Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 230: Lại Là Bắn Nhau
a, anh lại là nhân vật rất lớn.
Trương Lực giận đến nỗi cười lên, tay chỉ Trần Thái Trung, lớn tiếng quát.
- Các anh em…
- Đợi chút, anh ba.
Một tên đầu trâu mặt ngựa túm lấy Trương Lực, ghé miệng vào tai thấp giọng thì thầm, vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Trần Thái Trung.
Ồ? Là muốn làm hỏng việc buôn bán của mình? Âm thanh kia rất nhỏ, nhưng Trần Thái Trung đã nghe thấy, trong lòng không khỏi cười khẩy, lời này tao không nghe được cũng không sợ mưu đồ của chúng mày, bây giờ nghe được rồi, thì càng không có cửa.
Lúc này, chủ nhà hàng, một người vóc dáng cao gầy cũng bước lại, gật gật đầu với Trương Lực đang cười hì hì.
- Lão tam, nể mặt tôi chút, đừng quậy ở cửa hàng của anh em được không? Ra ngoài rồi tùy cậu.
Có thể ở đây lo liệu một nhà hàng lớn thế này, hiển nhiên không phải người bình thường.
Trương Lực cũng nghe lời, thoáng chần chừ một chút, cuối cùng cũng lạnh lùng gật đầu, không nói lời nể nang nào, quay người nghênh ngang bước đi - đương nhiên, y không phải sợ những lời nể nang kia, mà là y cho rằng, cần thiết để mọi người thấy, bản thân căn bản không xem đối phương như một đối thủ có thể chịu nổi một trận.
Đã đến đối thủ cũng không xứng làm, thì y có cần phải nói lời nể nang không? Cơ bản là không cần! Ông xem thường tôi? Tôi còn không biết xem thường ai đâu!
Chỉ có điều, khi quay người ra ngoài bước đi, trong đầu cũng phản ứng lại, vừa rồi mọi người đều muốn động tay, nhưng phản ứng của bên đó vẫn rất điềm tĩnh, đừng nói Trần tiên sinh gì đó, hai người bên cạnh y rõ ràng không phải loại hiền lành, cũng không đứng dậy giương nanh múa vuốt
Chỉ nhìn vào bản lĩnh điềm tĩnh ra vẻ không hề sợ hãi này, đối phương tuyệt đối có thủ đoạn khiến người khác kinh hãi…
Nói thật, Bưu mặt chó và Mã Phong Tử làm gì có thủ đoạn phi thường nào? Vì sự an toàn trên đường, hai người cùng bốn người thuộc hạ thậm chí không mang côn đến, Bưu mặt chó quen hai tên côn đồ ở đây, nhưng mọi người vừa nghe bọn họ sắp đi thôn Đại Đài, nhất định không bán côn cho y.
- Đem côn theo, anh sẽ chết rất nhanh.
Nhưng nếu Trần Thái Trung ở bên cạnh, hai bọn họ còn có gì đáng phải sợ nữa? Tiền vốn buôn lậu là của Bí thư Trần, có tổn thất cũng chẳng đến đầu mình, hơn nữa nếu đánh – ai từng thấy người bị đạn bắn không chết?
Sau khi Trương Lực đi khỏi, mấy người tiếp tục ăn uống, A Khoan lại ngồi không yên, nét xanh tái trên mặt y bất định chuyển màu, cuối cùng cuối đầu hỏi một câu.
- Trần tiên sinh, có cách nào diệt được nhà họ Trương không?
- Diệt đi, ha ha, A Khoan, anh còn lăn lộn tiếp được không?
Mã Phong Tử cười hì hì hỏi lại y.
- Vùng tụi bay, số người dựa vào thôn Đại Đài kiếm ăn không ít đâu.
- Không có nhà họ Trương, còn có thể có nhà họ Lý nhà họ Triệu mà.
Mặt A Khoan nặng xuống, trong mắt lại tràn đầy ý châm chọc.
- Nhìn số người thôn Đại Đài nhiều đi, nếu không phải là Trương Kiến Quốc biết xử lý, chắc chắn lãnh đạo bên trên, có người muốn diệt cả nhà chúng.
Gần đường ven biển dài trên trăm ki lô mét, không hề nhiều cảng nước sâu, thôn Đại Đài có tảng đá bằng phẳng, tên thôn từ đó mà ra, Trương Kiến Quốc nếu không phải ra tay sớm, thu phục được lãnh đạo, trong tay cũng có tiền, thu xếp được một nhóm tay chân, sớm đã bị người khác xử lý rồi.
Cho dù là hiện tại số người có ý định với cảng này không ít, chỉ là trưởng thôn Trương dám tiêu tiền cho bên trên, có người bao che, người khác không tiện động đến y là phải rồi.
- Diệt hay không diệt nhà họ, quyền quyết định nằm ở nhà họ Trương.
Trần Thái Trung thản nhiên đáp lại một câu, rồi bắt đầu cúi đầu thưởng thức bầu rượu nhỏ của hắn.
Hắn rất phản cảm với Trương Lực, tuy nhiên, hắn cũng không có hứng thú vì việc vặt mà giết người, nếu nhà họ Trương thức thời, làm việc chừng mực trong phạm vị có thể nhẫn nhịn của hắn, hắn không định động tay, cho nên phản ứng của hắn, quyết định bởi phương thức hành động của nhà họ Trương.
A Khoan nghe xong liền sửng sốt, Mã Phong Tử ở một bên cười nhạt một tiếng.
- Hy vọng bọn họ đừng tự mình gây rắc rối ình, ha ha.
Thời gian tiếp theo, mọi người ở đây uống rượu trong tiếng buồn bực, người chủ tiệm cao gầy đó lượn hai vòng quanh bàn bọn họ, dường như muốn ám thị gì đó với A Khoan, chỉ có điều, A Khoan không ngẩng đầu, chỉ vờ như không thấy.
Lại ăn khoảng hơn hai mươi phút, cơ bản coi như đã no say, tuy nhiên, Trần Thái Trung không lên tiếng phải rời đi, Mã Phong Tự và Bưu mặt chó bèn chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, làm mất hứng Bí thư Trần, chính là tội tày trời!
Không bao lâu, A Khoan cũng ợ một cái, sờ sờ bụng.
- Ừm, được rồi, ăn no rồi, Trần tiên sinh, chúng ta ra ngoài khuây khỏa chút chứ?
Bưu mặt chó cho rằng tên này muốn trốn việc, cười khẩy một tiếng.
- Hừ, ăn xong rồi vẫn có thể uống mà, thêm hai bình rượu vàng nhé?
- Không uống nữa.
A Khoan nghiêm túc lắc đầu, sau khi cơn giận nguôi đi, y đã nghĩ ra được, diệt hay không diệt nhà họ Trương, đó đều là chuyện vô nghĩa, những năm này tranh giành khí phách chỉ xem như chuyện vặt vãnh, nghĩ cách kiếm tiền mới là việc chính.
Đã có cách nghĩ như vậy, y đương nhiên không muốn để nhóm người Trần Thái Trung này cùng tức giận, mua bán nếu chẳng may không thành, mấy triệu đồng của người ta có thể trả được, mình đây xem như tiêu.
- Buổi tối phải làm việc rồi, đợi làm xong việc, tôi cùng anh Bưu uống mấy ngày luôn!
Mẹ nó, vẫn chưa đến nửa tiếng nhé, Trần Thái Trung không thèm nghĩ liền lắc đầu, chỉ ngồi một chút thế này đã đi ra, chắc chắn sẽ bị người ta cười - Anh nói không phải dữ lắm sao? Hóa ra cũng chỉ là bản lãnh mồm mép?
- Anh Trần, anh vẫn thật sự coi trọng tên nhóc kia à?
Mã Phong Tử nói chen vào, y cũng không muốn để lần làm ăn này thất bại.
Nghe lời này, những khách vẫn chưa đi khỏi quán đều quay đầu lại nhìn, mọi người đều biết, bàn này vừa nãy đôi co với Trương Lão Tam, không những ngồi đợi Trương Lão Tam về, hơn nữa - bây giờ khẩu khí lại lớn như vậy?
- Ha ha, Phong Tử, cậu nói… cũng có lý.
Trần Thái Trung bị câu nói này làm cho vui lên, hắn cẩn thận nghĩ, cũng đúng mà, anh đây đã ăn xong rồi, muốn đi thì đi thôi, tên kia là thứ gì mà mình lại phải trịnh trọng đợi hắn nửa tiếng?
- Tiêu phí thời gian ở loại người này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nói xong, hắn uể oải đứng dậy.
- A Khoan, đưa số điện thoại di động của cậu cho ông chủ, nếu ông ta không phục, bảo ông ta đến tìm chúng ta là được rồi, loại rác rưởi không ra gì này, chậc chậc…
Vừa nói, hắn còn vừa lắc đầu một chút, nói xong, không thèm quay đầu lại bước ra ngoài, chỉ nhìn tư thế thẳng thắn vô tư này, không ai cho rằng hắn mượn cớ chuồn đi - muốn chuồn thì sớm đã chuồn rồi, ai ngốc nghếch ở một khoảng thời gian rồi mới chuồn?
Ngược lại là sự ngạo nghễ đó, tuyệt đối không phải là giả vờ mà ra, trong nhất thời, tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác mơ hồ trong lòng: Trương Lực nếu như thực sự muốn đối đầu với người này, e là phải ít nhiều chịu khổ!
Trần Thái Trung vội đi ra như vậy, còn có một nguyên nhân khác, mùi hải sản trong phòng quá nặng, không khí bên ngoài tuy vẫn còn chút mùi, nhưng cũng không nặng nề quá, không giống như trong phòng, mùi đó gần giống như mùi thối rồi.
Đứng ở cổng, hắn đang đợi tính tiền, Trương Lực dẫn hơn mười người đến, cười cười nói nói bước tới, nhìn thấy bọn họ đứng như thần ngoài cổng, lập tức liền ngây người.
Mẹ nó tao còn chưa nghĩ xong sẽ xử lý mày như thế nào, mày lại hay quá, đứng ở đó chặn cổng, không để tao vô à?
Cổng vào nhà hàng này không chỉ có một cái, tuy nhiên, Tam thiếu gia họ Trương đã nổi giận, cũng không quan tâm nhiều như vậy, lắc đầu một cái.
- Vứt thằng đó này sang một bên cho tao!
Bốn tên vạm vỡ vừa nghe xong, lập tức xông lên trước, tuy nhiên, bọn họ xông lên càng nhanh, lui về lại càng nhanh, Trần Thái Trung vừa rung hai tay, không thấy là tư thế gì, bốn tên kia đã ngã ra xa hơn năm mét.
Đứng bên cạnh Trương Lực, là một người thanh niên, người tuy trẻ tuổi, nhưng bụng lại không nhỏ, nhìn như loài chó, mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
- Lão tam, đây chính là bọn người Thiên Nam?
Miệng nói xong, tay của y lại không chậm, tay vừa vẫy, người đàn ông mặt sẹo bên cạnh y đã rút ra một khẩu súng lục, vừa nhấc tay đã bắn vào Trần Thái Trung hai phát, “bằng bằng!”
Không còn nghi ngờ gì, tên thanh niên này cũng là giang hồ, cảng thôn Đại Đài tuy có thể coi như một nơi giang hồ rồng rắn hỗn tạp, nhưng dám không hỏi đầu đuôi gì, trong lúc lộn xộn đã dám rút súng bắn người khác, đã không thể dùng hai chữ “hung hăng” để hình dung nữa.
Tiếc cái là, lần này, bọn họ đã gặp phải người cả đạn bắn cũng không chết.
Trần Thái Trung đứng ở đó, cứng rắn đỡ hai phát súng, sau đó cười tủm tỉm lắc đầu, rồi lại gật gật đầu với tên thanh niên đó, cuối cùng thở dài như tiếc nuối.
- Ôi, tao nói… bọn mày có súng nào sức uy hiếp lớn hơn nữa không?
Người khác còn chưa phản ứng lại, tên mặt sẹo nổ súng đã chịu không nổi áp lực tâm lý cực lớn nữa, “bằng bằng”, khẩu súng trong tay không kìm được nhả ra khói, viên đạn không ngừng bắn về phía Trần Thái Trung.
Lần này, Trần Thái Trung không ráng chống đỡ nữa, thân hình lướt nhanh như chớp, hai cánh tay không ngừng thả lỏng trên không trung, chỉ có điều, động tác của hắn thực sự quá nhanh, dưới ánh đèn mờ tối, người khác chỉ có thể nhìn thấy cái bóng thoát ẩn thoát hiện, chứ không hề biết hắn rốt cuộc đã làm gì.
- Năm viên đạn, mày nên thay băng đạn rồi đấy.
Trần Thái Trung dừng lại, cười tủm tỉm giơ hai tay ra, bên trái hai bên phải ba, năm viên đạn vàng óng nằm trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh đèn soi chiếu, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Tên mặt sẹo đã toát mồ hôi lòng bàn tay, đối phương có thể tay không tiếp đạn, thật sự là rợn cả người, tuy nhiên, thói quen tạo thành trong nhiều năm, vẫn khiến y theo bản năng thay băng đạn của khẩu súng, trong chớp mắt dưới ánh đèn, một băng đạn mới được nhét vào trong cán súng.
Y lại đưa súng lên lần nữa. Nhưng, điều mà y có thể làm, cũng chỉ là giơ khẩu súng lên mà thôi.
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu