồng ngân sách từ đầu đến cuối nói cho Doanh Nhân. Doanh Nhân vui sướng vạn phần, nói:
- Sở Hoan, ngươi thật sự là lợi hại. Ngươi lần trước nói qua, phụ hoàng phái ngươi tiến vào Hộ bộ, chính là muốn cho ngươi ở bên trong tìm kiếm sơ hở. Hồng ngân sách không như bình thường, có thứ này, nhất định có thể khơi mào nên sóng lớn!
Gã thu hồi Hồng ngân sách, hưng phấn nói:
- Ta phải đi gặp phụ hoàng, đem Hồng ngân sách giao cho người.
- Không được!
Sở Hoan lập tức ngăn cản.
Doanh Nhân sửng sốt, nhíu mày hỏi:
- Vì sao? Hồng ngân sách không giao cho phụ hoàng, thì làm sao sửa trị bọn Hồ Bất Phàm?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Điện hạ, lấy được Hồng ngân sách, chúng ta cho dù coi như là đại công cáo thành, chuyện về sau, chúng ta không cần tham dự vào, hơn nữa đem Hồng ngân sách giao cho Thánh Thượng, tuyệt đối không thích hợp!
Doanh Nhân khó hiểu nói:
- Không giao cho phụ hoàng, thì giao cho ai? Chúng ta cầm Hồng ngân sách cũng có tác dụng gì đâu?
- Thánh Thượng rốt cuộc có tâm tư gì, chúng ta không đoán được.
Sở Hoan nói:
- Hơn nữa Thánh Thượng dốc lòng tu đạo, Hồng ngân sách giao cho Thánh Thượng, ngược lại là khiến cho Thánh Thượng thêm nhiễu loạn. Nếu có Hồng ngân sách trong tay, chúng ta có thể lợi dụng nó.
- Không sai.
Doanh Nhân vuốt cằm nói:
- Hồng ngân sách một khi phát huy tác dụng, Tam ca nhất định sẽ bị thương nặng!
- Có thể đem phát huy hết tác dụng của Hồng ngân sách, người phù hợp nhất chính là Thái Tử.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Đem Hồng ngân sách giao cho Thái Tử, sự tình phía sau, chúng ta sẽ không cần quản, chỉ cần ngồi nhìn hổ đấu nhau là tốt rồi!
Doanh Nhân suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Sở Hoan, cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Người hận Tam ca nhất không phải phụ hoàng, mà là Thái Tử ca ca. Hồng ngân sách này giao cho phụ hoàng, phụ hoàng còn có thể thủ hạ lưu tình, nhưng giao cho Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp hung hăng đâm cho Tam ca một đao!
Sở Hoan nói:
- Cho nên điện hạ mau chóng đem quyển sổ này giao cho Thái Tử điện hạ, càng sớm càng tốt!
- Ta hiểu được.
Doanh Nhân gật đầu:
- Hai người bọn họ đấu nhau tất sẽ lưỡng bại câu thương, chúng ta mới có lợi.
Gã lập tức hỏi:
- Đúng rồi, Lang Vô Hư thật sự đầu nhập vào chúng ta?
- Hắn là chuẩn bị sẵn sàng thôi.
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Người này công bố sẽ tiềm phục tại Hán Vương đảng, không cần đem thân phận của hắn bộc lộ ra, tiếp tục vì điện hạ cống hiến. Kỳ thật nói cho cùng, là lưu một con đường thoát thân bên cạnh điện hạ mà thôi. Người như thế, có thể sử dụng, nhưng không thể tin!
Doanh Nhân vỗ vỗ Sở Hoan cánh tay, cười nói:
- Sở Hoan, ngươi thật sự là lợi hại, đây chính là công lao lớn. Chỉ tiếc ta hiện tại không có gì có thể thưởng cho ngươi.
Gã nghĩ tới bên cạnh mình người sử dụng được không có mấy, thực lực gầy yếu, thần sắc lập tức ảm đạm.
Sở Hoan hiểu được tâm tư của gã, thấp giọng khuyên giải:
- Điện hạ, người lúc trước cũng đã nói, dục tốc bất đạt, chúng ta cứ đi từ từ, không nên gấp gáp cầu thành công ngay.
Doanh Nhân miễn cưỡng cười cười, Sở Hoan trầm ngâm một trận, đột nhiên hỏi:
- Điện hạ, người có biết nhiều về Thần Y vệ không?
- Thần Y vệ?
Doanh Nhân cau mày hỏi:
- Vì sao nhắc tới bọn họ?
- Vì thuộc hạ không biết Thần Y vệ đến tột cùng là của người nào.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Nghe nói Thần Y vệ cao thủ nhiều như mây, đây chính là thế lực rất lớn.
Doanh Nhân vội nói:
- Thần Y vệ không phải người của Thái Tử ca ca, cũng không phải Tam ca, chỉ tận trung với phụ hoàng mà thôi. Ngoại trừ phụ hoàng, không một ai có thể điều động.
- Hả?
Sở Hoan khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ ngay cả điện hạ cũng không thể hỏi đến Thần Y vệ?
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Không thể. Chớ nói hỏi đến, Thần Y vệ Bạch lâu ta cũng không vào được đấy.
- Bạch lâu?
- Đúng vậy!
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Bạch lâu là nha công sở của Thần Y vệ, ngoại trừ người của Thần Y vệ và phụ hoàng, ai cũng không vào được.
Sở Hoan nói:
- Ý của điện hạ là Bạch lâu Thần Y vệ chỉ phụng mệnh Thánh Thượng, các nha môn khác đều không thể nhúng tay. Thần Y vệ làm chuyện gì, cũng đều là ý chỉ Thánh Thượng?
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy, tuy nhiên rốt cuộc như thế nào, ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ biết là, mỗi người Thần Y vệ giết, đều có hồ sơ ở Bạch lâu, tuy nhiên hồ sơ này chúng ta cũng chưa bao giờ được thấy.
- Điện hạ có biết Thần Y vệ Vệ đốc là ai không?
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Không biết. Bạch lâu Thần Y vệ, quả thật đều nghe lệnh bởi Thần Y vệ Vệ đốc. Ta cũng biết Thần Y vệ có tứ đại Thiên hộ, mười hai đại Bách hộ. Tứ đại Thiên hộ, tên gọi như ca dao. Thanh Long như quỷ, Bạch Hổ trường thương, Huyền Vũ vạn vật, Chu Tước lưu hương. Tuy nhiên bổn vương đối với bọn họ xưa nay không có hứng thú. Giống như mười hai đại Bách hộ, là dựa theo mười hai con giáp. Lần trước ở Vân Sơn phủ, ngươi cũng đã gặp hai người rồi... Nhưng Vệ đốc là ai, bổn vương thật đúng là không rõ ràng lắm. Thần Y vệ Vệ đốc là chưa bao giờ vào triều, ngoại trừ phụ hoàng, chỉ sợ không có ai biết Vệ đốc là ai!
Gã đột nhiên hiện ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày hỏi:
- Sở Hoan, sao bỗng dưng lại có hứng thú đối với Thần Y vệ như thế?
Sở Hoan khí định thần nhàn, điềm tĩnh nói:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Điện hạ thân mang trọng trách, nếu muốn thành nghiệp lớn, nhất định phải rõ ràng tất cả các thế lực, ai là bạn ai là thù. Thần Y vệ là thế lực thần bí nhất, không thể khinh thường. Chúng ta đối với bọn họ biết càng nhiều càng tốt.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, mới hạ giọng nói:
- Sở Hoan, kỳ thật đã từng có một lần ta hỏi phụ hoàng về Thần Y vệ. Đó là khi nghe đến câu ca Thanh Long như quỷ Bạch Hổ trường thương kia, nhưng phụ hoàng lúc ấy thái độ không tốt. Ta còn nhớ rõ phụ hoàng lúc ấy nói qua, đừng nên hỏi về Thần Y vệ, biết càng ít, đối với chúng ta càng tốt, cho nên...!
Nét mặt gã đột nhiên trịnh trọng khác thường:
- Về sau chúng ta không cần dính vào Thần Y vệ!
Lúc Sở Hoan trở lại nha môn Hộ bộ, trời còn sớm, vừa tiến vào đại viện Hộ bộ đã cảm giác trong viện không khí có chút không đúng. Gần đây vì phải xử lý phản loạn Giang Hoài đạo cho nên nha môn Hộ bộ lúc nào cũng bận rộn vô cùng. Nhưng lần này toàn bộ trong viện lại yên ắng dị thường, tới trong chính viện, liền nhìn thấy có mười mấy tên quan lại lớn nhỏ túm năm tụm ba cùng một chỗ, xì xào bàn tán chuyện gì đó.
Sở Hoan nhíu mày, chúng quan lại nhìn thấy Sở Hoan trở về, không ít người lập tức đều yên tĩnh xuống. Hộ bộ Thị lang Lang Vô Hư bước ra chào đón, mặt có hơi trắng bệch.
Sở Hoan không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Thị lang đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lang Vô Hư cười khổ lắc đầu nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Bộ Đường đại nhân đi rồi!
- Đi?
Sở Hoan ngẩn ra."
Lang Vô Hư hạ giọng nói:
- Cả ngày hôm nay ngày, Bộ Đường đại nhân không tới nha môn, vì có rất nhiều công vụ vẫn chờ đại nhân xử lý cho nên phái người đến phủ tìm. Nhưng...!
Y dừng một chút, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia hoảng sợ:
- Nhưng Bộ đường đại nhân đã tự vẫn!
- A?
Sở Hoan thật sự giật mình kinh hãi.
Lang Vô Hư thấp giọng nói:
- Nghe người trong Thượng Thư phủ nói, sáng hôm nay Bộ Đường đại nhân nhốt mình trong thư phòng, không hề mở cửa. Buổi trưa, có người đưa cơm đến, gõ cửa không có người đáp lại, người nhà cảm thấy có chuyện cổ quái, liền mở cửa, thì phát hiện…
Y lắc lắc đầu, thở dài:
- Thì phát hiện Bộ đường đại nhân uống thuốc độc tự sát!
Sở Hoan thật sự không thể tưởng được, Hồ Bất Phàm bên kia phản ứng nhanh như vậy.
Hắn bình thường thấy Hồ Bất Phàm cũng không phải là người thấy chết không sờn, không thể tưởng được thật sự xảy ra chuyện liền khảng khái chịu chết. Bởi vậy có thể thấy được Hồng ngân sách đúng là điểm yếu của Hán Vương đảng ở Hộ bộ.
Thấy Lang Vô Hư sâu trong đôi mắt không che dấu được hoảng sợ, Sở Hoan biết người này hiện tại trong lòng nhất định là khẩn trương tới cực điểm. Tiếp theo, sẽ là một hồi gió lốc không thể tránh được, khởi động trận gió lốc này, lại chính là bản thân mình và Lang Vô Hư.
Hắn không biết Hồ Bất Phàm lúc sắp chết, có biết Lang Vô Hư bán rẻ y hay không? Có lẽ Hồ Bất Phàm đến lúc chết cũng không biết ngờ người thân tín nhất bên cạnh y chính là kẻ đưa mình xuống suối vàng.
Tuy nói An Quốc Công mới là người khống chế Hồng ngân sách, nhưng An Quốc Công giảo hoạt, dựa vào Hồng ngân sách, căn bản sẽ thể đụng đến chân tơ kẽ tóc của lão.
Bề ngoài, chủ mưu của Hồng ngân sách là Hồ Bất Phàm, nhưng chủ mưu Hồ Bất Phàm đã tự sát, kể từ đó, điều tra Hồng ngân sách sẽ khó khăn không ít.
Sở Hoan lúc này là tâm như điện vòng. Hắn bây giờ còn không rõ ràng lắm, Hồ Bất Phàm là chủ động chịu chết, hay là có ẩn tình khác, nhưng Hồ Bất Phàm vừa chết, ngay lập tức nước cờ bỏ xe vệ soái phát huy hiệu quả.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu