Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Di Vật Của Thị Trưởng.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 6: Di vật của thị trưởng.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Tổ trưởng Diệp, đây là cấp dưới của anh. Lưu Trì, tốt nghiệp trường đại học Thủy Châu và cô Lý Xuân Thủy, trước làm ở Ban hành chính nhân dân, nhưng lần này đặc biệt được điều tới làm việc trong tổ công tác thường trú ở thôn Đập Thiên Thủy của các anh. Cô ấy là thiếu nữ, anh tổ trưởng phải giúp đỡ nhiều hơn đấy nhé, ha ha…
Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành nhiệt tình hô lên gọi Diệp Phàm, còn gọi cả chức danh của hắn ra.
- Không dám! Sau này mọi người làm việc cùng nhau, hơn nữa tôi lại là người mới, còn phải nhờ chủ nhiệm Vương và hai đồng chí đấy chiếu cố nhiều.
Diệp Phàm rút bao thuốc ra mời.
- Uhm! Tổ trưởng Diệp, anh phải trụ vững đấy.
Lưu Trì mặt lạnh tanh hừ một tiếng rồi nhận lấy điếu thuốc, điềm nhiên tự châm thuốc cứ như chỗ không người, sau đó ung dung thổi khói chữ O, công phu rất thuần thục, có lẽ cả ngày chẳng làm việc quái gì mà chỉ tập nhả chữ O không thôi vậy.
Buổi tối hôm qua Lưu Trì đã nhờ mấy người đến nói giúp với bí thư Tần, cuối cùng thì việc đi đến đập Thiên Thủy là không thể thay đổi, nhưng Lưu Trì thà chết cũng không chịu làm tổ trưởng. Nói cũng thật kỳ lạ, Lưu Trì muốn được thăng chức như sắp phát điên phát dại, giờ được đề bạt làm cán bộ cấp phòng thì lại liều mạng từ chối cứ như chức tổ trưởng cấp Trường ban là như miếng sắt nung đỏ vậy. Cuối cùng Tần Chí Mình bị quấy đến phát cáu, mới sáng sớm đã mở cuộc họp nhanh đổi Diệp Phàm lên làm tổ trưởng.
- Hả! Trụ vững nhé!
Diệp Phàm tiện mồm lầm bẩm, cảm thấy rất kỳ quặc, thầm nghĩ trụ gì mà trụ, có phải ở chiến trường đâu, quái thật!
- Ha ha! Cậu ấy không có ý gì đâu, có lẽ sợ cậu mệt quá thôi!
Vương Nguyên Thành vội lái sang chuyện khác:
- Tổ trưởng Diệp, đây là tài liệu liên quan đến thôn đập Thiên Thủy, anh cầm về xem thêm đi. Bí thư Tần đã đặc cách cho anh nghỉ hai ngày để chuẩn bị, thị trấn đã chuẩn bị xe hi vọng ngày kìa ba người có thể xuất phát. Mọi người đều rất coi trọng tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy, Bí thư Tần còn đặc biệt dặn dò tôi thu xếp một văn phòng làm việc cho các anh, ngày kia có lẽ sẽ xong.
Đúng là coi trọng.
Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Phàm, Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đến tòa UBND thị trấn thì được thông báo đã có văn phòng làm việc. Họ được Tô Giai Trinh ở Ban đảng chính dẫn đường, phấn khởi đi xem thử văn phòng làm việc của mình.
Văn phòng của tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy rất đặc biệt, nằm ở tầng bốn với cách trang trí xa hoa, rộng khoảng 40 m2, tường còn được ốp t giả vân gỗ cao hơn 1m, sàn nhà lát đá hoa đen đặc sản địa phương, trần nhà còn có cả đèn chùm. Căn phòng còn đẹp hơn nhà khách một chút khiến Diệp Phàm rất ngạc nhiên vì hình như các văn phòng khác không được sang trọng như thế mà chỉ có những đồ đạc bình thường.
Trong phòng được đặt ba bộ bàn ghế. Hai chiếc bàn nhỏ có lẽ là của Lưu Trì và Lý Xuân Thủy, còn chiếc của Diệp Phàm lại rất to, dài gần 2,5m, hơn nữa còn uốn cong thành hình vòng cung. Điều khiến Diệp Phàm càng ngạc nhiên là trên đó còn có cả một chiếc máy tính 17 inch. Phải biết rằng vào thời điểm năm 95, máy tính là một thứ đồ xa xỉ, không phải ở đâu cũng thấy, nhưng còn mạng internet thì chắc chắn là không có rồi, nghe nói có thể năm sau mới đưa đến thị trấn Lâm Tuyền.
Diệp Phàm đang định ngồi xuống mở một cuộc họp nội bộ nhỏ để mọi người làm quen và bàn về vấn đề triển khai công tác đập Thiên Thủy, đúng lúc này máy nhắn tin của Lưu Trì lại kêu - tút tút-, anh ta rút ra xem rồi thuận miệng nói: - Tổ trưởng Diệp, tôi có chuyện đi trước đây, 8h sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ, đợi hai người ở cổng tòa nhà UBND.-
Dứt lời cũng không đợi Diệp Phàm gật đầu đã quay người bước đi.
- Xem ra tên này cũng cứng đầu, không dễ giao tiếp đâu.-
Lòng nghĩ thế nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay rộng rãi dễ chịu, còn xoay tròn một vòng sau đó mới nhớ ra trong phòng còn có một cô em xinh tươi.
Hắn liền nói: - Cô Xuân Thủy, cô lại đây ngồi, Lưu Trì đi rồi thì hai chúng bàn trước việc của tổ công tác vậy, xem qua tài liệu nhé.-
Nói rồi chỉ vào chiếc ghế xoay nhỏ ngay trước bàn mình, ý muốn bàn công việc trực diện với Lý Xuân Thủy. Thật ra với cái kiểu này có chút mờ ám, nếu là buổi tối lại có thêm mấy ngọn nến thì trông thật giống một đôi tình nhân…
Đối diện với chiếc ghế sang trọng của Diệp Phàm là hai chiếc ghế nhỏ hơn một chút, có lẽ để bàn việc với cấp dưới. Lúc trước Diệp Phàm đã từng nhìn thấy trong văn phòng của bí thư Tần, nhưng hình như ngay cả chỗ của chủ nhiệm Vương ban đảng chính lại không có, hơn nữa chủ nhiệm Vương cũng chỉ dùng chiếc bàn làm việc kiểu cũ. Những ý nghĩ kỳ lạ này thoáng qua trong đầu, Diệp Phàm còn tưởng rằng bí thư Tần kia đặc biệt chiếu cố đến hắn.
- Tổ…Tổ trưởng Diệp, tôi…tôi ngồi ở chỗ của mình nghe anh nói cũng được!-
Điều kỳ lạ là Lý Xuân Thủy vừa nhìn đến chiếc ghế mà Diệp Phàm chỉ thì đột nhiên rùng mình vội nói, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn làm việc của mình chứ không muốn ngồi đối diện với Diệp Phàm.
- Ha ha! Chúng ta từ nay là đồng nghiệp rồi, còn phải giao tiếp lâu dài! Nên làm quen một chút đi.-
Diệp Phàm động viên Lý Xuân Thủy, còn tưởng cô xấu hổ, ngại ngồi trước mặt mình, thầm nghĩ người nông thôn đúng là phong kiến.
- Không…Không phải, tổ trưởng Diệp, bộ bàn ghế đó, tôi có chút…- Lý Xuân Thủy liếc nhìn chiếc ghế Diệp Phàm đang ngồi và chiếc bàn trước mặt, ánh mắt hiện ra sự sợ sệt.
- Kỳ lạ, bộ bàn ghế này được lau sáng bóng, hình như là đồ mới. Đâu có bẩn đâu!- Diệp Phàm thoáng ngây người, nhìn kỹ lại bộ bàn ghế lần nữa, lòng thầm thấy khó hiểu.
- Không phải! Bộ bàn ghế của anh được mang từ bên kia qua.- Lý Xuân Thủy cuối cùng đã can đảm ngước đầu lên chỉ sang vách tường bên kia chỗ Diệp Phàm rồi lại cúi đầu.
- Bên đó không phải là phòng của Chủ tịch thi trấn sao?-
Diệp Phàm nghĩ rồi trơn trừng đôi mắt, theo phàn xạ bật người rời khỏi ghế, cảm giác toàn thân toát mồ hôi, lòng thầm chửi thề: - Mẹ kiếp! Mình còn tưởng gặp may, cái gã chủ nhiệm Vương đó chiếu cố cho người trẻ tuổi như mình, bản thân dùng bộ bàn ghế cũ kỹ còn nhường cho mình bộ đắt tiền, hóa ra là di sản mà trưởng trấn Ngô đã chết để lại. Giá trị bộ bàn ghế này có lẽ không nhỏ nhưng có lẽ không ai trong cả chính quyền của thị trấn này dám dùng, nếu không làm gì đến lượt con gà mờ như mình.-
Tâm trạng hớn hở khi được thăng chức đã bị bộ bàn ghế này đập tan nát. Hắn ngây người liếc nhìn Lý Xuân Thủy rồi cố trấn tĩnh lại, cười khổ nói: - Ha ha! Thì ra là vậy. Không sao, con người tôi vô thần vô thánh, người đã mất thì chẳng còn gì. Bộ bàn ghế này cũng không tồi! Cô Xuân Thủy, cô nghĩ xem, giường bệnh trong viện có chiếc nào mà không từng có người chết nằm, lúc đó sao cô không sợ. Vì vậy không cần quá sợ hãi. Hồi xưa tôi còn ôm cả người chết, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, ha ha…-
Diệp Phàm cười mà giống như đang mếu.
- Thật sao? Anh dám ôm cả người chết, thật không ngờ.-
Lý Xuân Thủy chợt mở tròn đôi mắt đẹp của mình, đôi mi dài chớp vài cái thoáng chốc đã quên mất cái chết của Chủ tịch thị trấn Ngô. Cô thuận chân bước tới, được Diệp Phàm động viên liền pha một tách trà bưng tới rồi dũng cảm ngồi xuống trước mặt hắn.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử