Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 204 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Chạy Trốn
dit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nhạc Du Du tìm cách dọa tâm mình đang tự nhảy, vốn đang không muốn thừa nhận, thế nhưng, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Không khỏi dùng sức bưng kín miệng mình, rất sợ không cẩn thận liền hô lên một tiếng. Đợi cho người nọ bước qua khỏi khúc quanh nhìn không thấy, Nhạc Du Du lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó dọc theo chân tường chậm rãi đi sau đường hắc y nhân tới, như vậy, nàng không thể đi đến cửa chính, nếu nàng dùng khinh công phỏng chừng không cần chạy vài bước cũng sẽ bị người bắt trở về, nàng phải leo tường đi ra ngoài.
Nhìn ra độ cao tường viện phía sau một chút, nàng nhảy ra là dư dả. Thế là, chạy tới chỗ góc tường phía sau đề khí phi người lên đầu tường.
"May mà sư phụ có dạy mình luyện khinh công a, nguyên lai, cái này dùng để thoát thân tốt như vậy a..." Nhạc Du Du đứng ở đầu tường trong lòng không khỏi một trận kích động, chỉ là, khi nàng quay đầu liếc mắt nhìn ngoài tường thì tâm kích động lập tức liền biến thành toàn thân rung động, nàng đã quên phía sau đoạn tường này là đoạn nhai a, tường thành cùng đoạn nhai kia hợp thành một, chỉ cần theo trên tường nhảy xuống, như vậy cũng chẳng khác nào trực tiếp nhảy sông tự vận đi, trách không được sau tường lại sửa thấp như thế a a a.
Có lẽ, nếu hiện tại từ cửa chính đi ra ngoài là không thể nào, trong phòng mơ hồ truyền đến một tiếng rít gào, sau đó chính là một trận tiếng bước chân truyền đến, người nọ hẳn là phát hiện Nhạc Du Du đã chạy và đang đuổi tới.
Làm sao bây giờ? Nhạc Du Du nhảy cũng không được, không khiêu cũng không được, cuối cùng đành phải ngồi chồm hổm xuống, ôm đầu tường không dám động, rất sợ làm ra tiếng động nào đó, đành phải cầu khẩn hắc y nhân kia mau rời đi mới tốt.
Đúng lúc này, hắc y nhân đã quay trở về trong viện.
"Có người chạy ra sao?"
"Không có." Hộ vệ ở cửa viện không hiểu ra sao.
Nhạc Du Du sợ hãi ghé vào đầu tường một cử động cũng không dám, may mắn nơi này là cái góc, có mái hiên chống đỡ tầm mắt, một hồi lâu vẫn không thể bị phát hiện.
Hắc y nhân trầm mặc một chút, ánh mắt hơi nhướng lên, viện này không lớn, gian phòng cũng không nhiều, xây dựng lại đủ bí ẩn, ngoại nhân là không thể nào vào, hơn nữa, muốn ở trong sân giấu một người cũng không dễ dàng...
Nhạc Du Du ghé vào trên đầu tường, gió bắc nhỏ cứ từng đợt xuyên quá, nàng lại không mặc áo khoác ngoài, nằm úp sấp lâu như vậy, đã sớm đông lạnh.
Mũi bắt đầu dương lên.
Nhạc Du Du tuy rằng dùng sức bưng miệng mũi, thế nhưng, vẫn là nhịn không được nhẹ nhàng hắt hơi một cái, trong lòng không khỏi thầm kêu "Không tốt."
Quả nhiên, ánh mắt của hắc y nhân trong nháy mắt hướng về phía sau, sau đó đi bước một đi tới. Nhạc Du Du lúc này tim đập tựa hồ muốn từ trong miệng nhảy ra thế nhưng, thời gian hắc y nhân thực sự đứng ở dưới tường đối diện với nàng, tâm Nhạc Du Du trái lại không khẩn trương như vậy, đơn giản ngồi thẳng người, thống thống khoái khoái xì hai cái hắt, sau đó dùng sức nhu nhu mũi.
"Ngươi muốn trốn?" Hắc y nhân thần tình tựa hồ thật bình tĩnh.
"Ngươi cho là đâu?" Nhạc Du Du liếc hắn một cái, thanh âm đều mang giọng mũi, "Ta cũng không nói cho ngươi biết ta đang ngắm phong cảnh." Trời lạnh như thế này, ngắm phong cảnh thì chỉ là đồ ngốc.
"Vì sao?" Hắc y nhân mi mắt thùy xuống tới, ngữ điệu cũng rất bình thản, tựa như đang cùng bằng hữu trong lúc đó nói chuyện phiếm, hỏi "Ngươi ăn chưa" như nhau.
"Ngươi bị người ta nhốt trong phòng thử xem, còn một cửa hơn hai mươi ngày trời, ta không điên cũng đã cảm tạ trời đất..." Nhạc Du Du chẳng đáng liếc hắn liếc mắt một cái, sau đó lại nhịn không được hắt hơi một cái.
"Rất nhanh sẽ kết thúc." Hắc y nhân nhìn Nhạc Du Du, "Khi đó, ngươi có thể quang minh chính đại đi ra, ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta."
"Thèm vào." Nhạc Du Du nhịn không được liếc mắt, nàng muốn làm nữ nhân của người nào mà là mình làm chủ, người khác nói cũng không tính, "Ta là người đã có tướng công."
"Ta không quan tâm..."
"Đó là chuyện của ngươi, thế nhưng ta không thương ngươi, ta tại sao phải làm nữ nhân của ngươi?" Nhạc Du Du kỳ quái bĩu môi, những người này sao lại đều thích phụ nữ có chồng như thế?
"Ngươi thương hắn?" Hắc y nhân chân mày cau lại.
"Đúng." Nhạc Du Du nhíu mày, "Hắn là tướng công ta, ta đương nhiên thương hắn."
"Nếu như hắn đã chết thì sao?"
"Ngươi muốn giết hắn?" Nhạc Du Du chân mày cau lại, thần tình cũng trở nên nghiêm túc đứng lên.
"Hắn nhất định phải chết."
"Ngươi tại sao muốn giúp Lãnh Huyền Nguyệt?"
"Hắn còn không đáng để ta giúp." Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, "Ta là đang giúp chính mình."
"Nguyên lai, ngươi muốn làm hoàng đế?" Nhạc Du Du rốt cuộc hiểu rõ, nguyên lai ẩn giấu sâu nhất, dĩ nhiên là hắn.
"Có gì không thể?"
"Vậy ngươi cũng không cần phải sử dụng độc trùng tàn nhẫn như vậy? Ngươi biết làm thế bao nhiêu người sẽ chết sao?" Nhạc Du Du không thể tin được lắc đầu, "Ngươi vẫn là Ngũ ca ca ôn hòa mà ta cùng Hạo nhi đã quen biết sao?" Trong mắt đã tích tụ hơi nước, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ Lãnh Hạo Nguyệt tại sao phải giả ngu nhiều năm như vậy, nàng cũng rốt cuộc có thể hiểu được vì sao Lãnh Minh Nguyệt nhỏ như vậy mà đối với nhũng người trong hoàng cung lại tràn đấy sợ hãi, nguyên lai, thật là không có thân tình gì đáng nói.
"Ngươi rốt cục cũng đã biết?" Hắc y nhân tựa hồ cũng không kinh hãi, đơn giản đem cái khăn đen lôi xuống dưới, lộ ra khuôn mặt so với hoa còn kiều diễm hơn, chính là Ngũ hoàng tử, Duệ vương Lãnh Phi Nguyệt.
"Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm." Nhạc Du Du nhịn không được lại dùng sức nhu nhu mũi.
"Xuống đây đi, trên đó lạnh, theo ta trở lại." Lãnh Phi Nguyệt cũng không tức giận, nét mặt ôn hòa như lúc ban đầu, hướng về Nhạc Du Du chậm rãi đưa tay ra, "Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền đố kỵ với lão Lục, vì thế, ta hi vọng thành công của ta nàng có thể chia sẻ cùng ta, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân của thế giới này..."
"Ngươi đừng tới đây." Nhạc Du Du khẩn trương đứng lên, "Ta yêu Hạo nhi, ta sẽ không cho ngươi làm tổn thương hắn..."
"Ta sẽ so với hắn đối với nàng sẽ tốt hơn."
"Ta không cần." Nhạc Du Du lắc đầu, "Ngươi căn bản là người có máu lạnh, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ngươi so với Lãnh Huyền Nguyệt còn ghê tởm hơn, ngươi muốn xưng bá thế giới? Nằm mơ đi thôi."
"Sự kiên nhẫn của ta là có hạn." Lãnh Phi Nguyệt chân mày cau lại, sau đó thả người cũng nhảy lên đầu tường, đối mặt với Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du biết, hắn không phải Lãnh Hạo Nguyệt, có thể bao dung tính tình của mình, thế nhưng cũng biết, nếu như lần này bị nắm trở về, muốn chạy trốn là trăm triệu lần không thể nào, chỉ là, tình huống trước mắt, nàng muốn thoát thân so với lên trời còn khó hơn, làm sao bây giờ đâu?
Lãnh Phi Nguyệt cũng không có lập tức liền ra tay, mà là, chậm rãi hướng về Nhạc Du Du đi tới, tay liền đưa như vậy.
Ánh mắt của Nhạc Du Du giật giật, ngón tay nhẹ nhàng chuyển giật vòng tay kim cương trên cổ tay mình, hơn mười mai ngân châm trong nháy mắt bắn ra
Lãnh Phi Nguyệt không ngờ rằng Nhạc Du Du sẽ dùng ám khí, vì thế, vội vàng bay lên, trong tay kiếm đã ra khỏi vỏ, chỉ nghe thấy leng keng mấy tiếng, hệ số ngân châm bị đánh rơi, sau đó trong nháy mắt hướng phía Nhạc Du Du đánh tới.
Nhạc Du Du thầm kêu không tốt, độc phấn trong tay trong nháy mắt vẩy ra, sau đó xoay người muốn chạy, chỉ tiếc, nàng quên mất mình là ở trên tường, một không chú ý, tức khắc liền rơi xuống.
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên