Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cửu Cửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 605 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:00:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Say Rượu Gây Họa.
ất bao nhiêu sức lực mới đưa được Duẫn Nặc về đến biệt thự cảnh biển của bọn họ, một tay anh ôm thắt lưng nhỏ nhắn của cô, một tay lấy chìa ra khóa mở cửa.
Cũng đã trễ thế này, người giúp việc đã đi ngủ từ sớm rồi, anh không muốn đánh thức người ta cho nên liền tự lấy chìa khóa mở cửa.
Nhưng người trong ngực bây giờ hạnh kiểm rất xấu, không ngừng giãy giụa, hai tay cứ quơ lung tung loạn xạ, có mấy lần huơ trúng mặt của Tần Mạc rồi.
Tần Mạc cắn răng nhìn cô chằm chằm: "Con mẹ nó, em thử cử động một cái nữa thử xem?"
Duẫn Nặc đang say rượu, can đảm hơn bình thường gấp trăm lần, hoàn toàn không lo lắng người đàn ông đang ôm mình kia sẽ làm cái gì, không chút kiêng kỵ, tiếp tục muốn làm gì thì làm.
"Ha ha, ai bảo anh dám sờ tôi, thật không công bằng, tôi cũng muốn sờ lại anh."
Cô ngây ngốc cười phá lên, đưa tay lên trên mặt anh sờ soạn vuốt ve lung tung.
Cho dù là người đàn ông nào có tính nhẫn nại cao đến đâu chăng nữa, bị cô giày vò một trận như vậy, đoán chừng cũng không chịu nổi, Tần Mạc cũng không ngoại lệ.
"Duẫn Nặc, bỏ tay của em ra, để cho anh mở cửa đã, em đừng làm rộn nữa có được hay không?"
"Không muốn!", Duẫn Nặc lắc đầu kháng nghị, lại tiếp tục giãy giụa, vỗ bành bạch lên mặt của anh cười nói: "Ha ha, mặt trắng nhỏ, dáng dấp có vẻ không tệ, bồi chị một đêm có được hay không?"
"Ha ha, hi hi..."
"Mẹ kiếp, em muốn chết sao."
Khóa vừa được mở ra, Tần Mạc liền đá văng cửa, bế bổng Duẫn Nặc lên, đi thẳng một mạch lên trên lầu.
Sau khi nặng nề ném cô lên trên giường, rồi sau đó khoan thai cởi quần áo của mình ra.
Duẫn Nặc bị động tác thô lỗ này của anh làm cho cả người đau nhức, chống thân thể ngồi dậy, vẫn còn chưa mở nổi mắt, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, có một thứ gì thật nặng bất chợt đè lên trên người cô.
"Ưm..." Cô cố gắng vùng vẫy, cảm thấy vật kia thật nặng, nặng đến mức khiến cho cô sắp không thở nổi.
"Không phải muốn anh bồi em sao? Đã vậy thì đừng động, ngoan ngoãn nghe lời."
Hàm răng của anh khẽ cắn lên vành tai của cô rồi khẽ lẩm bẩm, trong cổ họng phả ra hơi thở đầy dã tính nhưng lại vô cùng sức quyến rũ.
Trong nháy mắt Duẫn Nặc như bị trúng tà, vì thế liền nằm im bất động, cứ yên lặng như vậy để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong lúc này, mặc dù rất đau, nhưng cô cảm giác ngoài sự đau đớn tột cùng kia còn có một loại tư vị không thể nào diễn tả được khiến cho cô hưởng thụ hơn, tham lam hơn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Một buổi tối, bọn họ một khắc cũng không hề ngừng nghỉ, quấn lấy nhau không rời.
Tần Mạc coi như cũng đã thấy được sự lợi hại của cô, mệt mỏi suốt cả một đêm, cho đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm.
Mặc dù rèm cửa sổ thật dày cũng không che nổi ánh nắng mặt trời len lỏi khắp nơi, Duẫn Nặc bị ánh nắng chói chang kia đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, cảm giác được cả người chưa bao giờ đau nhức như lúc này.
Cô chống thân thể ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh mình còn có một người đàn ông, trên người của anh ta lại không hề mặc quần áo.
Thoáng chốc, mặt lập tức liền biến sắc.
Cô, tại sao cô lại nằm bên cạnh anh ta?
Thầm nghĩ lại, mọi chuyện tối ngày hôm qua cứ như một bộ phim điện ảnh phát lại một lần trong đầu, từng cảnh từng chi tiết dần dần hiện lên vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa bọn họ còn làm chuyện kia?
Trời ạ? Duẫn Nặc cắn chặt đôi môi, hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi.
Điên rồi, cô nhất định là bị điên rồi.
Thừa dịp Tần Mạc còn chưa tỉnh, liền luống cuống tay chân đứng dậy muốn mặc quần áo, mới vừa nhúc nhích, đột nhiên một cánh tay vòng tới, giữ chặt cô lại.
"Vẫn còn sớm, ngủ tiếp một lúc nữa đi.". Anh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt vẫn còn đang nhắm chặt.
Duẫn Nặc nghiêng đầu, ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm...
Người đàn ông này, không nghĩ tới lúc ngủ cũng còn đẹp mắt như vậy, gương mặt kia, nếu đem ra so sánh với tác phẩm nghệ thuật có khi cũng còn tinh sảo hơn.
Cô đột nhiên bất động, cứ như vậy mà nhìn anh, nhìn vẻ mặt ngủ say không hề phòng bị như đứa trẻ kia của anh trong lúc vô ý thức đột nhiên lại mỉm cười.
Nụ cười đạt đến đáy mắt, thoáng qua một tia hạnh phúc, mà ngay cả chính bản thân của cô cũng không hề phát hiện ra.
Chương 47: Đạo đức giả.
Thật vất vả mới lên được dây cót tinh thần, Duẫn Nặc ngồi ở trước bàn ăn, vùi đầu ăn như hổ đói.
Người đàn ông đối diện nhìn cô đăm đăm, nhìn dáng vẻ ăn cái gì cũng không hề văn nhã của người con gái trước mặt, rồi lại lộ ra vẻ nuông chiều khả ái, nhưng vẫn không nhịn được nhướng mắt lên ném cho cô một câu: "Không ai giành với em đâu, ăn chậm một chút."
Duẫn Nặc ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi sau đó lại cúi đầu, ăn thật chậm rãi.
Vào đúng lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Người giúp việc vẫn bận rộn ở trong bếp, Duẫn Nặc đứng lên chuẩn bị đi mở cửa, nhưng Tần Mạc lại ngăn cô lại cười nói: "Em cứ ăn đi, để anh đi mở."
Cô cũng không có ý kiến, lại ngồi xuống tiếp tục ăn.
Tần Mạc đi ra mở cửa, không nghĩ tới người đứng bên ngoài lại là Vãn Tịch.
Nhìn thấy cô ta, mặt anh liền tối sầm, dùng âm thanh chỉ hai người họ có thể nghe được hỏi: "Cô tới làm gì?"
Vãn Tịch nhìn anh, nhẹ nhàng mỉm cười, lạnh lùng mà châm chọc: "Em tới tìm Tiểu Nặc."
Nói xong, liền trực tiếp lướt qua anh, đi thẳng vào.
"Cô..." Tần Mạc quay ra muốn ngăn lại, nhưng cô ta đã đến bên cạnh Duẫn Nặc, nếu biểu hiện quá mức, chỉ sợ Duẫn Nặc sẽ nhìn ra cái gì đó, cho nên liền giả bộ gọi người giúp việc mang thêm một phần ăn sáng nữa đến.
"Tiểu Nặc, hai ngày không gặp rồi, em càng ngày càng đẹp ra đấy.". Vãn Tịch cười ngọt ngào, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Duẫn Nặc thật không ngờ người phụ nữ này lại còn tìm tới tận đây, càng không nghĩ tới cô ta sẽ mặt dày mày dạn kết thân với mình.
Thấy vẻ mặt giả dối kia, chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
"Chúng ta rất thân thiết sao?". Duẫn Nặc không nể tình nói thẳng một câu, đứng dậy đi khỏi đó.
Nụ cười trên gương mặt Vãn Tịch lập tức cứng đờ, một lát sau mới vừa cười vừa nói sau lưng cô: "Dù nói thế nào, chị cũng sắp trở thành chị dâu của em, hôm nay chị với anh trai em đi chụp ảnh cưới, nên chị muốn, rủ em cùng đi xem áo cưới với bọn chị, dù sao em cũng có kinh nghiệm hơn."
Lúc nói lời này, Vãn Tịch vẫn không quên liếc nhìn phản ứng của Tần Mạc.
Nhưng làm cô ta thất vọng rồi, trên mặt của anh không hề có chút biểu tình mà cô ta muốn thấy, đó chính là phản ứng ghen tuông.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút không cam lòng.
"Ha ha!", Duẫn Nặc cười lạnh đáp: "Như vậy sao, chị cũng đã tới tận cửa mời, nếu không đi, có phải quá không nể mặt chị đây hay không?"
Rồi cô đảo mắt nhìn về phía Tần Mạc, hỏi: "Ông xã, chúng ta cùng đi có được hay không? Anh còn nhớ rõ chỗ lần trước chúng ta chụp ảnh cưới ở đâu không? Áo cưới của bọn họ quả thật không tệ."
Nếu Tần Mạc cũng theo đi, hai người bọn họ ở chung một chỗ, cũng không tin là không lòi đuôi gian tình ra.
Duẫn Nặc thầm nghĩ, có nên cài lên trên người Tần Mạc dụng cụ để ghi âm hay không?
Nhưng lại phát hiện trong tay cô không có thứ đồ như vậy? Vậy nên làm thế nào cho phải đây?
"Nếu em muốn đi, thì anh sẽ đi cùng!", Tần Mạc nói xong, liền vỗ vỗ vai cô nói tiếp: "Anh lên lầu thay quần áo đã, hai người ở đây chờ nhé."
Duẫn Nặc liền gật đầu, đưa mắt nhìn anh rồi tránh ra một bên.
"Xem ra, hai vợ chồng son ngày qua ngày, quả thật vô cùng dễ chịu?". Vãn Tịch cười trêu ghẹo.
Duẫn Nặc cũng hùa theo cô ta, hơn nữa còn muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, sao lại không thoải mái được? Mỗi buổi tối đều rất đặc sắc, một lần cũng mất mấy giờ, chị cũng không biết đâu, tối hôm qua anh ấy còn khiến em không thể xuống giường được, nếu không phải sáng hôm nay anh ấy xoa bóp giúp em nửa giờ thì quả thật em vẫn không thể nhúc nhích."
Nói xong, Duẫn Nặc liền khe khẽ cười nhìn về phía Vãn Tịch, thăm dò: "Anh cả của em chắc cũng rất lợi hại nhỉ?"
Mặt của Vãn Tịch đã sớm suy sụp xuống, tím ngắt một mảnh, tức giận nói: "Tiểu Nặc, những chuyện như vậy nói ra không ngại sao?"
"Ha ha! Mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, ai mà không hiểu biết rõ ràng chứ? Ai, Có nhiều người đúng là đạo đức giả."
Câu nói phía sau, rõ ràng là đang muốn nhắm vào Vãn Tịch.
Nói thẳng như vậy khiên người phụ nữ kia trợn tròn hai mắt, hận không được thể ăn sống nuốt tươi cô vào trong bụng.
Nhưng lúc này, việc duy nhất cô ta có thể làm, cũng chỉ có thể là nhẫn, tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.
Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn - Quỷ Cửu Cửu