Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Chủ Tịch Thị Trấn Treo Cổ
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1: Chủ tịch thị trấn treo cổ
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Giới Thiệu:
Gió nổi mây vần, sấm vang bốn bể.
Thấu hiểu quan thuật, vạn thuật tùy tâm. Trên đầu đội chiếc mũ quan đỏ chói, tuy nói quan trường không có tiếng súng như chiến trường nhưng là một trường đấu trí, đấu dũng, là lấy “bốn lạng đẩy ngàn cân”. Hãy đọc “Quan thuật” để theo dõi con đường trưởng thành của người thanh niên Diệp Phàm, để thấy được những góc khuất của chốn quan trường đầy huyền bí.
Câu chuyện bắt đầu từ sự kiện một chủ tịch thị trấn treo cổ tự tử, từ đó làm chấn động quan trường một phương, giải được sự bí ẩn của Long mộ, đoạt được chí bảo của nội gia làm trợ lực tung hoành quan trường. Từng bước, từng bước, người thanh niên Diệp Phàm trải qua những trận tranh đấu kinh tâm động phách, có tài lực, có phong lưu, tạo nên một truyền kỳ trong quan trường. Đời người như ván cờ, quan trường cũng như ván cờ, Diệp Phàm cuối cùng đã thoát khỏi vận mệnh một quân cờ để trở thành một người đánh cờ tài ba.
Từ xưa đến nay, quan trường luôn là một thế giới đầy hấp dẫn mà cũng đầy bí ẩn. Một thế giới với những con người mang hùng tâm tráng chí với khát vọng mang lại ấm no hạnh phúc cho dân chúng, nhưng cũng không thiếu những kẻ có khát vọng vươn lên đỉnh cao của quyền lực. Đồng thời đây cũng là một thế giới của những mưu mô tranh đấu khốc liệt. Đâu là những bí quyết để thành công cũng như đâu là những bài học kinh nghiệm trong thế giới đó. Chúng ta hãy cùng dõi theo Diệp Phàm, một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, cha mẹ là công nhân viên nhà nước, bởi vì gia cảnh bình thường, không có bối cảnh gì nên sau khi tốt nghiệp đại học phải về công tác ở một thị trấn nghèo khó. Với nhiệt huyết của tuổi trẻ, với tấm lòng vì dân chúng, cộng với trí thông minh và tài năng võ thuật, Diệp Phàm đã từng bước lăn lộn từ một nhân viên quèn đạt đến đỉnh cao, trải qua những cuộc tranh đấu giữa trí và lực không ngừng diễn ra trên con đường làm quan từ cán bộ cấp thị trấn, huyện cho đến thành phố, tỉnh,….Con đường đó cũng là con đường trưởng thành từ một chàng trai ngây thơ đã dần thấu hiểu những bí ẩn của Quan Thuật….
Là một tác phẩm kết hợp giữa hai thể loại Đô Thị và Quan Trường, dĩ nhiên là không thiếu võ thuật – nét đặc trưng của văn hóa Trung Hoa, Quan Thuật không chỉ hấp dẫn người đọc bằng những tranh đấu mưu mô chốn quan trường mà còn có đấu võ, bắn súng, điều tra tội phạm, chơi bời….
Với văn phong hài hước, tình tiết nhanh và bất ngờ, tác giả Cẩu Bào Tử đã khẳng định được tên tuổi của mình bên cạnh những tác giả chuyên viết về thể loại quan trường khác, liệu cây bút mới nổi này sẽ đem đến những hấp dẫn và thú vị gì? Mời các bạn đón xem tác phẩm để cùng thỏa sức chinh phục trí tưởng tượng tuyệt vời của mình
Chương 1
Con đường quốc lộ rộng 6m đất đá lổn nhổn như một con rắn lớn nằm ngủ uốn lượn ngoằn nghèo hun hút đến tận trời xanh. Diệp Phàm hiện giờ đang ở khoảng lưng con rắn ấy, trên chiếc xe khách cũ nát chạy cuộn lên những đám khói bụi mù trời và luôn phát ra những tiếng kêu “loảng xoảng”, thỉnh thoảng còn có cả những tiếng lạch xạch khủng khiếp khiến hành khách ngồi chật ních trong xe giật mình thon thót, chỉ e chiếc xe cũ nát ấy sẽ tan thành từng mảnh.
Mấy chục phút sau, trước sự cầu nguyện thành kính của 30 người trên xe, chiếc xe khách rốt cuộc cũng đã yên ổn về đỗ tại một bãi đất hình tam giác được gọi là Bến xe Thị trấn Lâm Tuyền. Từ bãi đất hình tam giác ấy tỏa ra 4 ngả đường, Diệp Phàm lần đầu tiên đến Thị trấn Lâm Tuyền, uể oải đeo chiếc ba lô đứng ngơ ngác nhìn ba ngã rẽ của con đường hình chữ thập này, không biết con đường nào dẫn tới Ủy ban nhân dân Thị trấn Lâm Tuyền. Hắn bỗng nhiên có cái cảm giác hoang đường tựa như đang chọn hướng đi cho cả cuộc đời của mình vậy, cho nên tạm thời còn chưa biết chạy đi đâu tìm chính quyền thị trấn Lâm Tuyền.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Tuyền tới thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương này để báo nhận công tác nên hắn không muốn gây ấn tượng xấu với ban lãnh đạo thị trấn.
Diệp Phàm vốn là người ở huyện Cổ Xuyên thuộc thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc, cha mẹ đều là những công chức bình thường sống nhờ lương nhà nước.
Diệp Phàm thông minh từ bé, lúc 5 tuổi theo mẹ đến lớp tiểu học để chơi, cứ nghịch chơi thế mà tự nhiên được vào học, 9 tuổi đã học xong tiểu học, 15 tuổi thi đỗ vào trường đại học Hải Giang thuộc nhóm 10 trường đại học hàng đầu đất nước, năm nay 19 tuổi thì tốt nghiệp. Trải qua nhiều trở ngại, Diệp Phàm thi đỗ làm nhân viên công vụ của thành phố Mặc Hương
Lúc trước, thông báo cho biết là phân công về Thành phố Mặc Hương nhưng sau đó không biết có chuyện gì mà lại nói Thành phố Mặc Hương gặp khó khăn nên đành phân công hắn tới huyện Ngư Dương nghèo khó nhất toàn thành phố công tác, nói là vì kinh tế ở đó quá lạc hậu, kéo lùi cả công cuộc xây dựng “Khu kinh tế Mặc Hương”.
Thường vụ Huyện ủy đã nhiều lần thảo luận, nêu luận chứng và phản biện, cuối cùng tổng kết được nguyên nhân là do thiếu nhân tài, vì thế khẩn thiết kiến nghị Lãnh đạo thành phố điều một vài sinh viên tới nhận việc tại thành phố Mặc Hương lần này xuống hỗ trợ huyện, bởi vì cũng có người của huyện Ngư Dương tốt nghiệp đại học nhưng số chịu về làm thì ít thê thảm.
Lúc ấy nhóm sinh viên được phân về Thành phố Mặc Hương cũng không ít nhưng mọi người đều có “sân sau” tai thính, vừa biết tin liền mang quà cáp đi lo lót, chơi trò “Bát tiên quá hải”, cuối cùng thì ‘thần thánh cũng hiển linh’ nên đương nhiên được ở lại thành phố Mặc Hương.
Đơn cử tay bạn học Trương Kính của Diệp Phàm cũng nhờ có chỗ chống lưng nên liền được phân về công tác tại chính quyền khu Mặc Hương.
Còn Diệp Phàm thì lại nhân dịp nghỉ hè đi du lịch bên ngoài, tin tức không nhạy bén và một phần nữa là cha mẹ hắn chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường nên kết quả là sau khi về thì nhận được thông báo cử đến công tác ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương.
Dù sao thì năm nay hắn cũng mới 19, tuổi còn trẻ nên đi đâu cũng không sao, với lại huyện Ngư Dương cũng không cách huyện Cổ Xuyên nhà hắn bao xa, chỉ đi mất khoảng hai tiếng đồng hồ nên hắn đến báo danh ở huyện Ngư Dương trước, nhận thư giới thiệu, chuyển xe… cuối cùng thì đến 10 giờ sáng cũng tới được thị trấn Lâm Tuyền.
Hắn ngước lên trông thấy bên cạnh có tòa nhà bến xe hình bán nguyệt cao 3 tầng, bên trong có một sảnh lớn giống như là phòng chờ xe nên liền đi vào.
Thoáng nhìn qua một lượt, phát hiện có một phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy bán vé ở mé phải bên dưới tấm bản đồ tuyến xe toàn thành phố Mặc Hương, đoán chừng đó là quầy phục vụ của bến xe nhưng bên trên lại bày đầy thuốc lá và một số đồ ăn cho trẻ con, chắc là cô nhân viên bán vé này còn kiếm thêm thu nhập bên ngoài, tiện tay bày bán thêm thuốc lá rượu và thức ăn vặt …
- Cô ơi, cho một bao Tam Sa.
Diệp Phàm nói.
Lúc sáng lên đường, bố hắn chẳng biết là kiếm đâu ra mấy bao Trung Hoa bảo hắn cầm đi để mời lãnh đạo và đồng nghiệp mới quen. Loại thuốc lá Diệp Phàm thường hút là Tam Sa có giá 5 tệ 1 bao.
Hắn tiện tay rút 1 điếu ra châm lửa rồi thuận mồm hỏi:
- Cô ơi, đi đường nào đến Ủy ban nhân dân thị trấn ạ.
- À, cậu cứ đi thẳng hướng về phía trước, rẽ qua cung đường hình chữ S thì sẽ thấy cây cầu lớn Lâm Tuyền, đứng trên cầu nhìn xuống sẽ thấy chỗ nào có một đám người đang vây quanh thì đó là Ủy ban nhân dân thị trấn.
Cô béo lấy tay chỉ trỏ.
“Quái thật! Sao cô ấy lại biết trước cửa Ủy ban nhân dân thị trấn đang có một đám người vây quanh chứ, chẳng lẽ có người vây đánh Ủy ban hay sao?”
Diệp Phàm hiếu kỳ suy tưởng rồi khoác chiếc ba lô to tướng lên vai sải bước bước đi. Trên đường chỉ lác đác có khoảng chục cửa hàng mở cửa, rẽ qua cung đường hình chữ S ấy thì đúng là nhìn thấy một cây cầu đá uốn cong dài hơn 100m.
Diệp Phàm bước nhanh tới đầu cầu nhìn xuống dưới. Đúng là có một đám người đang vây quanh một tòa nhà dài khoảng bảy, tám mươi mét, cao sáu tầng, tất cả mặt tiền được lát gạch men đỏ, tất cả đều nhìn lên mái nhà nhưng không biết là đang nhìn cái gì. Diệp Phàm cũng tò mò đứng ở đầu cầu nhìn về hướng mái nhà, chẳng thấy cái quái gì cả.
Thế là hắn quay lại theo những bậc đá đi xuống chân cầu, một lát sau đã tới chỗ đám đông ấy.
A! Dúng là không ít, hơn ngàn người giống như đang tham dự liên hoan buổi tối, chen chúc nhau đứng nhìn lên mái nhà.
Diệp Phàm đến gần thì cũng ngẩng đầu nhìn lên, bấy giờ gần như quên phắt mất chuyện đi báo cáo. Nhìn theo hướng ngón tay của đám người, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ kỳ quái.
Trong lòng bỗng thấy phát hoảng, hình như có người đang bị treo sát vào một cửa sổ ở tầng bốn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một sợi dây như chiếc thắt lưng lòe loẹt chòng vào cổ người ấy.
- Này anh, là ai vậy?
Diệp Phàm khẽ hỏi một thanh niên mặc áo ca rô hoa đứng bên cạnh.
- Chủ tịch thị trấn, dùng cà vạt tự thắt cổ, mẹ nó! Nhất định là tham ô sợ bị bắt nên treo cổ ấy mà.
Người thanh niên mặc áo ca rô hoa ấy “ hừ “ một tiếng, phì điếu thuốc trên miệng ra rồi thuận mồm mắng chửi.
- Hả! Chủ tịch thị trấn.
Diệp Phàm há hốc miệng thiếu chút nữa thì sái hàm, la thất thanh, nhưng mọi người lúc này đều tập trung nhìn vào thân hình vị chủ tịch tự treo cổ nên không chú ý đến hắn.
-Không phải! Nghe nói là cãi nhau với nhân tình, ức quá thắt cổ luôn.
Một người bên cạnh bác lại người thanh niên mặc áo ca rô hoa.
- Ai bảo thế, đây là bị gặp quỷ đó biết chưa.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói vẻ già đời.
- Gặp quỷ à, thời buổi này mà con tin điều đó.
Thanh niên áo kẻ lắc đầu không tin.
- Cái này thì cậu sao biết bằng tôi. Một người thân của chủ tịch Ngô ở sát vách nhà tôi, tối hôm qua chủ tịch Ngô gọi điện cho chị gái nói là tâm trạng không tốt, rất lo lắng và bảo đi xin bùa trừ tà cho ông ta. Nhưng bà chị nói là hôm qua bận quá, nhà nhiều việc nên hôm nay mới đi xin rồi mang đến cho ông ta. Ai ngờ lá bùa chưa được đem đến thì người đã ra thế này. Ài, mới có 30 tuổi, đáng tiếc! Con quỷ này nhập vào người nhanh quá.
Ông chú vừa lẩm nhẩm vừa không ngừng thở dài.
Diệp Phàm hứng thú nghe ngóng, thấy có đủ các kiểu lý do thắt cổ, nào là tự tử vì tình, nào là do tham ô.
-Sao vẫn chưa hạ ông ta xuống, cứ treo mãi thế làm gì?
Diệp Phàm thuận mồm hỏi.
- Chờ công an đến điều tra, nói không chừng là mưu sát.
Người mặc áo ca rô hoa mỉm cười vẻ như thấy người gặp nạn làm vui.
Gần 10 giờ rưỡi, Diệp Phàm mới sực nhớ ra là hình như mình đến để báo cáo công việc nên vội vàng đi vào cổng chính, hỏi bác bảo vệ cổng rồi đi thẳng lên lầu bốn. Thấy hành lang đứng đầy người, đoán chừng đều là nhân viên các phòng ban trong cơ quan chính quyền.
Trong phòng làm việc cũng không thấy mấy người, mọi người đều thì thầm bàn luận, có vẻ như đang rất kinh ngạc nhưng không nghe được rõ lắm. Diệp Phàm tìm mấy phút mới thấy tấm biển Ban Đảng- Chính.
Diệp Phàm nhẹ chân bước vào, thấy bên trong chỉ có một cô gái khoảng hai mươi tuổi trông bốc lửa, mặc chiếc áo cộc tay màu hồng, ngực căng tròn như cặp bánh bao lớn đang lúi cúi ghi chép văn bản gì đó. Do đang đứng đối diện, ánh mắt của hắn cứ luồn sâu vào cái khe ngực sâu hun hút của cô gái, thiếu chút nữa là nhìn thấy hết cả, không khỏi thầm nuốt nước miếng. Thấy cô gái ngẩng đầu lên, hắn vội vàng nhìn sang hướng khác.
- Chị ơi, cho hỏi đến báo cáo công tác ở đây phải không?
Diệp Phàm mỉm cười hỏi.
- Báo cáo công tác, báo cáo công tác gì?
Cô gái ngạc nhiên một lát mới chợt nhớ ra.
- À, anh là sinh viên được phân đến thị trấn chúng tôi phải không?
- Vâng, tôi là Diệp Phàm. Đây là Giấy giới thiệu của tôi.
Diệp Phàm đưa tờ giấy giới thiệu có dấu của Ủy ban nhân dân huyện.
- Ái chà! Còn là tốt nghiệp đại học Hải Giang nữa chứ.
Cô gái bốc lửa đọc lướt xong liền “ chậc chậc” vài tiếng tỏ vẻ hâm mộ rồi nhiệt tình nói:
- Tôi là Tô Giai Trinh, nhân viên Ban Đảng-Chính của thị trấn Lâm Tuyền. Anh cũng thấy đấy, hôm nay trấn xảy ra chuyện lớn, chủ nhiệm của chúng tôi đi lên huyện rồi. Bí thư Tần thì còn ở đây, tôi có thể đưa anh đến gặp, nhưng mà anh nên ăn nói cẩn thận, nếu không…
Tô Giai Trinh có lòng tốt nhắc nhở khiến Diệp Phàm rất cảm động, theo sát cô leo lên tầng năm. Phòng làm việc của chủ tịch thị trấn ở tầng bốn còn phòng làm việc của bí thư ở tầng năm, thế mới cho thấy đảng là lãnh đạo cao nhất chứ.
Tô Giai Trinh rụt rè gõ cửa phòng Bí thư Tần
- Ai đấy? Vào đi!
Giọng nói bên trong truyền ra có vẻ khàn khàn.
– Bí thư Tần, cháu là tiểu Tô nhân viên của Ban Đảng - Chính. Hôm nay có một sinh viên tên là Diệp Phàm đến báo cáo công tác nên cháu dẫn anh ấy lên đây ạ.
Tô Giai Trinh khom lưng cung kính nói.
- Báo cáo công tác? Hôm nay không rảnh, cô nói anh ta mai đến đi, giờ thì chẳng phải là thêm phiền phức à?
Bí thư Tần đáp vẻ không hài lòng
Tô Giai Trinh liếc mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ khó coi, quả nhiên đã làm cho nhân vật số một của thị trấn Lâm Tuyền mất hứng rồi. Cô thật ân hận đã dẫn Diệp Phàm lên báo cáo công tác, thừa biết là hôm nay chủ tịch thị trấn xảy ra chuyện, Tần Chí Minh là bí thư Thị trấn Lâm Tuyền thì chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, thế mà mình cóng quá mềm lòng.
- Diệp Phàm, anh đi tìm chỗ nghỉ qua đêm đi, sáng mai đến nhé.
Tô Giai Trinh điềm nhiên khẽ bảo.
- Vâng, làm phiền chị.
Diệp Phàm ngại ngùng đáp, đang định quay người rời đi thì Bí thư Tần bỗng gọi với ra:
- Tiểu Tô, bảo cậu ấy vào đây.
- Dạ, Bí thư Tần
Chân mày Tô Giai Trinh thoáng giãn ra, nở nụ cười tươi như hoa nói với Diệp Phàm:
- Anh vào đi, Bí thư Tần muốn gặp anh.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm nói cảm ơn rồi rụt rè đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Bí thư. Lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật số một của trấn Lâm Tuyền này thì cũng khá kích động, chân cứ lâng lâng như không chạm đất vậy.
Tuy trước kia ở trường học đã từng gặp Chủ tịch thành phố, Trưởng Ban gì gì đó còn lớn hơn nhưng lúc đó cũng chẳng liên quan gì lắm, lần này tuy chỉ gặp mặt một Bí thư thị trấn nho nhỏ nhưng lại là thủ trưởng trực tiếp của mình.
Tần Chí Minh đoán chừng khoảng 40 tuổi, nghe nói là một bộ đội xuất ngũ… Diệp Phàm trước khi đến đã thông qua một số đường hỏi thăm về tình hình của ông ta.
Hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng đang lo lắng, Diệp Phàm trước tiên móc bao Trung Hoa ra và rút một điếu mời Bí thư
May là Bí thư Tần cũng hút thuốc, đảo mắt nhìn Diệp Phàm nhưng không nói gì mà cầm lấy điếu thuốc. Diệp Phàm cung kính bước lên châm thuốc cho ông ta, sau đó vận hành chân khi một vòng thì tâm trạng liền ổn định lại.
- Bí thư Tần, tôi tên Diệp Phàm, là Thành phố Mặc Hương…
Diệp Phàm báo cáo tóm tắt về sơ yếu lý lịch của mình cho Bí thư Tần, đương nhiên trong đó cũng có chút mập mờ, mặt ưu điểm đương nhiên là báo cáo cặn kẽ hơn một chút.
- Ừ! Cậu được lắm. Đại học Hải Giang là trường nổi tiếng cả nước, thị trấn chúng ta có thể nhận cậu đến làm việc cũng rất khó. Như vậy đi, hôm nay trong trấn nhiều việc, cứ bảo tiểu Tô dẫn cậu đến nhà khách nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại đến bàn công việc cụ thể.
Tần Chí Minh hững hờ cười nói trong khói thuốc lượn lờ.
Sau khi ra ngoài, Diệp Phàm được Tô Giai Trinh dẫn tới nhà khách của Thị trấn.
-Tiểu Tô, dẫn bạn trai đi chơi à?
Trong nhà khách bỗng nhiên truyền ra câu chọc ghẹo.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử