Số lần đọc/download: 717 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:37:34 +0700
Chương 3 – Đỉnh Hồ Luận Kiếm
P
hong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
Tác giả: Trường Phát Lãng Tử
Quyển 5 - Tình yêu không có tính bằng số năm
Chương 3 – Đỉnh Hồ luận kiếm
Dịch: bigger
Nguồn: Sưu tầm
Đỉnh Hồ tiên cô nhìn các nàng cao hứng một hồi, chuyển hướng Tâm Như nói: “Con gọi Lăng Tâm Như ư?” thấy nàng gật đầu lại nói: “Con đó, có một số việc không nên quá cố chấp, hết thảy thuận theo tự nhiên đi” Tiên cô nói ra một câu nhưng chứa hai ý.
Lăng Tâm Như tim đập mạnh, không biết tiên cô nói như vậy có ý gì, cảm thấy trong lời nói của bà có chuyện gì đó, cũng không dám trả lời loạn, chỉ đỏ mặt gật đầu. Mọi người cũng không biết tiên cô nói lời này có ý tứ gì, đều nghi hoặc nhìn nhau.
Âu Dương Quôc Vĩ nghĩ thầm, xem ra Đỉnh Hồ tiên cô biết rất nhiều chuyện, nhưng mà bà không muốn nói ra, làm hậu bối cũng không dám hỏi loạn.
"Tiên cô tiền bối, người chừng nào rãnh rỗi đi gặp sư phụ của con được không?" Âu Dương Quốc Vĩ thật sự rất muốn ân sư và tiên cô gặp lại, đó là tâm nguyện lớn nhất của ân sư hơn tám mươi năm qua. Tâm nguyện của ân sư, làm đồ đệ nhứ hắn cũng hiểu rõ ràng, vì thế không khỏi có chút đường đột hỏi.
"Đúng a, ta cũng rất muốn gặp lão già kia, sư phụ của con, xem hắn đã như thế nào rồi. A a." Đỉnh Hồ tiên cô sau khi đem bí mật ép trong lòng nhiều năm nói ra cho cho đám tiểu bối, tâm lý càng thấy thư thản hơn, giống như loại cảm giác trúc được gánh nặng.
"Vậy sư phụ, người chừng nào đi gặp sư phụ của Vĩ ca vậy?" Tâm tư của Phỉ Phỉ không cần nói, mọi người đều rõ ràng.
“A a, ta sẽ chờ đến lúc các ngươi thành thân”. Đỉnh Hồ tiên cô từ ái vỗ về Phỉ Phỉ nói.
“Sư phụ, người thật tốt a!” Phỉ Phỉ hưng phấn,mày liễu đỏ ửng, đối với ngày này đã tràn ngập chờ mong.
“Để ngày các ngươi thành thân thêm náo nhiệt, những bộ xương già như chúng ta đây sẽ tụ cùng một chỗ, ha ha..” Đỉnh Hồ tiên cô như vừa phục hồi lại chút hào khí năm nào.
'Ài,lúc đó, Phong trần tam hiệp hợp rồi lại ly. Tách ra sau hơn tám mươi năm, thế sự đã đổi khác, người cũng không còn như cũ. Không thể không cảm khái thời gian hững hờ trôi, tạo vật như trêu người. Hơn nữa, ta thật nghĩ không ra, mấy lão gia hỏa bọn ta gặp lại sau gần trăm năm là do mấy tiểu bối toát thành.
Mộ Dung San San rất chờ mong, chờ mong ông nội nàng xuất hiện tại ngày đó. Tâm tình nàng rất phức tạp dường như tâm lý trong lòng không biết nghĩ tới cái gì, trong khi mọi người vui vẻ ra mặt, thì buồn bực không vui, lòng đầy tâm sự, nhưng nét mặt vẫn gượng cười.
“ Tốt lắm, chúng ta trước dùng ít đồ chay, sau đó ta muốn xem vỏ công của người có tiến bộ nhiều không” Đỉnh Hồ Tiên Cô nhìn Phỉ Phỉ nói. Nàng muốn nhìn xem Phỉ Phỉ sau khi theo Âu Dương Quốc Vĩ vẫn có luyện công hay không.
“ Thưa thầy, học trò nội công vẫn tăng lên rất nhiều. “ Nghĩ đến việc cùng Vĩ Ca ở cùng một chỗ tu luyện Ngự Nữ Thần Công, sắc mặt không khỏi ửng hồng, mấy vị phu nhân khác không nghĩ tới nhất thời đều đỏ mặt.
Đỉnh Hồ tiên cô bắt gặp thần sắc của các nàng, liền hô lên một tiếng “Nga”. Tuy nói bà vẫn còn tấm thân xử nữ, nhưng bà cũng từng được nghe kể lại từ giới võ lâm vài dạng phương pháp tương tự như thế. Trong lòng bà càng rõ ràng hơn, không tránh khỏi bị đỏ mặt. Bà vội vàng mở lời mời các nàng dùng bữa, cũng để che dấu những biểu hiện bất thường kia.
Sau khi ăn xong, Đỉnh Hồ tiên cô gọi tất cả mọi người tới hậu viện để bắt đầu luyện công. Bà muốn tận mắt nhìn thấy võ công của Phỉ Phỉ, Vĩ nhi, Ngọc Khanh đã đạt tới trình độ nào. Phỉ Phỉ thì không cần phải nói vì đó là đồ nhi của bà, Vĩ nhi và Ngọc Khanh lại là ruyền nhân của cố hữu năm xưa. Bà cũng muốn từ trên người bọn họ nhìn xem võ công của cố hữu thực sự là thế nào.
Bởi vì mọi người đều biết Đỉnh Hồ tiên cô là một trong “phong trần tam hiệp”, là tiền bố cao thủ nổi danh cùng với ân sư của Vĩ ca và 'La Phù kiếm tiên', cung kính với bà, luôn quan tâm bà, nhất nhất nghe theo.
Phỉ Phỉ xuất ra truy hồn tiên chiếm lấy tiên cơ. Dù là trong một cuộc thử nghiệm nhưng Phỉ Phỉ vẫn không dám khinh thường, ngưng thần tụ khí đem công lực toàn thân tăng lên cực hạn, toàn lực sử dụng “Truy hồn tiên pháp”, thi triển một chiêu “hoa khai hoa lạc”, dường như chỉ muôn vàn cánh hoa như một trận mưa hoa, ánh sáng nhảy múa điên cuồng, chỉ đông đã đánh tây, chiêu thức như hư như thực, bóng roi cùng nhân ảnh hợp làm một trông rất đẹp mắt.
Đỉnh Hồ tiên cô thấy vậy bắt đầu thủ thế, võ công của đồ nhi so với trước khi khi xuống núi rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, sau khi theo Vĩ nhi đã nhận được không ít lợi. Qua một khoảng thời gian, Phỉ nhi diễn luyện xong, sắc mặt không hồng, khí tức không suy suyển đứng bên cạnh Liễu tiên cô cùng đợi bà đánh giá.Tiên cô nhịn không được cao hứng khen nàng vài câu, sau này vẫn còn phải luyện công, không nên bỏ bê, được tiên cô khen ngợi trước mặt, Phỉ Phỉ cao hứng phi thường, đứng cạnh tiên cô cười cực kỳ vui vẻ
Đến phiên Hoa Ngọc Khanh nhập tràng. Chỉ thấy nàng rút từ bên hông ra một thành nhuyễn kiếm, chân khí lan tỏa, nhuyễn kiếm tức thì chuyển thành thẳng tắp, thân thể cũng không làm bộ, hướng trên tràng phi lên, kiếm quang loe lóe, như bóng với hình, nhanh như điện, sử dụng La Phù kiếm pháp mà gia gia đã dạy cho, kiếm ảnh như núi, ngân hồng xuất hiện, kiếm khí đầy trời. Trong phút chốc, hàng ngàn kiếm mạc đã bao quanh thân thể. Chiêu thức biến hóa đa dạng, quỷ dị khó khăn.
Tiên cô thấy vậy không khỏi động dung, xem ra đây chính là võ công Hoa đại ca năm đó lại đã thăng tiến không ít, đợi Hoa Ngọc Khanh kết thúc, Đỉnh Hồ tiên cô nói: “cô nương dùng Đích La Phù kiếm pháp của Hoa đại ca xuất thần nhập hóa. La Phù kiếm pháp quả nhiên ảo diệu vô cùng, không hổ là tuyệt học võ lâm. Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!”
Tiên cô một hơi nói liền ba chữ 'tốt' có thể thấy được nàng đối với La Phù kiếm pháp đúng là bội phục không ít.
Được rồi, đến lượt Âu Dương Quốc Vĩ nhập tràng. Trước mặt ân sư cũng là người trong lòng, Âu Dương Quốc Vĩ không dám thoái thác, đem thanh Đồ Long bảo kiếm ra. Hắn biết, tiên cô muốn xem võ công thực sự của hắn.
Lập tức, hắn liền đứng dậy, bày ra tư thế của chiêu đầu tiên “Chỉ thiên đốc địa” trong Đồ Long kiếm pháp, “Xích Dương thần công” đã được vận lên bảy thành, trong phút chốc, mọi người không khỏi cảm thấy được sát khí xung quanh người hắn, khiến cho tất cả bọn họ đều phải lùi lại.
Đội nhiêt, kiếm khí phát ra tới tấp, tia chớp phóng ra, Âu Dương Quốc Vĩ kết hợp với thân pháp “Hành Vân lưu thuỷ” của sư môn, xuất ra Đồ Long kiếm pháp. Chỉ có thể quan sát được thân hình cao lớn của hắn như một thân liễu mảnh khảnh nương gió mà bay, xuyên qua mọi thứ tiến tới, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau. Chỉ một cái chớp mắt, thân kiếm đã hoá thành ngàn ảo ảnh lưu chuyển khắp trời, nhanh như tia chớp, phát ra tiếng vang lớn, giống như cuồng phong bạo vũ, bay vút lên trời rồi quay xuống, nhưng khi thấy nó bay lương, giống như trăm ngày mũi binh khí đâm ra liên tiếp….
Lúc này, Đỉnh Hồ tiên cô cũng không phải ung dung đánh trả đơn giả như bình thường, quả thực phải dùng từ kinh hãi để hình dung, tự cho rằng chính mình động thủ với Vĩ nhi cũng chắc chắn có thể đạt thắng lợi được, chẳng biết tu vi võ học của Đặng đại ca đã đến cảnh giới nào rồi.
Phút chốc, Âu Dương Quốc Vĩ đạp đất bay lên cao, lăng không lộn một vòng, từ đầu đến chân một đạo kình khí bao lấy người, lực lượng tập trung vào bên tay phải, khi mọi người hô lên, mũi kiếm đã chỉ xuống mặt đấu, chỉ nghe một tiếng “ông”, lại bay lên không lần nữa, kiếm khi như uy lực lớn của cầu vồng, đánh xuống trùng trùng điệp điệp, bao phủ cả phương viên ba trượng xung quanh. Kiếm khí khiến mọi người liên tục lùi về phía sau. Theo một tiếng rít của kiếm, Âu Dương Quốc Vĩ người kiếm hợp nhất, đột nhiên thu chiêu, đang mỉm cười nhàn nhã đứng bên cạnh Đỉnh Hồ tiên cô, chờ đợi ý kiến của bà.
Hồi lâu, mọi người mới thức tỉnh từ trong sự kinh hãi.
Đỉnh Hồ tiên không thể không khiếp sợ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, run giọng nói: “Sư phụ con…”