Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ẩn Vi Giả
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1570 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1208 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 718: Không Biết Làm Sao Trêu Chọc
ại mỹ nữ này chính là Lạc Lâm.
Tô Mộc làm thế nào cũng không nghĩ tới, Lạc Lâm lại xuất hiện ở chỗ này, nàng xuất hiện cũng được đi, còn ăn mặc làm cho người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Vóc người Lạc Lâm cũng rất cao gầy, mặc một chiếc áo màu trắng mỏng manh, lộ ra rãnh sâu như ẩn như hiện trước ngực.
Mặc dù phong thái của nàng không thể so sánh với vẻ quyến rũ say đắm của Chu Từ i, nhưng Lạc Lâm hiện giờ lại toát ra một loại mùi vị khác. Hơn nữa đừng quên thân phận hiện tại của Lạc Lâm, chính là một ký giả. Khi ngươi nhìn thấy gọng kính đen trên sống mũi của nàng, ngươi sẽ biết, ngươi không có cách nào chống cự, đối mặt với mị lực của nàng, ngươi chỉ có thể chìm sâu vào bên trong.
Chẳng qua tại sao hiện tại Lạc Lâm lại xuất hiện ở chỗ này?
- Làm sao? Chẳng lẽ không phải anh đang đợi xe sao?
Lạc Lâm hờn dỗi nhìn Tô Mộc chằm chằm hỏi.
- Anh đang đợi xe, nhưng anh không gọi xe.
Tô Mộc dựa vào sườn xe cười tủm tỉm nói.
- Vậy em đi đây.
- Đừng đi, tới cũng tới rồi, còn đi cái gì.
- Lên xe!
Sau khi Tô Mộc ngồi lên xe, Lạc Lâm liền thuần thục lái xe rời đi, hòa mình vào dòng xe cộ đông đúc đến thành phố Cổ Lan, chẳng những không muốn tìm nơi dừng lại, mà trực tiếp lái dọc theo con đường chủ đạo của thành thị về phía ngoại thành. Tô Mộc cứ ngồi trong xe, không mở miệng hỏi cái gì, mỉm cười nhìn gương mặt Lạc Lâm. Bên trong xe không có gì ngoài không khí yên lặng, và tiếng nhạc nhẹ dập dờn xung quanh.
- Làm sao em biết chỗ này?
Chiếc xe rốt cục dừng lại, Tô Mộc có chút bất ngờ nhìn ra ngoài, phát hiện nơi này rõ ràng là một mảnh đất trống. Phía trước là một con sông, bờ bên kia chính là khu Cao Khai Tô Mộc quản lý.
- Làm sao, chẳng lẽ em không thể biết chỗ này sao? Đừng quên bây giờ em là ký giả.
Lạc Lâm cười nói.
- Ký giả sao? Ký giả đại nhân, không biết đêm hôm khuya khoắc, cô mang tôi tới nơi ít ai lui tới này, là muốn giựt tiền hay là cướp sắc? Đầu tiên nói trước, cướp sắc thì không thành vấn đề, nếu giựt tiền thì cô tìm lộn người rồi.
Tô Mộc cười xấu xa nói.
- Xấu tình!
Lạc Lâm đưa tay mở cửa, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi phía sau bên cạnh, ánh mắt mơ màng nhìn Tô Mộc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên gọng kính đen:
- Anh thích giựt tiền hay là cướp sắc?
- Đương nhiên là cướp sắc rồi!
Tô Mộc cũng không phải tay mơ, sao có thể không biết động tác hiện tại của Lạc Lâm có ý nghĩa như thế nào, người ta đã như vậy, hai người lại không phải lần đầu tiên làm chuyện kia, hắn liền nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi phía sau, một tay kéo Lạc Lâm, hít thở hơi thở đặc biệt trên người Lạc Lâm, trên mặt Tô Mộc lộ ra một loại vẻ mặt hưởng thụ. Trở lại mấy ngày qua, hắn thật sự không đi tìm Chu Từ, làm hòa thượng mấy ngày, hôm nay đúng là thời điểm bộc phát nhất.
Lạc Lâm là ruộng tốt từ lâu không có trâu cày. Tô Mộc là nông phu nín từ lâu, dưới tình huống như thế, hơi chút ma sát ngọn lửa cũng có thể tạo thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, huống chi còn là trắng trợn trêu chọc như vậy.
Mặc dù hai người không phải lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng thời gian tách ra hơi dài, cho nên sau khi hai người chân chính hợp thể vẫn cảm thấy có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, lưu động bên trong thân thể hai người, kích thích ngọn lửa dục vọng trên người họ.
Lạc Lâm là muốn trực tiếp hòa tan Tô Mộc, còn Tô Mộc là muốn phóng thích tất cả lửa nóng kích tình, hai người không có bất kỳ ý niệm phức tạp trong đầu, đắm chìm trong cảm xúc say đắm, động tác hết sức kịch liệt.
May là chiếc xe này có tính năng không tệ, lại cách âm, cửa kính lại trải qua cải tạo đặc thù, muốn từ bên ngoài nghe thấy tình huống bên trong tuyệt đối không có khả năng. Chẳng qua người ta không cần nghe cũng không cần thấy, chỉ nhìn sườn xe lắc lư, là có thể biết chuyện gì xảy ra rồi.
Toàn bộ chiếc xe lắc lư rất lớn, tần số rất dày, điều này chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
- Nói đi, tại sao lại tới nơi này?
Sau khi đưa Lạc Lâm lên đỉnh cao, động tác của Tô Mộc cuối cùng mới giảm bớt, mỉm cười hỏi. Còn Lạc Lâm? Mặc dù đã hưởng thụ một lần, nhưng hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, vẫn thèm muốn, liền xoay người, trực tiếp đè Tô Mộc xuống dưới thân thể, tiếp tục hưởng thụ.
Tư thế này tuyệt đối đủ mị hoặc!
- Em là theo chân Chu tổng tới đây.
- Chu Từ của tập đoàn Chu thị?
Tô Mộc nhướng mày, có chút mất tự nhiên hỏi.
Dưới tình huống như vậy, nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Tô Mộc không thay đổi mới là quái lạ. Còn Lạc Lâm, cũng nhạy cảm bắt được dị thường của Tô Mộc, ngẩng đầu hỏi:
- Sao vậy, có vấn đề sao?
- Không có, chẳng qua tò mò tại sao hai người lại đi cùng nhau?
Tô Mộc hỏi.
- Khanh khách!
Lạc Lâm khẽ mỉm cười, nhìn Tô Mộc, đáy mắt xẹt qua vẻ giảo hoạt:
- Tô Mộc, anh thành thật khai báo, anh và Chu tổng có phải có quan hệ hay không? Quan hệ giữa hai người khẳng định không đơn giản, nếu không tại sao Chu tổng ở xa như vậy lại muốn chạy tới đây đầu tư? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Lạc Lâm vừa hỏi đồng thời, thân thể đột nhiên gia tăng tốc độ, nhất thời khiến Tô Mộc phát hỏa.
Bốp!
Tô Mộc vỗ lên mông Lạc Lâm nói:
- Nghĩ cái gì vậy? Anh và Chu tổng hoàn toàn trong sạch, Chu tổng tới đây đầu tư cũng là vì để ý đến trụ sở điện ảnh và truyền hình. Cái đầu nhỏ của em đang chứa gì vậy, suy nghĩ lung tung gì chứ?
Chuyện này cho dù đã làm, tuyệt đối cũng không thể thừa nhận trong lúc này, nếu không sẽ như thế nào? Chút thông minh này Tô Mộc vẫn phải có!
- Anh giả điên sao!
Lạc Lâm vẫn không tin, phải biết rằng có đôi khi trực giác của nữ nhân vô cùng chính xác, trước mặt cái gọi là chứng cớ và trực giác, các nàng phần lớn sẽ chọn tin tưởng trực giác.
Nhưng nếu Tô Mộc không nói, Lạc Lâm dĩ nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi tiếp.
- Thật ra rất bình thường... Chu tổng phải ở đây xây dựng trụ sở trà mini... Mà kiến trúc Lạc thị và tập đoàn Chu thị thật sự có hợp tác... Cho nên Chu tổng liền trao cơ hội này cho chúng em... Em tới đây là đại biểu kiến trúc Lạc thị điều tra thị trường...
Lạc Lâm thở gấp nói, một câu như vậy, nhưng dùng thời gian rất lâu mới nói xong. Sau khi nói xong, khuôn mặt đỏ càng rõ ràng.
Là thế này sao?
Thật chỉ là có như vậy?
Tô Mộc làm sao cũng không tin lý do như vậy, tại sao tập đoàn Chu thị lại kêu kiến trúc Lạc thị đến đây xây dựng? Chẳng lẽ nơi này không có công ty xây cất khác sao? Chưa nói đến còn có tập đoàn Trịnh thị của Trịnh Mục ở chỗ này.
Chẳng lẽ nói?
Trong đầu Tô Mộc đột nhiên hiện ra một ý niệm, sau khi ý nghĩ này xuất hiện, khiến cho tính thú của hắn càng phát ra dạt dào, động tác vừa rồi còn có chút chậm chạp, trong nháy mắt gia tốc.
Trong lúc nhất thời, cảnh xuân tiếp tục vô hạn tốt đẹp!
Quan Bảng Quan Bảng - Ẩn Vi Giả