A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136 - 137
Chính văn Chương 136: Bốn người mặc đồ đen
Buổi tối, Cầu Vĩ để Cầu Mộ Quân lén thay đổi phòng. Tắt đèn, Cầu Mộ Quân không dám ngủ, chỉ khẩn trương ngồi ở góc sáng sủa. Thời gian dần trôi, đêm dần dần âm u.
Tiếng con trùng kêu khúc khúc, lá cây bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc, tiếng bước chân hạ nhân…… Tất cả, tất cả, nàng đều giương lỗ tai lên nghe.
Cho đến một khắc, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng. Một trận gió đêm thổi qua, nàng rõ ràng nghe được bên ngoài hai âm thanh đặc thù, là tiếng đao kiếm cắt vào da thịt.
Nàng kinh hãi từ ghế trên đứng bật dậy, cửa lập tức bị phá. Trong bóng đêm nàng chỉ nhìn thấy một cái bóng đen cùng một thanh đao sắc bén bóng loáng.
“Ta đã truyền tin tức ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng nói. Người mặc đồ đen dừng bước.
Cầu Mộ Quân nói:“Nếu hôm nay…… Cầu phủ xảy ra chuyện, vậy…… Người kia sẽ đưa tin tức đến cho Đoàn Chính Trung!”
Người mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, nói:“Là con chim bồ câu đưa tin sao? Nó đã sớm mất mạng rồi.” Nói xong, đao của hắn liền chém về phía nàng
Khi thanh đao kia chỉ cách Cầu Mộ Quân một chút, người mặc đồ đen đột nhiên xoay người. Bởi vì sau lưng hắn, lại xuất hiện một người mặc đồ đen khác, trường kiếm trong tay đâm về phía hắn. Thoáng chốc, trước mặt Cầu Mộ Quân là một trận đao quang kiếm ảnh, phân không rõ ai với ai. Nàng biết, dùng đao là Thích Sóc Ly, nhưng người kia……
Thật ra nàng cũng biết, là Đoàn Chính Trung.
Hai người mặc đồ đen bay ra khỏi phòng, đánh nhau ở trong viện, Cầu Mộ Quân vội vàng chạy ra ngoài.
Đoàn Chính Trung……
Hắn dường như vẫn luôn dùng ngân châm, vì sao lúc này không dùng?
Nghĩ lại, ngay cả nàng cũng biết hắn dùng ngân châm vậy nhất định Thích Sóc Ly cũng biết. Nếu để Thích Sóc Ly biết người cứu nàng là Đoàn Chính Trung thì quan hệ của nàng và Đoàn Chính Trung sẽ bại lộ.
Đúng lúc này, Thích Sóc Ly đột nhiên thổi ra một tiếng huýt kỳ lạ. Một con chó to từ chuồng chó ở hậu viện lập tức lao vào. Tiếng huýt tiếp tục thổi vang, con chó to kia giống như bị điên há to mồm đỏ lòm lao về phía Cầu Mộ Quân.
Người mặc đồ đen lập tức phi thân đến, một kiếm chém vào cổ con chó, máu bắn tung tóe, con chó to từ không trung rơi xuống. nNgười mặc đồ đen đẩy Cầu Mộ Quân ra, xoay người, đao của Thích Sóc Ly đúng lúc chém lên người hắn.
“A” Cầu Mộ Quân hét lên một tiếng, nâng thân thể người mặc đồ đen lui về phía sau.
Thích Sóc Ly một tay rút đao đang đâm vào thân thể người mặc đồ đen, tiếp theo lại chém về phía Cầu Mộ Quân, nhưng lại bị người mặc đồ đen lấy tay nắm chặt lưỡi dao.
“Không!” Cầu Mộ Quân khóc hô, nàng nghe được tiếng người mặc đồ đen thở dốc, trong lòng cũng như bị trúng một đao, co rút đau đớn. Nàng không thể để cho Đoàn Chính Trung chết, không thể để cho hắn vì nàng mà chết! Nàng buông thân thể hắn ra, chạy đi. Thích Sóc Ly một cước đá văng người mặc đồ đen ra, đuổi theo nàng.
Lúc này lại có một người mặc đồ đen từ trên nóc nhà phi thân xuống, đáp xuống phía trước người mặc đồ đen bên cạnh, ôm hắn nhảy lên nóc nhà rời đi.
Thích Sóc Ly sửng sốt một chút rồi lại tiến về phía Cầu Mộ Quân, nhưng lại đột ngột dừng lại.
Cầu Mộ Quân không thấy gì nhưng mơ hồ nghe được có cái gì đâm vào cây cột sau người Thích Sóc Ly.
Ánh sáng bạc xẹt qua trước mắt, đâm vào cây cột sau người Thích Sóc Ly. Hình như là ngân châm.
Thích Sóc Ly xoay người, lại là một người mặc đồ đen che mặt đứng ở xa xa sau bụi hoa, cánh tay chậm rãi từ không trung buông xuống.
“Là ngươi?” Thích Sóc Ly nói một tiếng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy bóng hắn nhanh nhẹn đánh úp về phía nàng, ngay sau đó, nàng không biết gì nữa.
Cầu Mộ Quân là từ trong mơ mà khóc tỉnh. Khi tỉnh đã là buổi chiều ngày hôm sau, cha, mẹ đứng ở bên giường đau lòng nhìn nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, Cầu phu nhân vui mừng mà khóc nói:“Cuối cùng cũng tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh rồi, con khiến mẹ đau lòng muốn chết!”
Cầu Vĩ sờ sờ mái tóc nàng, thư thái cười.
Cầu Mộ Quân mở mắt ra, gọi một tiếng “Cha”, nước mắt tựa như vỡ đê trào ra.
Cầu Vĩ nói:“Không sao, không sao rồi, cha đã gặp hắn, hắn sẽ không bao giờ đến nữa.”
Cầu Mộ Quân vẫn khóc, không nói lời nào.
Đoàn Chính Trung…… Hắn sao rồi?
Đột nhiên nghĩ tới, Cầu Mộ Quân hỏi:“Cha, vẫn làm theo cách lúc trước sao?”
Cầu Vĩ gật đầu.
Nói như vậy hắn không chết? Cầu Mộ Quân không kìm chế được lại khóc lên. May mắn không chết…… Thật may.
“Cha, con muốn đi ra ngoài.” Cầu Mộ Quân ra cửa.
“Bây giờ đi ra ngoài làm cái gì, con vừa mới tỉnh!” Cầu phu nhân nói. Cầu Vĩ cũng nói:“Đúng vậy, ngày mai rồi nói sau.”
Cầu Mộ Quân yên lặng một lát, gật gật đầu, nói:“Cha, mẹ, hai người đi ra ngoài đi, mặc kệ con, con muốn nằm một mình.”
Cầu phu nhân nhìn Cầu Vĩ, Cầu Vĩ gật đầu. Cầu phu nhân liền kéo chăn cho nàng rồi đỡ Cầu Vĩ đi đứng vẫn chưa ổn ra ngoài
Hai người bọn họ vừa đi, Cầu Mộ Quân liền cắn chăn khóc nức nở. Nghĩ muốn đi gặp Đoàn Chính Trung, nhưng ngay cả dũng khí đi nàng cũng không có.
Hắn thật ngốc, con chó kia không nhất định có thể cắn chết nàng. Hắn lại vì muốn cứu nàng mà đặt mình vào nguy hiểm. Chính hắn đã nói, hắn quan tâm nhất là mạng sống của mình, chẳng lẽ làm vậy là quan tâm sao?
Đồ ngốc, đồ ngốc! Tự cho là không ai bì nổi, thật ra chính là một tên ngốc! Ngốc muốn chết!
Đến tận buổi tối, Cầu Mộ Quân ăn uống không được, một lòng một dạ chờ hừng đông. Nhưng nàng không biết, trời sáng rồi, nàng có thể có sức đi tìm hắn hay không, nhìn hắn bị thương nặng.
Sáng sớm hôm sau, nàng liền đi tới Đoàn phủ.
Đã nghĩ rất nhiều, nàng chậm rãi đi tới gõ cửa.
Thủ vệ mở cửa thấy là nàng thì ngẩn người.
“Ta muốn gặp Đoàn Chính Trung.” Cầu Mộ Quân nói.
Thủ vệ trả lời:“Cầu tiểu thư đợi một chút, tiểu nhân phải đi thông báo.” Nói xong, liền rời đi. Một lát sau, thủ vệ trở lại, mở cửa nói:“Cầu tiểu thư, lão gia ời.”
Đã lâu chưa vào Đoàn phủ, nàng không có tâm trạng nhớ lại chuyện trước kia, chỉ đi theo hạ nhân dẫn đường, muốn đi nhanh nhưng lại sợ nhanh.
Nhìn phương hướng hạ nhân dẫn đường, nàng lại thấy kỳ lạ.
Phòng hắn không phải nên đi phía đông sao? Sao lại đến cái ao này?
Dù thấy quái lạ nhưng xa xa nàng đã thấy được một người mặc quần áo trắng.
Là Đoàn Chính Trung, hắn ngồi ở bàn đá bên cạnh ao cầm lồng chim, ngắm nhìn con chim trong lồng!
Sao có thể!
Càng đến gần, mắt Cầu Mộ Quân càng mở lớn, không thể tin được chuyện thực trước mắt.
“Lão gia, Cầu tiểu thư đến.” Hạ nhân lùi sang một bên, Cầu Mộ Quân gian nan đi về phía Đoàn Chính Trung. Thật… thật là hắn……
Nhưng mà…… Bị một đao sâu như vậy, hắn sao có thể nhàn nhã ở đây hóng gió ngắm chim!
“Cầu tiểu thư, đến tìm bản tổng quản là có chuyện gì sao?” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, lại trêu trọc con chim trong lồng.
Cầu Mộ Quân không thể tin được mở miệng nói:“Ngươi…… Ngươi không có việc gì sao?”
Đoàn Chính Trung đầu cũng không thèm nâng nói:“Cầu tiểu thư có ý gì? Bản tổng quản ta sao có thể có chuyện?”
Chính văn Chương 137: Là ai?
Đoàn Chính Trung đầu cũng không thèm nâng nói:“Cầu tiểu thư có ý gì? Bản tổng quản ta sao có thể xảy ra chuyện?”
“Chính Trung…… Ngươi……”
Cầu Mộ Quân nói không ra lời, Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nói:“Cầu tiểu thư đột nhiên đến tìm bản tổng quản ta như vậy, là có chuyện gì yêu cầu bản tổng quản sao?”
“Ta……” Cầu Mộ Quân thấp giọng nói:“Chúng ta đi vào nhà được không? Ta thật sự……”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, nói:“Cầu tiểu thư có gì muốn nói thì nói thẳng.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, đột nhiên cúi người kéo quần áo hắn.
“Ngươi làm cái gì đấy!” Đoàn Chính Trung mới mở miệng, thị vệ phía sau hắn đã lấy đao chắn trước người Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân vẫn kéo vạt áo hắn sang hai bên, đưa tay cho vào ngực hắn. Đến tận lúc hạ nhân phía sau kéo nàng ra, nàng vẫn cứ kéo quần áo hắn không buông tay.
Đoàn Chính Trung chỉnh quần áo, không vui nói:“Cầu tiểu thư có chuyện gì, bản tổng quản không có ý định lại lấy ngươi.”
Cầu Mộ Quân kinh ngạc nhìn hắn. Không bị thương, thật sự không bị thương.
Làm sao có thể…… Hắn rõ ràng bị đâm một đao!
Nếu không phải hắn, vậy người kia là ai? Là ai thay nàng chắn một đao?
Là Đoàn Chính Trung, nàng chắc chắn đó là Đoàn Chính Trung, sao lại không phải, làm sao có thể không phải?
Nàng lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hỏi:“Ngươi hôm qua, có đi qua…… Nhà ta không?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát, nói:“Không có. Cầu tiểu thư, ngươi cảm thấy bản tổng quản vì sao muốn đi qua nhà ngươi?”
Bộ dáng của hắn rất kỳ lạ, giống như không có quan hệ gì với nàng, Cầu Mộ Quân nhìn hạ nhân bốn phía, đột nhiên xoay người rời đi.
Nàng vội vã đi tới nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã. Cơ quan không mở được, nàng liền đợi.
Cho dù hắn không phải người bị thương hôm qua, hắn nhất định cũng là biết một chút tin tức, nàng muốn hắn thẳng thắn thành khẩn, muốn hắn nói thật. Hai canh giờ sau, cửa mở, người đi vào là Đoàn Chính Trung. Nhìn thấy hắn một mình vào đây, Cầu Mộ Quân lập tức liền nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn khóc òa lên.
“Mộ Quân, sao vậy?” Hắn hỏi.
“Ta nghĩ chàng đã xảy ra chuyện, nghĩ sẽ không còn được gặp lại chàng ……”
Đoàn Chính Trung nhẹ giọng nói:“Ta không sao.”
“Buổi tối hôm qua chàng thật sự không đến nhà ta?” Cầu Mộ Quân hỏi lại.
Đoàn Chính Trung đáp:“Không, làm sao vậy?”
“Ta nghe ra giọng nói quen thuộc trong hoàng cung chính là Thích Sóc Ly. Tối hôm qua Thích Sóc Ly đến giết ta, có một người mặc đồ đen đã cứu ta, bị trọng thương. Sau đó có một người mặc đồ đen khác đến cứu hắn đi. Sau đó Thích Sóc Ly đang định giết ta thì đằng sau lại xuất hiện một người mặc đồ đen khác, hắn cũng dùng ngân châm. Thích Sóc Ly thấy hắn, nói một tiếng ‘Là ngươi?’ sau đó không giết ta, chỉ đánh ngất ta. Ta nghĩ người mặc đồ đen kia là chàng, ta nghĩ chàng bị thương.” Cầu Mộ Quân nói xong, lại khóc òa lên.
Đoàn Chính Trung nói:“Yên tâm, ta không sao.”
“Nhưng người bị thương là ai? Còn có những người khác là ai? Người bắn ngân châm có phải chàng không?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Đoàn Chính Trung lắc đầu nói:“Ngân châm kia trông như thế nào?”
“Ta…… Không biết. Nhưng mà ngân châm hắn bắn ở trên cây cột phía sau viện, giống với vết thương của cha ta, cũng có bảy cái châm, xếp thành một hàng thẳng tắp.” Cầu Mộ Quân nói.
Đoàn Chính Trung nghĩ nghĩ, hỏi:“Người kia bắn ra ngân châm như thế nào?”
Cầu Mộ Quân không hiểu võ công bị hỏi như vậy, nghĩ một chút, giơ thẳng cánh tay lên mà nói:“Ta thấy hắn hình như là làm thế này.”
“Thất Tinh Thần Châm……” Đoàn Chính Trung lẩm bẩm.
Cầu Mộ Quân hỏi:“Thất Tinh Thần Châm là gì?”
Đoàn Chính Trung nói:“Châm này không giống châm của ta, châm của ta chỉ dùng tay bắn ra, cánh tay sẽ gập vào. Mà hắn là thẳng cánh tay, ngân châm từ cổ tay áo bắn ra. Đây là một loại ám khí trên giang hồ, buộc nó vào trên cánh tay, ấn vào cơ quan, nó sẽ bắn ra ngân châm. Một lần bảy cái, cho nên gọi Thất Tinh Thần Châm.”
Cầu Mộ Quân ngạc nhiên nói:“Vậy nói cách khác…… Người hôm qua ta nhìn thấy, chính là hung thủ giết muội muội ta, làm cha ta bị thương?”
Đoàn Chính Trung gật đầu.
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người. Hôm qua, nàng đã thấy hung thủ……
Đoàn Chính Trung nắm bả vai của nàng nói:“Không cần nghĩ nhiều, chân tướng rồi sẽ rõ ràng.”
Cầu Mộ Quân nhìn về phía hắn hỏi:“Nhưng người bị thương là ai? Vì sao hắn cứu ta?”
Đoàn Chính Trung nhíu mày nói:“Nàng nghĩ lại xem có khả năng là ai nhất?”
“Chàng, ta thật sự cảm thấy đó là chàng.” Cầu Mộ Quân nhìn hắn nói.
“Ngoại trừ ta?”
“Không biết, ta chỉ cảm thấy là chàng, thật là chàng.” Cầu Mộ Quân lắc đầu nói.
“Thích Ngọc Lâm?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Không, không phải.” Cầu Mộ Quân nói:“ Người mặc đồ đen kia bị thương khi ngã vào người ta, khi đó ta ôm hắn, khoảng cách gần như vậy, thật sự không phải Thích Ngọc Lâm, là……” Cầu Mộ Quân lại nhìn Đoàn Chính Trung, lắc đầu nói:“Ta không biết, ta thực không biết…… Ta không biết gì cả……”
“Không sao không sao, đừng lo lắng, cho dù không biết nhưng nàng bình an là tốt rồi.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân lại ôm lấy hắn nói:“Xin lỗi, về sau ta sẽ không cố tình gây sự, yêu cầu chàng cái này cái kia nữa, ta chỉ muốn chàng được bình an, cái gì cũng đều nghe lời chàng.”
Đoàn Chính Trung cười, nói:“Chuyện Liễu Vấn Bạch kia, nàng cũng không để ý sao?”
Cầu Mộ Quân từ trong lòng hắn đi ra, cúi đầu, nói:“Hắn nói các ngươi ngủ cùng nhau, phải không?”
Đoàn Chính Trung nhíu nhíu mày, nói:“Có đôi khi.”
Cầu Mộ Quân cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:“Hắn còn nói chàng thích…… Thích cùng nam nhân……”
Đoàn Chính Trung “Xùy” cười nói:“Nàng tin à?”
Cầu Mộ Quân lắc đầu.
“Vậy không phải tốt sao?”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, mang theo nước mắt bật cười. “Vì sao hôm nay chàng lại trực tiếp tới đây?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Đoàn Chính Trung nói:“Bởi vì ta muốn ở trên mặt đất gặp nàng một chút.”
Cầu Mộ Quân cười nhẹ.
“Mộ Quân, trong khoảng thời gian này ta có thể sẽ không được gặp nàng, nàng phải bảo trọng biết không?” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân nghe lời gật đầu, cũng không hỏi lại cái gì.
Từ quán trà đi ra, tuy biết Đoàn Chính Trung không sao nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Là ai nghĩa vô phản cố* cứu nàng mà lại giống Đoàn Chính Trung như vậy? Cho dù không phải Đoàn Chính Trung, là ai cứu nàng? Thích Ngọc Lâm sao?
* Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước
Nghĩ như thế cũng thấy không giống.
Nhưng nàng đã xác định Đoàn Chính Trung không bị thương? Có lẽ, thật sự là Thích Ngọc Lâm sao?
Bởi vì nghi ngờ như vậy nên ngày hôm sau khi Thích Vi mời nàng đến Thích phủ với danh nghĩa dạy thêu để chơi đùa cùng nàng, nàng liền đi, cũng thấy Thích Ngọc Lâm vẫn bình an.
Người mặc đồ đen không phải Đoàn Chính Trung cũng không phải Thích Ngọc Lâm, thậm chí nàng không nghĩ ra một ai khác nữa.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản