"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2338: Kiều Gia Quyết Định Người Nối Nghiệp!
ẹ kiếp, cả đám ai cũng đều ăn người không thèm nhả xương. Hôm nay ông đây xui xẻo, bị con bé Tuyết Hồng kia đùa bỡn, Thiên Thông thì bắt chẹt tôi, Thủ trưởng Cung lại đì ông đây…
Lúc này Diệp Phàm ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng. Không có cách nào khác, việc này vẫn phải làm. Phải nhanh chóng liên lạc với tiền bối Tây Môn, Vương Thành Trạch và Thiên Thông, bốn người bàn bạc quyết định tối nay sẽ bắt đầu đến Hàn Đàm luyện tập.
Đúng một giờ sáng.
Bốn người lặng lẽ tới Hàn Đàm.
Đầu tiên là nghiên cứu cẩn thận trận pháp Thiên Lôi Tứ Tượng của Tây Môn Gia. Thực ra trận pháp này thoạt nhìn có vẻ huyễn hoặc, nói trắng ra cũng chẳng có gì.
Đơn giản là bốn người ai cũng đều thi triển phát ra nội khí, sử dụng môn pháp đặc biệt của Tây Môn gia khiến bốn luồng nội khí hợp lại một chỗ, lợi dụng ma sát không khí làm phát sinh nhiệt độ cao.
Làm cho nhiệt độ cao khi đạt đến trình độ nào đó khi va chạm vào nhau sẽ phát nổ, từ đó sinh ra hiện tượng giống như sấm đánh trong tự nhiên. Nếu dùng súng ống đạn dược thì mười mấy quả lựu đạn buộc cùng một chỗ có thể sinh ra loại uy lực này.
Đương nhiên dùng sức người mà có thể tạo ra được uy lực như thế cũng thực đáng sợ. Nếu tên Tống Thanh của Phượng gia thực sự là cao thủ thập nhị đẳng thì mấy quả lựu đạn kia có phát nổ cũng nổ chết ông ta được.
Bởi vì thân thể cao thủ thập nhị đẳng có cơ năng tốt hơn người bình thường gấp mấy lần. Cơ bắp và kinh mạch trải qua thời gian dài rèn luyện, trở nên cứng cỏi dị thường.
Hơn nữa, ở dưới hơi thở, kinh mạch cũng giãn ra rất lớn. Lượng máu lưu thông tăng nhanh, tổng lượng máu sản sinh ra cũng nhiều hơn. Càng đáng sợ hơn là thân thủ của cao thủ loại này rất linh hoạt, căn bản là dù anh có bắn cũng không trúng được hắn ta. Đây mới là điểm mấu chốt.
Tất nhiên bí thuật của Tây Môn gia thực sự cũng rất lợi hại. Nội lực bình thường va vào nhau sẽ bị tiêu tan. Người ta có bí thuật này có thể giải quyết được vấn đề nan giải kia.
- Tây Môn tiền bối, làm sao có thể tập trung tấn công vào người tên Tống Thanh của Phượng gia kia? Đây là một vấn đề rất khó khăn.
Diệp Phàm vừa thử vừa nói.
- Đúng đấy, người ta lại không phải kẻ ngu cứ đứng chỗ đó cho cậu dùng Thiên lôi đánh trúng. Cao thủ đẳng cấp thập nhị đẳng, thân thủ của hắn linh hoạt hơn chúng ta rất nhiều. Có thể khi chúng ta còn chưa bắt đầu vận khí, người ta đã sớm giải quyết xong bốn người chúng ta rồi.
Thiên Thông cũng có chút nghi ngờ nói.
- Ha ha, người ta biết bí mật của mình được phòng bị mà. Tứ tượng trận của chúng ta đương nhiên trở thành bày biện rồi.
Điểm thứ hai chính là, Thiên Lôi Tứ Tượng trận là do tổ tiên nhà ta nghiên cứu ra mấy trăm năm trước nên đương nhiên cũng có lực kìm chế nhất định đối với đối thủ đấy.
Chẳng hạn như chúng ta cần căn được trong lúc bất ngờ sẽ tìm vị trí tốt đứng vững đồng thời ra tay. Một khi bốn luồng nội khí có cơ hội giao nhau sẽ sinh ra một năng lượng vô cùng lớn.
Điều này với nguyên lý tập trụng đạn đạo trên không cũng không khác là mấy, chẳng qua là một loại tập trung nhiệt năng quang học, chính là dùng nội khí của chúng ta để tập trung lại cùng một chỗ mà thôi. Hơn nữa chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội, một khi tấn công là phải trúng đích.
Tin chắc rằng nếu thực sự có cơ hội này, dù cho Tống Thanh không chết thì cũng bị trọng thương, điều này tuyệt đối chắc chắn.
Tây Môn Tân Thông vuốt vuốt chòm râu bạc, nói rất tự tin.
- Kệ đi, có gì dùng nấy vậy, cứ luyện Thiên Lôi trận trước rồi nói sau, bằng không tất cả chỉ là toi công.
Vương Thành Trạch vẻ mặt nghiêm túc nói.
Bốn người cũng không dông dài nữa, tất cả đều nhảy vào hàn đàm bắt đầu luyện tập thử. Thiên Lôi Tứ Tượng trận cũng không có gì phức tạp nhưng mấu chốt là ở chỗ làm sao phối hợp mới có thể sinh ra được uy lực.
Bốn người miệt mài luyện tập đến tận 8 giờ sáng. Cả đám ai cũng mệt phờ râu trê, gần như chó đang hấp hối. Vừa lên đến bờ, toàn bộ đều nằm dài trên ghế dựa, đến nói cũng không buồn nói. Trương Cường ở trên bờ bận tối tăm mặt mũi làm việc lặt vặt như đun nước, pha trà, bật hệ thống sưởi hơi...
Tuy nhiên, Trương Cường rất hăng hái vì đây là điều hắn muốn.
- Tôi nói ông Tây Môn này. Chúng ta đều đã luyện nửa ngày trời mà sao đến một đốm lửa nhỏ cũng không tạo ra được? Phải chăng phương pháp này là do tổ tiên nhà ông làm cho ra vẻ huyền bí thôi, căn bản là không tạo ra nổi đốm lửa nhỏ chứ đừng nói là sinh ra uy lực của mười quả lựu đạn!
Thiên Thông cũng là không nể mặt ai, thằng nhãi này bực tức bắt đầu oán trách.
- Đừng nóng vội đồng chí béo ạ, cứ từ từ thôi!
Vương Thành Trạch lại rất biết cách hòa giải, bình tĩnh nói.
- Tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Chúng ta đã luyện suốt 8 giờ liền mà đến đốm lửa nhỏ cũng không tạo ra được. Nếu luyện rất khó thì thời gian 5 ngày cũng không đủ. Đến lúc đó, luyện tập cái này chẳng phải sẽ làm lỡ thời gian thử các biện pháp khác sao?
Diệp Phàm cũng đưa ra nghi ngờ.
- Nói thật ra là điều này, tôi cũng chưa biết được tình hình cụ thể ra sao. Chỉ là nghe tổ tiên truyền lại ở trong Bí công nói như vậy thôi.
Tây Môn Tân Thông mặt dày không ngờ cũng biết đỏ mặt.
- Thấy chưa? Ngay cả ông ta còn không rõ thìcòn luyện cái cứt gì? Chúng ta bị biến thành chuột bạch hết rồi!
Thiên Thông tức khi gào lên.
- Tuy nói chưa từng nhìn thấy luyện thành công nhưng tổ tiên đã coi đó là báu vật gia truyền của Tây Môn Gia chúng tôi thì nhất định là có chỗ hơn người. Nói thật lòng, nếu không phải cháu của ta bị đánh và bị sỉ nhục biến thành như vậy thì ta còn không muốn lấy ra đâu.
Tây Môn Tân Thông nói.
- Haiz, Tây Môn tiền bối, đến ông còn chưa từng nhìn thấy.
Chuyện này chúng ta đành phải tìm con đường khác thôi.
Diệp Phàmcũng thở dài, bởi vì thực tế cũng không có biện pháp nào hơn rồi. Đến nơi nào mới có thể tìm ra được cách chế ngự đồng chí siêu cao thủ như Tống Thanh chứ.
Mấy người ăn chút đồ ăn ngay tại chỗ, nằm ngổn nganh trên ghế nghỉ ngơi một chút, hai giờ sau lại bắt đầu luyện tiếp. Cả một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Lúc hơn ba giờ sáng, Thiên Thông reo lên một tiếng:
- Được rồi!
Cuối cùng cả bốn người cũng nhìn thấy được một ngọn lửa nhỏ. Tuy nhiên về căn bản cũng không thể gọi là ngọn lửa, có chút giống với ngọn lửa cháy bằng củi xuất hiện từ ống khói nhỏ đến mức dùng mắt thường phải cố hết sức mới nhìn ra.
- Thấy không? Tôi nói có hy vọng rồi phải không nào? Lão tổ tông, tôi rốt cục có thể khiến cho trận pháp Thiên Lôi Tứ Tượng của Tây Môn Gia chúng ta sinh ra Hỏa tinh rồi.
Tây Môn Tân Thông xúc động hơn ai hết, không ngờ lại quỳ xuống bên bờ biển mà vái lạy, hơn nữa lại còn là ba quỳ chín lạy.
- Ông già này, đốm lửa nhỏ xíu này đáng kể rắm gì mà ông ta kích động đến như thế chứ. Đốm lửa đó thì làm gì được, ngay cả đến tóc chưa chắc đã đốt cháy sém được.
Thiên Thông đến gần Diệp Phàm thì thầm vào tai trách ông lão Tây Môn.
- Đừng nói người ta như vậy. Đây là tín ngưỡng của người ta. Điều này, chắc mấy đời nhà ông già Tây Môn này đều từng luyện Thiên Lôi Tứ Tượng trận, chỉ là chưa từng thành công thôi.
Hơn nữa đến bây giờ, cao thủ thập đẳng còn khó tìm. Tây Môn Tân Thông cũng muốn mượn ba người chúng ta giúp ông ấy hoàn thành một tâm nguyện của tổ tiên mà thôi.
Bằng không tôi thấy ông ta làm sao mà có lòng tốt làm việc giúp Tổ đặc nhiệm A như thế. Nói ra có vẻ là như vậy, thực ra cũng không biết ông già này thực sự suy nghĩ cái gì nữa.
Tuy nhiên, dù nói như thế nào, chúng ta cứ coi như đã học thêm được một môn bí thuật mà, mệt thì cũng mệt thật nhưng không phí chút nào đâu.
Hơn nữa còn có Tổ đặc nhiệm A cung cấp phục vụ hậu cần đặc biệt. Cậu thấy đấy, Thủ trưởng Cung suy nghĩ thật chu đáo, lại còn mời đến cho chúng ta ba nhân viên mát xa để thư giãn nữa.
Diệp Phàm thì thầm nói.
- Điểm này cũng không tệ lắm, thoải mái thì thoải mái thật đấy, nhất là có cô gái mông to kia, sờ vào mông thì sung sướng vô cùng.
Thiên Thông vừa nói dứt câu, Diệp lão đại suýt chút nữa đã nổi điên lên rồi.
- Cậu đã vừa sờ soạng rồi đấy à?
Diệp lão đại hai mắt trợn thật lớn, tròng mắt như muốn bắn ra ngoài.
- Có ngu mới không sờ! Nghe Thủ trưởng Cung nói bốn cô gái Tử Đô này đều có bằng chứng nhận là thầy mát xa chính cống của quốc gia đấy. Người ta không phục vụ tình dục, chỉ làm mát xa, làm phục vụ cao cấp cho nhóm chúng ta.
Thiên Thông cười khan nói.
- Vậy cậu vừa sơ cô gái đó mà người ta cũng để cho cậu sờ à?
Diệp Phàm có chút tò mò rồi.
- Ban đầu đương nhiên là không chịu nhưng ông đây là ai chứ? Chỉ là dùng chút tiểu xảo thôi! Nhưng anh cũng đừng nghĩ tôi đây xấu xa như vậy, tôi chỉ là lau chùi một chút dầu mà thôi.
Thiên thông cười nói, thằng nhãi này như là nhặt được của quý, lại còn rất hưng phấn.
- Hay là đợi sau khi về nhà cậu mang cô ấy đem về làm vợ cho xong. Tôi nghĩ cán bộ cấp cao như cậu muốn dẫn cô ấy về nhà, người ta biết đâu sẽ vui mừng còn không kịp ấy. Đến khi đó cưới về làm vợ, mỗi ngày cô ấy đều mát xa cho cậu cẩn thận, cậu muốn sờ chỗ nào mà chẳng được, vậy chẳng phải là sung sướng vô cùng.
Diệp Phàm cười khan nói.
- Vớ vẩn! Sờ một chút còn được chứ làm vợ thì không thích hợp!
Thiên Thông lắc đầu quầy quậy, suýt chút nữa như gãy cả cổ.
- Cho cậu sờ phí cả công rồi! Cậu thật là không đứng đắn.
Diệp Phàm đưa cho thằng nhãi này một cái bao cao su.
- Đạo đức giả! Tất cả các anh đều là đồ đạo đức giả!
Thiên Thông lật ngược tình thế nói lại.
Năm giờ chạng vạng tối, Diệp Phàm mặc bộ quần áo com lê màu đen, còn thắt nơ khác hẳn ngày thường, chắc là buổi tối đến dự tiệc của Kiều Báo Quốc.
Những cán bộ quyền lực của Kiều gia đều đã đến. Kiều Viên Viên ép Diệp Phàm phải ăn mặc như thế này, hơn nữa cô còn cạo râu ria nhẵn nhụi cho chồng.
Đứng trước hình ảnh phản chiếu trong gương, Diệp lão đại không khỏi xuýt xoa:
- Má ơi, vừa mặc bộ quần áo này, thật sự đẹp trai quá trời luôn!
- Anh nói khoác đấy à?
Kiều Viên Viên cười nói.
- Nghe nói người bạn học cũ Kiều Không Thành của anh được lên chức trong Kiều gia của nhà em rồi phải không?
Diệp Phàm quay sang hỏi.
Kiều Không Thành trước kia học cùng Diệp Phàm ở trường Đảng, hỡn nữa là Ủy viện tổ chức của lớp học, bây giờ là Phó Chủ tịch thành phố Phổ Hải đương nhiệm.
- Anh còn nói, trước kia khi anh học cùng anh ấy, anh chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Bây giờ anh là tỉnh lẻ vùng biên giới, người ta thăng tiến như bình thường thì có gì là lạ. Cứ cho là thăng cấp nhưng bậc vẫn không thay đổi mà.
Kiều Viên Viên cười nói.
- Phổ Hải là thành phố trực thuộc trung ương, Hoa Hạ là thành phố lớn nhất, là thành phố có bao lịch sử oai hùng. Có thể làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố ở địa phương này thì coi như Kiều gia các em có thêm một thành viên đắc lực, như hổ thểm cánh rồi. Tuy nhiên Đại viện Kiều gia của em hình như cũng không có nhiều cán bộ nòng cốt.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tổ chức thành viên của Kiều gia sao có thể để anh nhìn thấy rõ như ban ngày được. Đây chỉ là một góc của tảng băng chìm thôi.
Kiều Viên Viên có vẻ đắc chí cười nói.
- Ồ, bật mí chút đi, kẻo chạm mặt nhau mà không nhận ra, không giúp đỡ nhau thì chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Diệp Phàm vờ ngạc nhiên hỏi.
- Em cũng không rõ lắm đâu, chức là ba em biết.
Kiều Viên Viên nghiêm trang nói.
Năm giờ hơn, Diệp Phàm hai tay đút túi quần. Kiều Viên Viên tay trái khoác tay thằng nhãi này, hai người chậm rãi bước vào Đại viện Kiều gia.
- Đã về rồi!
Kiều Báo Quốc mỉm cười lên tiếng chào hỏi với Diệp Phàm trước. Y cùng bà xã Tô Hương Linh đứng trước cửa lớn. Kiều Báo Quốc mặc cả bộ com lê màu đen cổ cồn, Tô Hương Linh mặc chiếc sườn xám màu hồng phấn cổ trễ rất hiện đại, trông rất sang trọng, trang nhã.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử