Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45 - 46
hương 45:
Diệp lão đầu lần thứ ba mươi mốt nhìn ra cửa phòng bệnh.
Ta ôm túi xách mới mê người, đứng ở cạnh cửa đặc biệt không kiên nhẫn: “Con nói nha lão Diệp, ngài thật ra là có đi hay không?”
Lão nhân này chính là ép buộc, mỗi chuyện ra viện thôi mà cũng huyên náo oanh oanh liệt liệt. Báo chí cử đến đây vô số nhân sĩ an ủi, chậm rãi chèn ép suốt ba ngày, vậy mà vẫn còn chưa có xuất viện đâu.
“Tôi xem báo hôm kia nói Diệp lão nhân thân thể khỏe mạnh muốn xuất viện. Ngày hôm qua báo chí cũng vẫn nói Diệp gia lão nhân muốn xuất viện. Sáng sớm ngày hôm nay, Lưu quản gia bà gọi điện cho tôi nói tới đón lão nhân xuất viện, lúc này tôi đứng ở đây chờ đã hơn hai giờ, ông ấy rốt cục là có đi ra hay không? Lưu quản gia bà làm gì đi chứ?” Ta hướng về phía Lưu quản gia ồn ào phàn nàn.
Dù sao túi xách cũng cầm đến tay, làm nhanh nhanh lên để ta còn trở về. Biết đâu còn kịp thời gian xem được buổi dạ tiệc mừng lễ Giáng sinh được phát sóng trực tiếp của Thần Tư đâu.
Diệp lão đầu lần thứ ba mươi hai xem cửa phòng bệnh.
Lưu quản gia nhìn thân ảnh mặc áo tơ vàng của Diệp lão đầu mà ánh mắt phiếm hồng.
“Hạ tiểu thư, tin tức Diệp tiên sinh xuất viện ngay cả ngài đều thấy?”
Ta trở mình xem thường: “Vô nghĩa!”
Mỗi trang báo đều đặt tiêu đề chình ình lên bìa, báo Giải trí nói Diệp lão đầu gặp đại nạn không chết. Báo Tài chính kinh tế nói, Diệp lão đầu không có đi, cổ phiếu của Diệp thị lại tăng cao. Báo Xã hội nói Diệp gia giàu có, lão Diệp nằm viện cũng xa hoa. Báo Sức khỏe nói, nếu sớm trị liệu kịp, bệnh về đường huyết quản thực không đáng lo. Trừ phi là người mù hoặc không biết chữ, làm sao cso thể không thấy?
Hốc mắt Lưu quản gia càng đỏ: “Tiểu Diệp tiên sinh cho dù đang ở nước ngoài, cũng nên xem báo chí trong nước a…”
Ta bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu học Lưu quản gia nhìn bóng dáng Diệp lão đầu.
Diệp lão đầu yên lặng nhìn về phía cửa, ánh mắt lần thứ ba mươi ba.
“A! Diệp lão đầu, ngài một phen lớn tuổi rồi còn thích chơi truyền thông đâu!” Ta ôm túi xách Diệp lão đầu vừa đưa, đặc biệt khinh thường.
Diệp lão đầu nhăn nét mặt già nua, tự vịn cái ghế đứng lên: “Ai biết sao được! Ta cái này gọi là lực ảnh hưởng xã hội! Ngươi đứa nhỏ tục tằn biết cái mông!”
Lớn giọng giơ quải trượng muốn đánh ta.
Ta túm lấy Lưu quản gia hướng người Diệp lão đầu đẩy tới: “Giáo sư Trần, cứu mạng a! Bệnh nhân huyết quản bị nổi bão lên rồi!”
Giáo sư Trần đội mũ ông già Noel làm gương vọt đi lên, không nói hai lời liền tiếp được Lưu quản gia ôm vào trong ngực.
Phụ nữ mãn kinh trung niên đỏ mặt, ngẩng đầu 45 độ nhìn người đang đội mũ ông già Noel đỏ chót.
Diệp lão đầu liều mạng khua quải trượng: “Đi! Lập tức bước đi! Lưu quản gia, kêu lái xe chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe!”
Giáo sư Trần vẻ mặt thần thánh tỏa sáng: “Lão Diệp tiên sinh, ngài hiện tại quá mức kích động. Dựa theo ý kiến chuyên nghiệp của tôi, ngài hẳn là nên lưu lại một ngày để quan sát đi!”
Nói cái gì chuyên nghiệp, đôi mắt nhỏ nhìn Lưu quản gia không có rời.
Diệp lão đầu lập tức đồng ý: “A! Đúng, đúng! Cảm xúc của ta không tốt! An toàn là trên hết! Nên quan sát, nên quan sát!”
Ta tự động tự giác đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Đặc biệt không kiên nhẫn, lớn giọng: “Con nói, Diệp lão đầu, cảm xúc của ngài ba ngày nay vẫn chưa có tốt lên sao? Còn rầy rà nữa thì con không đến đâu!”
“Hạ tiểu thư, không phải ba ngày, mà là một tuần!” Y tá bên cạnh còn đặc biệt tốt bụng mà sửa đúng cho ta.
Ta trừng lớn mắt.
Diệp lão đầu cũng trừng lớn mắt.
Lưu quản gia lại đỏ hốc mắt.
“Đều đã một tuần, còn chưa biết tin tức này sao?”
Diệp lão đầu nháy mắt lại đứng lên.
Ta quệt miệng, nhìn túi xách mới trong tay, lại nhìn sang một thân vàng chói lọi Diệp lão đầu, rốt cục không thể nhịn được nữa tru lên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Vừa chạy vừa lấy ra điện thoại HELLO KITTY màu hồng: “TNND, trợ lý Quân, lão nương muốn nói chuyện với Diệp Hy!” Thật sự là bắt người tay ngắn, còn phải xen vào giải quyết giúp chuyện gia đình nhà người ta.
Trợ lý Quân trước sau như một, thanh âm lạnh như băng dị thường.
“Diệp tiên sinh đang ở hội nghị quốc tế liên tịch trọng yếu. Hạ tiểu thư, ngài có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp!”
“Chuyển cái mông mà chuyển! Kêu tên hỗn đản kia xem báo!” Ta dùng sức ngắt điện thoại.
Diệp Hy ghét nhất chính là ta gọi điện phá rối hắn lúc đang họp.
Hạ Tiểu Hoa quả nhiên vĩnh viễn vẫn không đổi được bệnh cũ.
Ta chậm rãi đi bộ trong khuôn viên bệnh viện.
Đi quá lâu, cảm thấy chân tay đều rét run.
Vào đông, là không còn giống với mùa hạ.
Trở về đi.
Kéo lê cái thân muốn vào phòng bệnh Diệp lão đầu nói lời từ biệt, mới phát hiện hai bên cổng lớn của bệnh viện là một dãy dài đoàn xe xa hoa, phô trương to lớn, xếp hàng dài dằng dẵng. Ta trừng lớn mắt, nhìn nửa ngày, thật vất vả mới quay về phòng bệnh của Diệp lão đầu ở tầng trệt.
Vừa bước chân đến hành lang, một màu đỏ tươi của tấm thảm lót đập vào mắt.
Hai lẵng hoa lớn đứng nghiêm trang trước cửa thang máy.
Đám người chậm rãi, tất cả đều mặc tây trang đi giày da, không khí vui mừng đầy mặt.
Chậc! Này còn có người muốn kết hôn trong bệnh viện?
Ta lau mồ hôi như mưa, rốt cục đi đến cửa phòng bệnh của Diệp lão đầu, mới nhìn thấy lão Diệp ngồi trên ghế, mặt mày hồng hào rạng rỡ, không ngừng cùng một vị bên cạnh nói bô bô. Bên cạnh là một đám xếp hàng nghiêm chỉnh, làm bộ dường như đang chờ được tiếp kiến. Mà đứng sau mông Diệp lão đầu, rõ ràng là Diệp tam công tử mới vài chục phút trước đây còn đang ở trong phòng họp.
Ta tùy tay nắm một tên tây trang bên cạnh: “Uy! Bên trong là cái tình huống gì?”
Bạn mặc tây trang chính là một người lai, mở to mắt khinh bỉ nhìn ta, thao thao bất tuyệt như giảng Trung văn: “Tiểu thư, cô mắt mù sao? Không phát hiện thấy Diệp thị đời thứ nhất đang cùng Hoàng thất Anh trò chuyện với nhau thật vui vẻ?”
Nói xong còn ra vẻ lau lau nước mắt: “Đạo hiếu của người Trung Quốc thật đáng giá học tập! Diệp tiên sinh tạm ngừng hội nghị liên tịch, đặc biệt mời đại diện tham dự hội nghị cùng đến bệnh viện đón phụ thân xuất viện. Tình cảm cha con ấm áp như vậy, bất luận ai thấy được cũng phải cảm động! Một xí nghiệp ấm áp như vậy, khó trách tập đoàn Diệp thị có thể phát dương quang đại, ngày càng phát triển!”
Chậc! Khóe miệng ta càng phát ra khinh thường, rướn cổ nhìn Diệp lão đầu giữa một đám quần chúng vây quanh, bô bô cười nói, thật là đạt đến được một cảnh giới mới a!
Vừa mới còn nói cảm xúc không tốt không muốn ra viện.
Ta lo lắng vung vẩy túi xách mới, quay đầu bước đi.
Diệp lão đầu, túi xách này lão nương nhận, không áy náy gì hết.
Vừa đến góc cầu thang, liền thấy được Lưu quản gia ngồi xổm ở đó gạt nước mắt.
“A! Lưu quản gia, thất tình?”Giáo sư Trần kia quả nhiên là có mắt nhìn người.
Ta vui sướng khi người gặp họa, ở trong túi tìm khăn giấy.
Lưu quản gia hoàn toàn không để ý tới vui sướng khi người gặp họa của ta, liều mạng vung mỳ sợi lệ: “Hạ tiểu thư, tôi làm ở Diệp gia mấy năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp tiên sinh chủ động cúi đầu như vậy. Lão Diệp tiên sinh hẳn là được an ủi nhiều lắm, Diệp tiên sinh chủ động cúi đầu, khúc mắc tóm lại sẽ chậm rãi được tháo bỏ thôi!”
Chậc! Bi kịch gia đình tập 2 a!
“Lưu quản gia, bà chậm rãi cảm động đi ha, không có việc gì tôi về trước!” Ta cực kỳ thiếu thành ý tùy tiện đưa một bao khăn giấy, quay đầu bước đi.
Không có bát quái để nhìn còn không bằng trở về xem tiết mục của Thần Tư đâu.
Eo nhỏ lại bị một bàn tay của bà cô già kia ôm lấy.
Lưu quản gia đem bộ mặt bà cô già một phen nhét vào trong lòng ta, oa một tiếng khóc đặc biệt động lòng người.
Ta vung tay vung chân, dùng hết sức lực tích lũy được từ khi bú sữa mẹ đến giờ, đều tránh không ra được tường đồng vách sắt của bà cô già.
Trơ mắt đứng nhìn áo khoác trên người biến thành một mảnh thấm nước.
Lưu quản gia thét gào một trận kinh thiên động địa, rốt cục đến khi ông già Noel Trần xuất hiện mới dời đi mục tiêu, một đầu vọt vào trong ngực giáo sư Trần, làm cho giáo sư Trần lùi lại hẳn ba bước mới có thể ổn định lại thân mình.
Giáo sư Trần đỏ mặt, liều mạng hướng ta nháy mắt.
Kháo! Mắt bị rút gân sao?
“Làm cái gì?” Ta tức giận.
“Hạ tiểu thư, lão Diệp tiên sinh bọn họ đều đã đi hết, cô còn ở đây làm cái gì?”
Chậc! Này thiếu đạo đức muốn đuổi khách!
“Lão nương đây biến!” Không cần phải nói thẳng.
Vừa đi được hai bước, liền nghe được thanh âm giáo sư Trần vang lên phía sau: “Hạ tiểu thư, cám ơn cô!”
Thanh âm chân thành đặc biệt động lòng người.
Ta sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lăn xuống.
“Giáo sư Trần, lão nương trịnh trọng thanh minh, chăm sóc Lưu quản gia kia tuyệt đối, tuyệt đối là bị bắt buộc, không phải lão nương tự nguyện nha!” Ta đẩu cổ họng, nói cũng không có rõ ràng.
Quen bị người ta mắng, chịu không nổi lễ tiết như vậy.
Giáo sư Trần lắc đầu, làm một tư thế nghe điện thoại: “Hạ tiểu thư, tôi nghe được!”
Ta cũng không quay đầu lại, kéo đôi chân như đang nhũn ra liều mạng bước đi.
Kinh hồn chưa có ổn định lại được ngồi ở băng ghế dài chụp tiểu bộ ngực.
Bên cạnh không có người đột nhiên vang lên một trận động tĩnh.
Ngẩng đầu, đã thấy Diệp Hy an vị ở bên cạnh, dựa vào quá gần: “Hạ Tiểu Hoa, cám ơn em! Lễ Giáng sinh còn nhớ rõ mà gọi điện cho anh!”
Ta đã muốn hoàn toàn tê liệt.
Đầu năm nay, người ta có xu hướng tùy tiện liền nói cám ơn sao?
Cái xã hội vạn ác kiểu gì vậy?
Lòng ta kinh hãi, sợ đến mức nửa điểm khí lực cũng không phóng ra được.
“Còn có, cám ơn em, lễ Giáng sinh đã ở đây!” Diệp Hy hướng về phía ta cười cười.
Rõ ràng tươi cười đến thật sự yêu mị, nhìn lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Yêu nghiệt!
Ta dùng sức nhắm nhanh mắt, không dám nhìn Diệp Hy cười. Cố gắng nuốt vài ngụm nước miếng, rốt cục mới có thể phun ra một câu: “Diệp Hy! Câm miệng!”
TNND, ai cần Diệp tam công tử nhà anh nói cám ơn?
Nói xong, chính mình càng phát ra sợ đến mức lợi hại.
Ngữ khí quen thuộc như vậy, nội dung quen thuộc như vậy.
Đã nghe nhiều lần lắm rồi: “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng!”
Học đứng lên, thế nhưng giống nhau như đúc.
Khóe mắt ta liếc Diệp Hy.
Diệp Hy thế nhưng thật sự im lặng, nhìn ta.
Đôi mắt nhỏ càng phát ra mê người làm người ta không dám nhìn trực tiếp.
Ta dùng sức hít vào, từ chối nửa ngày, rốt cục vẫn nói: “Diệp Hy, anh hẳn là nên đi cùng lão Diệp!”
Thanh âm Diệp Hy thật trầm ổn: “Ông ấy rất tốt, anh để ông ấy đến dự tiệc Giáng sinh, một đám khách quí quan trọng cùng đi theo, còn có thúc phụ trưởng bối của Diệp thị. Ông ấy đăng báo ba ngày, chiêu cáo thiên hạ đều không phải là muốn thế sao?”
“Gì?”
“Bức anh chủ động.” Diệp Hy hừ hừ, “Trò này của ông ấy, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra!”
Kháo! Lão nương cũng là xem báo chí ba ngày nay, vậy mà còn không biết!
Ta tức giận: “Vậy sao anh còn không đến bệnh viện tiếp lão Diệp xuất viện?”
“Không muốn ông ấy đạt được ý nguyện!” Diệp Hy sờ má.
Quá ấu trĩ! Ta trở mình xem thường: “Không muốn thì còn đến làm gì?”
Diệp Hy vẫn như cũ ngẩng đầu: “Bởi vì, Hạ Tiểu Hoa, em muốn anh đến!”
“…” Lúc này đây đến lượt ta quay đầu qua một bên.
Sau một lúc lâu, mới đáp một câu: “Uhm!”
Nói xong rồi, cũng không biết phải tiếp tục cái gì nữa.
Rốt cục giãy dụa đứng lên.
“Hạ Tiểu Hoa, em… phải đi?” Thanh âm Diệp Hy, cơ hồ là vang lên cùng với lúc ta đứng dậy.
“Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau đi chơi Giáng sinh, được chứ?” Ngữ khí so với giáo sư Trần đội mũ ông già Noel càng thành khẩn hơn.
Thành khẩn đến nỗi chân ta thiếu chút nữa lại nhũn xuống.
Ta liều mạng chống thân mình, cố gắng bước đi về phía trước.
Vẫn đi, vẫn đi.
Phía sau trầm mặc, một chút động tĩnh đều không có.
Rõ ràng đi trên đường, rõ ràng phải rời khỏi, lại không biết vì sao đột nhiên nhớ đến, Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, em yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ không dễ dàng chạm vào em!”
Mỏi mệt như vậy.
Rốt cục dừng lại bước chân, quay đầu: “Uy! Đi công viên trò chơi! Thế nào?”
Chương 46:
Ta mang theo một cây pháo hoa, ngồi xuống lấy bật lửa châm, học theo một đám tiểu quỷ đốt pháo hoa bên cạnh, giơ cây của mình lên cao, ồn ào: “A! Thật xinh đẹp! Của lão nương là màu đỏ!”
Thuận tiệc thiếu đạo đức liếc mắt một cái sang đứa con nít bên cạnh: “Uy! Màu trắng! Tránh sang một bên đi!”
Chú nhóc ngồi ngoan ngoãn xem pháo hoa của mình màu trắng, lại quay sang nhìn màu đỏ trong tay ta, vô cùng tức giận đem ba cây pháo dưới chân tất cả cùng đốt một lúc.
Ta giơ ngón tay chỉ vào thằng bé, cười đến càng phát ra thiếu đạo đức: “Ha ha ha ha ha ha! Toàn bộ TM đều là màu trắng! Ngồi một bên đi, ngồi một bên đi! Ha ha ha ha!”
Thằng nhóc dẩu miệng, nghẹn nửa ngày không nhịn được nữa, giơ một đám pháo hoa màu trắng trong tay, khóc oa oa chạy đi.
Ta chưa từ bỏ ý định, khóe mắt liếc sang bên cạnh, một đám nhóc sát ngôn quan sắc lập tức cúi đầu, liều mạng châm pháo hoa dưới chân.
Chậc! Lễ Giáng sinh, đứa nhỏ thực TM nhiều!
Ta thỏa mãn thu hồi ánh mắt đáng khinh, phát hiện cách mình mấy bước phía xa, Diệp tam công tử vài phút trước nhìn thuyền hải tặc liền rơi vào chiều sâu suy ngẫm, vẫn như cũ duy trì trạng thái tự hỏi.
Bất đắc dĩ cúi thấp đầu, chỉ có thể lại đốt một cây pháo hoa nữa: “A! Của lão nương là màu lam! Xinh đẹp quá!”
Đôi mắt nhỏ lại liếc đến đám nhóc không nhiều lắm bên cạnh còn trụ lại được, đang cao hứng phấn chấn khua khua pháo hoa màu đỏ.
Còn chưa kịp mở miệng, đám nhóc lại tức đỏ cả mắt, điên cuồng cúi đầu liều mạng châm pháo hoa mới.
Ta ôm tấm lòng thiện lương bé nhỏ, nhìn mấy đứa nhóc không châm được pháo hoa màu lam cảm thấy lòng tự tin bị chà đạp, lục tục khóc lớn chạy đi.
Không ngừng có thêm mấy nhóc liều chết ôm pháo hoa mới nhập cuộc.
Tấm lòng thiện lương đồng tình với lũ nhóc của ta đang tiếp tục bành trướng, đột nhiên nghe thấy Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, cái kia, thực sự có thể ngồi lên được?”
Ngón tay trắng nõn, xiên ngang giữa bầu trời đêm, chỉ vào thuyền hải tặc đang tỏa ra ánh sáng ngọc dị thường.
Cây pháo hoa trong tay ta hiên ngang rơi xuống.
Há to miệng, nhìn chằm chằm Diệp Hy.
Diệp Hy còn nghiêm túc cau mày: “Góc lệch lớn như vậy, an toàn sao?”
Há miệng to hơn nữa.
Bỗng nhiên thằng nhóc đốt pháo hoa trắng ban nãy chen vào đầy khinh bỉ: “Ha ha ha! Chú a! Chú lần đầu tiên đến công viên trò chơi? Ha ha ha ha ha!” Một bên cười nhạo, một bên rất kiêu căng vỗ ngực: “Mẹ cháu hàng tháng đều dẫn cháu đến!”
Diệp Hy nhăn mày càng sâu, không kiên nhẫn nói: “Ai là chú của mi!” Ngữ khí, biểu tình cùng Diệp lão đầu nói: “Hạ Tiểu Hoa, ai là ba cô?” Hoàn toàn một cái dạng thiếu đạo đức.
Thằng nhóc không thèm để ý tới, chỉ ngón tay vào Diệp Hy cười càng phát ra đắc ý.
Ta thẹn quá thành giận, thề chết bao che khuyết điểm: “Uy! Pháo hoa trắng! Lão nương với chú đây tuần nào cũng đến!”
“Chị gạt người!” Thằng nhóc đổi hướng ngón tay chỉ sang ta.
Ta khinh thương hừ hừ: “Lừa cái mông! Chỉ châm được pháo hoa trắng mà còn bày đặt dọa người!”
Hốc mắt thằng nhóc lập tức nổi lên một mạt chất lỏng.
Tốt lắm, đả kích phải không ngừng cố gắng, phải thêm cường độ lớn hơn nữa. Ta gân cổ vừa muốn nói chuyện, lại bị Diệp Hy một phen túm lấy: “Hạ Tiểu Hoa, cái kia, chúng ta đi ngồi!”
Thẳng hướng thuyền hải tặc mà đi!
Chậc! Thật sự là…
“Uy! Diệp Hy —— cái này gọi là thuyền hải tặc —–!” Thời điểm thuyền lên tới điểm cao nhất, ta liều mạng kêu.
“…” Diệp Hy dùng sức túm chặt thanh bảo hộ chắn ngang thân, sắc mặt trắng bệch.
“Uy —— Diệp Hy —— chơi vui không?——” Thuyền liều mạng lao xuống.
“…” Diệp Hy trừng mắt nhìn ta, biểu tình dị thường nghiêm túc.
“Uy———–!”
“…” Càng phát ra nghiêm túc.
“Có —– người —– không—–?”
“…”
“Uy——!”
Một cánh tay liều mạng đập vào ót của ta.
“…”
Ta ngồi xổm trước cửa vào khu thuyền hải tặc, liều mạng xoa ót.
Diệp Hy đứng thẳng tắp, không nói được một lời nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc cách đó không xa, lại rơi vào trạng thái suy ngẫm tự hỏi.
Ta xoa nhẹ đầu, vùng vẫy định đứng lên, đột nhiên nghe thấy Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa! Cái kia, lộn ngược lại, có an toàn không?”
Lại há to miệng.
Lại bị một phen túm trụ chạy vội đến tàu lượn siêu tốc.
Lúc này đây, người thét chói tai đổi lại là ta.
“A a a a a a a a —————-!”
“…”
“Oa oa oa oa oa oa oa oa —————-!”
“…”
“Nha nha nha nha nha nha nha nha —————–!”
Kêu quá mức thảm thiết, Diệp Hy bên cạnh vẫn im lặng, đột nhiên nghiêng đầu, hướng về phía ta lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp: “Hạ Tiểu Hoa, chơi cái này rất có ý tứ!”
Tàu lượn lao xuống một cái, ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, nhất thời cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Mãi cho đến lúc xuống, cảm giác choáng vàng vẫn còn chưa biến mất.
Ta bước chân xiêu vẹo, đi không xong.
Diệp Hy hào phóng, tay trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, giơ đến trước mặt ta: “Đến đây, Hạ Tiểu Hoa!”
Ta trừng mắt nhìn bàn tay xinh đẹp của Diệp Hy nửa ngày, rốt cục vung áo khoác né tránh quay đi.
Cong vẹo vài bước, không có nghe được động tĩnh phía sau, không thể không quay đầu lại nhìn.
Mũ phớt chắn hơn phân nửa tầm mắt, loáng thoáng cảm nhận được một chút ánh mắt của Diệp Hy.
“Uy! Diệp lão đầu không mang anh đến công viên trò chơi sao?” Ta theo ánh mắt Diệp Hy, ngẩng đầu.
Diệp Hy nhìn chằm chằm trò chơi nhảy cầu phía xa, mắt cũng không chớp một cái, chính là sinh ra cảm giác chớ có đến gần.
Hai người đi ngang qua bên cạnh, đột nhiên dừng bước: “Nha! Rất đẹp trai!”
“Trên đời này thật sự có người đẹp trai như vậy a!”
“Thật quen mắt! Giống như đã gặp ở đâu nha!”
Ta lắc lắc đầu, đem mũ phớt vặn sang một bên, hướng về phía hai nữ nhân kia nhe răng nhếch miệng.
Hai người qua đường kia dừng lại quan sát ta nửa ngày, rốt cục không tình nguyện mà di chuyển bước chân.
Ta chí đắc ý mãn, lại nghe được một tiếng cười khẽ bên cạnh.
Ngẩng đầu, Diệp Hy liền hướng về phía ta: “Hạ Tiểu Hoa, bệnh cũ của em, đã lâu không gặp!”
Cười đến vô cùng tỏa nắng.
Ngày trước, ngẫu nhiên được tham dự dạ tiệc cùng Diệp Hy, ta liền thời thời khắc khắc dán bên cạnh người hắn, hướng về phía danh viện thục nữ, phu nhân, người mẫu, ngôi sao, liều mạng một biểu tình nhe răng nhếch miệng. Làm xong rồi không có dũng khí ngẩng đầu liếc Diệp Hy một cái.
Ta mang theo xấu hổ, cố gắng cúi đầu: “Uy! Anh du học ở bên Anh, không mang theo con gái đi công viên trò chơi sao?”
Hỏi xong, đầu càng cúi thấp lợi hại, hận không thể nguyền rủa chính mình cả đới chỉ đốt được pháo hoa trắng.
Cái này còn cần hỏi sao? Diệp tam công tử thủ thân như ngọc, cái này có tuần san bát quái làm chứng!
Diệp Hy thật ra lại đáp rất rõ ràng: “Bận việc, không rảnh!”
Nha! Nhân vật lớn! Đời thứ ba của Diệp thị!
Khóe mắt ta liếc Diệp Hy, đôi mắt nhỏ đặc biệt khinh thường.
Đáng tiếc Diệp tam công tử không phát hiện, lông mi xinh đẹp chớp cũng không chớp, nhìn chằm chằm trò nhảy cầu, biểu tình ẩn ẩn cô đơn.
Vẻ mặt như vậy, quen thuộc khiến ta đột nhiên giật mình.
Trong lòng giống như có một mũi kim, một chút một chút đâm vào trái tim vừa mới được chữa lành, len lỏi đau đớn.
Ta vươn tay, một phen cầm lấy Diệp Hy: “Uy! Lão nương manh anh đi chơi nhảy cầu!”
Diệp Hy thu hồi đôi mắt nhỏ đang nhìn ra xa, bắt đầu nhìn chằm chằm tay của ta.
Ta dùng lực, nắm càng phát ra nhanh hơn: “Đừng sợ! Lão nương còn liên tục nhảy 11 lần cơ! Lão nương sẽ bảo vệ anh!”
Diệp Hy nâng lên ánh mắt, hướng về phía ta cười: “Hạ Tiểu Hoa, em dẫn anh đi chơi cái kia!”
Vươn tay chỉ vào nhà ma.
“…” Thân mình ta run lên: “A, Diệp Hy, tôi nghĩ muốn đi vệ sinh…”
“Em không phải là cái gì đều đã chơi qua sao?”
“…”
“Sợ hãi? Vậy quên đi!” Diệp Hy thực thức thời thở dài: “Vốn nghe nói là sẽ bảo vệ anh!”
“Ai, ai nói?… Đi! Mua vé! Lão nương nói bảo vệ anh liền bảo vệ anh!” Ta vỗ vỗ ngực, giữ mặt mũi mà túm Diệp Hy bước đi.
Xe điện vừa lăn bánh, ta ngay lập tức hối hận.
Ta cùng Diệp Hy ngồi ở hàng thứ nhất, phía sau là mấy cặp tình nhân, gì cũng chưa gặp đã bắt đầu thét chói tai.
Kêu làm cho lưng ta phát lạnh, lập tức dữ tợn quay đầu: “Ầm ỹ cái mông? Quỷ đã ra chưa? Chưa đi ra thì ồn ào cái mông gì?”
Thuận tay túm lấy tiểu bạch kiểm ngồi phía sau, không nói hai lới liền vứt ra khỏi xe.
Giọng rống lại càng phát ra trung khí mười phần.
“Lại TM ồn ào nữa, lão nương đẩy hết thảy các người xuống xe!”
Thành công đổi lấy một mảnh lặng ngắt như tờ.
Lại càng cảm thấy sau lưng phát ra lạnh lợi hại.
Dùng sức nhắm nhanh mắt, quay đầu lại ngồi xuống, cố gắng bỏ qua âm thanh rên rỉ xung quanh.
Đột nhiên nghe thấy Diệp Hy vẫn im lặng, nói: “Hạ Tiểu Hoa, kia là cái gì?”
Ta hé đôi mắt nhỏ, theo ngón tay Diệp Hy nhìn lại.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Một tiếng kêu thê lương vô cùng thảm thiết vang tận mây xanh.
Ta hợp lại mạng già vung tay, một bàn tay che miệng lại, cố gắng áp chế tiếng thét thứ hai.
Tay che miệng lại bị người ta cầm lấy, so với ta còn nhanh hơn: “Hạ Tiểu Hoa, đừng sợ, anh bảo vệ em!” Một dạng ngữ khí, một dạng lời kịch ấy, theo ta vừa nói lúc nãy giống nhau như đúc.
Ta chống đỡ mắt trừng Diệp Hy.
Diệp Hy lại còn cười đến thực sự vô tội, vỗ vỗ bộ ngực mê người.
Nắm tay của ta một tấc một tấc, đem bàn tay che miệng của ta nắm xuống dưới, bao lại, không có buông ra.
“Nha nha nha nha nha a a a a a ngao ngao ngao ngao ngao!!!——” Ta thất kinh, kêu càng phát ra thảm thiết.
Bộ ngực mê người tản ra quang mang chói mắt. Rốt cục bị ta ôm cổ, dùng hết toàn lực hướng về phía màng tai Diệp Hy: “Lão! Nương! Bảo! Vệ! Anh!”
Ông Xã, Đầu Hàng Đi Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Ôn Nhu Diêu Diêu