Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Mộng Thăng Quan Thành Hiện Thực.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 4: Mộng thăng quan thành hiện thực.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Vấn đề thảo luận cuối cùng là nhân sự của tổ công tác. Nếu mà là một ban ngành tốt một chút thì sớm đã tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu rồi, nhưng thôn đập Thiên Thủy thì lại gặp phải phiền toái. Bởi vì cái thôn đập Thiên Thủy là nơi có nói rã họng thì cả thị trấn Lâm Tuyền cũng không ai đồng ý đi đâu.
Lúc này, Chủ nhiệm Ban Đảng – Chính Vương Nguyên Thành từ đầu tới giờ ngồi trong góc vùi đầu ghi chép bỗng há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng thấy các Đảng ủy viên đều đồng loạt im lặng, bản thân mình chỉ là dự thính lại định còn ra vẻ thông minh cái gì. Thế nên gã há miệng rồi ngậm lại mà chẳng phát ra âm thanh gì, khiến người ta cảm giác như đang ngáp ngắn dài.
Nhưng hành động đó của hắn lại bị Bí thư Tần Chí Minh trông thấy, cười ha hả nói:
- Nguyên Thành, có ý kiến gì cứ mạnh dạn nói, cậu chính là đại quản gia của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, nhất định là rút người từ Ban Đảng - Chính của các cậu rồi, cậu thấy ai đi thì thích hợp?
- Dạ. Bí thư Tần. Cái đó….Vậy tôi nói nhé, khoảng thời gian trước, Lưu Trì của Ban Đảng - Chính chúng ta sau khi tốt nghiệp đại học liền ở đây hai năm rồi, nói là muốn tiến bộ hơn nữa, hi vọng các vị lãnh đạo có thể giao cho hắn một trọng trách gì đó. Tôi nghĩ tuổi trẻ cầu tiến bộ là chuyện tốt, lúc đó cũng đồng ý khi có cơ hội thích hợp liền nói đỡ vài câu. Hơn nữa Lưu Trì cũng là tốt nghiệp đại học chính quy, cần văn hóa có văn hóa, lại còn là một người khá chữ nghĩa. Thế nên hôm nay liền…
Vương Nguyên Thành nói với vẻ mặt như đang rất tán thưởng tài hoa của Lưu Trì và không muốn nó bị mai một, giống như Bá Nhạc thời Xuân Thu vậy.
Nhưng mà các vị Đảng ủy đang ngồi ở đây thì biết tỏng lòng dạ của hắn rồi. Bởi vì năm ngoái Lưu Trì tốt nghiệp đại học Thủy Châu, sau đó được phân tới thị trấn Lâm Tuyền liền được vào Văn phòng Đảng, khi mới bắt đầu cậu chàng này có vẻ rất nhiệt tình.
Nhưng khoảng một năm trước, vì tranh cái chức Chủ nhiệm Ban Tổng hợp không có kết quả thì bắt đầu càng ngày càng biến thành một quả cầu gai. Thi thoảng lại gây chuyện với người lãnh đạo trực tiếp Vương Nguyên Thành, chuyện nhỏ thì tạo thành mâu thuẫn.
Còn có lần suýt chút thì làm cho Vương Nguyên Thành không xuống thang được. Thế nên Vương Nguyên Thành từ lâu đã muốn đá bay hắn ra khỏi Ban Đảng - Chính, chỉ là không có cơ hội nào.
Lại thêm chú của Lưu Trì là Lưu Vĩnh Trạch dù gì cũng là Phó cục trưởng Cục giáo dục huyện Ngư Dương, vuốt mặt phải nể mũi, cho nên Vương Nguyên Thành tạm thời cũng chưa tìm được cơ hội xuống tay, lần này đúng là cơ hội ngàn năm có một.
Hơn nữa lại còn thêm cái danh được thăng chức vì vừa rồi Đảng ủy đã thông qua sẽ thành lập một tổ công tác của thị trấn Lâm Tuyền thường trú tại thôn đập Thiên Thủy, mà tổ trưởng thì tương đương với cấp ban, cùng cấp bậc với Vương Nguyên Thành thì cũng coi như là Lưu Trì được thăng chức rồi. Nhìn từ ngoài vào, Lưu Trì còn phải mời một chầu bia rượu để cảm tạ người đã tiến cử hắn là Vương Nguyên Thành.
- Ừm! Lưu Trì không tồi, tốt nghiệp đại học Thủy Châu, người trẻ tuổi thì nên giao cho chút trọng trách. Cứ quyết vậy đi. Lưu Trì nhậm chức tổ trưởng của tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền tới cư trú ở thôn đập Thiên Thủy, còn phải chọn hai thành viên còn lại, trong đó chọn một người là nữ. Phụ nữ là nửa bầu trời ở thôn đập Thiên Thủy, cho một nhân viên nữ tới công tác thì sẽ dễ khai triển công việc hơn, tâm sự gì gì đó thì cũng thuận tiện hơn. Phó Bí thư Thái, ngài thấy trong thị trấn chúng ta ai đi thì hợp lý?
Tần Chí Minh quay đầu nói với Phó Bí thư Đảng ủy Thái Đại Giang.
- Hừ! Quỷ tha ma bắt tên Tần Chí Minh, khi phân chỗ ngon thì chẳng thèm nghĩ tới ta, chuyện làm mất lòng người khác thì lại kéo vào, luôn để ta là cái đệm chống lưng cho hắn, là cái kiềng chống chân cho lão. Trong thời điểm nhạy cảm này thì không làm mất lòng người khác vẫn tốt hơn.
Thái Đại Giang mắng thầm trong bụng, bởi vì bây giờ đúng thực là thời điểm nhạy cảm. Ngô Chủ tịch thì đã treo cổ tự tử khiến cho nhân vật thứ ba thì trấn là Thái Đại Giang không ngừng nhòm ngó tới chiếc ghế chủ tịch này.
Chủ tịch Ngô vừa treo cổ buổi sáng, hai giờ sau thì Thái Đại Giang đã liên lạc với Chủ tịch huyện Trương Tào Trung tỏ lòng trung thành.
Hơn nữa Thái Đại Giang và Tần Chí Minh lúc bình thường bằng mặt không bằng lòng. Trước đây Chủ tịch huyện Trương cũng đã nghe Chủ tịch Ngô nói qua, trong lòng sớm đã ghi sổ, chắc cũng đang chuẩn bị khi Huyện ủy thảo luận vấn đề chọn người làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền thì sẽ ủng hộ hắn.
Nhưng Thái Đại Giang trong lòng nghĩ gì chăng nữa thì vẻ mặt bên ngoài vẫn giả như rất tán thành, nói:
- Ừ! Nên có thêm nữ. Tôi thấy cô Xuân Thủy trong Ban Dân vận cũng rất khá, tốt nghiệp đại học. Hơn nữa Ban Dân vận vượt biên chế trầm trọng, một Ban Dân vận như của thị trấn chúng ta thì cần gì tới năm người, bốn người là đủ rồi, rút đi một người là thích hợp nhất. Nếu như cô Xuân Thủy làm tốt còn có thể đề bạt lên cấp Ban, Bí thư Tần thấy tôi nói có phải không?
Thái Đại Giang vừa nói xong thì Tần Chí Minh suýt chút nữa đập bàn đập ghế chửi ầm lên, nếu trong quân độ thì lão đã làm thế rồi rồi, bởi vì Lý Xuân Thủy chính là người nhà của mẹ Tần Đại Giang, tuy không phải là rất thân nhưng cũng ngầm có dây mơ rễ má với Tần Chí Minh.
Thái Đại Giang anh không phải là không biết, đây không phải là cố ý chỉnh người sao? Nhưng việc này là do Tần Chí Minh đề xuất, nhất thời cũng không có lý do gì để đứng lên thoái thác hộ Lý Xuân Thủy. Nếu như từ chối thì người ta sẽ nghĩ về nhân vật số một của thị trấn Lâm Tuyền thế nào đây? Cho nên bất đắc dĩ gật gật đầu nói:
- Ừm! Vậy thì Lý Xuân Thủy đi! Nếu như làm tốt thì cuối năm còn có thể đề bạt chức Trưởng ban. Còn tuyển chọn nữa thì lấy người buổi sáng mới tới là Diệp Phàm. Chàng trai này cũng rất khá, sinh viên suất xắc của Đại học Hải Giang. Tôi kì vọng nhiều ở cậu ta!
Giờ này Diệp Phàm đang ngủ say sưa còn thị trấn Lâm Tuyền đang kẻ thì khóc, người thì cười.
Nửa giờ sau cuộc họp Đảng ủy giải tán.
Tần Chí Minh vẻ mặt nghiêm chỉnh trở lại nơi ở của mình, bất đắc dĩ gọi điện cho vợ để giải thích, suýt chút bị phun máu chó đầy đầu, cuối cùng phải vỗ ngực bộp bộp ba cái hứa sau ba tháng sẽ điều Lí Xuân Thủy về mới xả bớt được cơn giận của sư tử Hà Đông.
- Lưu Trì, cậu cần chuẩn bị tâm lý trước.
Phó Chủ tịch phụ trách Nông nghiệp của thị trấn Lâm Tuyền Trương Hi gọi điện cho Lưu Trì đang rầu rĩ luyện viết chữ. Bởi vì Trương Hi Lâm có quan hệ khá tốt với Lưu Vĩnh Trạch là chú của Lưu Trì, bạn học cũ mà. Vừa rồi nghĩ muốn nói giúp cho Lưu Trì nói vài lời nhưng Tần Chí Minh quyết định rồi nên cũng lại không tiện nói gì, vì lúc này là thời điểm nhạy cảm, Chủ tịch Ngô lưu lại cái ghế đó thì đương nhiên Trương Hy Lâm cũng muốn ngồi.
- Chuẩn bị gì? Chú Trương, chú mau nói đi.
Lưu Trì trong lòng kinh ngạc vội giục ông ta nói.
- Ừ! Là thế này, thị trấn đã bổ nhiệm cậu là tổ trưởng tổ công tác thường trú ở thôn đập Thiên Thủy, cấp bậc tương đương với Trưởng Ban.
Trương Hy Lâm gạt khó khăn nói luôn:
- Cậu coi, bây giờ đơn bổ nhiệm vẫn chưa tới, còn có…
- A. thôn đập Thiên Thủy. Cám ơn chú Trương, cháu phải mau chóng tới tìm chú rồi.
Buông điện thoại xuống, Lưu Trì trong lòng cười lạnh, chửi lớn:
- Con mẹ nhà nó chứ. Con gà trống Vương Nguyên Thành, chiêu thâm độc như vậy mà cũng làm được.
Nhưng Lưu Trì vừa chửi được hai câu thì vội vàng gọi điện thoại của Lưu Vĩnh Trạch.
Giờ này Lý Xuân Thủy cũng đang không ngừng khóc thầm trên giường, vợ Bí thư Tần ở cạnh không ngừng an ủi. Chỉ có Diệp Phàm là giờ vẫn đang say mộng đẹp, hình như còn là mộng thăng quan tiến chức, nước miếng chảy đầy miệng.
8h sáng hôm sau
Diệp Phàm đúng giờ tới Ban Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền, thấy Tô Giai Trinh đang cố nặn ra nụ cười, nói:
- Diệp Phàm, Bí thư Tần đang tạm thời mở cuộc hội ý nhanh. Ông ấy bảo tôi thông báo anh đợi ở đây, sau khi tan họp thì cần nói chuyện bố trí công việc cụ thể với anh. Anh phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Nói xong trên mặt lại có nét lo âu.
- Quái lạ. Một kẻ vừa mới chân ướt chân ráo tới đây làm việc mà còn phải đích thân Bí thư Tần tới đây bố trí công tác. Chả nhẽ mình chó ngáp phải ruồi được xem trọng rồi. Nhưng mà giọng điệu của Tô Giai Trinh lại có chút kỳ lạ, thật là khó hiểu.
Diệp Phàm nghĩ vẩn vơ lắc lắc đầu.
Không lâu sau tan họp, mấy vị Đảng ủy viên bước ra.
- Cậu chính là Diệp Phàm, ừm, cũng được lắm. Bí thư Tần rất coi trọng cậu, đợi mời cơm đi. Ha ha!
Gã mập Vương Nguyên Thành thân mật vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
- Bí thư Tần gọi cậu, mau vào đi!
Chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, Diệp Phàm suýt chút thì hôn mê, trong lòng gào to:
- Mẹ kiếp, bảo sao tối qua lại nằm mơ lên chức, hóa ra mộng đẹp thành thật rồi, xem ra Bí thư Tần này cũng không tệ. Chắc là đã để ý tới cái tấm bằng giỏi đại học Hải Giang kia của mình rồi. Mác đại học à, mày chính là niềm kiêu ngạo của tao.
Diệp Phàm cố gằng kìm nén những tiếng tim sưởng như điền đập thình thịch, bước chân nhẹ như mây bay thẳng thới trước cửa phòng làm việc của Bí thư Tần ở tầng 5. Hít mấy hơi thật sâu cho bình phục rồi nhẹ nhàng gõ cửa, khi nhận được câu trả lời liền đẩy cửa bước vào.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử