Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Ẩn Vi Giả
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1570 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1208 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1130: Như Mê Như Điên Như Say
àm phần tử bè đảng của Đổng Học Vũ, Mã Quốc Sơn không thể nào phản bội. Bởi vì cho dù hắn lựa chọn phản bội, kết quả cũng giống như vậy. Không có ai tiếp nhận Mã Quốc Sơn, người giống như Mã Quốc Sơn, có thể tiến vào làm phó Huyện trưởng chính quyền huyện, hơn nữa phân quản nông nghiệp, thật ra cũng là một sự vô cùng may mắn. Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ đến năng lực cá nhân của hắn, xác thực mà nói, ban đầu Mã Quốc Sơn có thể thượng vị, sau lưng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền.
Số tiền đó đã đưa cho một người không ai tưởng tượng nổi, nhân vật này cũng là một trong nhưng núi dựa có lợi nhất của Mã Quốc Sơn. So với Đổng Học Vũ, Mã Quốc Sơn thật ra tin tưởng người này hơn. Dĩ nhiên lúc này, Mã Quốc Sơn biết nên lựa chọn như thế nào.
– Phó Huyện trưởng Dương, lời nói của đồng chí có chút thành kiến, phó Huyện trưởng Đổng làm phó Huyện trưởng thường vụ huyện Hoa Hải chúng ta, khi Bạch Trác bị song quy, cũng là phó Huyện trưởng Đổng chịu trách nhiệm quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong huyện. Đồng chí nói phó Huyện trưởng Đổng không biết chuyện đầu tư cụ thể của Cục Đầu tư, phó Huyện trưởng Đổng có cần thiết biết cái này không? Chỉ cần đem thành quả thu hút đầu tư sắp tới của huyện Hoa Hải bày ra trước mặt, chẳng lẽ còn không thể nói rõ vấn đề hay sao? So với cái này, bản thân tôi cho rằng khác biệt giữa thực tế và lý luận mà phó Huyện trưởng Đổng nói tới là rất có đạo lý!
Mã Quốc Sơn nói.
Mã Quốc Sơn công khai tỏ vẻ ủng hộ Đổng Học Vũ!
Tâm tình của Đổng Học Vũ thoáng chút buông lỏng, xem ra trong chính quyền huyện mình còn chưa đến mức bị cô lập bất lực. Nghe lời nói của Mã Quốc Sơn, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười thư thái. Hiện tại chuyện còn lại chính là xem mấy người còn lại tỏ thái độ, nói ra Đổng Học Vũ hiện tại cũng không biết Dương Vinh tại sao lại cam tâm tình nguyện đứng về phía Tô Mộc. Theo hắn thấy, Dương Vinh thật sự không cần làm như vậy. Chẳng lẽ Tô Mộc đưa ra điều kiện gì có lợi sao? Nếu như vậy, vậy thì cũng phải cẩn thận rồi.
Thủ đoạn của tên huyện trưởng này thật sự không tầm thường!
– Đổng Học Vũ, ngươi thật sự cho rằng vẫn có thể giống như lúc trước sao, có thể nắm hết quyền hành trong hội nghị chính quyền huyện? Nếu như vậy, ngươi hoàn toàn sai lầm rồi! Chờ xem, thủ đoạn của Tô huyện trưởng rất bén nhọn đấy!
Lô Đào nói thầm trong lòng.
Quả nhiên sau khi Mã Quốc Sơn dứt lời, Trâu Nhất Khoa ho khan mở miệng nói:
– Tôi muốn nói một điều là, đề tài thảo luận của chúng ta hôm nay cũng không phải công kích nhằm vào người nào, dù sao tất cả mọi người đều là đồng chí. Lời nói vừa rồi của Tô huyện trưởng cũng rất chính xác, là muốn thảo luận công việc thu hút đầu tư của huyện Hoa Hải nên tiến hành như thế nào? Tôi cho rằng vừa rồi đồng chí Dương Vinh nói rất hay, hiện tại rất nhiều nhà đầu tư ỷ vào trong tay có chút tiền, xem mình là người không ai dám trêu chọc. Ý nghĩ như vậy là không đúng, hành động như vậy là đáng xấu hổ. Chính quyền huyện chúng ta…
Thảo luận Trâu Nhất Khoa vừa nói là lạc đề, nhưng cuối cùng hắn vẫn rơi vào tranh luận vừa rồi, là nhất trí ủng hộ quan điểm của Dương Vinh. Điều này cũng ý nghĩa hắn phản đối quan điểm của Đổng Học Vũ, muốn đứng cùng Dương Vinh, ủng hộ Tô Mộc.
Đây có thể xem là Trâu Nhất Khoa công khai tỏ thái độ!
Bày tỏ thái độ như vậy thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết. Dù sao quan hệ giữa Dương Vinh và Trâu Nhất Khoa còn đó, giống như Mã Quốc Sơn ủng hộ Đổng Học Vũ. Hai người từ trước tới nay đều cùng chung phương hướng. Không thể nào Dương Vinh đứng trong đội ngũ Tô Mộc, Trâu Nhất Khoa lại lựa chọn Đổng Học Vũ.
Tô Mộc tiếp tục mỉm cười, chuyện đã bắt đầu tiến vào trạng thái gay cấn. Khi ánh mắt Tô Mộc quét qua ba người còn lại, Hoàng Ngọc Hiên bắt đầu quyết đoán tỏ thái độ.
– Tôi kiên quyết phục tùng bất cứ quyết định gì của Tô huyện trưởng và chính quyền huyện!
Chính là câu nói như vậy vang lên, như sét đánh giữa trời quang!
Người nào cũng cho rằng Hoàng Ngọc Hiên sẽ nói ra những lời gì nữa, không ngờ Hoàng Ngọc Hiên cũng lười nói nhiều. Tôi chính là muốn tỏ thái độ, chính là muốn công khai tỏ thái độ. Tôi chính là đứng trong đội ngũ của Tô Mộc, Tô Mộc nói cái gì chính là cái đó. Về phần Đổng Học Vũ, nếu ngươi muốn rõ ràng một chút, thì chính là chỉ có ngươi té xuống, ta mới có cơ hội tiếp nhận chức vị phó Huyện trưởng thường vụ. Còn Tô Mộc té xuống, nửa điểm tiện nghi ta cũng không mò được.
Trong ý nghĩ ích lợi lớn nhất, ngươi nói ta nên lựa chọn như thế nào đây?
Trong lòng Trương Hưng Thần hung hăng thống mạ một trận, tên Hoàng Ngọc Hiên này đúng là kẻ nịnh hót, nhưng vuốt mông ngựa như vậy trong hội nghị, cũng không làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Vì sau khi Hoàng Ngọc Hiên quyết đoán bộc lộ, Trương Hưng Thần biết mình cũng nên biểu lộ.
– Tôi cho rằng dưới sự lãnh đạo của chính quyền huyện, trong huyện nên coi trọng công việc thu hút đầu tư.
Ba phải sao?
Đây chính là thái độ của Trương Hưng Thần sao?
Trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, chọn lựa loại thái độ giữ vững trung lập sao?
Đổng Học Vũ đã sớm biết tính cách của Trương Hưng Thần, cho nên thấy hắn nói như vậy, hoàn toàn không có bất kỳ ngạc nhiên. Mặc dù Tô Mộc cũng có chút ngây người ngắn ngủi, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ. Trương Hưng Thần thật sự là đủ trò, chủ động tìm mình báo cáo công việc, nhưng vào lúc này gây ra một chiêu như vậy, rõ ràng là muốn giữ vững trung lập, là muốn mưu cầu một vị trí tương đối ngang hàng với mình và Đổng Học Vũ sao?
Đây là đi xiếc trên dây thừng!
La Giai Vân hiện tại không có bao nhiêu chần chờ, chuyện đã biến thành như vậy, dù sao nàng cũng đã sớm biểu thị thái độ, cho nên rất nhanh ngẩng đầu, quét qua toàn trường, sau đó ánh mắt rơi xuống người Tô Mộc:
– Tôi kiên quyết phục tùng chính quyền huyện, bất luận là quyết định gì!
Đây là tỏ thái độ với Tô Mộc, chính thức đứng bên phía Tô Mộc!
Đề tài thảo luận thứ nhất cứ như thế mà kết thúc, trên mặt Tô Mộc lộ ra một nụ cười, nhưng Đổng Học Vũ trong lòng thì vô cùng tức giận. Ngoài Mã Quốc Sơn, Trương Hưng Thần vẫn duy trì trung lập. Còn lại bốn phó Huyện trưởng đều đứng về phía Tô Mộc, điều này kêu hắn làm sao có thể nhẫn nhịn! Lúc trước các ngươi đã nói thế nào, đã thề thốt bảo đảm với ta thế nào, hiện tại thì sao? Những thứ bảo đảm này đều bị chó ăn sạch rồi sao?
Tô Mộc biết hiện tại đến phiên mình nói chuyện rồi!
– Lời phát biểu của các đồng chí đều rất đặc sắc, tôi cảm thấy rất kích động, dù sao tôi đã thấy được nhiệt tình làm việc của các đồng chí. Chỉ cần các đồng chí cứ giữ vững thái độ như vậy, có diện mạo tinh thần như vậy, tôi không tin hạng mục thu hút đầu tư của huyện Hoa Hải chúng ta không làm ra thành tích gì. Phát biểu của mọi người cũng rất thú vị, tôi không phê bình, tôi chỉ muốn nói là thu hút đầu tư là một cuộc chiến lâu dài, không phải nói tầm bậy mấy câu là có thể xong. Những phát biểu liên quan đến đề tài thảo luận này, sau này chúng ta sẽ thảo luận nữa.
Tô Mộc tùy ý nói.
Cứ như vậy gác lại đề tài thảo luận thứ nhất!
Cách làm như thế chẳng lẽ còn không thể nói rõ vấn đề sao? Chẳng lẽ vẫn không thể cho thấy vừa rồi Tô Mộc muốn làm cái gì sao? Đổng Học Vũ bây giờ sắp nổi điên rồi, nhưng không có cách nào, ai bảo Tô Mộc là Huyện trưởng, hắn chỉ là phó Huyện trưởng, cho dù là thường vụ, cũng chỉ là phó Huyện trưởng. Chỉ cần ngày nào vị trí này chưa phát sinh thay đổi, hắn nhất định phải tuân thủ quy tắc quan trường, không thể vượt quyền, nếu không sẽ bị mọi người liệt vào công địch.
– Tiếp theo mọi người hãy tiến hành thảo luận đề tài thứ hai, thật ra đề tài thảo luận thứ hai cũng không phải là đề tài thảo luận gì, mà là muốn nói rõ. Mọi người hẳn đã biết chuyện Vạn Tượng Phong Đầu đến huyện Hoa Hải khảo sát đầu tư, tôi đã quyết định, trực tiếp giao chuyện này cho phó Huyện trưởng Dương Vinh chịu trách nhiệm!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Một hòn đá làm nổi dậy ngàn tầng sóng!
Cho dù là Đổng Học Vũ cũng bị câu nói này của Tô Mộc làm cho kinh ngạc!
Chuyện này có ý tứ gì?
Tô Mộc lại trực tiếp giao khối thịt béo Vạn Tượng Phong Đầu cho Dương Vinh, chẳng lẽ hắn thật sự không tiếc sao? Chẳng trách Dương Vinh lại quyết một lòng ủng hộ như vậy, là bởi vì có dây dưa lợi ích. Nhưng thủ đoạn của Tô Mộc cũng quá trực tiếp? Phải biết rằng phần chính tích lớn như vậy, nếu chân chính do Tô Mộc thực hiện, vậy vị trí Huyện trưởng của Tô Mộc chẳng phải sẽ càng thêm sáng chói. Nhưng bây giờ cam tâm tình nguyện nhượng xuất quyền chủ đạo, rút cuộc là có ý gì?
Thật sự chỉ vì muốn mượn hơi Dương Vinh sao?
Không cần thiết!
Tô Mộc là Huyện trưởng, với tình cảnh bây giờ của Dương Vinh, chỉ cần ngươi hơi cho chút màu sắc, hắn sẽ thuận thế bò tới. Ngươi cũng không cần giao ra quá nhiều cũng có thể làm được, cần gì phải nhượng xuất một phần chính tích như hiện tại.
Nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra!
Bọn Hoàng Ngọc Hiên đồng dạng cũng cảm giác không giải thích và rung động, trong lòng bọn họ đều dâng lên một loại ghen tỵ. Chẳng lẽ nói bởi vì sau chuyện ngày hôm qua, Dương Vinh là người đầu tiên tới báo cáo công việc với Tô Mộc, cho nên khối thịt béo như vậy mới để cho hắn ăn hay sao? Nếu thật sự như vậy, bọn họ sẽ điên mất. Bọn họ hiện tại đều có cảm giác tiếc nuối, sớm biết như vậy thì đã đến sớm hơn rồi!
– Tô huyện trưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, tuyệt đối không phụ lại sự phó thác của Tô huyện trưởng. Nếu như không thể nắm giữ được Vạn Tượng Phong Đầu, tôi quả quyết sẽ không bỏ qua!
Dương Vinh trầm giọng nói.
– Tôi tin tưởng đồng chí có thể làm tốt chuyện này.
Tô Mộc lạnh lùng nói, cứ như vậy trực tiếp bỏ qua chuyện này, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của những người còn lại:
– Hiện tại chúng ta nói một chút về đề tài thảo luận thứ ba, đề tài thảo luận thứ ba chính là…
Quan Bảng Quan Bảng - Ẩn Vi Giả