Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 351 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 783 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168: Nguy Trong Sớm Tối (1)
rần Phi không tiết lộ thân phận, chỉ cười nói:
- Cứ nói thương gỗ đổi ngân thương, cố nhân trước đây tới bái phỏng, tự nhiên Miêu huynh đệ sẽ biết ta là ai.
Diêm Tu không đoán ra nổi câu đố này, bất quá có thể chắc chắn thật sự là bằng hữu động chủ, lúc này ôm quyền đáp:
- Bằng hữu tới lần này không đúng lúc, động chủ có chuyện đi ra ngoài còn chưa trở lại, đợi sau khi động chủ trở lại, nhất định ta sẽ lập tức thông báo cho động chủ biết.
Lão cũng không mời Trần Phi tiến vào, ai bảo Trần Phi không chịu tiết lộ thân phận chân thật, lại không được động chủ xác nhận, lão không thể nào mời một người không minh bạch vào trong nhà.
Quan trọng nhất chính là lão là tu sĩ duy nhất ở lại Đông Lai động phòng ngự, toàn bộ Đông Lai động trống không, không tiện để cho người xa lạ thăm dò tình huống.
- Không có ở đây?
Trần Phi ngẩn ra, lại hỏi:
- Không biết Miêu huynh khi nào trở về?
Diêm Tu không biết lúc nào Miêu Nghị trở về, hắn đi ra ngoài đã gần một năm rồi, suy đoán động chủ Đại nhân đã vĩnh viễn ở lại Tinh Tú Hải yên giấc ngàn thu, sợ là đời này không về được nữa.
Ăn no không có chuyện làm chạy đi Tinh Tú Hải vốn chính là muốn chết, Diêm Tu có oán niệm với chuyện này, vẫn trách Miêu Nghị tự ý đi một mình không nghe lời lão.
- Nếu như thuận tiện, bằng hữu có thể lưu lại phương thức liên lạc, sau khi động chủ trở lại ta sẽ báo cho động chủ.
Diêm Tu không nói rõ Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải, lời này ý là nói cho đối phương biết không nên đợi làm gì nữa, ngươi có thể trở về rồi, e rằng trong thời gian ngắn động chủ không thể trở về.
Trần Phi à một tiếng, hiểu rồi, quét mắt nhìn hoàn cảnh Đông Lai động, không có ý lưu lại, nhìn Diêm Tu chắp tay:
- Cáo từ!
- Đi thong thả, thứ cho không thể đưa xa!
Diêm Tu đáp lễ, cũng không giữ lại.
Trần Phi khẽ gật đầu, giục long câu quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Y vừa quay đầu lại lập tức chạy nhanh một mạch, trong lòng có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, Miêu Nghị không có ở đây là tốt rồi.
Y thiếu Miêu Nghị một món nợ nhân tình, không muốn nhìn thấy Miêu Nghị gặp chuyện không may. Lần này tới chính là muốn bảo Miêu Nghị trốn đi, để cho hắn tránh được một kiếp, coi là hoàn trả nhân tình.
Ai ngờ Miêu Nghị có chuyện đi ra ngoài rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, ngược lại cũng đỡ cho y phải vắt óc tìm lời dối gạt.
Về phần những người khác Đông Lai động, y lại không có giao tình gì, không thể nào tiết lộ gì nữa.
Trần Phi mong đợi ngày trở lại chốn xưa này đã rất lâu rồi, không thể nào chôn vùi cơ hội ra mặt lần nữa, cũng không thể nào không cân nhắc vì mình, sự sống chết của những người khác Đông Lai động không liên quan tới y.
Có câu nói người tốt sẽ có hảo báo, có lúc cũng không phải là không có đạo lý, giữa Miêu Nghị cùng Trần Phi coi như là kết liễu một đoạn thiện duyên...
-----------
- Bên Thường Bình phủ có động tĩnh gì không?
Vẫn trong lương đình trên núi, Dương Khánh chắp tay đứng tựa lan can ngắn cảnh, sau khi tiếng bước chân Thanh Mai đi tới, cũng không quay đầu lại hỏi.
Đỉnh núi gió rét dữ dội hơn mấy phần so với đất bằng, Thanh Mai đem một chiếc áo choàng khoác lên vai y, chính là chiếc áo trước đây Dương Khánh trấn lột trên người Miêu Nghị.
Động tác của nàng chậm rãi tỉ mỉ, nhẹ giọng đáp:
- Tạm thời không có động tĩnh gì, bên Lam Ngọc môn cũng đã đáp lại, một khi có chuyện, Phan chưởng môn sẽ lập tức đưa món pháp bảo tam phẩm đó tới trợ uy cho sơn chủ.
Dương Khánh hơi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu, xem ra lễ trọng đưa cho Hà Vân Dã không tới nỗi lãng phí.
Bên Thường Bình phủ giữ bí mật tin tức có thể nói làm cực tốt, nhưng Nam Tuyên phủ Dương Khánh cũng không phải ngồi không, nếu không cũng sẽ không làm cho một ít người không dám khinh cử vọng động.
Mặc dù Dương Khánh làm y như Phùng Chi Hoán nói, nhắm mắt sửa soạn hậu lễ đưa cho Hà Vân Dã, đầu dựa vào bên Hà Vân Dã. Mà Hà Vân Dã cũng vui vẻ nhận rồi, còn nói sau này sẽ là người mình, sẽ nói tốt giúp y trước mặt điện chủ.
Nhưng Dương Khánh có cảm giác nguy cơ sắp tới không dám khinh thường, y có được địa vị như hôm nay là nhờ không dám hoàn toàn gởi gắm thành bại của mình vào tay người khác, cẩn thận lo xa lúc nào cũng không thừa.
Dưới tình huống thiếu thốn nhân thủ, vì ổn định lòng quân lại không động viên tài lực của các sơn dưới quyền, mà cưỡng ép chinh thu một khoản tài nguyên từ Nam Tuyên thành trực thuộc quyền cai quản của y. Lại chắt bóp từ thu nhập vốn không nhiều lắm của y mua một số linh thứu chuyên môn dùng để đưa tin phát xuống dưới, duy trì liên lạc mật thiết với các nơi dưới quyền.
Hơn nữa không riêng gì Thường Bình phủ phía trên Nam Tuyên phủ, ngay cả Vạn Hưng phủ phía dưới không thuộc về Trấn Ất điện, Dương Khánh cũng phái thám báo ra chú ý động tĩnh.
Phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành đột nhiên triệu tập các lộ sơn chủ dưới quyền tập hợp, tin tức truyền tới lập tức khiến cho Dương Khánh cảnh giác, nhanh chóng hạ lệnh các sơn chuẩn bị chiến đấu.
Bất quá tin tức bên Thường Bình phủ truyền đến sau đó biểu hiện, nhân mã của Thường Bình phủ cũng không điều động trên quy mô lớn. Sắp tới thời điểm cuối năm thu thập Nguyện Lực Châu, có một ít nhân viên bôn tẩu cũng là chuyện rất bình thường.
Huống chi chỉ cần Thường Bình phủ vừa tụ hợp nhân mã có quy mô lớn sẽ không giấu được ánh mắt của Dương Khánh. Tác chiến ở bản thổ, ưu thế về khoảng cách và thời gian sẽ giúp y có thể nhanh chóng tụ hợp xong nhân mã của mình trước khi nhân mã của đối phương chạy tới.
Nếu có kẻ nào dám tới xâm phạm, nhất định sẽ nghênh đón giáng một đòn vào đầu!
Thường Bình phủ bình tĩnh làm cho thần kinh căng thẳng của Dương Khánh buông lỏng lại, có lẽ là mình quá lo xa rồi. Nếu Hà Vân Dã đã nhận lợi ích của mình còn có thể đối phó mình, vậy cũng không khỏi quá mức khó coi.
Bất quá y cũng không cho phép các sơn dưới quyền mình buông lơi cảnh giác.
-----------
Mặc dù trên toàn cục không có động tĩnh gì, khiến cho người ta không nhìn ra biến hóa bên trong, nhưng có những điểm nhỏ trên toàn cục đã có phát giác động tĩnh khác thường.
Thanh Lâm động hội tụ nhân mã ba động có thừa đã thừa dịp bóng đêm lên đường, để tránh tiết lộ tin tức không đi đường chính, dọc theo đường đi vượt núi băng đèo, chạy thẳng tới phương hướng Đông Lai động.
Thế nhưng trùng hợp chính là, kể từ khi sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi nhận được tin cảnh báo Nam Tuyên phủ gởi tới nhắc nhở chuẩn bị chiến đấu, nàng được nghĩa phụ giao cho vị trí quan trọng như vậy, tự nhiên không dám khinh thường, nếu như cô phụ kỳ vọng của nghĩa phụ, sau này còn mặt mũi nào nhìn y?!
Tần Vi Vi không lo lắng những chỗ khác, chỉ là Đông Lai động khiến cho nàng phải không thể không nâng cao cảnh giác gấp bội.
Bởi vì Đông Lai động trên căn bản chính là trống rỗng, trên căn bản không có bất kỳ năng lực phòng ngự gì, nhưng trên tay nàng cũng không có nhiều người như vậy bổ sung cho Đông Lai động.
Phi Thiên Phi Thiên - Dược Thiên Sầu