We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 175: Đâm Dao
hó Trưởng ban Hạ…
Vẻ mặt của Quan Doãn không vui cũng chẳng buồn, bình tĩnh điềm đạm, ánh mắt bình thản, nhìn thẳng vào mắt Hạ Đức Trường:
- Tôi muốn hỏi Phó Trưởng ban Hạ, ngài có biết Vương Xa Quân và Tư Hữu Lập là người như thế nào không?
Hạ Đức Trường bị giọng điệu bình thản của Quan Doãn làm cho ngạc nhiên, muốn nói là không biết nhưng lại cảm thấy có phần nghi ngờ, nhưng ông ta thực sự cũng không hiểu rõ lắm, Tư Hữu Lập là con trai của Tư Không, ông ta sau khi bị Kim Nhất Giai đá cho ngất đi thì cũng mới biết, còn về việc Vương Xa Quân là cái quái gì hay loại người gì thì ông ta cũng chẳng buồn hỏi.
Hôm nay nhân viên đi cùng đều là người như thế nào, ông ta cũng chẳng hỏi, đều do ba người Trần Tư Thanh, Vương Hướng Đông và Tư Không một tay sắp xếp, ông ta cũng biết xuất phát điểm của cấp dưới khi làm việc đều là vì muốn người nào theo được ông ta cho tốt, người theo cùng nhất định phải qua chọn lựa, không thể chọn đại ai đấy được…
Hạ Đức Trường tự đánh giá cao thân phận của mình, lại đánh giá thấp Tư Không là kẻ bỉ ổi. Để Tư Hữu Lập lộ mặt trước mặt Hạ Đức Trường, Tư Không đã đặc ý sắp xếp cho Tư Hữu Lập đi cùng, ai mà ngờ được, dưới sự cổ vũ của Vương Xa Quân, Tư Hữu Lập đột nhiên lại đồng ý để cho Vương Xa Quân gia nhập nhóm nhân viên đi cùng, về chuyện tại sao Vương Xa Quân cứ muốn lộ mặt với Hạ Đức Trường thì chỉ có y mới biết.
Đáng thương cho Hạ Đức Trường, vô hình trung bị đánh giá thấp thân phận, bị đánh đồng với tên lưu manh Tư Hữu Lập và tên cặn bã Vương Xa Quân, uổng cho ông ta luôn tự cho mình xuất thân từ danh gia vọng tộc chốn kinh thành, nhưng kinh nghiệm làm việc cơ bản vẫn chưa đủ, vừa mới đến Hoàng Lương đã bị dán mác xấu xa rồi.
Thấy Hạ Đức Trường không đáp được câu gì, Quan Doãn biết ngay là Hạ Đức Trường bị che mắt, bất giác cười nhạt, Hạ Đức Trường đánh giá quá cao bản thân mình, nào biết tỉnh thành thì có lẽ vẫn so sánh được với thủ đô, nhưng một khi đã về thành phố trực thuộc tỉnh thì người ta vẫn có những cách mà ông ta không bao giờ ngờ tới để đặt bẫy, chứ sẽ không xuất ra những chiêu bài bình thường.
- Lần trước Tư Hữu Lập ở huyện Khổng, nhìn thấy Kim Nhất Giai xinh đẹp, chẳng nói lời nào đã túm lấy váy cô ấy, lại còn điên cuồng muốn lấy mảnh chai rượu vỡ hủy hoại dung nhan cô ấy nữa.
Quan Doãn chính muốn nói với Hạ Đức Trường, đừng cho rằng bản thân mình tài giỏi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi, cứ nhìn những người bên cạnh ông đi:
- Vương Xa Quân bị nghi ngờ đã sai người đi phá đập nước sông Lưu Sa, hiện giờ đang lẩn trốn, công an huyện Khổng đang dồn toàn lực truy nã y... Dám hỏi Phó Trưởng ban Hạ, ngài đường đường là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tại sao lại cùng hội cùng thuyền với tên lưu manh và kẻ tình nghi phạm tội đang bỏ trốn như thế?
-...
Mặt của Hạ Đức Trường xanh lét, lời của Quan Doãn giống như hai lưỡi dao bén ngót. Một lưỡi đâm trúng lòng tự ái của ông ta, lưỡi còn lại chém rụng niềm kiêu ngạo vốn có. Điều khiến ông ta tự hào nhất chính là ông ta xuất thân từ Bắc Kinh lại là cán bộ “cấp cao”, không ngờ một kẻ luôn tự nhận mình là kẻ bề trên lại cùng hội cùng thuyền với một lũ rác rưởi vô lại ấy.
Nói Hạ Đức Trường xanh mặt vì lúc trước nghe Kim Nhất Giai nói vì sự bổ nhiệm của Lý Dật Phong mà ông ta đã xanh mặt lại một lần rồi.
- Nhớ lại một năm trước khi ở Bắc Kinh, Phó trưởng ban Hạ đã dạy bảo tôi rằng người trẻ không nên lưu luyến phồn hoa chốn đô thành, nên xây dựng từ cơ sở, không đi theo con đường bình thường, phải không sợ khó không sợ khổ, phải có con mắt nhìn xa trông rộng, còn chỉ giáo không được vì bản thân về cơ sở mà hạ thấp yêu cầu với bản thân, phải tiếp tục duy trì tác phong khiêm tốn cẩn thận...
Quan Doãn nói chậm rãi, tiếp tục nhìn bằng ánh mắt như có dao, mỗi lưỡi dao phi ra đều như muốn đâm thẳng vào sự giả tạo và lòng tự trọng của ông ta, muốn trả lại từ từ những áp bức mà Hạ Đức Trường đã gây cho hắn suốt một năm nay:
- Tôi đã làm theo yêu cầu của Phó Trưởng ban Hạ, và cũng đã làm rất tốt, cho đến ngày hôm nay, lời dạy bảo của Phó Trưởng ban dường như vẫn luôn vang lên bên tai tôi, tôi luôn muốn có một ngày được báo cáo với Phó Trưởng ban Hạ.
Hạ Đức Trường vốn định sẽ lên mặt đánh phủ đầu Quan Doãn, bức bách Quan Doãn đến mức phải rút lui, khiến cho Quan Doãn tắc nghẹn, rồi sẽ khiến mấy nhân vật quan trọng trong thành ủy Hoàng Lương nhớ mặt Quan Doãn, để cho Quan Doãn chưa kịp bước chân vào huyện ủy Hoàng Lương đã mang tiếng xấu rồi. Dù sao nếu ông ta cũng đã không ngăn chặn được quyết tâm trọng dụng Quan Doãn của Tưởng Tuyết Tùng thì cũng mượn quyền uy của mình để ông ấy không thích Quan Doãn nữa bằng những câu chuyện thực tế mà mấy người có mặt sẽ kể lại ở thành ủy Hoàng Lương, để tạo ra trở ngại lớn đầu tiên trên con đường sau này của Quan Doãn ở Hoàng Lương.
Không thể ngờ, khi Quan Doãn đối mặt với ông lại không còn vẻ bất an khiếp đảm như trước kia, chẳng những ung dung bình tĩnh mà còn dọa lại ông ta, khí thế cứ như sẵn sàng đè đầu cưỡi cổ ông ta.
Sự tức giận trong lòng Hạ Đức Trường dâng lên, Quan Doãn, một tên Phó phòng tép riu, cho dù có giữ chức thư ký số một của thành ủy thì chỉ cần hắn không ra khỏi tỉnh Yến thì vẫn sẽ chỉ là làm quan dưới chướng ông ta mà thôi, cuối cùng xem có vượt qua được nổi chức Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của ông ta hay không? Còn kiêu ngạo cái gì?
Quan Doãn không để ý tới vẻ mặt từ xanh lét chuyển sang đỏ lên vì giận của ông ta, nói tiếp:
- Không ngờ, hôm nay lại có thể gặp Phó Trưởng ban Hạ tại Hoàng Lương, càng chẳng thể ngờ, Phó Trưởng ban khi ở chỗ con gái không có tin tức gì suốt một tuần, ở chỗ cháu gái bị người ta khinh thường vẫn có tâm trạng thưởng trà, còn không biết trà này là trà gì mà ngon thế, khiến Phó Trưởng ban Hạ có hứng thú đến vậy sao? Tôi luôn luôn tôn trọng ngài như bậc tiền bối của mình, lời dạy bảo của tiền bối tất nhiên luôn phải khắc cốt ghi tâm, lúc này tôi nghĩ tiện đây hỏi Phó Trưởng ban Hạ một câu, nếu ngài phản đối chuyện tình cảm giữa tôi và con gái ngài xin nói cho rõ, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của bậc tiền bối như ngài, nhưng ngài lại lấy việc sau này sẽ cho tôi lên Kinh để lừa tôi về huyện Khổng, nhưng vừa quay lưng đi là ngài đã vứt luôn lời nói của mình đi rồi, hay vì ngài thường uống loại trà không tốt cho sức khỏe nên mắc chứng bệnh hay quên?
Lãnh Phong suýt nữa đã vỗ tay cổ vũ lời của Quan Doãn, từng chữ từng từ như lưỡi dao, từng câu từng lời đều như đang chém vào tim người đối diện, những uất ức và nhẫn nhục hơn một năm qua Quan Doãn phải chịu đựng ở huyện Khổng, hắn vừa mới chân ướt chân ráo ra xã hội đã bị Hạ Đức Trường sắp đặt rồi đánh đòn cảnh cáo, mượn được cơ hội liền trả đòn, người khác cớ lẽ không thể nào hiểu được những tổn thương sâu sắc mà Quan Doãn đã phải chịu đựng, Lãnh Phong cũng như đang đồng cảm với Quan Doãn.
Đúng vậy, nghĩ lại chuyện hắn bị chèn ép, bị xa lánh, Lãnh Phong tin rằng không ai có thể hiểu về những cố gắng và sự vật lộn trong suốt một năm qua của Quan Doãn.
Tư Không ngạc nhiên đến ngây người, ông ta không chỉ ngạc nhiên đến ngây người vì Quan Doãn dám nã pháo thẳng vào mặt một người đường đường là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà còn ngạc nhiên hơn vì được nghe rõ toàn bộ sự thật, hình như Quan Doãn đang có quan hệ yêu đương với con gái của Phó Trưởng ban Hạ, mà cô gái một đòn đá cho Tư Hữu Lập hôn mê bất tỉnh, bị ông ta gọi là đồ con gái điên khùng lại chính là cháu gái của Hạ Đức Trường.
Đúng là nực cười!
Mấy người Trần Tư Thanh, Vương Tiến Thái, Vương Hướng Đông, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên, cũng không nói một lời nào, sự việc trở thành như hiện giờ hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, mấy người Trần Tư Thanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, đều kinh ngạc không hiểu vì sao, càng không dám nói thêm một lời nào.
Trần Tư Thanh khoảng 40 tuổi, nhìn rất phong độ, tướng mạo oai phong, gã luôn theo sau Hạ Đức Trường, trong số mấy người luôn đi theo Hạ Đức Trường, gã là người có chức tước cao nhất, đứng đằng trước Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái, đợi sau khi Quan Doãn nói xong, gã lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với Hạ Đức Trường, đứng phía sau Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái.
Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái liếc nhìn nhau, hiểu được hành động của Trần Tư Thanh là có dụng ý gì. Không nói đến chuyện Lãnh Nhạc ra mặt, có lẽ thể hiện rằng Quan Doãn có đắc tội với Hạ Đức Trường như thế nào thì Lãnh Nhạc cũng sẽ bảo vệ cho Quan Doãn, chỉ những lời nói hàm ý của Quan Doãn cũng khiến người ta suy nghĩ miên man, khiến người ngoài không tiện tham gia vào, làm ầm lên bấy lâu, hóa ra đều là việc nhà của Hạ Đức Trường, thanh quan còn khó đoạn việc nhà, là một người ngoài cuộc, tốt nhất không nên can dự vào.
Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái chỉ dùng ánh mắt để hiểu ý của nhau, đưa ra quyết định giống nhau, không xen vào nữa, có muốn xen vào cũng không được, ai ra mặt, ai làm không tốt thì sẽ chẳng yên thân.
Lãnh Phong chú ý đến mấy động tác của mấy người bên cạnh Hạ Đức Trường, bị những lời nói của Quan Doãn biến thành kẻ cô độc, trong lòng thầm nghĩ lần này Hạ Đức Trường tới Hoàng Lương đúng là một tính toán quá sai lầm, ông ta không nên tới đây, vốn định sẽ làm tăng lợi ích, nhưng chẳng ngờ kết cục lại bị trượt chân ngã, bị ngã một vố thì cũng thôi, đành mau chóng mà quay trở lại tỉnh thành, không thể đã sai lại sai tiếp, không muốn tiếp tục ở lại đây, có ý định mở rộng thế lực ở Hoàng Lương, nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ lại gặp phải Quan Doãn ở đây.
Cũng là vì cậu Quan Doãn này quay về một lần, cơ may đã giúp Quan Doãn gặp được ông ta, điều khiến Lãnh Phong càng cảm động hơn nữa là Quan Doãn thật sự không chịu thua kém, ra tay lạnh lùng mà chính xác, không có thủ hạ lưu tình, hiểu biết về giới quan trường vượt xa so với những người cùng tuổi, nhanh chóng dồn Hạ Đức Trường vào chân tường.
Quan Doãn thật sự rất giỏi, hắn ta có một phong thái ân oán phân minh, nam nhi phải như thế, không nhiều lời, thẳng tay vung kiếm, sắc bén chính xác, lao từ chỗ chết xông lên đòi sự sống... Trong lòng Lãnh Phong vô cùng cảm động, lời nói của Quan Doãn khiến khí thế chiến đấu của Lãnh Phong tăng vọt, hai tay nắm chặt, anh muốn kề vai chiến đấu với Quan Doãn, không ngại giáp mặt với Hạ Đức Trường, nhất định phải chiến đấu đến cùng quyết không lùi bước.
Hạ Đức Trường sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bất định, lời của Quan Doãn đầy sức mạnh, lộ rõ được sự giằng co giữa ông ta và Quan Doãn, vừa vạch trần được sự thật tồi tệ về chuyện ngày trước khi ông ta sắp xếp Quan Doãn, ông ta vốn định kể xấu Quan Doãn trước mặt mọi người ngay tại đây, muốn Quan Doãn dù sau khi nhậm chức thư ký số một của thành ủy cũng phải chịu gian nan, không ngờ Quan Doãn lại ra tay trước, hơn nữa lại ra đòn rất mạnh, nói thẳng hết những ân oán cá nhân giữa ông ta và Quan Doãn, ông ta chỉ muốn bạt tai Quan Doãn một cái phủ đầu, dám làm lộ ra sự thật xấu xí bọc trong vẻ ngoài hoa mỹ của lão, ắt khiến cho thanh danh của ông ta bại hoại.
Đúng vậy, đã bao nhiêu năm nay Hạ Đức Trường luôn duy trì phong độ, xuất thân của ông ta ở ngay Bắc Kinh, mặc dù điều này không có gì giỏi giang, nhưng cũng không hề kém cỏi gì, ông ta vẫn dựa vào gia thế, chuyện gì cũng lôi gia thế ra, người trước người sau luôn tôn trọng, chưa bao giờ ông ta phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế này, xấu hổ quá đến hóa giận.
- Quan Doãn, cậu dựa vào thân phận gì mà nói chuyện với tôi? Nói về cấp bậc, cậu chỉ là Phó phòng nói về tuổi tác, cậu cũng chỉ là thế hệ đi sau, cậu không có tư cách khoa chân múa tay trước mặt tôi!
Hạ Đức Trường cũng hiểu rõ ràng rằng nếu tranh luận với Quan Doãn thì chỉ có thua nên bây giờ chỉ có một cách duy nhất là lấy quyền lực để uy hiếp, lập tức dập tắt sự việc lần này, ông ta quay đầu lại nói với Trần Tư Thanh:
- Phó chủ tịch thành phố Trần, lập tức thông báo cho Cục công an thành phố, bắt thằng du côn đang gây rối Quan Doãn lại…
Mỗi lời nói của Quan Doãn đều như phóng dao, còn mỗi lời của Hạ Đức Trường lại luôn là dùng quyền lực để uy hiếp người khác, chỉ một câu nói cũng đủ bức tử Quan Doãn, gọi Quan Doãn bằng cái danh thằng du côn cũng cho thấy ông ta đã tức giận lắm rồi.
Ông ta vừa nói dứt lời thì có ánh đèn của xe cảnh sát từ đằng xa, mấy chiếc xe cảnh sát đi đến, có mười mấy viên cảnh sát xuống xe, nhanh chóng bao vây hiện trường.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận