The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Em Không Có Hứng Thú Cũng Không Sao, Chỉ Cần Anh Có Hứng Thú Là Được
hán ghét, già rồi mà còn không đứng đắn!" Đẩy tay của Đàm Dật Trạch ra, Cố Niệm Hề quở trách
"Ở trên xe không đứng đắn? Kia về nhà sẽ trừng phạt em!" Ánh mắt hắn kẽ nhíu lại, lập tức khởi động xe
Chẳng qua, lúc hắn đang chuẩn bị đi, liền nhìn thấy ở trên gương chiếu hậu có một bóng dáng quen thuộc
Trong nháy mắt, hắn chợt lóe lên tia kinh ngạc
Sau một lát hắn lại nhìn về phía Cố Niệm Hề, nhìn thấy cô cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hề Hề, em có chuyện gì muốn nói với anh không?" Hắn liếc nhìn cô một cái, mở miệng hỏi
"Ân, không có" Những điều nên nói, cô không phải là đã nói qua sao? Hơn nữa hắn đã muốn khi trở về trừng phạt cô. Đại khái cô hiểu là lát nữa về, sẽ không tránh được cảnh lão lưu manh này hung hăng giằng co trên giường
Hiện tại Cố Niệm Hề cũng không phải không biết, não lưu manh này dường như vô cùng thích làm chuyện đó trên giường
Mà đánh không lại hắn, nói cũng không lại hắn, đành phải bất đắc dĩ theo ý hắn. Hiện tại hắn còn muốn cô nói cái gì nữa
"..." Hắn không nói tiếp, chỉ tiếp tục lái xe
Dọc đường đi, Đàm Dật Trạch không thèm nhắc lời nào
Cố Niệm Hề cảm thấy được, người đàn ông này dường như có tâm sự gì
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, con ngươi của hắn vẫn đen lại
"Lão công, em làm sao vậy?"
Lau khô tay mình, Cố Niệm Hề đi đến ghế sa lon ngồi bên cạnh hắn, trừng mắt nhìn chằm chằm Đàm Dật Trạch
"Làm sao vậy?" Đã thấy bộ dạng của cô lúc tức giận, Đàm Dật Trạch cưng chiều vuốt vuốt tóc cô
"Em cảm thấy được, anh có điều muốn nói với em!" Cô như trước trừng mắt chăm chú nhìn hắn
"Em cũng biết?" Hắn thế nhưng bị vật nhỏ nhìn ra được
"Cảm giác giống như là vậy!" Cô gật gật đầu ý bảo
"Tốt lắm, em nói cho anh biết hôm nay em không có chuyện gì muốn nói cho anh sao?" Hắn đưa tay khoác lên eo của cô, đem cô đặt lên đùi của mình ngồi
Mười mấy tuổi đã một mình rời khỏi Đàm gia, thói quen của hắn chính là không muốn ai động chạm vào thân thể của mình. Nhưng khi Cố Niệm Hề xuất hiện, làm cho hắn yêu thích cảm giác động chạm, thậm chí là vô cùng thích ôm cô gáo nhỏ này trong lòng ngực. Bởi vì động tác này, làm cho hắn cảm giác được hai người ở rất gần nhau...
"Không có, tại sao hôm nay luôn hỏi em vấn đề này!" Cô nghiêng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu
"Anh đổi cách hỏi... Hôm nay... có ai đến tìm em không!" Đàm Dật Trạch trực tiếp hỏi cô. Hắn không tin Thư Lạc Tâm kia hôm nay lại rảnh rỗi, muốn đến công ty của Cố Niệm Hề tìm cô nói chuyện phiếm
"Anh... có phải là biết rồi hay không?"
"..." Hắn không lên tiếng, nhưng con ngươi đen lại lóe lên tia sáng. Dễ dàng làm cho Cố Niệm Hề bị bại trận
"Được rồi, em nói với anh. Hôm nay dì Thư đến tìm em!" Cô nghiêng đầu, ở giữa hai chân mày xuất hiện một nếp gấp
"Bà ta tìm em làm cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm cô, mỗi một biểu tình của cô đều không bỏ qua
Thật ra, hắn cũng đã sớm đoán ra Thư Lạc Tâm muốn làm cái gì. Cũng càng biết, Thư Lạc Tâm kia không có khả năng gây ra cho Cố Niệm Hề thương tổn quá lớn
Nhưng hắn, vẫn luôn lo lắng, bởi vì cô mà lo lắng
"Anh nghe xong, không được tức giận! Dì Thư nói em không xứng với anh, muốn em rời khỏi Đàm gia, buông tha cho anh!" Nói xong, Cố Niệm Hề nghĩ đến tấm chi phiếu kia liền bổ sung nói: "Đúng rồi, bà ta còn cho em hai mươi vạn chi phiếu, nói em cầm theo chi phiếu rời đi"
Cố Niệm Hề nói ra lời này, Đàm Dật Trạch cũng không có mấy bất ngờ. Ở trong ấn tượng của hắn, Thư Lạc Tâm chính là kiểu người này
Đàm Dật Nam năm mười mấy tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt. Thời điểm đó, Thư Lạc Tâm cũng giống như vậy đuổi mấy cô gái kia rời đi
Đã biết rõ hành vi như vậy của Thư Lạc Tâm, nhưng khi nghe được Cố Niệm Hề chính miệng nói cho hắn, Đàm Dật Trạch vẫn nhịn không được mà tức giận
Bởi vì Cố Niệm Hề oan ức, mà tức giận
"Vậy em nói, anh có đáng giá hai mươi vạn hay không?" Trong đôi mắt đen của hắn đã đem tức giận giấu đi. Sau một lát nhàn nhạt mà hỏi Cố Niệm Hề một câu như vậy
Nhìn một cách đơn thuần, trong đôi mắt của hắn không chứa tính toán gì cả. Nhưng đừng quên giây phút này Cố Niệm Hề đã bị Đàm Dật Trạch ôm vào lòng ngực. Lời nói của hắn vừa nói xong, cánh tay khoác trên eo của Cố Niệm Hề càng ngày càng siết chặt.
Ánh mắt của Cố Niệm Hề lúc này chợt lóe lên tia tinh ranh
"Không đáng giá!" Giọng điệu của cô giống như là trêu tức
"Anh không đáng giá?!" Hắn chỉ là muốn thử cô một chút, không ngờ cô gái nhỏ này lại cho hắn đáp án như vậy. Lúc này, con mắt của hắn híp lại, không ngừng hướng tới thân thể của Cố Niệm Hề
"Vật nhỏ, em dám nói anh không xứng đáng với hai mươi vạn chi phiếu! Xem ra, anh trong khoảng thời gian này biểu hiện không tốt?" Không thể không thừa nhận, bộ dạng híp mắt này của Đàm Dật Trạch thật sự rất dọa người
Nhìn ánh mắt của hắn, Cố Niệm Hề không tự giác được mà nuốt một ngụm nước miếng
"Lão công.." Cô đang muốn cùng người đàn ông này nói gì đó, thân thể đã bị bay lên không
Đàm Dật Trạch làm ra vẻ tức giận, một tay ôm cô hướng về phía phòng ngủ
"Lão công, đừng như vậy được không, anh như thế thật sự rất dọa người!" Cố Niệm Hề đang cố né tránh nép sát vào góc giường
"Hề Hề, anh sẽ không đánh em!" Không thể không thừa nhận, giọng nói của hắn thật sự rất ôn nhu
Nhưng âm thanh ôn nhu này, Cố Niệm Hề lại có cảm giác muốn rơi lệ
Hắn không đánh cô, nhưng hắn kế tiếp đừng đừng dùng hành động điên cuồng tra tấn cô có được không!
"Lão công, anh vừa rồi nghe lầm! Em nói là không chỉ!" Cuối cùng, cô vẫn là hạ vũ khí đầu hàng. Người đàn ông này, thật sự không thể trêu vào!
"Thật sự?" Giọng điệu của hắn không mặn không nhạt, nghe không ra được là hắn đang mất hứng hay cao hứng!
Nhưng cuối cùng hành động của hắn cũng dừng lại, Cố Niệm Hề mau chóng lấy lòng chui vào bên cạnh hắn cọ cọ: "Thật sự, thật sự! Nếu không em đã sớm nhận hai mươi vạn kia rời đi rồi. Còn có thể để cho anh đón về nhà sao?"
Thấy sắc mặt của Đàm Dật Trạch dịu đi, Cố Niệm Hề lại tiếp tục nói, hy vọng hắn có thể sa vào lưới: "Bà ta lấy hai mươi vạn cho em, em liền nói bà ấy có thể tùy tiện lấy ra được hai mươi vạn, chứng minh gia sản của Đàm gia so với hai mươi vạn kia còn nhiều hơn, sau đó em thấy bà ta không có phản bác liền nói thêm. Nếu đã như vậy em ở lại bên cạnh anh, không phải là tốt hơn so với hai mươi vạn kia sao?"
Chẳng qua khi kể ra toàn bộ sự tích quang vinh của mình, Cố Niệm Hề phát hiện người đàn ông ngồi bên cạnh, sắc mặt vẫn không chút thay đổi
"Lão công, có phải là em làm sai cái gì rồi hay không? Nhưng quan trọng là em vẫn không nhận hai mươi vạn của dì Thư!" Thấy gương mặt lạnh lùng của hắn, Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi chua xót
Loại cảm giác giống như mình bị chán ghét lại xuất hiện
Chỉ cần Đàm Dật Trạch lạnh lùng như vậy, trong lòng của cô sẽ có cảm giác không an toàn
Thật ra, lúc bọn họ kết hôn người đàn ông này cũng không nhiều lần làm ra dáng vẻ như vậy với cô.
Nhưng hôm nay, hắn chỉ thoáng lạnh lùng, Cố Niệm Hề liền chịu không được
Cố Niệm Hề còn chưa lý giải được mình tại sao lại khổ sở khi Đàm Dật Trạch như vậy, người đàn ông ngồi bên cạnh đã đem cô ôm vào lồng ngực của hắn, cười lớn nói với cô: "Ha ha... Cô gái ngốc, em không làm sai cái gì! Ngược lại, anh còn cảm thấy em làm như vậy rất tốt!"
Lúc đầu, Đàm Dật Trạch còn lo lắng, Thư Lạc Tâm đi tìm Cố Niệm Hề, sẽ gây cho cô chịu oan ức
Nhưng khi nghe cô nói như vậy, Đàm Dật Trạch cũng bớt lo lắng
Bởi vì Thư Lạc Tâm không những không đạt được mục đích, còn bị cô hung hăng đả kích một phen. Dám chắc Thư Lạc Tâm lần sau cũng sẽ không tùy tiện đến tìm Cố Niệm Hề gây khó dễ
"Thật sự anh cảm thấy em làm như vậy là tốt sao? Em còn tưởng rằng..." Còn tưởng rằng hắn nghĩ cô làm như vậy là có chút quá đáng. Còn tưởng rằng, hắn sẽ giúp Thư Lạc Tâm quở trách cô
"Vật nhỏ, hai chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng thì phải nhất trí đối ngoại!" Hắn cười xoa xoa eo nhỏ của cô, bàn tay của hắn rất lớn, các cơ bắp cũng rất rắn chắc, gương mặt góc cạnh rõ ràng, bởi vì ánh mắt lúc này có tia ôn nhu, nên nụ cười của hắn càng thêm chân thật cưng chiều
"Nhưng mà... Về sau có điều em phải nhớ kỹ!" Cô ở trong lòng ngực hắn, hưởng thụ cảm giác thoải mái, nhưng sau đó cô liền cảm thấy lo lắng, im lặng nghe lời nói tiếp theo của hắn
Thật ra, Cố Niệm Hề đoán, Đàm Dật Trạch đại khái sẽ nói với cô không được đối xử với bậc trưởng bối như vậy, hoặc là những thứ liên quan khác
Điều Cố Niệm Hề không nghĩ tới, Đàm Dật Trạch lại nói câu như thế này với cô: "Lần sau dì Thư đưa tiền cho em, em cứ lấy"
"Tại sao?" Cô có chút khó hiểu, vội vàng giãy giụa ra khỏi cái ôm ấm áp của hắn
Chẳng lẽ, hắn thật sự muốn cô rời đi?
"Coi như bà ta cho em tiền tiêu vặt, tuy rằng mỗi tháng anh đều có thể cho em tiền tiêu vặt, nhưng mà tiền lương của anh không cao, cho nên không mua cho em được đồ tốt. Nếu như dì Thư đã khẳng khái cho em, vậy em cũng không cần phải khách khí mà nhận lấy, có phải hay không?"
Hắn làm ra vẻ mặt vô cùng suy nghĩ, trên môi lại khẽ nở nụ cười
Một khắc kia, Cố Niệm Hề cũng không tự giác được mà cười theo hắn
Người đàn ông này có phải đang ở đây "khóc than" hay không?
Tại sao cô cảm thấy được, trong bụng hắn vô cùng xấu xa?
Bởi vì sau khi cô cùng Đàm Dật Trach kết hôn, hắn liền đưa chi phiếu, nói bên trong có tám mươi vạn, Đó là lúc trước mẹ để lại cho hắn. Còn nữa, lúc lần đầu tiên đi đến Đàm gia, ông nội Đàm cũng đưa cho cô một lì xì đỏ, nói bên trong tiền cũng không nhiều lắm, chỉ là lễ gặp mặt. Lúc ấy Cố Niệm Hề cũng không biết bên trong có bao nhiêu, khi trở về nhà mở ra mới biết, bên trong có mười vạn. Lúc đầu, Cố Niệm Hề muốn đi trả lại cho ông nội Đàm, nhưng bị Đàm Dật Trạch ngăn cản, Nói tiền này là ông nội muốn cho bọn họ sinh sống
Hiện tại tính toán lại, bọn họ cũng không phải là thực nghèo. Nếu không tiêu tiền như nước, số tiền này cũng đủ để cô và Đàm Dật Trạch thoải mái chi tiêu trong vài năm
Nhưng mà, Đàm Dật Trạch lại nói cô nhận tiền của Thư Lạc Tâm
Nói như vậy, là có đủ gượng ép
"Lão công, anh thật hư!" Cô cười hướng người đàn ông trước mặt
Thật sự rất khó tưởng tượng, Cố Niệm Hề muốn nhìn biểu hiện của Thư Lạc Tâm khi cô nhận tiền của bà ta, mà coi đó như là tiền tiêu vặt
Mà nói đến Đàm Dật Trạch, thật không biết trong đầu hắn đều chứa những suy nghĩ xấu xa hay không, đến cả chủ ý như vậy cũng nghĩ ra
"Như vậy đã nói là hư, anh còn có thứ tệ hơn muốn thử hay không?"
Trong ánh sáng mờ ảo, Đàm Dật Trạch khẽ khiêu khích nhìn cô
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, lại làm cho gương mặt của Cố Niệm Hề khô nóng
Nguyên nhân chính là, hai tay to lớn của Đàm Dật Trạch đã sớm tiến vào trong quần áo của cô
"Không cần, em không có hứng thú muốn xem!" Chuyện này thật ra cũng coi như là một sự hưởng thụ, nếu như không phải Đàm Dật Trạch xấu xa kia mỗi lần đều bắt cô mở mắt, nói ra những lời hắn muốn
Cho nên, khi nhìn thấy ánh mắt rực lửa kia của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề đã có suy nghĩ muốn chạy trốn
Chỉ tiếc, tay chân của cô không tốt
Rất nhanh đã bị người đàn ông này túm ở trên giường
"Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được" Đây chính là chủ nghĩa bá quyền điển hình
Cố Niệm Hề liếc nhìn hắn một cái, liền bị hắn hôn đến không biết trời đất trăng sao
Cuối cùng, hắn đưa tay kéo chăn chùm lên thân thể của hai người. Đem màn trình diễn nóng bỏng, nghiêm kín giấu đi, không cho bất cứ kẻ nào rình đến
Quân Hôn Quân Hôn - Luật Nhi Loại Biệt