Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Phong Tranh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 430 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:59:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Phần 1
ân bay Frankfurt của Đức, Hàn Quang Lỗi lần thứ tám bấm dãy số quen thuộc.
Anh không tự giác nhíu mày, trong mắt có tia thất vọng, chờ một hồi lâu, điện thoại vẫn là không có ai tiếp.
Suốt một tuần, anh đều không nghe được giọng nói mà anh mong nhớ nhất, cuộc sống nước ngoài, khó khăn trở ngại khiến người ta cơ hồ phát cuồng. Cuối cùng cũng kết thúc, nếu không, anh sẽ vì nhớ cô mà phát điên.
Lúc này điện thoại chuyển qua chế độ hộp thư thoại, anh cao giọng nói..
“Em dám không bắt máy, dám ham mê công việc không để ý đến anh, lại dám quên anh. Anh sắp trở về, chờ anh về nhà, em tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà chờ, bằng không anh thật sự sẽ trừng phạt em.”
Tắt máy, anh ê ê trong miệng, trong lòng giận chó đánh mèo tức giận công ty hàng không động tác thật chậm chạp.
Một ly cà phê đưa tới trước mặt anh,
“Tổng tài, lần này đi công tác có phải chưa xin phép?”
Hàn Quang Lỗi đi công tác một tuần, đi cùng anh là một tổng kỹ sư được anh bố trí công tác ở nước ngoài, phụ trách đi theo anh giám sát các chi nhánh của công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Tinh, đối với hành vi cứ ngồi một lúc lại không kìm chế mà gọi điện thoại của anh cảm thấy không biết nên nói thế nào.
“Đều có.”
Vị tổng kỹ sư này lần này đặc biệt quay về, là vì muốn cùng vị hôn thê cử hành hôn lễ.
Không có biện pháp, bắt người ta chờ đợi nhiều năm như vậy, lại không chịu kết hôn, nhạc phụ nhạc mẫu cũng đã tức giận đến nỗi không chỉ một lần lên tiếng thúc giục, lần này mà không nhanh chóng hoàn thành chuyện hôn sự, chị sợ vị hôn thê sẽ biến thành vợ người khác.
“Không nghĩ tới tổng tài sau khi kết hôn, so với những người đàn ông khác còn chuyên tình.”
“Điều này cùng với việc kết hôn hay không không quan hệ, là tôi vốn dĩ chuyên tình.”
“Đúng, không chỉ thực chuyên tình, còn thực hào phóng, chiếc nhẫn kim cương to lớn lộng lẫy kia đừng nói phụ nữ nhìn vào đã động lòng, ngay cả một người đàn ông như tôi đây cũng muốn gả cho anh.”
“Khư, tôi đối với đàn ông không có hứng thú, cậu cút xa tôi một chút. Cảnh cáo cậu, kết hôn xong không có việc gì liền sớm trở về đi làm, không cần ở nhà sờ ngư.”
“Ách, tổng tài à, anh chính mình là người từng trải, còn áp bức nhân viên như vậy, thật sự là không đạo đức.”
“Tôi là muốn giúp cậu kiếm được nhiều tiền một chút, có thể mua một chiếc nhẫn kim cương thật lớn tặng vợ cậu, tôi nghĩ, vợ cậu khẳng định sẽ vô cùng cảm động và ghi nhớ sự chu đáo chân thành của tôi.”
Tổng kỹ sư phi thường không cho là đúng, nhìn nhìn đồng hồ,
“Trở lại Đài Loan chỉ sợ đã khuya.”
“Không quan hệ, có thể bình an trở lại Đài Loan là tốt rồi.”
“Có cần chuẩn bị hoa tươi không? Nửa đêm đừng nói là một đóa hoa hồng, một gốc cây cỏ nhỏ đều không tìm được đâu.”
“Ân, cũng được, cậu không nói tôi đã quên, lập tức kêu thư ký trước giúp tôi chuẩn bị.”
Hàn Quang Lỗi này là phái hành động tiêu chuẩn, lập tức gọi điện thoại đến công ty ra lệnh cho thư ký.
Nghĩ đến sắp cùng Thương Hải Tình gặp mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng không bao giờ lưu tình khi đối mặt với công việc, thế nhưng lộ ra một chút ngọt ngào tươi cười.
Trước khi kết hôn, anh không có cầu hôn liền cưới cô, hại cô so với người khác thiếu một phần kinh hỉ rung động, lúc này đây, anh muốn tốt tốt hướng cô cầu hôn, hơn nữa muốn mong cô cam tâm tình nguyện lại một lần nữa cùng anh ký tên hiệp ước, một hiệp ước cả đời người.
Kỳ hạn không phải một tháng, mà là cả đời.
“Đúng rồi, trong khoang hẳn là có điện thoại có thể sử dụng đi? Trong lúc chờ máy bay hạ cánh có thể vừa thông suốt điện thoại với cô ấy.”
“Tổng tài, anh cũng sắp về nhà, còn gọi điện thoại làm gì!” Làm ơn, trên máy bay lấy tín dụng trả tiền điện thoại chuyên dụng có bao nhiêu quý a! Không phải mới mua một viên kim cương lớn sao? Ông chủ này cũng thật là tiền nhiều lắm ai.
Đối mặt cấp dưới không nhắc tới đồng ý, Hàn Quang Lỗi một chút cũng không nghĩ đến cãi lại, hoàn toàn là đắm chìm trong bộ dáng của một tiểu tử đang trong thời kì yêu điên cuồng.
Đúng rồi, nói đến hiệp ước, nội dung mà anh nghĩ không có tốt đâu! Lúc này đây anh quyết định bỏ qua những điều khoản cứng nhắc của luật sư, muốn đích thân lập những điều khoản cùng Hải Tình, hứa hẹn, ước định, khẳng định không giống ai.
Trên đường về nhà, tràn ngập chờ mong.
Di động trên bàn lại truyền đến mãnh liệt chấn động, Thương Hải Tình nắm chặt cây bút trên tay mới có thể khắc chế chính mình không bay tới tiếp điện thoại.
Một tuần, một tuần này cô như cái xác không hồn, cơ hồ làm cho cô chịu đựng khổ không nói nổi.
Ngày đó sáng sớm, Quang Lỗi chân trước vừa rời khỏi Đài Loan, cô không nói hai lời liền lập tức đóng gói hành lý, hoả tốc chuyển khỏi căn nhà mà hai người chung sống một tháng nay, tháo chiếc nhẫn kết hôn xuống trả lại cho anh, muốn làm ọi việc trở về như cũ, nhưng động tác này lại làm cho nước mắt của cô không tự chủ mà tuôn trào như nước.
Cô không biết tốt xấu, lại tham lam, đều đã xong, còn như vậy chết không buông tay, cô thực thống hận chính mình lại như vậy!
Thật vất vả đem nhẫn đặt ở trên đầu giường, cô mới mang theo tấm thân thể rã rời, tập tễnh rời đi.
Quang Lỗi mỗi ngày gọi điện thoại, hơn nữa là liên tục gọi, điện thoại của cô cách một đoạn thời gian lại vang lên, cô ngay cả xem cũng không xem, chỉ biết là anh!
“Thực xin lỗi, em không thể nghe, em không bao giờ có thể nghe điện thoại của anh nữa, quan hệ hôn nhân một tháng đã kết thúc, em không bao giờ có thể nghe điện thoại của anh nữa.”
Không cho chính mình có cơ hội mềm lòng. Mặc kệ Hàn Quang Lỗi có gọi bao nhiêu lần, cô cũng không có bắt máy, chỉ sợ nghe được giọng nói của anh, tình cảm đau khổ trong lòng thật vất vả lắm mới đè nén được sẽ lập tức bùng nổ mà thoát ra.
Vì quên đi, mỗi ngày, cô đều làm cho chính mình bận rộn không chịu nổi, mặc dù đã tan tầm, cô vẫn là ở lại trong văn phòng, quét tước cũng tốt, vẽ cũng tốt, tóm lại, chính là nhồi chỗ trống để cho cô không có thời gian tưởng niệm.
Cô tiều tụy, mới một tuần ngắn ngủn, khí sắc tươi tỉnh nở nang khi tân hôn rất nhanh héo rũ, điêu linh……
Làm cho người khác trêu cô vì nhớ nhung ông xã, chỉ có tự mình cô biết bản thân mình đau đớn như thế nào.
Cỏ lại xì poi nhá:
Thương Hải Tình đuổi theo, nhìn thân ảnh nhập vào đám người, đau thương đã là không thể nói thành lời.
Người đàn ông đi rồi, cô không biết mình đã ngồi trong văn phòng bao lâu, tâm tình thật lâu không thể bình phục.
Trong công ty áo cưới, mọi người đều tan tầm, chỉ còn lại có một mình cô.
Cô ôm lấy mặt mình, lên tiếng khóc lớn.
Cỏ dại: là ai nhỉ? Ai mà khiến cho chị Tình thương tâm như thế? Mọi người thử đoán xem *nháy mắt*
Cốc, cốc….
Trên cửa kính văn phòng, cái búng tay của Lực Tử Quyên khiến cô chú ý.
“Chuyện gì?” Cô lộ ra mỉm cười, cố gắng không cho cảm xúc của chính mình ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
“Bên ngoài có một người đàn ông lạ muốn tìm cậu.”
“Người đàn ông lạ? Có nói hắn là ai không?”
Lực Tử Quyên lắc đầu,“Thoạt nhìn tiều tụy lại chật vật, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, hắn nói hắn đem theo một là thư cảm ơn có đề tên của cậu, Hải Tình, muốn hay không trước báo nguy?”
“Không sao, mình đi ra ngoài xem, nếu có gì không thích hợp sẽ báo nguy. Đúng rồi, trong tiệm có nhiều khách không?”
“Chỉ còn lại có một người ở phòng hoá trang, chuẩn bị theo ra ngoài chụp ảnh.”
Gật gật đầu,“Vậy là tốt rồi.”
Thương Hải Tình sửa sang lại trang phục chính mình, rời khỏi văn phòng.
Ngay trong đại sảnh là một người đàn ông cao gầy đang đứng thẳng, vốn dĩ khuôn mặt nên tuấn tú, bởi vì mọc râu mà có vẻ chật vật, trong ánh mắt hắn, cô rõ ràng cảm nhận được sự tuyệt vọng đau thương. Sẽ là ai?
“Xin chào, tôi là Thương Hải Tình, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Xin chào, thực có lỗi, tôi như vậy lại mạo muội đến gặp cô.” Người đàn ông cố gắng duy trì lễ phép cơ bản hạ thấp người, giọng nói khó khăn lắm với nói ra được vài chữ, thanh âm khàn khàn.
“Muốn hay không ngồi xuống uống chén trà, chúng ta chậm rãi nói chuyện.”
“Không, không cần, tôi chỉ là đến đưa một phong thư cho cô.” Người đàn ông đó vội vàng đưa cánh tay đang nắm lấy phong thư màu trắng kia cho cô.
“Cám ơn.”
“Tôi là vị hôn phu của Trương Tiểu Phàm, vô cùng cảm tạ cô giúp nàng thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc, Tiểu Phàm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có cách nào kết hôn cùng tôi.”
Trương Tiểu Phàm, tìm tới Thương Hải Tình tự mình thay nàng thiết kế áo cưới, có ngọt ngào tươi cười, đối tình yêu, là cô gái đơn thuần đến ngốc ngếch  lại thập phần dũng cảm.
Một cỗ bất an sợ run dâng lên trong lòng Thương Hải Tình, cô trừng lớn ánh mắt,“Tiểu Phàm làm sao vậy?! Phát sinh chuyện gì sao?”
Hắn bi thống đem mặt vùi vào lòng bàn tay, rốt cuộc nhịn không được nghẹn ngào thấp khóc,“Tai nạn xe cộ! Cô ấy gặp tai nạn xe cộ đã chết.”
“Trời…… Tại sao có thể như vậy?” Thương Hải Tình bịt miệng mình, không thể tin được chuyện tàn nhẫn như vậy lại xảy ra với người con gái sắp tiến vào lễ đường.
“Chiều hôm đó, cô ấy mới lấy được lễ phục, vì thay tôi chọn lựa caravat, cô ấy đi ra cửa, kết quả bị một chiếc xe đò nhỏ quay lại đụng phải, chưa kịp đưa đến bệnh viện, cô ấy đã đi.”
Thương Hải Tình nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống, nhân viên công ty áo cưới ở một bên nghe thấy được cuộc đối thoại, mọi người đều đỏ hốc mắt.
“Là tôi để cho cô ấy chịu nhiều thiệt thòi, một lần một lần làm cho cô ấy trả giá vì tôi, nghĩ đến khi kết hôn, là có thể quan tâm chăm sóc cô ấy để bù lại, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh loại chuyện này.”
Người đàn ông gạt đi nước mắt, cố gắng kiên định ngẩng đầu,“Vô cùng cám ơn cô, tuy rằng lễ phục xinh đẹp như vậy Tiểu Phàm không có cơ hội mặc vào, nhưng là, cô đã cho cô ấy một hy vọng tốt đẹp, thật sự cám ơn cô. Sau khi hoả táng, tôi sẽ mang theo tro cốt của cô ấy quay về Newyork, lúc sửa sang lại đồ đạc của Tiểu Phàm, thấy được phong thư cô ấy viết cho cô, cho nên tôi đưa lại đây. Cám ơn cô.”
Ông Xã Ăn Giấm Chua Ông Xã Ăn Giấm Chua - Lục Phong Tranh