He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3519: Lẽ Nào Cảnh Sát Đều Bất Tài
hẳng lẽ cảnh sát đều bất tài như vậy. Chết nhiều người thế mà cũng không điều tra gì? Bao Nghị hỏi.
- Đây là chuyện trong bóng tối. Những chuyện như thế này, mọi người đều biết là không điều tra nổi, cho nên đều phải âm thầm cho qua.
Chẳng hạn như người chết rồi thì sẽ bị xử lý một cách lặng lẽ, còn về cảnh sát, cũng không thể không hiểu chuyện như vậy
Các người không báo cảnh sát lẽ nào ta lại từ đi tìm phiền phức. Hơn nữa, mũi của cảnh sát rất thính
Đã sớm biết có vị đạo trưởng nào đó đến rồi, biết những người này cũng không dễ đụng vào, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đúng không? Hồng Trư nhìn Bao Nghị một cái rồi nói.
- Nếu như có thể khơi mào lực lượng đối đầu của bọn họ đến sống mái với nhau thì chúng ta có thể nhân cơ hội mà lẻn vào trong dễ dàng. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, chí ít là kẻ thù của họ cũng có thể khiến cho lực lượng của bọn họ hao tổn đi khá nhiều. Phí Thanh Sơn gật đầu nói.
- Lần này thật ra có 1 cơ hội. Hồng Trư nói.
- Ồ, nói thử xem? Diệp Phàm hỏi.
- Thần Đạo tổ lần trước dường như có đại sự, vận dụng rất nhiều tinh anh. Nhưng kết quả dường như là không ổn, không mấy người quay về. Đó là tổn thất rất lớn. Hồng Trư nói.
- Chẳng lẽ chính là chuyện tấn công núi Xương Bối lần trước? Lông mày Diệp Phàm dựng lên, hỏi.
Bởi vì trận chiến đó Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất cũng tham gia nên không cần phải tránh né.
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Hồng Trư nói.
- Chuyện này cậu làm thế nào vậy? Hành động của Thần Đạo tổ lớn như thế, cậu lại không có chút tin tức nào truyền về. Lần đó quốc gia chúng ta còn may mắn, nếu như lần đó không gặp chúng ta thì lần đó tổn thất nghiêm trọng rồi. Diệp Phàm nghiêm túc phê bình.
- Xin lỗi, hành động lần đó của bọn họ thật sự quỷ dị, quả thực là có thể nói là không giống như bình thường. Hồng Trư vội giải thích, sắc mặt đã xám lại. Bởi vì Diệp Phàm chính là người xuất trình ngọc bài của Tổ A
Hồng Trư tuy không hiểu được thân phận thật sự của Diệp Phàm. Nhưng ngọc bài của Tổ A chỉ có 3 tấm.
Vậy nghĩa là đang nắm giữ "con át chủ bài" có quyền lực cao nhất ở trong tổ.
Lúc ấy thiếu chút nữa thì dọa chết Hồng Trư rồi, có thể gặp được nhân vật lớn như vậy cũng là vinh hạnh của Hồng Trư. Tổ A là một tổ chức thần bí, thành viên trong tổ tuy không nhiều lắm, nhưng đều có mỗi người một việc.
Hơn nữa, mỗi tổ viên chính thức trên cơ bản là tương đương với một tiểu đội trưởng. Trong tay đều có nhiều cấp dưới có bản lĩnh.
Cơ hội một đội viên chính thức gặp được người có vị trí quan trọng như Diệp Phàm là rất ít. Ngay cả nhân vật chủ chốt đi bên cạnh ngươi, ngươi cũng không biết được, giống như những đồng chí như Kế Vĩnh Viễn, Thôi Kim Đồng còn có thể gặp nhiều hơn vài lần.
Vì những đồng chí lãnh đạo trong tổ này, cũng rất ít làm nhiệm vụ. Cho nên, trên cơ bản là công khai đối ngoại. Đương nhiên, người ngoài cũng không biết được thân phận thực sự của bọn họ, còn tổ viên thì lại biết.
Nhân vật chủ chốt thì lại không được, hắn là vũ khí tấn công lợi hại, không thể để nhiều người biết được, phải bảo vệ sự bí mật của người đó.
Cho nên tổ viên Tổ A tất cả đều là những thành viên thần bí như vậy. Có thể gặp được Diệp Phàm có thể khiến cho Hồng Trư kích động rồi.
- Quỷ dị? Nói xem!
Diệp Phàm hỏi.
- Lần tấn công đó bọn họ lại không tập kết ở trong nước, tất cả đều chia nhỏ thành những các nhóm đi ra ngoài mà không có quy luật nào.
Ra nước ngoài mới tập kết lại, hơn nữa lại vòng trở lại Trung Quốc thực hiện nhiệm vụ bí mật.
Tiên sinh, ngài nói xem, loại tình huống này bảo chúng tôi báo cáo như thế nào. Chúng tôi chỉ cảm thấy có 1,2 người ra nước ngoài, không lẽ liền báo cáo với Tổ là xảy ra chuyện lớn, nói Tổ chú ý phòng bị.
Nói như vậy còn bị phê bình thậm chí là bị phạt. Hơn nữa, trong tổ cứ đề cao cảnh giới cũng gây lãng phí.
Trừ phi là có chuyện xác minh được rõ ràng thì chúng tôi mới có thể báo cáo. Hơn nữa, 6 phần số người mà họ tập kết lần này không phải là thành viên Thần Đạo tổ mà là bọn sát thủ họ dùng tiền thuê.
Chúng tôi đã tính, hành động lần này bọn chúng đã tiêu khoảng 200 triệu nhân dân tệ. Hơn nữa, nhân viên hầu hết đều sống ở trong nước chúng ta.
Điều này cũng là một tổn thất lớn đối với thần đạo tổ. Để thuê được đám sát thủ đó cũng không đơn giản, Thần Đạo tổ phải mất hơn 1 năm mới tổ chức được.
Cao thủ cũng rất khó tìm. Có những cao thủ tính tình cổ quái, ngươi dùng bao nhiêu tiền cũng không đến. Hồng Trư nói.
- Tôi nói tại sao người tấn công chúng ta lại có nhiều màu da như vậy? Có người da trắng, người da đen, còn có cả người da nâu.
Lại còn có người Trung Quốc. Thì ra là như vậy. Hại chúng tôi nghĩ là lai lịch những người này có vấn đề.
Bởi vì thành viên quá hỗn tạp. Khả năng cao nhất chính là sói biển của Mỹ. Bởi vì những cao thủ này không đơn giản.
Có lẽ chỉ dựa vào Thần Đạo tổ thì rất khó đưa ra được nhiều cao thủ như thế. Đặc biệt là còn có một cao thủ tiên thiên.
Nhưng cho hắn thoát mất. Tôi còn tưởng là Dạ Đương, xem ra không phải là Dạ Đương. Người này đến bây giờ vẫn không tìm ra, không biết là ai.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Người Hoa thì nhất định là thế hệ sau của những người đã di cư ra nước ngoài từ sớm, những tên này đã bị tiền tài mua chuộc mà sớm quên tổ tiên của mình là người Trung Quốc rồi. Quên tổ tiên mẹ nó rồi! Bao Nghị không nhịn được mắng.
- Cũng không hẳn, tôi nghĩ, có mười mấy cao thủ của thần đạo. Hơn nữa đều đã ở 7 8 đẳng.
Những cao thủ đó chưa chắc là bị tiền mua chuộc. Có lẽ trong đó có một số người đến vì bí mật của núi Xương Bối.
Thần Đạo tổ đó mồn mép cũng không tồi, nhất định đã nói núi Xương Bối có liên quan tới Quan Đông Quân, có rất nhiều của cải và bí kíp võ học tuyệt thế đang chờ.
Mà bí kíp võ học và dược liệu quý giá là những thứ làm động lòng những cao thủ này nhất.
Thêm một khoản tiền lớn nữa càng khiến cho người ta liều mình tới đây. Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là như vậy, nhưng tổn thất của Thần Đạo tổ cũng rất nghiêm trọng. Ít nhất cũng đã chết 5 tổ viên.
Hơn nữa, mỗi người đều là cao thủ tầng tầng trung và cao của tổ, có lẽ trong đó ít nhất có một cao thủ 11 đẳng, đúng không?
Hơn nữa, chúng ta nghi ngờ cao thủ tiên thiên đó không biết có phải là người của Thần Đạo tổ không. Cho nên, nếu như vậy thì Thần Đạo tổ rất cần bổ sung thành viên.
Nhưng những thành viên này từ đâu đến, họ tập trung vào Nhật Bản, thậm chí là có thể thu hút các môn phái hoặc tổ chức khắp nơi trên thế giới.
Mà các môn phái của Nhật Bản là mục tiêu lớn nhất của họ. Nước ngoài cũng có một chút bất ổn, dù sao cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.
Mà những hành động chính cũng không dám dùng đến những người này. Còn nữa, gian tế cũng là một trong những phương diện phải suy nghĩ trong khi chọn thành viên.
Giống như đất nước chúng ta thẩm tra chính trị là có thể chắc chắn về lòng trung quân ái quốc của đội viên.
Theo như theo dõi ngầm của chúng tôi, Thần Đạo tổ đã phái ra 3 lượt người lên Đại Tuyết sơn gặp người của Đường thủ đạo.
Nhưng hình như Đường thủ đạo không muốn cho đệ tử đi. Thần Đạo tổ cũng tức giận, nghe nói là còn văng tục..
Ngay vào ngày mai, Thần Đạo tổ hình như sẽ lên núi một chuyến. Hơn nữa, chúng tôi lại phát hiện ra, có ba thành viên Thần Đạo tổ ở cách huyện Cương Thôn của chúng ta không xa.
Hơn nữa, bọn họ đều mang theo thủ hạ.
Hồng Trư nói.
- Thần Đạo tổ lẽ nào muốn dùng vũ lực? Bao Nghị hỏi.
- Làm sao có thể. Thực lực của Đường thủ đạo vô cùng lớn, không lẽ Thần Đạo tổ không suy nghĩ tới điểm này.
Hơn nữa, nếu Thần Đạo tổ muốn dùng vũ lực với môn phái Nhật Bản thì các môn phái khác ở trong nước sẽ cử xử như thế nào?
Có thể cho là quốc gia ức hiếp bọn họ mà liên thủ đứng lên. Loại chuyện này không thể dùng vũ lực được. Chỉ có thể dùng cách phân giải một chút thì còn được. Diệp Phàm nói.
- Tình hình này gần giống với nước ta. Phí Thanh Sơn cười nói.
- Không riêng gì Nhật Bản và chúng ta, các quốc gia trên thế giới đều không thoát khỏi tình trạng này. Diệp Phàm cười nói.
- Đều không có cách nào cả. Bởi vì các tổ chức đặc biệt của đất nước quá yếu mà các môn phái trong giang hồ kết hợp lại quá mạnh. Quốc gia muốn thống nhất nhiều cao thủ như vậy cũng không thể. Mỗi người một chí hướng mà. Phí Thanh Sơn thở dài.
- Đúng rồi, ông nói lần trước Đường thủ đạo có hành động lớn. Chính là việc chưởng môn và đại trưởng lão dẫn theo rất nhiều tinh anh ra nước ngoài giải quyết chuyện bang hội. Vậy đó là nước nào? Bang hội nào? Có chuyện gì? Diệp Phàm hỏi Tiêu Dương Thiên.
- Tiền bối nói chính là trận quyết đấu với Củng Âm giáo ở Hồng Ma Tây Lượng Quốc? Hồng Trư vùa nghe liền nói.
- Nghe nói thôi, tôi cũng không rõ lắm. Chung quy lúc đó vừa nghe tin này thì tôi đã mạo hiểm tới Đường thủ đạo. Tình hình cụ thể ở bên kia tôi không rõ lắm. Tiêu Dương Thiên lắc lắc đầu.
- Việc này thì tôi rõ, chúng tôi trước giờ luôn chú ý quan sát động tĩnh của phái Đường thủ đạo.
Hành động lần đó của họ đúng là quy mô rất lớn, Thôn Dã Nhị Điền không những mang theo ít nhất là 12 cao thủ cấp đoạn vị trở lên, ngoài ra còn có 3 trưởng lão.
Hơn nữa, những đệ tử quan trọng nhất trong phái cũng đưa đi theo. Cộng lại tất cả cũng không dưới 50 người.
Đương nhiên tất cả bọn họ đều lấy cớ là đi du lịch để đi ra ngoài. Hơn nữa, luân phiên nhau đi trong thời gian 4 ngày.
Sau khi tới Hồng Ma Tây Lượng Quốc thì tập kết lại với nhau. Cuối cùng là đại chiến một trận với Củng âm giáo. Nghe nói số người chết của cả hai bên đều đến 13, 14 người.
Thương vong rất lớn. Hồng Trư nói.
- Nguyên nhân là từ đâu? Diệp Phàm hỏi.
- Còn không phải vì tiền sao. Dưới Đường thủ đạo có một công ty lớn tên là "Công ty Đường thủ", trụ sở ở ngay tại Hồng Ma Tây Lượng Quốc.
Công ty liên quan đến nhiều lĩnh vực như kinh doanh ô tô, vận tải biển, công nghiệp giải trí, đều là những nghề có lợi nhuận cao.
Mà Củng âm giáo cũng là môn phái lớn ở trong nước, có hơn 1000 đại giáo đồ. Nếu không có được nguồn tài chính khổng lồ duy trì thì không thể sống được.
Cho nên, cạnh tranh buôn bán dẫn tới thanh toán nhau. Kết quả là 2 bên đều thiệt hại, thời gian này lại đang tiếp tục im lặng.
- Có thể thỏa thuận thành công hay không thì tôi không rõ lắm. Hồng Trư nói.
- Nếu Thần Đạo tổ phái đại binh tới Đường thủ đạo, vậy nhất định là muốn đàm phán. Chỉ là Thần Đạo tổ phá rối còn chưa đủ.
Một khí chúng ta tới Đường thủ đạo, biết đâu họ có thể hợp tác. Vậy thì tình hình của chúng ta càng gay go.
Đến lúc đó chờ tinh anh của bọn họ đi một lần nữa, người của Thần Đạo tổ áp chế, chúng ta sẽ nhân cơ hội ra tay.
Chí ít, chúng ta không phải đối phó với nhiều cao thủ như vậy nữa. Diệp Phàm nói. Đăng bởi: admin
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử