Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2431-2435
uan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
|||
Chương 2431: Ép vào.
Nếu ông đây không sợ hoa độc này sao không dùng nhiều chất lỏng một chút
ngưng tụ thành bóng nước. Đến lúc đó không chừng tốt hơn cả lựu đạn.
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng lập tức liền triển khai hành động, không lâu sau
Sói hoa rộng gần 10m bị hắn ngắt mất một nửa lớn.
Ngoài ăn một phần hắn dùng một phần để dùng Thủy công ngưng tụ thành bảy tám
bóng nước bằng Sói hoa độc màu tím.
Trong lòng cũng càng lúc càng can đảm, nếu hắn không sợ độc này vậy chi bằng
đào hết quả của Sói hoa dưới đất lên.
Bởi vì cách này, các giáo đồ của Tam độc giáo bình thường không dám nghĩ đến.
Thứ nhất, quả của Sói hoa quả thực chôn rất sâu, đến mấy mét liền.
Thứ hai, đất căn bản đã nhiễm độc từ Sói hoa có lẽ trong phạm vi mười mét phía
dưới đều có độc thẩm thấu. Mà đào quả của nó ở dưới đất lên khác nào tự chui đầu
vào rọ?
Điểm này cũng là làm khó Diệp Phàm.
Hắn đã liên hệ được với Thiên Thông, bảo bọn gã triển hành hành động tấn công
giả, lấy tiếng súng và viên đạn thu hút sự chú ý của đối phương, để hắn tiện hành động.
Không lâu bên chỗ Thiên Thông đã vang lên tiếng đạn nổ ầm ầm.
- Không phải là bọn họ muốn chạy trốn chứ?
Tông Hà nhìn chằm chằm về phía có tiếng súng.
- Không tốt, thật sự muốn chạy thoát rồi, người to lớn kia đã nhảy lên, mau mời
một trưởng lão lại đây, không thể để cho bọn chúng chạy thoát.
Tông Hà vội vàng nói.
Trưởng lão Tông Vân vừa nhận được tin của Tông Hà vội vàng chạy đến.
Tuy nhiên, mấy người Thiên Thông lúc này hỏa lực mãnh liệt chưa từng có, mặc
dù Tông Vân có thân thủ thập đẳng trình tự ba bốn nhưng dù sao cũng không phải là săt
thép vẫn không dám lấy thân đỡ viên đạn và lựu đạn. Cho nên, tạm thời bên này vẫn lấy
phòng ngừa là chính.
Trong tiếng súng như sấm, Diệp Phàm thành con tê tê, hai tay giống như hai thanh
dao găm sắc bén xoay tròn.
Mà Sói hoa dưới đất phía trước không lâu đã không còn nữa, mười mấy giây sau
Diệp Phàm đã đến chỗ Chu Phương Tinh.
Hắn quan sát một chút, đột nhiên tuôn ra nội tức trong đất, cuối theo bóng nước
tự chế bằng Sói hoa màu tím hướng bốn phía tản ra ngoài.
Ba ba ba…
Dưới nội tức của Diệp Phàm, mấy quả bóng đều nổ tung, Trong phạm vi 50m bên
cạnh Chu Phương Tinh hình thành một vòng tròn khói độc. Khói độc màu tím dâng lên,
Chu Phương Tinh bị bao vây bởi khói độc.
- Có biến!
Bên kia có tiếng hét lớn, đạn loạn xạ bay qua.
Diệp Phàm đã đứng lên từ trước, thuận tiện trượt đến trước mặt Chu Phương
Tinh. Hắn không không dám dừng lại, nhanh chóng chuyển Chu Phương Tinh đã bị hôn
mê vì hoa độc ra ngoài.
Tông Phù Phong tuy nói là bản lĩnh mạnh hơn Diệp Phàm nhưng lão già này cũng
tương đối đau đầu với độc của Sói hoa. Cho nên, vẫn trừng mắt tìm kiếm, hơn nữa lão
cũng không tin có người có thể chạy trốn trong sương mù của Sói hoa độc màu tím.
Không biết là Diệp Phàm đã chạy ra khỏi đó rồi.
- Ông nội! Chu Đông chảy nước mắt lạy Diệp Phàm một lạy.
- Ông của cậu tạm thời trúng độc, còn giải độc như thế nào về nước nói sau. Các
cậu chờ một chút, tôi đi chế tạo một ít bóng nước độc về.
Diệp Phàm nói xong đi vòng vo trong Dược Viên đang bị phục kích. Bởi vì các giáo
đồ của Tam độc giáo đều đang ở bên ngoài Dược Viên, mà Dược Viên này lại khá lớn,
cho nên, Diệp Phàm di chuyển bên trong không bị ai làm phiền.
- Mẹ kiếp. nhiều sâm lâu năm như vây.
Ở một khu vực vườn thuốc Diệp Phàm mừng rỡ phát hiện có mấy chục gốc sâu
nhiều năm tuổi. Hắn bất chấp tất cả, rút lấy một củ, phát hiện đầu khá to, nhìn bề ngoài
thì ít nhất cũng phải có ba mươi năm rồi.
Tam độc giáo tích lũy thật sự là sâu, Diệp Phàm lập tức ra tay thành một gã nông
dân cần cù đào nhân sâm. Mấy chục gốc sâm có tuổi toàn bộ bị hắn cất vào túi da đặc
chế sau lưng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không tìm tiếp nữa sợ mấy người Thiên Thông không chịu
được. Cho nên, hắn trực tiếp đến khu vực Sói hoa.
Không lâu, lại đã làm ra hơn mười bóng nước độc. Mà hắn đã ăn đủ no, có lẽ là
Sói hoa trong Dược Viên này đã bị hắn làm cho tan nát hắn mới quay lại chỗ Thiên
Thông.
Diệp Phàm cho rằng phải có sức lấy nhân sâm nhiều năm tuổi ra cho mọi người
gặm như ăn khoai lang. Mỗi người ăn một hai gốc nhân sâm có tuổi xong thể lực cũng
đã được bổ xung rất lớn.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng khá đau lòng, những củ sâm có tuổi này nếu có
thể dùng phối hợp chế biến thuốc thì có thể chế biến rất nhiều thuốc hữu dụng. Với thứ
như vậy ăn sống thật là lãng phí, có lẽ còn không thể hấp thu được bốn phần dược tính.
Nghỉ ngơi mấy giờ xong, thấy sức khỏe của mọi người đã được phục hồi, Diệp
Phàm ra lệnh một tiếng, toàn bộ mọi người phá vây. Lúc này đúng vào lúc hoàng hôn.
Bóng nước độc lập tức lao ra hơn 10m mở đường, rất nhanh chóng. Bởi vì Diệp
Phàm đã cùng mọi người phối hợp.
Sau khi ném bóng nước ra xong dùng nội kình cho nổ tung, Diệp Phàm dùng Thủy
công đem nọc độc phân tán ra. Cùng với gió thổi, phạm vi bao phủ không dưới một trăm
mét.
Đối với sương độc màu tím này tất nhiên các giáo đồ của Tam độc giáo còn sợ
hãi, mà mấy người Diệp Phàm có mặt nạ phòng độc bảo hộ, chỉ có thể liều mình lợi
dụng sương độc xông ra ngoài.
- Quay lại!
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy uy hiếp hét lớn.
Quả nhiên, tiếng nói vừa vang lên tên như mưa bay ra. Mà trong làn tên như mưa
hai bóng đen từ không trung đi xuống, hai bàn tay lật qua lại. Dưới hai bàn tay của hai
người một cỗ nội tức mạnh mẽ chấn động không khí nhằm thẳng vào đám người Diệp
Phàm.
Diệp Phàm cùng Thiên Thông thử đối kháng mấy chưởng, cảm giác thật sự là
không thể dùng lực, đành phải lui về sau.
Mà lần này dường như là xui xẻo, hai bóng đen đem theo mười mấy giáo đồ Tam
độc giáo bản lính tốt hơn từng bước ép sát, căn bản không cho mấy người Diệp Phàm
một cơ hội. Mà lúc này đạn cũng không dùng được.
Mấy người Diệp Phàm vừa tấn công vừa lui.
- Phía trước phát hiện một cái hố.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Hố, hố như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm, tối đen. Hình như là hang đá, có vẻ giống như một cái cổng.
Triệu Thanh Ngọc nói, lúc này đối phương công kích càng mạnh mẽ hơn. Từ ba
phía tấn công lại.
- Tôi thấy căn bản là họ muốn đẩy chúng ta vào hang.
Vương Nhân Bàng nhìn cái hang cách đó không xa nói.
- Hang này đoán chừng là hang chết của chúng ta rồi.
Diệp Phàm hừ nói. Hắn mạnh mẽ hướng lên không trung thử công kích mở một
đường máu.
Đáng tiếc hai trưởng lão của đối phương phát ra lực quá manhh, sau vài lần thử
đều bị bọn họ liên kết áp chế trở về.
Hơn nữa, vòng vây của đối phương càng ngày càng thu nhỏ.
Mấy người Diệp Phàm chỉ có thể lui vào hang.
Khi cách cửa hang khoảng ba mươi mét mọi người đã thấy rõ hình dạng cái hang.
Bên trong hình như đều là những tảng đá màu đỏ lửa, cửa hang hẳn là được mở
bằng sức người, lộ vẻ rất thô ráp, từ cửa động nhìn vào bên trong không rõ tình hình.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng có một cảm giác rất hưng phấn truyền đến.
Quái, tại sao hắn lại hưng phấn, chẳng lẽ bên trong có một độc dược siêu cấp?
Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Đây không biết có phải là Xà Quật trong truyền thuyết của Tam độc giáo?
Lúc này Tài Nhạ Nhẫn không kìm được nói.
- Xà Quật là như thế nào?
Vương Nhân Bàng sửng sốt, vội vàng hỏi.
- Trong truyên thuyết của Tam độc giáo có một Xà Quật, nghe nói là lão tổ tông của
bọn họ phát hiện xây dựng. Chuyên môn dùng để nuôi rắn, bên trong đủ các loại rắn.
Mà Xà Quật là nơi thích hợp nhất để rắn sinh trưởng, mà một số chi rắn rất độc đã
tạo ghép thành đôi ở Xà Quật.
Sự tạp giao này làm cho rắn càng ngày càng độc, cuối cùng được cao thủ của
Tam độc nuôi dưỡng mà thành.
Như Tha Hồng nghe nói cũng tới từ Xà Quật.
Tài Nhạ Nhẫn vẻ mặt lo lắng nói.
- Xà Quật này chẳng phải là tồn tại mấy trăm năm rồi sao, hơn nữa lịch sử trôi qua
lâu như vậy có phải là càng ngày càng nhiều rắn không? Mà thông qua tạp giao, nơi này
có lẽ tồn tại không ít chi rắn rất độc. không cần nói những thứ khác, chỉ cần đi xuống đó
đã làm cho anh thối chết. Tông Hà rất giỏi tính toán có lẽ là muốn đẩy hết chúng ta vào
Xà Quật thành bữa cơm lớn cho rắn.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Không đi xuống cũng chỉ có đường chết, không biết Xà Quật này có có đường
khác không nếu không thì chúng ta liền biến thành thức ăn cho rắn đi.
Đồng chí Tiểu Thiên có chút uể oải thở dài.
Gã mặt mày ỉu xìu quay người lại hô,
- Ở với bọn rắn thôi kia chi bằng xung phong liều chết, chết cũng được chết anh
hùng, hơn nữa còn có thể kéo theo vài đệm lưng, ha ha…
- Quay lại!
Diệp Phàm nắm được gã, lúc này bên ngoài càng gần lại, mấy người Diệp Phàm
hình như cũng cảm thấy sát khí của hai trưởng lão kia.
- Chết thế này so với làm thức ăn cho rắn thật là tốt.
Thiên Thông hét lớn.
- Đi vào, không đến thời điểm cuối cùng chúng ta không thể để cho rắn ăn.
Diệp Phàm hét lên.
- Họ Diệp kia, anh thật là độc ác.
Thiên Thông tức giận kêu lên một tiếng. Tuy nhiên, thấy những người khác đều
vào được gã cũng không nói gì nữa, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm đứng im không
nói gì.
- Còn có mấy trái lựu đạn?
Diệp Phàm hỏi Triệu Thanh Ngọc.
- Cộng lại có lẽ còn hơn mười viên.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Cửa hang này cần bao nhiêu viên để nổ?
Diệp Phàm hỏi.
- Nổ hang này, vậy chẳng phải là chúng ta tự diệt đương lui để cho rắn ăn sao?
Tiêu Thiên giơ chân hét lên.
- Không ổn không ổn, không thể làm như vậy, đó là đường chết.
- Bình tĩnh một chút, đã như vậy cậu muốn làm như thế nào? Đến lúc đó chúng ta
đi vào bên trong, bọn họ tấn công đến phía sau, phía trước có rắn độc, hai mặt đều là
địch không phải là bết bát hơn sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại.
- Ai không biết như vậy, chỉ có điều chúng ta có nghĩ gì cũng không có hi vọng.
Thiên Thông buồn bã nói.
- Cậu còn muốn đi ra ngoài, có lẽ Tông Vô Thu đã ở bên ngoài chờ cậu rồi. Giết ở
cửa hang là chắc chắn không khó.
Ch onê, chúng ta chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết. Nếu Xà Quật này có
một đường ra khác chúng ta còn có đường sống.
Nếu như là động chết, chúng ta chính là bữa ăn ngon cho đám rắn độc. Thiên
Thông, cậu cần phải nghĩ cho kỹ, hiện tại định đi chịu chết hoặc là tạm thời còn sống?
Diệp Phàm hỏi.
|||
Chương 2432: Xà Quật.
- Chết tử tế còn hơn sống thừa, mạng của ông đây rất lớn, không chết được.
Thiên Thông không ngờ tức giận, ngẩng đầu đi vào bên trong.
Bên này Triệu Thanh Ngọc cũng không chậm, buộc hơn mười viên đạn lại với
nhau, không lâu sau, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cửa hang đã sụp xuống.
- Bọn họ đang làm gì đó? Đồ hỗn láo.
Tông Vân vẻ mặt đần ra hỏi.
- Hình như cửa hang đã bị bọn họ nổ sụp, quái lạ, đây không phải là tự tìm đường
chết sao. Hầm Xà Quạt này bên trong chưa nghe nói là có một đường ra khác.
Tông Hà cũng không hiểu được vẻ mặt nghi ngờ.
- Có lẽ là còn có chút ảo tưởng, ảo tưởng bên trong có một đường ra khác. Tuy
nhiên, cửa hang đã bị bọn chúng nổ rồi, chúng ta cũng không vào được.
Tông Phù Phong có chút tức giận nói.
- Vào được cũng đừng có đi vào, bên trong thối muốn chết vào đó có gì hay. Hơn
nữa không cẩn thận còn trúng độc. Chúng ta chỉ cần trấn thủ ở bên ngoài là được, sau
đó lại khoét lại cửa hang này.
Tông Vân nói.
- Trước tiên ngắt hết điện.
Tông Hà hạ lệnh.
- Bên trong tối thật, hơn nữa hình như rất thối.
Thiên Thông đi trước ngửi một chút vội nói.
- Đội hết mặt nạ phòng độc lên, nếu gọi là Xà Quật, số lượng rắn độc cũng không
phải là ít.
Diệp Phàm nói.
- Mang thứ đó không tiện, độc rắn mặc dù độc nhưng cũng không phun trào nọc
độc trong không khí, nên trong không khí hẳn không có bao nhiêu độc tốt, thật ra không
cần lo lắng nhiều. Chỉ với thân thủ của chúng ta, cũng không cần lo lắng quá về rắn độc.
Thiên Thông lắc đầu từ chối đeo mặt nạ phòng độc.
Tuy nói mặt nạ phòng độc so với mặt nạ phòng độc bình thường đơn giản hơn
nhiều.
Nhưng đội trên đầu vẫn có cảm giác không tiện. Ngay cả Diệp Phàm cũng biết thế
cho nên, cũng không đeo.
May mắn tất cả mọi người đều có đèn pin nên nhìn thấy rõ đường. Hang này
không phải hướng lên trên mà là hướng xuống dưới đáy. Bên trong tối đen căn bản
không thể nhìn được xa.
Cách đó không xa dưới ngầm sâu là một căn phòng bí mật. Một làn sương mù
màu đỏ tím tràn ngập toàn bộ mặt đất của căn hầm.
Lờ mờ có thể thấy được một bóng người đang ngồi xếp bằng trong sương mù.
Không lâu, bóng người đột nhiên mở rộng miệng khẽ hấp lên trên.
Toàn bộ sương mù màu đỏ tím giống như trăm sống đổ về biển đổ hết về phía bóng
người. Ngoài cửa hầm một người thanh niên hai tay ôm vai giống như một pho tượng
Bồ Tát đứng canh ngoài.
Người này chính là một trong tứ đại kim cương của Tam độc giáo Mã Thạch, bản
lĩnh là cửu đẳng trình tự người thứ ba. Thiếu chút nữa đến cửu đẳng đại viên mãn chi
cảnh rồi.
Không lâu sau sương mù trong căn phòng bí mật hao hết.
- Tiểu Nhi, ta muốn rút da uống máu con.
Tông Vô Thu rống lớn một tiếng trong mật thất, nhấn một cái trên vách đá, tiếng
động cơ chuyển động vang lên, cửa căn phòng bí mật được mở ra rồi.
Mã Thạch đang muốn chào, không thể tưởng tượng được Tông Vô Thu đột nhiên
vươn một bàn tay ra, một chưởng vỗ vào vai Mã Thạch.
Mã Thạch tối sầm mặt muốn tránh, tuy nhiên, y lại đứng bất động. Cảm giác một
luồng lửa nóng truyền vào trong cơ thể mình.
Luồng lửa nóng này giống như dung nham bùng nổ, cháy sạch mọi thứ, kiên nghị
như Mã Thạch cũng muốn hét lên, nhưng y vẫn không hé răng.
Lửa nóng chảy trong cơ thể Mã Thạch hai vọng Mã Thạch đột nhiên cảm giác cơ
thể rất thoải mái, y hiểu được lập tức mừng như điên.
Bụp một tiếng.
Mã Thạch đã quỳ xuống đất, vui sướng nói:
- Cám ơn giáo chủ!
- Cơ duyên thôi, vừa rồi từ căn phòng bí mật ra, thấy tinh thần của cậu vừa lúc
thích hợp đột phát.
Nếu tôi nói trước cho cậu biết, cậu chắc chắn không thể đột phát. Mà bất ngờ một
kích cậu không đề phòng sẽ gia tăng lực phản kháng.
Cho nên mới thúc đẩy cậu đạt đến Cửu đẳng đại viên mãn. Tông Vô Thu nói qua
Có lẽ vài năm nữa Thập đẳng sẽ đến với cậu. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu.
Tông Vô Thu cười ha hả nói.
- Giáo chủ khôi phục công lực rồi hả?
Mã Thạch đứng lên cung kính hỏi.
- Cũng chưa khôi phục hoàn toàn, một đao kia tôi không hề phòng bị, hơn nữa lại
đang mệt mỏi. Tên giặc này, mất công tôi bồi dưỡng y như vậy, không ngờ nuôi một con
sói cái mắt trắng.
Tông Vô Thu hừ nói, nhìn Mã Thạch một cái:
- Tuy nhiên, hiện tại còn có 12 người đẳng cấp khai nguyên, đủ sức ra ngoài giải
quyết mấy tên nhóc đó rồi.
- Chúng tôi thực sự cũng không nghĩ tới Xe Thiện có thể phản bội giáo chủ, tên
giắc này thực sự bị dầu mỡ làm cho hôn mê rồi, giáo chủ đối với chúng ta như cha, sao
y có thể làm việc đó. Một khi gặp y, tôi sẽ băm nát y.
Mã Thạch trừng mắt nói.
- Tông Lạc cũng phản rồi, có lẽ hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ, không phải
là muốn chiếm lấy Tam độc giáo của chúng ta sao?
Quả thực là buồn cười, chỉ với hai người cửu đẳng bọn họ cũng muốn khống chế
Tam độc giáo, đơn giản chỉ là trò cười lớn nhất thiên hạ thôi.
Buồn cười, thật sự là buồn cười, không cần nói đến những cái khác, lão Cung
Thu của Ngũ Độc giáo cũng có thể giải quyết hai người bọn họ.
Tông Vô Thu hừ nói.
- Đó là đương nhiên, chính giáo chủ đồng ý để bọn họ kế thừa giáo vị, chúng tôi
chắc chắn không đồng ys.
Mã Thạch nói.
- Đã điều tra ra tung tích của Xe Thiên chưa?
Tông Vô Thu vẻ mặt không thay đổi hỏi.
- Chưa, tuy nhiên, máy người Tông Hà phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, trong đám
người Ngũ độc giáo có một người cao lớn luôn đeo trên lưng một bao tải, Tông Hà cẩn
thận quan sát thì hình như là một người.
Mã Thạch nói.
Chẳng lẽ là Xe Thiên bị chúng bắt? quái, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tông Vô Thu nói.
Tông Hà nói là đến đó thì căn phòng bí mật đã bị hủy, hình ảnh đã không còn gì để
điều tra được.
Mã Thạch nói.
- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
Tông Vô Thù hừ lạnh nói, vẻ mặt đen như than.
- Nghe nói bị ép vào Xà Quật, tuy nhiên cửa hang đã bị bọn họ lấy lựu đạn nổ sập.
Mã Thạch nói.
- Vào Xà Quật? bố phải làm cho bọn chúng thành thức ăn cho rắn.
Tông Vô Thu nói xong đi lên phía trước.
Càng đi vào trong, Diệp Phàm phát hiện những tảng đá bên trong đúng thật là có
chút kỳ lạ. Màu sắc rực rỡ giống như màu của cây cối. Tuy nhiên trên vách hang thật
sự không có bất luận cây cối gì.
Mọi người đi xuống gần trăm mét là lúc bên cạnh có tiếng khẽ nhúc nhích.
- Cẩn thận!
Diệp Phàm vội vàng quay người dùng chân đá Triệu Ngọc Thanh sang một bên. Mà
trước mắt một bóng xanh chợt lóe, Diệp Phàm tùy tay dùng một chưởng chụp xuống.
Cạch một tiếng.
Một con rắn nhỏ toàn thân xanh biếc bị Diệp Phàm đánh vào vách động, lập tức cả
người rắn cắt thành mấy đoạn.
Con rắn nhỏ vô cùng hung hãn, chỉ còn một đoạn đầu nhỏ, không ngờ há miệng
nhe răng hướng về phía Triệu Ngọc Thanh.
- Súc sinh.
Nhu cực đao trong tay Vương Nhân Bàng chợt lóe, đầu rắn lập tức bị cắt đôi. Con
rắn nhỏ không càm lòng động động rồi chết.
Đúng lúc đó, tiếng chuông của Thiên Thông vang lên, ném tới đầu một con rắn lớn.
Con rắn này thật là dũng mãnh, không ngờ không chết, đuôi vung lên trời.
- Mẹ kiếp! tiểu dẹt như mày không làm gì được bố còn được gọi là Tiểu Thiên
sao?
Thiên Thông tức giận, cảm thấy có chút mất mặt. Gã đã một cái phốc vào đuối
rắn, cái đuôi rắn bị đá bay đi.
Tuy nhiên, trong nháy mắt chuyện khiến Thiên Thông kinh ngạc đã xảy ra. Đuôi rắn
kia không ngờ đột nhiên nứt ra, két một tiếng liền cắn ống quần của Thiên Thông, nọc
độc cứ thể phun ra.
Thiên Thông sợ tới mức vội vàng đạp mấy cái xuống đất mới làm cho đuôi rẵn vỡ
ra nát thành một khối mỏng con rắn mới không cử động nữa.
- Quái, đuôi rắn cũng phun nọc độc, chẳng lẽ có hai miệng sao? Thật là lạ.
Vương Nhân Bàng và mấy người Diệp Phàm cảm giác có chút lạ, bước lên cẩn
thận quan sát con rắn, mấy người cười ra tiếng.
Vương Nhân Bàng còn không vừa, cắn miệng rắn dựng lên, nói:
- Mẹ nó, thật là lạ, con rắn này hình như hai miệng, phía trước một miệng chính,
cái đuôi cũng có cái miệng này, hình như nhỏ hơn một chút.
- Đây đúng là đáng sợ, thường thường chúng ta hay sơ xuất không để ý đến đuôi,
may mán là Thiên Thông bản lĩnh chứ không thì thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.
Diệp Phàm nói.
- Đây gọi là Xà Quật, không phải nghe nói nuôi mấy nghìn con rắn độc sao, sao
hiện giờ lại ít vậy. Hơn nữa, rắn ẩn nấp rất sâu, trong vách đá kia bề ngoài lại giống hòn
đá thật sự khiến người ta khó đề phòng.
Triệu Thanh Ngọc nói, có chút sợ hãi nhìn lướt qua thành hang, sợ có cái gì đó
nhảy ra.
Con gái chính là như vậy, thân thủ cao đến đâu thì đối với rắn vẫn rất sợ hãi. Đây
là cảm giác sợ hãi trời sinh.
- Có lẽ còn chưa đến trung tâm của hang, những con rắn này chỉ là thử các cậu
thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Mẹ ơi, chỉ thử đã đáng sợ như vậy rồi, nếu thật sự gặp rắn độc thì làm sao.
Vẻ mặt Tiểu Thiên có chút khó coi.
- Không có cách nào, chúng ta tiếp tục đi vào trong.
Diệp Phàm khoát tay áo, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bước. Hắn
lập tức kề sát đất dùng đôi mắt ưng để dò xét.
Không lâu hắn đứng lên, vẻ mặt có chút âm trầm.
- Làm sao vậy?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.
Diệp Phàm nói.
- Dù sao cũng là chết mau nói ra, mọi người biết sớm cũng tốt.
Thiên Thông không kiên nhẫn kêu lên.
- Đúng vậy, nếu phải chết cũng phải biết.
Vương Nhân Bàng cũng nói, mấy ngày nay đều bị đánh bại, cơn tức khá lớn.
- Nếu tôi quan sát đúng mà nói thì người của Tam độc giáo đang dọn dẹp cửa
hang
Diệp Phàm nói.
- Chẳng lẽ thật sự muốn vào đây cùng chúng ta sống chết. Tuy nhiên, sụp đổ cũng
không nhỏ, hơn nữa, tảng đá rất lớn, bọn họ có lẽ mất khá nhiều thời gian.
Lam Tồn Quân nói.
- Không hẳn thế, tôi hình như nghe được tiếng cười lạnh của Tông Vô Thu.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tông Vô Thu?
Thiên Thông giọng thống khổ kêu lên, đầu giống như bị người ta giáng cho một
quyền cả người ngồi xổm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người một cái nói:
- Tông Vô Thu vào được chúng ta còn lăn lộn cái bóng cọng lông, có lẽ bị lão bắt
lấy làm cho sống không bằng chết.
|||
Chương 2433: Sư phụ rất nổi tiếng.
- Kể cả để cho rắn ăn cũng không thể để lão bắt được, chúng ta đi vào nhanh thôi.
Vương Nhân Bàng cũng buồn rầu quát.
- Đi xuống dưới!
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Tôi đi đầu, Thiên Thông đi tiếp, Nhân Bàng và Tiểu Lan cản phía sau.
Vừa mới đi xuống dưới hơn mười mét, những âm thanh xì xì quái dị truyền đến,
mọi người dùng sức mạnh để quan sát lập tức đều hít một hơi thở sâu, tất cả đều cảm
giác da đầu run lên.
Bởi vì phía trước cách họ hơn mười mét không ngờ rắn bò đầy. Những con rắn
này lổm ngổm, cả lũ đều đang phát ra tiếng xì xì đáng sợ kia. Cảnh tượng thật sự khá
dọa người.
Diệp Phàm quan sát một hồi nói:
- Các cậu xem, ở giữa có một con rắn màu đó rất lớn, có lẽ đó là con đầu đàn rồi.
Bắt giặc bắt vua, bắt rắn chúa thì dễ làm thôi.
- Ừ, con rắn này bề ngoài thật khó nhìn. Trên đầu giống như xếp đống gỗ, gập
ghềnh không nói, hơn nữa trên đó còn đầy những bong bóng màu đó, so với con cóc
còn xấu hơn.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu.
- Rắn càng xấu lực tấn công càng mạnh.
Đúng lúc này giọng của của người sau lưng đội viên dự bị vang lên.
- Xa Thiên cậu đã tỉnh?
Diệp Phàm ra hiệu cho đội viên dự bị buông Xa Thiên xuống. Bởi vì trên người Xa
Thiên bị diệp phàm dùng Lôi âm cương chỉ phong tỏa cũng không sợ y làm chuyện gì.
- Ôi, hôm nay tôi dừng trong tay các anh, rất thoải mái. Xa Thiên tôi tuy nói bất tài
nhưng dù gì cũng là đàn ông, các anh sẽ không gây sức ép cho tôi chứ.
Xa Thiên thở dài nói.
- Xa Thiên, anh có muốn sống đi ra ngoài?
Diệp Phàm hỏi.
- Từ Xà Quật đi ra ngoài là tuyệt đối không thể. Cùng với việc bị hàng vạn con rắn
cắn xé không bằng thống khoái vẫn thoải mái hơn.
Vẻ mặt Xa Thiên khá suy sụp lắn đầu, không thể nào nhận ra người anh hùng vạn
trượng lúc nãy rồi.
- Anh là đàn ông gì thế, chỉ có chút này đã dọa cho anh sợ rồi. Tôi thấy, căn bản
anh là người ẻo lả, tôi nhổ vào những loại như thế.
Thiên Thông nhổ một ngụm còn hung hăng giẫm lên mấy cái.
- Tôi có cách gì, phản bội Tông Vô Thu đã không còn đường sống. Hiện tại lại đi
vào Xà Quật, có người nào còn có thể sống đi ra ngoài? Trừ phi là Tông Vô Thu có pháp
môn Xà Quật, những người khác không có khả năng có đường sống.
Xa Thiên hừ nói, cũng là khôi phục một chút khí thế.
- Xa Thiên, hiện tại chúng ta đã cột chung trên một chiếc thuyền, Tông Vô Vu đang
ở ngoài dọn sạch cửa hang rồi.
Một khi ông ta vào đây, đối với đường lối trong hang này ông ta quan thuộc hơn
chúng ta nhiều lắm. Hơn nữa, tất cả chúng ta hợp lại cũng không phải là đối thủ của
Tông Vô Thu.
Tuy nhiên, chết tử tế không bằng sống lười, còn sống tốt hơn là chết, chúng ta
chưa đến chỗ cuối cùng.
Nếu như còn có thể sống đi ra ngoài, chỉ cần cậu phục tùng, tôi đảm bảo an toàn
cho cậu.
Diệp Phàm nói.
- Đảm bảo, nếu là Cung Thu nói những lời này còn có khả năng. Còn cậu tự thân
mình còn khó bảo toàn dựa vào cái gì để nói những lời này?
Xa Thiên hừ nói, một chút không sợ Diệp Phàm. Hắn căn bản thể hiện dáng dấp
lợn chết không sợ nước sôi.
- Lại đây, bố để mày xem một chút.
Diệp Phàm tức điên rồi, khẽ giơ tay, dùng nội tức mãnh liệt xuất ra, một cỗ lực
hút mạnh mẽ truyền đến, Xa Thiên cao lớn như vậy không ngờ bị Diệp Phàm hút đến
trước mặt. Đây rõ ràng là nội tức phóng ra ngoài, đương nhiên làm cho tất cả mọi
người ở đây đều trợn trừng mắt.
Diệp Phàm kéo theo Xa Thiên đi xa hơn 10m, tay trái hắn phất phất trên mặt Xa
Thiên, trong lòng bàn tay hiện ra một hình ảnh mờ.
- Biết cái này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng lẽ là…
Xa Thiên đột nhiên trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Diệp Phàm rồi lắc lắc đầu, ấp úng
nói:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
- Trên đời này làm gì còn có việc gì không thể. Xem ra, anh hiểu được dấu hiệu
này có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói qua, chẳng qua là truyền thuyết. Nếu cậu thật sự là đệ tử của người
đó, Xa Thiên tôi phục.
Xa Thiên nói xong đột nhiên hai chân quỳ xuống đất, dáng vẻ rất cung kính nói:
- Con dơi trên cao nhận một lạy của Xa Thiên tôi.
- Xem ra anh thật sự biết được việc này, anh nói xem anh biết những gì?
Diệp Phàm cũng không giơ tay kéo Xa Thiên lên.
- Tôi từ nhỏ được Tông Vô Thu nuôi lớn,tuy nhiên, tôi lại không là đồ đệ do Tông
Vô Thu dạy dỗ chân chính.
Mà tôi có sư phụ khác, lão là Hồ Bát Đao, có phải tên thật không tôi cũng không
rõ lắm. Hồ Bát Đao cũng không phải người của Tam độc giáo, lão chỉ là người quét rác
trong miếu thờ quan trọng nhất của Tổ tông Tam độc giáo. Năm tuổi trong lúc vô ý đi vào
trong miếu của Tổ tông, đây vốn là tội chết, người bình thường đi đến đây đều vô duyên
vô cớ chết.
Có lẽ là do sư phụ tôi. Chỉ có điều không ngờ tôi vào sư phụ hợp ý, chẳng nhưng
không chết mà Hồ Bát Đao còn yêu thích tôi.
Từ đó về sau tôi lén vào rừng cây nhận truyền thụ của sư phụ. Nhìn qua thì tôi là
học nghệ của Tông Vô Thụ thật ra tôi học chính xác là võ công của Hồ Bát Đao.
Chẳng qua sau đá một lần, Tông Vô Thu đang luyện công đột nhiên nổi điên, không
ngờ đánh chết sư phụ tôi.
Mà sư phụ cũng không nghĩ Tông Vô Thu sẽ ra tay với mình, lúc ấy bản lĩnh của
sư phụ chỉ kém hơn Tông Vô Thu một chút.
Tông Vô Thu không ngờ đem sư phụ tôi ném vào Xà Quật cho rắn ăn, nói là loại
cao thủ này sau khi rắn ăn xong cơ thể rắn sẽ tiến triển rất nhanh.
Lúc sắp chết sư phụ có phát ra một tiếng lóng cho tôi, sau đó khi mười tám tuổi
tôi đã dựa theo tiếng lóng của sư phụ tìm được một cái bao.
Mới biết tôi là người họ Xa, mà nhà họ Xa cũng không phải là người Lào, cha tôi là
Xa Nhất Đao là người Ấn Độ, mẹ tôi là người Anh tên là Lệ Thủy.
Trong nhà có một bảo bối đó là Vô cực sát thủy can. Trên thực tế là một cái tẩu
thuốc bằng tre, không khác tẩu thuốc của người Trung Quốc là mấy.
Nghe nói Vô cực sát thủy can có thể hấp thu độc tố dễ dàng cho luyện công. Tông
Vô Thu đã muốn có nên mới giết cả nhà tôi. Lúc ấy thấy căn cơ của tôi không tồi nên
bế tôi về.
Mọi việc này đều bị sự phụ tôi biết được. Có lẽ sau này tôi lén lút học võ công của
Hồ Bát Đao bị Tông Vô Thu phát hiện.
Lão tặc này lòng dạ rất sâu, vẫn không thể hiện cái gì. Mà Hồ Bát Đao là người
giữ miếu của Tam độc giáo, người biết rõ ông ta là những trưởng lão cấp bậc rất cao.
Tông Vô Thu còn gọi ông ta là sư thúc. Tông Vô Thu biết Hồ Bát Đao dạy tôi luôn
luôn bày ra đánh lén ông ấy.
Lần đó y mời Hồ Bát Đao uống rượu, kết quả sư phụ không phòng bị nên trúng
độc mới có thể bị Tông Vô Thu giết chết.
Mà Tông Vô Thu nói với người ngoài là Hồ Bát Đao âm mưu chiếm đoạt di vật của
tổ tông mới bị y trừng trị theo quy của của giáo. Mấy trưởng lão tuy nói có chút hoài
nghi nhưng không muốn thay Hồ Bát Đao giải oan.
Cho nên, những năm gần đây tôi luôn âm thầm chuẩn bị báo thù. Đáng tiếc đúng
là công lực của tôi vẫn quá kém, không có cách nào tìm cơ hội.
Lần này các cậu đến đây tôi đã có ý tưởng. Chỉ có điều thật đúng là giận Xa Thiên
tôi vẫn không thể nào giết lão giặc này.
Con dơi, từ này về sau 160 cân Xa Thiên tôi liền giao cho anh, anh có thể hạ độc
tôi hoặc cấm chế.
Hi vọng duy nhất của tôi chính là hi vọng bản lĩnh của anh có thể đột phát đến đẳng
cấp 12 để giết Tông Vô Thu giúp tôi.
Xa Thiên nói không giống như đang nói dối.
- Tôi chỉ có thể đồng ý với anh khi giờ tôi có thể giết Tông Vô Thu, chờ tôi đến
đẳng cấp 12 thì Tông Vô Thủ có lẽ đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết. Tuy nhiên,
đối với chuyện luyện công, tiến triển của tôi chắc chắn nhanh hơn lão ta. Cho nên, anh
phải chuẩn bị tâm lý, thù này có lẽ phải vài chục năm mới có thể trả được.
Diệp Phàm nói.
- Không nhất định.
Xa Thiên đột nhiên lắc lắc đầu.
- Sao thế?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Xa Thiên.
- Không nói dối con dơi, hiện giờ anh đã là người độc cao cấp.
Xa Thiên nói.
- Người độc cao cấp là cái gì?
Diệp Phàm đúng thật là bị dọa một trận, người độc nghe như sấm nổ bên tai.
- Tông Vô Thu vô cùng giả dối, lão bắt chị em Tài Nhạ Tả…
Xa Thiên nói lại chuyện xảy ra trong căn phòng bí mật một lần.
- Ý của anh chính là khi Tông Vô Thu muốn dùng bí thuật để khống chế tôi thì
chưởng đột nhiên nổ tung. Cho nên không thể thành công, nếu không tôi hiện tại chỉ có
thể đi theo Tông Vô Thu, bằng không chỉ có một con đường chết?
Diệp Phàm truy hỏi trong lòng cũng dần dần tin tưởng những gì Xa Thiên nói. Bởi
vì cùng với việc hắn không sợ Sói hoa mà cảm thấy hưng phấn thì xem ra hắn đúng là
đã thành người độc đặc biệt rồi. Người độc không sợ độc dược mà còn thích.
- Ừ, lúc đó Tông Vô Thu bị tôi chém một đao cho nên, không thể thành công. Tông
Vô Thu lúc ấy đã đặt toàn bộ nội khí cùng với tâm trạng đặt hết lên người cậu, nếu
không, tôi không thể nào đánh lén thành công. Tông Vô Thu mặc dù không chết nhưng
tôi tin lão cũng không có khả năng hồi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Xa Thiên nói.
- Mặc dù bản lĩnh chưa khôi phục hết vào Tông Vô Thu đang bị thương thì chúng ta
cũng không có khả năng chống lại lão, hơn nữa hai trưởng lão của Tam độc giáo đã về,
bản lĩnh của họ cao hơn tôi. Ngoài ra vào trong Xà Quật nay hi vọng về mạng sống của
chúng ta gần như không có.
Diệp Phàm nói tất nhiên là đang dò xét.
- Vừa rồi tôi đã quyết định buông tha không chống cự rồi, tuy nhiên, từ khi nhìn
thấy con dơi trên bàng tay anh, tôi quyết định dù chết cũng phải vứt bỏ.
Nếu Xa Thiên tôi chết đi, chỉ cần có thể hỗ trợ Cậu đi ra ngoài, tôi tin tưởng người
trong nhà Con dơi cậu sẽ tìm Tông Vô Thu.
Có con dơi vua, Tông Vô Thu là cái gì.
Xa Thiên nói, Diệp Phàm thầm nói bố còn không biết sư phụ ở đâu mà anh đã tràn
đầy hi vọng.
- Anh phải lấy hành động thực tế để thể hiện lòng trung thành mới được, nếu
không anh khó có thể làm tôi tin tưởng.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi biết rồi, từ nay về sau tôi chính là đầy tớ của Con dơi cậu. Cậu muốn mệnh
của tôi bất cứ lúc nào cũng được.
Xa Thiên nói.
- Được, tuy nhiên, khi chưa được tín nhiêm tôi đã dùng cương chỉ trên người anh,
đây là pháp môn đặc thù của nhà chúng tôi. Tin rằng mặc dù anh có tìm Chưởng môn
Thiếu Lâm Võ Đang cũng không giải quyết được gì.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
|||
Chương 2434: Nụ hôn của rắn.
- Tôi biết, uy danh của Bức Vương còn uy phong hơn cả chưởng môn Thiếu Lâm
Võ Đang nhiều. Xa Thiên tôi tuyệt không dám ăn ở hai lòng.
Bằng không, thế gian này tuy lớn cũng không có chỗ cho Xa Thiên tôi dung thân.
Huống chi, Tông Vô Thu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Đời này, chỉ có đi theo Bức thiếu gia anh mới có hy vọng sống và báo thù. Nếu
như Bức thiếu gia không tin, nếu như có cơ hội ra ngoài, tôi sẽ đem anh đến tổ miếu
của Tam Độc giáo lấy túi hành lý nhuốm máu mà sư phụ Hồ Bát Đao để lại cho tôi ra để
chứng minh.
Cái đó rất khó làm giả. Bởi vì, túi hành lý nhuốm máu đó là cha của tôi viết lên
bằng cách thức đặc thù, bằng tâm huyết của mình.
Xa Thiên nói.
- Ông nói xem, trong tổ miếu của Tam Độc giáo có phải có thứ gì rất hữu dụng
không?
Diệp Phàm đột nhiên hứng thú, tên này thật đúng là, còn chưa thoát khỏi nguy
hiểm đã nảy lòng tham.
- Đương nhiên là có, bàn tay khi anh được luyện chế thành độc nhân chính là một
vật phẩm trong tổ miếu. Nghe nói cụ tổ trước khi chết đã hòa tan hết nội tức kèm theo
chất độc toàn thân vào bàn tay đó, có thể truyền lại cho hậu nhân.
Điều khiến Tông Vô Thu buồn bực chính là thân thể ông ta không thích hợp để kế
thừa bàn tay này. Cho nên, mới truyền một phần cho hai chị em Tài Nhạ.
Tài Nhạ chỉ là một người phụ nữ bình thường, bởi vì thân thể đặc biệt có tính
kháng độc, cho nên, chỉ qua mấy năm ngắn ngủi thông qua sự trợ giúp của bàn tay kia
không ngờ đạt đến lục đẳng.
Mà sau khi hợp thể với anh, cộng thêm sức mạnh của bàn tay, cùng với sự tương
trợ của nội khí tinh thuần của Tông Vô Thu, Bức thiếu gia anh bây giờ có phải đã đột
phá thập đẳng tầng hai rồi không?
Còn Tài Nhạ cũng đã đột phá tới thất đẳng Khai Nguyên. Kỳ thực, chị em Tài Nhạ
mới là những người đáng thương. Chỉ là công cụ để Tông Vô Thu luyện chế độc nhân
mà thôi.
Hơn nữa, khi cô ấy và anh hợp thể vẫn là tấm thân trinh nữ. Bởi vì Tông Vô Thu
không có phúc chạm vào thân thể của cô ấy.
Điều này đúng là lợi cho anh quá rồi. Bức thiếu gia nếu như thực có thể luyện
thành công công lực “Độc nhân”, với thân thủ thập nhất đẳng của anh hoàn toàn có thể
tiêu diệt được Tông Vô Thu, cường giả thập nhị đẳng này.
“Độc nhân” này triển khai độc công thì mới là cao thủ dùng độc thực sự. Chẳng
qua nghe Tông Vô Thu nói, hơn trăm năm trở lại đây, chỉ có Cung Thu của Ngũ Độc giáo
là luyện thành công một độc nữ. Người con gái này tên là Đàm Tiếu Tiếu, hiện giờ đoán
chừng thân thủ cũng xấp xỉ lục đẳng.
Xa Thiên nói.
- Tự bản thân tôi trở thành độc nhân rồi thì sau này còn ai dám lại gần tôi, độc
nhân này căn bản là không thể luyện, phải khẩn trương loại bỏ mới đúng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Không hẳn, độc được khống chế trên tay anh. Anh muốn thi triển độc thì độc sẽ
ra, nếu không thi triển thì không khác gì người bình thường cả.
Đương nhiên, nếu đã được gọi là “độc nhân” thì nhất định sẽ để lại di chứng. Rốt
cuộc là làm thế nào để trở lại, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Phỏng chừng chỉ có Tông Vô Thu mới hiểu được nguyên nhân. Còn nữa, Cung
Thu cũng có lẽ cũng biết. Sau này bản lĩnh của Bức thiếu gia cao rồi, nếu như có thể
bắt được Tông Vô Thu, tất nhiên có thể ép ông ta khai ra pháp môn của “Độc nhân”.
Có lẽ, pháp môn này được giấu trong tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Tổ miếu Tam Độc giáo đã có pháp môn tốt như thế, bên trong phỏng chừng ngoài
Hồ Bát Đao ra còn có các cao thủ khác canh gác phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn là có, chỉ là tôi chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Xa Thiên nói.
- Thôi vậy. Không nói nữa, tôi chữa thương cho anh trước đã. Tuy nhiên, chỉ có
thể làm giảm thương thế đi một chút. Bây giờ chúng ta phải cùng nhau đi ra ngoài.
Diệp Phàm nói, vươn tay dán lòng bàn tay lên. Toàn thân Xa Thiên buông lỏng, để
mặc cho khí nội tức của Diệp Phàm lưu động trong các kinh mạch trong người.
- Nội khí của Bức thiếu gia có chút kỳ quái. Dường như không chỉ dừng lại ở một
luồng. Vẫn còn một luồng nội khí nữa rất dịu dàng, rất thoải mái tuần hoàn một vòng
trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Luồng nội khí này dường như có tác
dụng chữa thương.
Xa Thiên nói.
- Ha ha, bài trừ tạp niệm, chuyên tâm trị thương.
Diệp Phàm cười hai tiếng, hắn biết, có lẽ là do nội tức phật công của thiền sư Bảo
Chí đang tác quái.
Hơn nữa, Diệp Phàm lần đầu thi triển thủy công của sư phụ trong cơ thể của Xa
Thiên. Thủy công này nghe nói chẳng những có thể ngưng tụ hơi nước công kích đối
thủ, hơn nữa, nước là thứ thuần khiết nhất mềm mại nhất thế gian, dùng vào mục đích
tốt có thể chữa thương bằng các phân tử nước.
Quả nhiên, sau khi thu tay lại biểu hiện của Xa Thiên cho thấy hiệu quả rất tốt. Ít
nhất, thương thế của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều. Hiện tại đã có thể hành động rồi.
- Xa Thiên, con rắn toàn thân đỏ rực rỡ thế này đã từng gặp bao giờ chưa?
Diệp Phàm chỉ vào con rắn dài chừng hai mét, to bằng cổ tay, lưỡi đang phun ra
thụt vào trong ổ rắn.
- Chẳng lẽ nó chính là giống lai của Tha Hồng?
Xa Thiên nói khá cẩn thận.
- Chẳng biết được, giết thôi.
Diệp Phàm nói, phi đao không tiếng động phân làm ba góc phóng về con rắn đỏ
trong ổ rắn kia.
Bên này Vương Nhân Bảng cũng không chậm, tất cả đều xông lên giết.
Lập tức, trong ổ rắn vang lên tiếng xì xì ghê người, những con rắn độc đó ngẩng
đầu lên há miệng phun, nọc độc đặc thành miếng công kích qua như mưa đạn. Đám
người Diệp Phàm cầm lấy vật chắn, lao lên công kích.
Lựu đạn tuy còn tầm mười quả, nhưng, lúc này vẫn chưa tới thời khắc mấu chốt
nên mọi người vẫn không nỡ dùng. Hơn nữa, huyệt động này tùy tiện cho nổ bừa, nếu
như động sụp thì mọi người cũng chỉ còn con đường chết.
Trong âm thanh xẹt xẹt, hàng trăm con rắn trong chốc lát bị mọi người chém chết
giẫm chết la liệt.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút buồn bực là con rắn đỏ kia lại biết né, ba
cái phi đao của mình nó đều né được hết, sượt qua thân rắn cắm lên vách động.
Tuy nhiên, những con rắn này rõ ràng đã được huấn luyện. Toàn bộ xếp thành một
bức tường rắn, mấy trăm con rắn tạo thành một thành lũy phun nọc độc.
Hơn nữa cứ làm như thi đấu tiếp sức, từng đợt từng đợt phun về phía này, đám
người Diệp Phàm cho dù người nào người nấy đều là cao thủ.
Nhưng độ ăn mòn của độc rắn này đặc biệt mạnh. Sau khi dính vào vách đá ngay
cả đá cũng bị lõm vào từng hố từng hố nhỏ. Thứ này nếu như phun lên người thì đi
tong, mọi người đều bị ép ngừng lại.
Bởi vì, trong miệng con rắn đỏ kia phun ra không phải nọc độc nữa mà là khói độc
màu đỏ, dưới sự tác động qua lại từ chưởng kình của mọi người đám khói độc này tản
ra rất xa, trong huyệt động này tràn đầy một mùi hương quái dị.
Mọi người đều phải đeo mặt nạ phòng độc vốn không muốn đeo lên, ngay cả Diệp
Phàm người nghe nói là “độc nhân” ngửi phải đám sương đỏ này cũng có chút choáng
váng. Bởi vì, Diệp Phàm xông lên đầu tiên, đầu chìm trong đám sương mù mới có cảm
giác đó.
- Xa Thiên, không phải ông nói là độc nhân thiên hạ vô địch sao, tại sao tôi cảm
thấy đám sương đỏ này có thể uy hiếp đến tôi?
Diệp Phàm hỏi Xa Thiên.
- Điều này là đương nhiên, kỳ thực, độc nhân cũng không thể nào vô địch thiên hạ.
Chỉ là đặc biệt thành thạo trong lĩnh vực sử dụng độc, chơi độc mà thôi.
Cũng không nói là độc nhân không sợ bất kỳ loại độc nào trong thiên hạ. Chỉ có
thể nói là loại độc bình thường không hề hấn gì với độc nhân thôi.
Nhưng gặp phải loại độc ghê gớm như màn sương đỏ này cho dù là độc nhân
cũng phải đề phòng một chút. Đương nhiên, sức đề kháng của độc nhân mạnh hơn
chúng tôi nhiều.
Vừa rồi anh vọt vào trong màn sương độc, nếu đổi lại thành chúng tôi thì đã trúng
độc té xỉu từ lâu.
Xa Thiên nói.
- Độc nhân này xem ra chỉ là thứ vô dụng mà thôi.
Diệp Phàm có chút thất vọng lắc đầu:
- Hơn nữa, còn phải chịu nguy hiểm để độc ngấm vào người. Phỏng chừng bất cứ
lúc nào cũng có thể mất mạng vì độc tố bùng nổ.
- Cũng không hắn, tỷ như khi quyết đấu với cao thủ, anh có khói độc sẽ lợi hơn
người ta rất nhiều. Còn nữa, gặp phải quá nhiều người đẳng cấp thấp, anh đánh ra một
chưởng, nội khí tuôn khói độc, uy lực một chưởng của anh đó ghê gớm gấp mấy lần
chưởng lực bình thường. Phỏng chừng dựa vào năng lực hiện giờ của anh, một
chưởng có thể đánh ngã bảy tám người tứ đẳng.
Xa Thiên nói.
- Xem ra còn có chút hữu dụng.
Trong lòng Diệp Phàm đã thăng bằng hơn một chút.
- Thiên Thông, thử công kích bằng sóng âm của anh xem.
Diệp Phàm kêu lên, nhớ tới lúc công kích Tiểu học Sùng Minh, công kích sóng âm
của Thiên Thông dường như có ảnh hưởng đối với rắn.
- Thiên linh linh địa linh linh mau hiển linh tiêu diệt đám tạp nham đáng ghê tởm
này!
Thiên Thông tên này đối diện với ranh giới sống và chết vẫn không quên đùa cợt,
giả thần giả quỷ huơ cái chuông của mình trên không trung, quay tròn thật nhanh.
Chiếc chuông kia phát ra từng đợt từng đợt sóng âm truyền đến bầy rắn, không
lâu sau, quả nhiên có động tĩnh. Đám rắn kia bắt đầu có chút không cam lòng, chuyển
động.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới cây sáo nhặt được ở Tiểu học Sùng Minh, tên này
bất kể hữu dụng hay không, lấy từ trong ba lô ra.
Phát hiện ra cây sáo này làm từ ngọc thạch. Tên này đặt lên môi thổi bằng Hóa
âm mê thuật, mục tiêu chính là con rắn đỏ trong đám rắn kia.
Không lâu sau, bầy rắn bắt đầu điên cuồng, không chịu được. Con nào con nấy
đều vặn vẹo người, thậm chí, có những con còn cắn xé nhau.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra miệng của con rắn đỏ kia hướng lên trên, há
miệng phun sương đỏ. Bầy rắn ở dưới bắt đầu không chịu đựng được sau khi chạm
phải màn sương đỏ này không ngờ lập tức bình tĩnh lại.
- Má nó, con rắn đỏ này thực sự là thủ lĩnh rồi, không ngờ có thể sử dụng sương
đỏ để chỉ huy bầy đàn.
Thiên Thông không kìm nổi thốt ra một câu chửi.
- Giết giết giết giết!
Diệp Phàm thêm vào trong sáo ngọc ý niệm sát phạt của mình, từng đợt từng đợt
công kích về phía con rắn đỏ to lớn kia.
Không lâu sau, quả nhiên có tác dụng. Con rắn đỏ đó có chút cảm giác không chịu
đựng được. Nó bắt đầu vặn vẹo thân hình to lớn, lắc qua lắc lại trong đám rắn.
Diệp Phàm tiếp tục tăng thêm lực nội tức đẩy vào trong cây sáo, sau mười giây,
con rắn đỏ rốt cuộc đã hoàn toàn mất khống chế.
Nó há rộng miệng, cắn chết một con rắn lục bên cạnh. Mà cái đuôi vung một cái
lập tức xúc bay bảy tám con rắn nhỏ.
Mà con rắn đỏ hoàn toàn phát điên, nhào vào trong bầy rắn cắn loạn. Đám rắn sợ
tới mức vội vàng lẩn trốn, lập tức, rắn trong động loạn cào cào.
- Cắn cắn cắn, cắn nhau đi!
Thiên Thông kêu to, càng ra sức huơ chuông, tên này lại còn vừa nhảy vừa ngoáy
mông.
Diệp Phàm thấy cơ hội tốt, nín thở. Phóng người một cái nhảy đến trước mặt con
rắn đỏ, sờ bên hông một cái, con dao găm sắc bén đã đâm trúng đầu con rắn.
Lưỡi dao tạo thành từ nội khí dài khoảng 5cm phía trước lưỡi dao găm xoáy vào
trên đầu rắn. Xoẹt… cái đầu rắn to bằng cái bát vang lên một tiếng lìa khỏi thân. Máu
tươi lập tức phun ra, đầu rắn xoay tròn bay ra ngoài.
- Giết!
Vương Nhân Bảng rống lên một tiếng. Bầy rắn bị sóng âm của Thiên Thông công
kích, vốn đã có chút choáng váng, giờ phút này trước mặt những cao thủ này chỉ còn
như những quả dưa chuột bị thu hoạch. Đầu rắn máu rắn la liệt khắp động. Hang động
rộng lớn này lập tức biến thành một lò giết mổ rắn.
|||
Chương 2435: Da đầu tê dại.
Nhu Cực đao của Vương Nhân Bàng co duỗi lưỡi đao nội khí đặc biệt sắc bén,
một đao chém xuống luôn có ba, bốn con rắn bị chặt làm mấy đoạn.
Khinh Thân Đề Túng Thuật của Xe thiên đặc biệt lợi hại, bay lượn trên không trung.
Mỗi lần bay lên bay xuống, con dao bầu gáy dày trong tay luôn có thể đoạt mấy mạng
rắn.
Thấy rắn chúa bị giết, Diệp Phàm mới thở phào một hơi. Tuy nhiên, tên này lập
tức bị chuyện trước mắt khiến cho thiếu chút nữa thì phát điên.
Bởi vì hắn phát hiện cái đuôi trên thân rắn to bằng miệng bát của con rắn đỏ mất
đầu kia đập mạnh xuống đất một cái.
Thân rắn không đầu không ngờ nhảy bật lên, lập tức quấn lấy eo mình.
- Thế mà cũng được sao, mất đầu rồi mà!
Vương Nhân Bàng ở chỗ xa nhìn lại, lập tức sững sờ, nhịn không được kêu lên
thành tiếng.
- Đúng là mất đầu rồi, chẳng lẽ trên thân lại mọc ra một cái đầu nữa.
Ngay cả Thiên Thông sau khi nhìn thấy cũng kinh ngạc ngây cả người. Chuông
trong tay thiếu chút nữa tuột khỏi tay bay đi.
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy một nguy cơ rất lớn.
Vội vàng hít vào, hai tay chọc vào trong thân rắn đang cuốn chặt lấy mình, khuếch
trương ra ngoài, muốn kéo thân rắn không đầu này ra khỏi người mình.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy lực ngàn cân của mình dường như đang khuếch
trương một vòng thép dày đến nửa mét, căn bản không thể khuếch trương ra ngoài,
thân rắn không đầu lại không hề nhúc nhích tí ti nào, ngược lại còn cảm thấy thân rắn
càng ngày càng thít chặt lại.
- Tôi nói này đại ca, anh ngay cả một thân rắn không đầu còn không thể dứt ra
được thì còn làm ăn được gì?
Vương Nhân Bàng ở phía xa kia vừa giết rắn vừa cười khan một tiếng.
- Đúng đấy. Anh Diệp có lúc nào vô dụng như thế này chứ. Một thân rắn không đầu
còn không thể xử lý được, dứt khoát đâm đầu vào đậu hũ chết đi thôi.
Thiên Thông tên này kéo dài giọng, giọng có chút ẻo lả châm chọc.
Lúc này, những con rắn nhỏ chưa bị giết cũng đã sợ đến mức rúc vào đâu đó rồi.
Trong huyệt động rộng lớn này chỉ còn lại một thân rắn không đầu quấn chặt lấy Diệp
Phàm và một đám người đang đứng ngoài xem.
Diệp Phàm bị bọn họ kích, lập tức mặt có chút đỏ lên.
- Mở!
Tên này tức giận, dồn sức lực vào hai tay mở ra.
Bụp…
Không ngờ thân thể con rắn kia run rẩy một chút, co mạnh vào trong. Diệp Phàm
bất ngờ cảm thấy hít thở khó khăn. Cảm giác như là dây thừng siết cổ đột ngột căng
ra.
- Không ổn, có chuyện rồi. Con rắn này có vấn đề!
Lúc này, Xa Thiên kêu lên một tiếng, đánh thức mọi người đang chờ xem kịch hay,
toàn bộ xông về phía Diệp Phàm.
- Xì xì…
Lúc mấy người sắp đến gần bên người Diệp Phàm, vài tia chất lỏng màu đỏ bắn
tới. Mỗi người một tia.
- Mau lùi lại!
Diệp Phàm quát to một tiếng, liều mình lăn xuống đất.
Xèo…
Sắc mặt Vương Nhân Bàng khá khó coi, bởi vì, đồng phục phòng hộ của Tổ đặc
nhiệm A mà mình mặc không ngờ bị tia chất lỏng đó bắn rách một lỗ.
- Mau cởi ra, kịch độc!
Xa Thiên hô. Còn mấy người chưa bị phun trúng vội vàng thối lui đến mấy chục
mét.
Mọi người phát hiện những tia chất lỏng đỏ, nhỏ như tơ vì Diệp Phàm lăn mà đổi
phương hướng, trực tiếp bắn lên vách động, vách động lại bị ăn vào sâu hơn một mét.
Vương Nhân Bàng đương nhiên tin tưởng lời Xa Thiên nói rồi, dù sao người ta là
người chơi độc lành nghề. Do đó không chút do dự lập tức cởi áo khoác ra.
- Cởi sạch, cởi hết ra!
Xa Thiên hét lớn.
- Không có quần lót sao được?
Vương Nhân Bàng tức giận, la lớn.
- Cậu cần mạng sống hay cần thể diện! Độc này một khi dính và da, phỏng chừng
sẽ trực tiếp khoét vào, lúc đó cậu có muốn cởi cũng không kịp nữa rồi. Cậu còn chưa
nhìn thấy sao, thân rắn không đầu này còn có thể quấn cho Thiếu gia Bức cao thủ thập
đẳng không cách nào thoát thân.
Xa Thiên hét lớn.
- Xin anh đấy mau cởi đi!
Tài Thanh cuống đến mức rơi lệ, Vương Nhân Bảng nhìn mọi người, bất đắc dĩ
xoạt một cái cởi luôn cả quần lót. Lộ ra một thân thể cường tráng cùng bụi cỏ rậm rạp
dưới háng.
- Tôi có chuẩn bị một bộ, có điều, là quần áo phụ nữ. Hơi nhỏ một chút, cậu mặc
lên đi.
Triệu Thanh Ngọc vội vàng lấy trong ba lô ra một bộ quần áo ném tới.
Vương Nhân Bảng tên này cũng không để ý nhiều đến vậy, nhanh chóng mặc vào.
Tuy rằng hơi chật nhưng vẫn mặc được. Chỉ có điều mặc quần lót phụ nữ lên người,
tên này vẫn luôn cảm thấy rất mất mặt, nhất thời khá ngượng ngùng.
- Tình huống cấp bách phải nghe theo lệnh, không sao cả.
Lam Tồn Quân cười khan một tiếng.
- Làm sao bây giờ, anh Diệp vẫn chưa thoát thân?
Thiên Thông hỏi.
- Các cậu không được qua đây, tôi sẽ tự giải quyết. Nếu như trúng phải độc này
thì sẽ không còn mạng đâu. Cơ thể của tôi đặc biệt, khả năng kháng độc mạnh hơn
chút.
Diệp Phàm đang lăn lộn trên đất kêu lên.
- Đám con cháu nhà rùa kia!
Diệp Phàm dốc toàn lực không ngờ vẫn không thể kéo thân rắn không đầu ra, tên
này vội vàng bỏ một tay ra nắm lấy dao găm, định đâm vào, tuy nhiên, chỉ một cánh tay
không chống đỡ nổi sự co rút của thân rắn.
Lập tức cảm thấy lồng ngực như bị cắt đứt. Tên này vội vàng cho tay đỡ, nhưng
cục diện lại trở nên bế tắc.
- Sao lại mọc thêm một cái đầu?
Lúc này, Thiên Thông mắt tinh hoảng tới mức kêu to. Mọi người nhìn sang, phát
hiện chỗ bê bết máu, nơi mà đầu rắn bị chặt đứt mọc ra một cái đầu rắn, chỉ là cái đầu
rắn này không to bằng lúc đầu, có lẽ chỉ nhỏ bằng nắm tay.
Đầu rắn này màu xanh đậm, há miệng cắn về phía Diệp Phàm.
- Mau tránh, Thiếu gia Bức!
Xa Thiên cuống đến mức xông lên, mọi người cũng không khác là bao, toàn bộ
cầm vũ khí hướng về cái đầu rắn đó.
Tuy nhiên, thân rắn đang quấn lấy Diệp Phàm, mọi người cũng không dám dùng
lực mạnh. Hơn nữa, còn phải phòng ngừa nó phun tơ đỏ.
- Đừng tới đây!
Diệp Phàm bất chợt nhún hai chân một cái, mang theo thân rắn bay lên không
trung, hung tợn há miệng, cảm thấy trong đan điền khẽ động, một thứ không rõ ràng,
dường như có chút nội tức nóng bỏng phun ra, hình thành một viên gì đó trong miệng,
phun trúng vào đầu rắn mới mọc.
Bùm một tiếng.
Chuyện lạ đã xảy ra, cái đầu rắn lợi hại này không ngờ bị Diệp Phàm phun một cài
liền nổ tung. Mà màn sương màu đỏ từ chỗ đứt đầu rắn mới phun ra như suối. Diệp
Phàm cảm thấy choáng váng.
Tuy nhiên, nháy mắt, đan điền tên này lại bắt đầu hưng phấn. Hút mạnh một cái,
tên này dường như thành phản xạ có điều kiện há miệng ra, ra sức hút, không ngờ hút
cả màn sương đỏ và máu rắn vào trong bụng.
- Mau nhổ ra, nhổ ra đi!
Vương Nhân Bàng sợ hãi kêu lớn.
Tên này trong nháy mắt tỉnh táo lại liền muốn ói, có điều, không ói ra được. Màn
sương đỏ kia tràn vào trong bụng Diệp Phàm không lâu không ngờ men theo kinh mạch
vào đan điền, không còn động tĩnh gì nữa. Mà Diệp Phàm lại lần nữa dồn sức giãy ra.
Rắc một tiếng, lần này thân rắn không đầu không ngờ bị khuếch trương, vỡ thành
từng đoạn.
- Quái lạ, lần này sao chẳng dùng sức gì cả liền giằng đứt được nhỉ?
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu.
- Nếu tôi đoán không sai, con rắn lớn màu đỏ này không phải là một con mà là hai
con. Uy lực của con rắn đỏ ở bên ngoài thực ra không bằng con rắn lục nấp trong bụng
nó. Mọi người nhìn đi, vạch ra nhìn, nhất định có hai lớp.
Xa Thiên nói.
Vương Nhân Bàng vươn Nhu Cực đao ra rạch một cái liền mổ bụng nó ra, quả
nhiên là hai con rắn. Bên trong là một con màu xanh.
- Thật là quỷ dị, làm sao mà nó sống được nhỉ, nuôi thế nào được nhỉ?
Tiểu Thiên rụt rụt cổ, lòng còn sợ hãi.
- Đây là thủ đoạn của Tam Độc giáo, nuôi dưỡng thế nào tôi cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên, rắn mẹ con kiểu này chắc chắn sẽ không nhiều. Mà thân rắn không đầu đoán
chừng là do con rắn nhỏ trong bụng khống chế mới cuốn lấy Thiếu gia Bức. Có điều,
con rắn nhỏ ghê gớm hơn. Cũng may đàm của Thiếu gia Bức lợi hại, không ngờ phun
chết con rắn nhỏ phỏng chừng cả đao thương cũng khó giết được này.
Xa Thiên nói.
- Đúng rồi, tại sao ông lại gọi Diệp Phàm là Thiếu gia Bức?
Thiên Thông đột nhiên hỏi.
- Chắc ông ta nghe nhầm, tôi không phải họ Phù mà họ Diệp.
Diệp Phàm vội vàng giải thích, bằng không, tên Thiên Thông này tra hỏi rõ ràng chỉ
sợ việc đó sẽ bị lộ.
- Đúng vậy, tôi nghe lầm rồi, về sau sẽ gọi là Thiếu gia Diệp.
Xa Thiên vội vàng gật đầu nói.
- Đồng chí Tiểu Diệp, đàm của anh lợi hại thật, ngay cả cái đầu rắn cứng như vậy
cũng có thể phun chết, nếu mà phun lên người thì chắc là tiêu đời.
Đồng chí Tiểu Thiên cười nói.
- Cái này ấy hả, vận động khí một chút ấy mà, có lẽ là do tôi cuống quá dồn nội
kình toàn thân vào đàm. Cho nên, đừng nghĩ nó là đàm bình thường, kỳ thực, độ cứng
của đàm này không thua gì đạn thép đâu. Hay là, anh thử xem?
Diệp Phàm nửa thật nửa đùa giải thích.
Chỉ có Diệp Phàm cùng Xa Thiên mới biết, đây nhất định là tác dụng của độc hoàn
cực độc do “độc nhân” đột ngột tuôn ra. Xa Thiên đã tận mắt thấy, lúc ấy Diệp Phàm
phun ra một ngụm đàm không ngờ lại làm Tông Vô Thu bị thương.
Đó là lúc trước Diệp Phàm trong lúc kế thừa độc tố ở bàn tay kia không chịu nổi
nữa mới vô ý phun ra.
Một ngụm đàm độc đó chứa độc tố trong bàn tay đó cùng nội khí, còn có nội khí
do Tông Vô Thu thi triển ra dùng để luyện hóa Diệp Phàm, hợp thành một thể mà phun
ra.
Hơn nữa, Tông Vô Thu đang không phòng bị đương nhiên bị phun trúng. Bằng
không, Diệp Phàm sao có thể phun trúng cao thủ như Tông Vô Thu?
Đương nhiên, những chuyện này Diệp Phàm sẽ không giải thích với mọi người.
Thế gian này chỉ Diệp Phàm và Xa Thiên biết được đạo lý trong đó.
- Thử cái rắm, bố không phải thép tấm.
Thiên Thông tức giận hừ nói.
- Chấn động từ bên ngoài càng lúc càng lớn, phỏng chừng bọn chúng đang tăng
cường đá phá cửa động. Chúng ta mau đi vào trong đi, một khi Tông Vô Thu đến, chúng
ta đều sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Phàm nói, tiếp tục đi vào trong.
- Đúng rồi Xa Thiên, trước kia ông đã từng đi vào Xà Quật này chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa.
Xa Thiên lắc đầu.
- Sao lại thế được, nghe nói ông là cận vệ của Tông Vô Thu mà. Cấp bậc cũng
không khác gì đái đao thị vệ của Hoàng đế. Tông Vô Thu ngay cả mật thất thần bí như
vậy cũng có thể cho ông biết, Xà Quật này chắc không thể nào Tông Vô Thu cũng chưa
từng đến chứ?
Lam Tồn Quân nhìn Xa Thiên.
- Thực sự chưa từng vào, mấy giờ trước chúng ta còn là kẻ địch. Hiện tại bước
trên cùng một con thuyền rồi, Xa Thiên tôi hiện giờ không còn là Xa Thiên đứng đầu Tứ
đại kim cang nữa, mà đã trở thành một Xa Thiên hoàn toàn mới, là thuộc hạ trung thành
của Thiếu gia Diệp.
Chuyện này tôi gạt các anh thì có lợi gì? Trước kia Tông Vô Thu nhất định có vào
nơi này, chỉ có điều, ông ta vào đây lúc nào thì đến tôi cũng không biết được.
Có rất nhiều lần tôi đều chỉ canh giữ trước cửa động của Xà Quật. Tông Vô Thu
nói bên trong quá nguy hiểm, không cho tôi đi vào.
Kỳ thực tôi rất muốn đi vào. Có mấy lần cũng len lén tới, tuy nhiên, phát hiện gần
đấy lại có một trong Tứ đại trưởng lão của Tam Độc giáo Tông Hao Thiên đang canh
gác.
Tông Hao Thiên là cường giả thập đẳng Đại viên mãn, nếu như tôi muốn đi vào,
ông ta không thể nào không phát hiện ra.
Xa Thiên nói.
- Đúng rồi, Tứ đại trưởng lão là những người thế nào? Mỗi người đều phụ trách
công việc của một lĩnh vực đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử