Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Lệ Hằng
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1351 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ượng đứng trên bục gỗ cứng bọc nhung trắng. Mùa Giáng Sinh bến cảng nghẹt người. Một giờ cứng đơ người, Tượng được trả 40 đô la chứ không phải 30 đô la như mọi cuối tuần khác. Đứng trên bục cao, phủ kín ba tầng quần áo, một quần bó sát, váy lót, váy ngoài, Tượng biến thành cô gái từ trên trời rơi xuống cao ngất ngưởng giữa đám đông nghìn nghịt diễu qua diễu lại. Ông chủ còn cẩn thận làm một cụm mây giả bằng khói quanh bục cao để Tượng đứng điềm nhiên, thượng thị giữa thiên hạ chộn rộn bày đủ trò ngộ nghĩnh.
Tôi hay Tượng, Tượng hay tôi, không da không thịt, hay còn da còn thịt, không thành vấn đề, job của Tượng là phải đứng hàng giờ không được nhúc nhích. Nếu chồn chân quá muốn rục rịch cũng phải tuân theo những cử động chậm rãi của những tượng người mẫu bằng thạch cao giả. Mặt Tượng trét ba tầng phấn, bốn tầng son. Mi mắt cũng quẹt bốn tầng mascara cực dầy để che hai mắt to mộng thành mắt Tượng. Hai tay phải dơ ra như ban phép lành cho nhân loại. Hai chân phải cứng đơ như người gỗ.
Lúc được ông bầu vào tận trường kịch nghệ chọn mặt chọn tên, xăm xoi chân cẳng từng đứa, cuối cùng chọn được bốn cô, Tượng suýt nữa lọt sổ đoạn trường vì là dân tóc đen. Tuần lễ đầu đứa nào cũng tí tửng, job ngon quá trời, cứ việc đứng ngay như Tượng, tính giờ ăn tiền, không phải gào, phải thét bể họng trên sân khấu, không phải khóc lóc tỉ tê khi trong bụng đang muốn cười ngặt nghẽo. Không phải kề môi áp miệng với bạn diễn, mỗi cú hả họng ra sặc mùi rượu trộn hơi thuốc lá thành thứ mùi kinh khủng hơn mùi nước cống.
Mãi sau này cả bốn đứa mới té ngửa ra, làm Tượng giả, cứng đơ người, không ngọ nguậy tay chân, còn khổ hơn đóng kịch nhiều. Mùa nóng thì đúng là đại họa, son phấn dầy cộm, áo quần thùng thình biến thành cực hình tra tấn.
Mẹ tôi vẫn nói, tôi bị bệnh sạch sẽ hành bà từ lúc nhỏ. Bà phải dắt đi cả chục bác sĩ chữa hoài không khỏi. Lúc nhỏ, hễ bị mẹ sơ ý thả xuống đất không có miếng vải lót chân, tôi ré lên như còi tàu, hai chân co quặp, ôm chặt lấy người bà như bị kinh phong.
Lớn lên, hai tay tôi cứ thủ thủ trong túi, không dám đụng vào bất cứ vật gì. Muốn sơi món nào cũng lăm lăm nhòm xem sạch hay bẩn. Cuối cùng chỉ có mẹ nấu, mẹ dọn bàn tôi mới dám ăn. Tôi thành dân cà tong, mông ngực mỏng le mỏng lét là vì vậy.
Trong trường, tụi nó tưởng đâu, tôi “diet” kịch liệt lắm.
Chưa hết, mỗi lần đi đâu, tôi cứ lom lom tìm toilet để chui vào kỳ cọ hai tay đỏ ửng lên vẫn còn ngại. Đến nhà ai, quen thân hay mới quen cũng xông thẳng vào toilet của người ta rửa tay.
-Tiên rửa tay hậu chào hỏi.
Về nhà rửa tay, đến trường rửa tay, shopping rửa tay, ăn rửa tay, ngủ rửa tay, tỉnh dậy cũng rửa tay, sợ ngủ mơ, gặp ông nào tay dơ mó phải.
Tốt nghiệp High Shool, thấy tôi chó ngáp phải ruồi, chớp được điểm cao, mẹ nằng nặc đòi tôi học bác sĩ.
- Con ơi mẹ nằm mơ cũng không dám cầu con được 99,97 điểm như vầy, không học bác sĩ uổng lắm. Mẹ thấy ở phòng mạch, bác sĩ nào cũng có cả bịch găng tay con ạ.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, no way, nghề đó dơ lắm, rồi xông thẳng vào trường kịch nghệ NIDA.
Năm đầu, nhờ có máu hề của bên ngoại, ông bà ngoại của tôi là dân cải lương, Tôi đậu tối ưu, vai mèo, vai chuột, Titania, Ophelia, Juliet... chỉ cần nhắm mắt lại khoảng chừng mười phút, mở mắt ra, tôi nhập vai rất nhanh.
Năm thứ ba bắt đầu có chuyện, vai nào cũng passed nhưng hễ sắm vai hôn hít là tôi nổi gai ốc đầy người, mặt suợng trân, lưỡi cứng đờ ra không múa nổi.
Thời cách mạng tình dục, tôi sẵn sàng banh xác yêu đàn ông tít mù lên. OK! Không sao hết, nhưng hôn bạn diễn thì...
Chúa Mẹ ôi! Không biết miệng mũi anh ta ăn cái giống gì? Có bao nhiêu tỉ tỉ vi trùng trong ổ miệng của anh ta? Trước khi nhảy lên sân khấu, mần tuồng với tôi, không biết anh ta có cao hứng rị mọ hôn hít ả giang hồ nào ngoài King Cross không?
Nhỏ Lâu, tên con bạn tối thân của tôi là Hoàng Hạc Lâu. Đố ai đoán nổi cắc cớ chuyện gì, bố mẹ nó lại tỉnh queo đặt tên nó là Lâu mà không là Hoàng Hạc Mau? Lâu nói đi nói lại, đàn ông đi chơi động điếm cũng tình tứ yêu chiều người trong động dữ lắm, chứ không thờ ơ nguội lạnh, cọ quẹt sơ sài cái mửng trả nợ quỉ thần như yêu vợ ở nhà đâu.
Tôi tin lời bạn, nó là người không biết nói dối. Đóng tuồng mà tôi cứ lo ngay ngáy, sợ siêu vi trùng này, siêu virus nọ, thành ra, năm Thứ Tư tôi bị rớt đài, thi mãi vẫn chưa ra trường nổi.
Hôm nay, lãnh tiền xong, tôi sẽ tung trời tung đất với Hạc Lâu. Con nhỏ bắt đầu dở chứng, bày đặt có bồ. Kệ thây nó, tôi vẫn quyết bụng bám chặt vào nó. Thân nhau từ dưới trung học, leo lên tới Đại Học, dễ gì oa xịt nhau. Thân tới nỗi xài tiền chung, ăn chung, ngủ chung không hề hấn gì. Mẹ tôi, mẹ nó, la oai oái... đừng có khùng, hai đứa phải kiếm bạn trai đi chứ. Đeo cứng nhau như vậy, coi chừng người ta rủa mẹ vô phước đẻ con lesbian. Tôi quai miệng, lesbian thì đã sao.
Đang thiền để tôi nhốt tôi trong vỏ Tượng, nhử ông đi qua, nhử bà đi lại, ôm chân Tượng chụp hình kỷ niệm. Tôi tự dỗ tôi, đừng rầu rĩ nữa. Cả ngàn người đang rồng rắn diễu qua, họ cũng là tù nhân mãn đời trong body của họ, có hơn gì Tượng đâu. Họ sẽ bị cầm tù trong thân xác của họ cho tới ngày nhắm mắt. Chết rồi, bị vùi xuống hố, chắc gì hồn bay khỏi xác? Chắc gì không bị hàng tỉ con giòi cấu xé trong nhà mồ tăm tối? Chắc gì thây người không biết đau khi bị thối rữa?
Người ta cứ một hai an ủi nhau, chết là hết, không sợ đau đớn, không sợ bệnh hoạn hành hạ nữa. Tôi bị bệnh tự kỷ ám thị nên nghi ngờ Ông Thượng Đế lắm. Làm sao không nghi Ổng được chứ? Chắc gì chết là hết? Chắc gì chết là xong cục nợ đời? Chắc gì chết là hết bị cái thân xác hữu hạn dày vò. Chết là hết, tại sao còn phải cúng quảy, tại sao phải cầu nguyện?
Đúng là khùng, Noel tại sao lan man nghĩ chuyện chết sống làm gì cho mất vui. Chịu khó thêm vài phút nữa, đổi ca xong chùi rửa, kỳ cọ tống bọn son phấn ma quỉ này vào thùng rác, leo lên sân thượng trên cao kia với Hoàng Hạc Lâu. Xài cho hết mớ tiền đúng là đổ tháo mồ hôi đánh vật với bọn chụp hình mới kiếm được. Làm tiền, xài phí. Hết tiền, kiếm tiền, xài nữa. Cứ thế và cứ thế. Quỉ tha ma bắt thằng cha, con mẹ nào bày đặt ra tiền làm khổ bà.
Nặng mắt quá, Tượng ném mắt ra khơi xa, du thuyền ai mà văng vẳng tiếng nhạc... Silent night, holy night all is calm all is bright, round you virgin mother and child. Holy infant so tender and mild. Sleep in heavenly peace in heavenly peace.
Tượng sững sờ, viền sóng trắng tinh như ren lụa, bọc quanh thảm biển một xanh sâu nghìn thẳm. Mắt tôi là mắt Tượng nên biển một thoắt là thủy cung một thoắt là ngọc biếc. Sóng đánh biển, hay biển đập sóng mà lòng Tượng đau buốt tới nỗi này.
Một vòng tay ấm bỗng choàng lấy nây bụng của Tượng. Chưa đã, một bàn tay còn nghịch ngợm níu vào chiếc vòng cẩm thạch mẹ phải mua từ Việt Nam mới vừa khít cổ tay gầy trơ mấu xương tròn tròn của Tượng.
Đèn flash chớp lên. Từ tôi là Tượng trên bục gỗ cao, tôi cúi xuống nhìn.
Trước hết là một vòng tay chắc nịch, ấm như chưa từng ấm hơn. Trước hết là một bờm tóc rậm, bờm xơm vì gió lộng.
Trước hết là một hàm răng trắng tươi như ngọc.
Trước hết là một hơi thở thơm ngát mùi trăng rừng.
Chúa ơi! Trên trời dưới biển, từ tôi là Tượng, run bắn lên hít no một mùi đàn ông chưa từng ngửi thấy. Một Đàn Ông viết hoa đứng ôm nây bụng của Tượng ngoác miệng ra cười, để chụp hình như mọi du khách khác.
Ngày ngày, tuần tuần, cả ngàn du khách vẫn nhào tới chụp hình với Tượng để công ty phim ảnh của Nhật hốt bạc bỏ túi. Sao lần này, chàng ngông này dám ngả đầu vào bụng Tượng!?
Chàng sài nước hoa gì? Mà tôi, mà Tượng rúng động thế này? Mẹ là chuyên viên thượng thặng về dầu thơm. Mẹ bán nước hoa ở phi trường. Bây giờ con gái mẹ bị mê hoặc vì một mùi đàn ông không thể gọi tên. Mùi oải huơng của Guerlain, mùi trầm của Armani Mania. Chịu thua. Tượng chỉ biết tôi đang muốn ngất đi. Chưa một lần nào trong đời Tượng choáng váng vì mùi giống đực như thế này. Tiếc quá, đêm nay là Giáng Sinh, nên công ty bắt Tượng mặc áo lụa có đôi cánh mỏng của thiên thần. Lần trước mùa Halloween, Tượng được mặc xiêm áo của ma vương ngạ quỉ bằng lụa đen. Tượng sẽ dang rộng hai chân cho du khách ló mặt ra chụp hình. Tượng sẽ mê hoặc chàng bằng trăm phương nghìn cách. Đêm giáng sinh thiêng liêng Tượng không thể mang mặt nạ, bày trò ma hiện đổ ập xuống người chàng. Mới quen mà! Hay chưa! Chàng và Tượng đã quen nhau bao giờ đâu, chàng chỉ ôm bụng Tượng để chụp hình. Chụp hình xong là quay lưng đi thẳng một lèo.
Chàng đeo túi du lịch bỏ đi, Tượng đăm đắm nhìn theo. Chàng không một lần ngoái đầu nhìn lại. Tượng chớp chớp hai hàng mi dầy cộm thốn chảy nước mắt. Thế là xong. Một cuộc tình sáng lòa như đèn flash.
- o O o -
Lúc đổi ca, trút bỏ xiêm váy thồn hết vào sắc, Tượng kỳ cọ son phấn kịch liệt, nếu không nói là tấm tức giận dữ.
- Đồ đạo đức rởm! Đồ con bò! Sao lúc đó không nhào xuống bục nắm chặt lấy không nhả ra nữa. Right man chỉ đến có một lần, nghe chưa! Sẽ không bao giờ có người thứ hai thứ ba làm mình run lên như chàng nữa đâu. Nghe chưa?
Gặp Hoàng Hạc Lâu trên sân thượng của Royal Restaurant mặt Tượng như bị luộc nước sôi. Lâu cứ ngong ngóng nhìn ra lối cửa chính, chẳng thèm hỏi han nửa lời. Đột nhiên cả tôi và Lâu cùng một lúc bị dí điện. Cả tôi, cả nó đứng sựng lên. Mặt cả hai đứa cùng một lúc sáng rực như đèn dọi.
... Ding dong merrily on high in heaven the bell are ringing. Ding dong merrily the sky is riv n with angels singing...
Tượng chảy nước mắt, cám ơn Chúa, chàng xuất hiện. Thế là mình tìm thấy nhau.
Kỳ cục chưa! Nhỏ Lâu nhảy chồm chồm, hai tay múa loạn như bị cuồng. Hai cẳng chân Lâu nhảy cẩng lúc chàng đi tới.
Tôi há hốc mồm thấy hai chúng nó ôm chầm lấy nhau. Chàng không hề nhìn thấy tôi, người mới được chàng ôm vào nây bụng. Tôi ngồi phịch xuống. Sinh tử ư nghiệp. Chừ tôi mới thực sự là Tượng, mặt xám như tro nhìn Lâu với Chàng đang quấn vào nhau. Chừ tôi mới thực sự biến thành đá. Tượng đá, làm sao bỏ đi được.
Dữ thần không, mãi lúc sau Lâu mới chịu buông Chàng ra, quay lại cười ngỏn nghẻn:
- Đây là Vũ, còn đây là Tố Kim bạn nối xì líp của Lâu nè, thân hơn chị em ruột, cái gì cũng chia nhau hết.
- Cái gì cũng chia nhau hết. Tôi lầu bầu. Được rồi, nhớ đấy. Cái gì cũng phải chia bớt cho nhau.
Thức ăn ngon, nhạc quấn quanh chùm cây Giáng Sinh, quấn quanh từng ngọn nến. Tượng ngồi trây mặt lầm lì, mặc tình mặc tội. Cược 6 tỉ người chưa có người nào vô duyên thảm trạng hơn tôi lúc đó. Tượng giả vờ rơi khăn ăn xuống đất, chúi đầu xuống gầm bàn. Vái trời động đất để tôi lọt tõm xuống chắc dễ chịu hơn nhiều. Tôi đau buốt cả tim, lúc nhìn thấy hai mũi giầy của Vũ. Tôi muốn thò tay ra, nắm đại lấy cẳng chân của chàng.
Không cháy tay đâu mà sợ. Chẳng lẽ mình chịu thua? Chẳng lẽ vì tình bạn tôi phải trợn mắt, hét lên một tiếng kêu thất thanh, xé banh vú ngực ra, bóp nghiếu trái tim tội nghiệp của tôi dụt vào sọt rác?
Giá mà bóp nát được quả tim khủng khiếp này, hy sinh cho Lâu yêu Vũ, tôi cũng làm liền. Nhưng có một cái gì đó nóng rực lên trong vú tôi. Nó đang đòi tôi thò tay ra chụp đại đùi non của chàng. Hai bàn tay tôi tháo đổ mồ hôi, dầm dề dưới gầm bàn. Lúc lượm được khăn lên, tôi lầm lì bỏ vào toilet.
Lúc tôi trở lại bàn ăn. Dưới vịnh, trên cầu, tất cả quán hàng, du thuyền, điện đèn tắt hết. Pháo bông tung tóe trên mặt biển những dù lửa, đỏ, xanh, hồng, lục, tím, vàng.
Biển rừng rực chan hình lục sắc. Tôi rừng rực, pháo bông nổ trong tim, pháo bông nổ trong ruột, từng chùm pháo quặn người đau điếng. Nặng nghiệp thân tôi có 45 kí xương thịt, hơn hai lít máu cứ như quầng pháo bông tung toé muôn vạn sắc hình, Hạc Lâu với Chàng, chúng nó hôn nhau.
Đì đùng pháo nổ, từng cơn dộng trời dộng đất. Cứ một tràng pháo đại, là liên hồi kỳ trận, đùng đùng pháo thăng thiên, ì ùng pháo hạ thủy, tung lên muôn vạn hình thù. Là tôi, máu dội lên đầu. Là tôi, mùi thuốc súng xộc thẳng vào mũi.
Đúng hồi chuông đổ, thiên hạ nháo nhào đổi cặp hôn nhau mừng Giáng Sinh túi bụi. Chàng bất ngờ chụp đầu tôi ghì trong hai bàn tay thơm mùi trăng rừng. Chàng nâng mặt tôi lên rồi cúi xuống hôn. Tôi chỉ kịp thấy tóc chàng chói bừng lên. Một cuồng pháo bông như cánh dù khổng lồ phóng ập xuống. Dập tôi xương tan thịt nát như thiêu thân trong hai tay chàng. Tôi ghì lấy Vũ không rời môi. Tôi đeo chặt Vũ không rời miệng. Vũ thì thào bóp nhẹ tay tôi. Chiếc vòng cẩm thạch mẹ cho nghiến vào cổ tay tôi đau điếng. Tôi biết tôi không hề ngủ mơ.
- Anh đang hôn cô bé từ trên trời rơi xuống, phải không Tố Kim?
Tôi quên biệt Hoàng hạc Lâu. Không biết con nhỏ làm gì khi tôi hôn bồ của nó?
Pháo Bông Pháo Bông - Lệ Hằng